DocTruyenChuFull.Club

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Hệ Thống Xuyên Nhanh Theo Yêu Cầu
Chương 86: Quang minh thánh tử là bạch liên hoa (6)

Lời nguyền của Oracul trên thực tế chính là dùng để chỉ quyển sách bị nguyền rủa - Vận Mệnh Chi Thư.

Truyền thuyết kể rằng cách đây hàng vạn năm trước, trên đại lục ma pháp xuất hiện một ác quỷ tên Oracul. Gã ta hung hăng tàn bạo, thị huyết tàn sát không kể địch ta. Nghe đồn Oracul thích nhất hành hạ trẻ con đến chết, sau đó uống máu ăn tim chúng. Vì vậy cho dù là nhân loại hay ác quỷ khi nghe đến danh tiếng của Oracul đều phải run sợ.

Đại khái thì gã Oracul này cũng chẳng khác gì ông Kẹo với ông Ba Bị chuyên dùng để hù dọa trẻ nhỏ ở thế giới cậu đi. Đây là suy nghĩ đầu tiên của Lâm Mặc khi nghe nói về Oracul.

Những bà mẹ ở đây thường hù dọa con mình rằng: "Nếu mày không ngoan sẽ bị Oracul bắt đi." khi chúng nghịch ngợm hoặc không nghe lời. Sức lan truyền của quần chúng thật đáng sợ, kết quả gã Oracul này mấy vạn năm chưa thấy mặt mũi qua một lần, thế nhưng độ hot không thua gì thần Quang Minh.

Bất quá nếu tìm hiểu sâu hơn, các nhà nghiên cứu ma pháp học chỉ ra rằng Oracul rất có thể đã từng tồn tại, chẳng qua không kinh khủng như mọi người vẫn hù dọa mà thôi. Oracul trong lịch sử là một ma pháp sư vong linh, chuyên thu thập linh hồn trở thành thuộc hạ của mình. Oán khí càng lớn thì linh hồn càng điên cuồng, đội quân vong linh của gã càng mạnh mẽ, cho nên Oracul rất thích khiến cho nạn nhân của mình rơi vào nỗi tuyệt vọng tột cùng.

Vì vậy một ngày đẹp trời, Oracul đột nhiên nảy ra ý tưởng chế tạo Vận Mệnh Chi Thư này. Gọi là Vận Mệnh Chi Thư, trên thực tế chẳng qua là một cuốn sách đầy những hoa văn đen ngoằn ngoèo chẳng tuân theo quy luật gì. Lời nguyền của Oracul chính là, nếu bất kỳ ai chạm vào quyển sách này, người quan trọng nhất đối với bọn họ sẽ sống trong đau khổ tuyệt vọng đến cuối đời.

Đây là một lời nguyền vô cùng hiểm độc, nếu chỉ nguyền rủa người cầm sách, như vậy cũng chỉ có người đó chết đi biến thành oán linh. Nhưng nguyền rủa người quan trọng nhất của họ, người chạm vào cuốn sách nhìn thấy đối phương đau đớn như vậy có thể sống vui vẻ được sao? Kết quả không gì khác hơn là cả hai phía đều bị dằn vặt, cuối cùng Oracul thu được hai oán linh giãy dụa trong tuyệt vọng.

Tuy nhiên cuốn sách này có một đặc điểm, đó chính là khi nguyền rủa được kích hoạt, hoa văn bên trong sách sẽ tự chuyển sang cơ thể đối phương tạo thành ấn ký không thể xóa trên da thịt. Những trang giấy bên trong quyển sách sẽ lại trống trơn, và Vận Mệnh Chi Thư lúc này không khác gì một quyển sách bình thường. Chỉ khi người bị nguyền rủa chết đi, lời nguyền mới quay trở lại trong sách.

"Cho nên tên Oracul đó trước khi chết cũng không dùng được quyển sách này bao nhiêu lần." Thần Hắc Ám tổng kết lại một câu.

Lâm Mặc nhíu mày, loại nguyền rủa này thoạt nghe vô cùng phiền toái. Nếu nó chỉ áp dụng lên người cậu, cậu còn có thể tự mình giải quyết, nhưng nếu là rơi lên người mà bản thân xem trọng nhất...

Nghĩ tới đây ánh mắt Lâm Mặc theo bản năng nhìn về vị trí tim, giống như muốn xuyên qua đó trông thấy đoàn khói đen bao quanh lồng ngực mình.

"Không có cách nào giải nguyền sao?"

"Có thể có, có thể không, dù sao khi ta chiếm được quyển sách này tên Oracul kia đã chết rồi." Thần Hắc Ám suy nghĩ một chút liền hừ lạnh, "Bất quá chuyện đó thì liên quan gì đến ta, dù sao người quan trọng nhất của ngươi cũng đâu phải ta."

Lâm Mặc: "..."

Thật muốn nói ra chân tướng a.

Kỳ thực bản thân thần Hắc Ám cũng vô cùng muốn biết người quan trọng nhất đối với tiểu nô lệ nhà hắn là ai. Chắc là thần Quang Minh đi? Nhưng lão già đó chết từ lâu, đến bây giờ cũng không biết gom đủ lực lượng để hồi sinh chưa nữa. Nếu như vậy lời nguyền thành ra vô dụng à.

Không đúng, nếu lời nguyền vô dụng, ấn ký sẽ không xuất hiện trên người tiểu nô lệ. Cho nên trong lòng cậu kỳ thực vẫn có kẻ khác quan trọng hơn cả thần Quang Minh?!

Chỉ mới nghĩ thôi, thần Hắc Ám đã cảm thấy cổ họng mình chua chua, mặc dù hiện tại hắn không có thực thể càng không có cổ họng.

Đúng là đồ lả lơi ong bướm, lăng nhăng lăng loàn! Ngoài miệng suốt ngày ca ngợi thần Quang Minh, bên trong lại lén lút nghĩ tới người khác! Mà quan trọng hơn người đó không phải hắn!

"Ngươi là thánh tử, ngươi không được yêu đương với ai hết." Nghĩ nghĩ thế nào, thần Hắc Ám đột nhiên buột miệng nói ra lời mình suy nghĩ.

"Cái đó là đương nhiên." Lâm Mặc gật đầu, trong lòng đầy dấu chấm hỏi. Tự dưng nhắc tới chuyện này làm gì, hơn nữa đã kiếm được nam nhân nhà cậu rồi, còn đi tìm ai yêu đương làm gì.

Thần Hắc Ám hơi nghẹn lại, chỉ muốn hỏi thẳng nếu vậy người quan trọng nhất đối với ngươi là ai, cuối cùng lại tự khiến bản thân nghẹn đến muốn bùng nổ. Rốt cuộc là kẻ nào?! Hắn ở bên cạnh cậu cả ngày lẫn đêm canh chừng, làm sao vẫn có con chuột lén lút đào góc tường được?!

"Hừ!" Rốt cuộc bao nhiêu nghẹn khuất chỉ có thể gom hết trong một tiếng hừ lạnh, thần Hắc Ám tỏ vẻ hắn không quan tâm. Đúng vậy, hắn là thần Hắc Ám vạn người quỳ lạy, không cần phải để tâm loại chuyện nhỏ nhặt ấy!!!

Lâm Mặc thấy ngữ điệu của hắn như vậy, trong lòng thầm hiểu đối phương đây lại đang giận dỗi nữa rồi. Cậu toan hỏi hắn xem làm thế nào để che vết ấn ký này đi, nếu bị người khác thấy được liền xong đời, nhưng với tình hình này e rằng cậu có hỏi thì hắn cũng chẳng chịu trả lời.

Nam nhân muộn tao thật đáng đánh đòn. Nghĩ như vậy, Lâm Mặc khôi phục sức lực bắt đầu đứng lên đi tìm con ngựa trắng của cậu.

Đá bóng tối, một trong ba nguyên liệu cần thiết cho việc tái tạo lại cơ thể thần Hắc Ám coi như đã đến tay. Hai món còn lại, Lâm Mặc cũng tự hiểu không thể vội vã được. Đảo Rồng nằm ở giữa biển khơi tít tắp che đậy bởi mấy tầng kết giới, ngoại trừ như nhân vật chính có vầng hào quang sáng chói ra chẳng ai "may mắn" đến độ trôi dạt được vào trong đấy. Nơi trú ẩn của Tinh Linh tộc cậu có thể dùng bản đồ mò tới, nhưng với năng lực của cậu hiện tại tiến vào chẳng khác gì làm bia tập bắn cho tinh linh.

Có đá bóng tối, năng lực của thần Hắc Ám đã khôi phục ba phần, có điều cũng chỉ ba phần mà thôi. Nếu năng lực Pháp Thánh tương đương với thần, thì hiện tại thần Hắc Ám có thực lực ngang với một Pháp sư Trung Cấp sắp trở thành Pháp sư Cao Cấp mà thôi.

Loại thực lực này bóp nát một con ma thú biến dị sắp chết thì không sao, chứ tùy tiện chọn một lão sư trong Học viện Ma pháp Hoàng gia ra đấu tay đôi thì thua là cái chắc.

Lâm Mặc tìm được con ngựa trắng đang ăn cỏ ở cách đó vài dặm, cậu gọi nhẹ một tiếng, ngựa liền tinh ý chạy lại, quả thực ngoan ngoãn vô cùng. Lâm Mặc nhảy lên lưng con ngựa, bắt đầu điều khiển cho nó chạy về vị trí xuất phát ban đầu.

Thời điểm cậu tưởng rằng đã có thể rảnh rỗi an nhàn làm một chuyến du lịch hai người với người yêu, 419 lại nhảy ra sát phong cảnh.

[Đinh! Nhiệm vụ chính 2: Bảo vệ Andrew cùng Raymore trong lúc hai người ba ba ba | Thời hạn: 10 ngày | Lưu ý: Nhiệm vụ không thể hoàn thành trước thời hạn | Phần thưởng: 500 điểm năng lượng]

Lâm Mặc: "..."

Loại nhiệm vụ rác rưởi gì thế này?

419 nhìn Lâm Mặc chìm đắm trong tình yêu, trí thông minh giảm xuống thẳng tắp, bất đắc dĩ giải thích: [Trong nguyên tác địa điểm Andrew làm nhiệm vụ cũng trùng hợp là địa điểm Raymore làm nhiệm vụ. Hai người họ gặp nhau liền kết bạn đồng hành, trong lúc đánh nhau với Thực Nhân Vương Hoa thì bị mùi hương nó tỏa ra rơi vào trạng thái thúc tình, cùng nhau ba ba ba trong hang động suốt một đêm. Xét thấy việc ba ba ba cả đêm trong hang động ở ngay giữa rừng Dobuila lại không bị yêu thú hay thực vật biến dị tấn công là không có khả năng, hệ thống phán định tỉ lệ thành công là 0%.]

Lâm Mặc: "..."

Cho nên đây là tiết tấu muốn cậu ngồi canh ngoài cửa nghe đông cung sống? Chương trình radio Chúc bé ngủ ngon phiên bản 18+?

Nhưng quan trọng hơn làm thế nào để chạy sang bên rừng Dobuila mà không khiến thần Hắc Ám nghi ngờ đây? Chẳng lẽ bảo rằng mình cùng đi du lịch xem porn hiện trường nhé anh yêu?

Lâm Mặc cảm thấy tâm thật mệt, sau khi thúc ngựa chạy về một thị trấn gần đó liền dừng chân nghỉ lại qua đêm, ý đồ ngủ một giấc, còn những chuyện khác cứ để sáng hôm sau lại tính.

Nhưng cậu lại hoàn toàn quên mất bên trong người mình bây giờ còn có một thần Hắc Ám vừa mới lấy được đá bóng tối nên tinh lực tràn đầy, hoàn toàn không hề muốn ngủ chút nào.

Từ ngực Lâm Mặc đột nhiên chui ra một cuộn khói đen, may mà cậu đã đóng kín cửa nẻo, bằng không bị người nhìn thấy khẳng định hôm sau toàn đại lục liền đồn đãi thánh tử Helios chơi cần sa trong phòng. Nghĩ như vậy, trong lòng có chút thở phào nhẹ nhõm vì cẩn thận suy xét, đồng thời ngược lại mang theo vài phần tức giận vì đối phương làm việc không báo trước.

Hôm nay là ở trong phòng trọ không sao, nay mai trước mặt người khác đột nhiên nhảy ra như thế này, tới lúc đó cậu có lôi thần Quang Minh từ dưới mồ sống dậy cũng không thanh minh nổi!

Đoàn khói đen mỏng manh từ từ lớn dần, càng lúc càng hiện rõ ngũ quan của một người bình thường. Nói thì chậm nhưng xảy ra lại nhanh, chỉ vài cái chớp mắt, một thần Hắc Ám với dung mạo hoàn chỉnh đã xuất hiện trước mắt Lâm Mặc.

Lần đầu tiên gặp nhau, bởi vì hắn vẫn luôn khoác mũ trùm dài rộng che kín nửa mặt, cho nên hôm nay mới là lần đầu tiên Lâm Mặc nhìn thấy gương mặt thật sự của hắn. Kỳ thực trái với tưởng tượng của cậu nửa trên sẽ là đầu lâu kinh dị gì đó, thần Hắc Ám vẻ bề ngoài hoàn toàn hệt như người bình thường. Bất quá như thế càng may mắn, nếu thật sự là đầu lâu, mỗi sáng tỉnh dậy dòm mặt nhau sẽ hù chết người mất.

Da thần Hắc Ám trắng bệch, hệt như người bị bạch tạng, tóc hắn lại đen thẳm xõa dài xuống tận lưng, vài sợi buông trên vai, càng khiến màu trắng của da thêm nổi bật. Nếu có gì đặc biệt hẳn chính là cặp mặt bén nhọn kéo dài, hai đồng tử mắt vừa mở ra, đã khiến người đối diện cảm thấy lạnh lẽo như vừa rơi vào hầm băng. Giống như tất cả mọi thứ phản chiếu trong ánh mắt đó đều là vật chết, không tồn tại sự sống.

Ngay cả Lâm Mặc vốn biết trước đối phương là người yêu mình cũng không nhịn được rùng mình một cái. May mắn thay thần Hắc Ám chỉ giữ trạng thái băng lãnh đó trong vài giây liền quay trở về bộ mặt thật của mình.

"Nô lệ! Mau đọc Hắc Ám quỷ kinh sám hối cho ta! Ngươi đã hứa rồi!"

Đây là trọng điểm sao? Lâm Mặc dở khóc dở cười làm bộ như ngạc nhiên: "Cơ thể hiện tại của ngài..."

Nhìn thấy bộ dáng ngạc nhiên của tiểu nô lệ, thần Hắc Ám quả thực vênh váo sắp ngẩng đuôi đến tận lên trời rồi có được không! Ha ha ha, nhất định nhan sắc của hắn quá kinh diễm, khiến cho nô lệ không kiềm chế được mà sững sờ! Tuy rằng từ trước đến giờ hắn không thích kẻ khác nhìn mặt mình, những ai nhìn thấy đều đã chết rồi, nhưng nếu tiểu nô lệ mê mẩn như vậy, hắn đành rộng lượng bỏ qua cho cậu vậy!

Trên đời này còn có ai so với hắn đối xử với cậu tốt hơn sao! Còn không mau mau hôn chân quỳ bái hắn đi! Chỉ cần cậu biểu hiện tốt, hắn sẽ rũ lòng thương xót ban cho cậu vị trí thuộc hạ thân tín của mình!

Thần Hắc Ám mải mê chìm đắm trong mộng tưởng của bản thân, còn Lâm Mặc lúc này lại tò mò nhìn cơ thể của thần Hắc Ám.

Nói thế nào người yêu đột nhiên xuất hiện trước mặt mình, cho dù đây là một thế giới ma pháp đi chăng nữa cậu cũng sẽ ngạc nhiên có được không. Tay Lâm Mặc đã sớm rục rịch chịu không nổi, thử đưa tới chạm vào.

Trái với tưởng tượng của cậu, ngón tay cậu lại đâm xuyên qua thân thể của thần Hắc Ám, giống như xuyên qua mặt hồ nước vậy.

"Nô... nô lệ chết tiệt! Ai cho ngươi tùy tiện sờ như vậy!" Thần Hắc Ám tỉnh lại nhìn thấy ngón tay của cậu chọt chọt người mình liền quát to.

Sau khi biết được đây không phải cơ thể thật, hứng thú của Lâm Mặc đối với nó cũng rút bớt, nghe thần Hắc Ám nói như vậy liền ngoan ngoãn rút tay ra.

Nói ngươi rút ngươi liền rút thật, đúng là đồ vô tình! Thần Hắc Ám u oán nghĩ.

"Đây chỉ là ảo ảnh do ta dùng ma pháp tạo nên mà thôi, ngươi đừng có tưởng bở rằng nhiệm vụ của mình thế là xong!"

"Nếu chỉ là ảo ảnh, như vậy có thể cảm nhận được gì không?" Lâm Mặc tò mò hỏi.

"Đương nhiên là không." Thần Hắc Ám khẳng định như đinh đóng cột.

"Vậy à." Trong giọng nói của Lâm Mặc có chút thất vọng, cứ tưởng đâu có thể ôm hắn một cái rồi chứ.

Thôi, chí ít cũng có được bộ dáng như nhân loại, làm người không thể quá tham lam. Lâm Mặc âm thầm nhắc nhở bản thân.

"Đúng rồi!" Thần Hắc Ám đột nhiên sực nhớ ra, cao giọng nói, "Ngươi đừng nghĩ giả bộ nói sang chuyện khác ta liền quên! Mau đọc kinh sám hối cho ta!"

Lâm Mặc lúc này thật sự rất mệt, cậu hiện tại chỉ là Pháp sư Sơ cấp, nào chịu nổi các loại dằn vặt trải qua trong suốt mấy ngày này, có thể chống cự đến bây giờ hoàn toàn là ý chí. Lúc này nếu như còn đọc cái quỷ kinh gì đó, e rằng nửa chừng liền ngất xỉu mất.

"Có thể đọc vào hôm sau không?" Cậu bắt đầu kỳ kèo.

"Không đượ..." Thần Hắc Ám còn chưa nói hết câu, nhìn thấy bộ dạng cậu liền im bặt.

Gương mặt thiếu niên mười sáu tuổi của Helios vẫn còn rất non nớt, cặp mắt to tròn trong sáng ướt sũng, lông mi dài và rậm khẽ chớp vài cái liền có cảm tưởng lúc nào cũng có thể bật khóc. Nhưng trên làn da mềm mại đó giờ đây chằng chịt các dấu xanh tím máu bầm do va chạm bên dưới vực Vô Tận, một bên cánh tay hãy còn lưu lại ấn ký nguyền rủa, chạy từ cổ tay đến tận vai, nhìn dị thường rõ ràng. Đặc biệt bộ quần áo của Quang Minh giáo đình cung cấp đều đã rách nhiều chỗ, lộ ra phần da thịt bên trong cũng xây xát không kém.

"Tự nhiên ta không muốn nghe ngươi đọc kinh nữa, nói không chừng ngày mai tâm tình tốt sẽ cho phép ngươi đọc." Thần Hắc Ám làu bàu.

Lâm Mặc mỉm cười, dù tự biết nam nhân nhà cậu muộn tao, tuy bề ngoài lạnh lùng nhưng bên trong luôn nghĩ tới cậu, trái tim cậu vẫn không nhịn được mà bị sự ấm áp đấy làm cho tan chảy.

"Cảm tạ ngài."

Cậu thật sự mệt, ngay cả những vết thương kia cũng không còn đủ hơi sức chữa trị nữa, liền cứ như thế đặt lưng xuống giường ngủ một giấc, mặc cho thần Hắc Ám ngồi ở trong phòng một mình.

Chậc, dù sao cũng không đi lạc được... Lâm Mặc mơ màng nghĩ.

Thần Hắc Ám ban đầu ngồi cách khá xa, gương mặt lạnh lùng tỏ vẻ hắn không quan tâm, nhưng cứ cách vài phút, khoảng cách giữa hắn cùng nô lệ lại đột nhiên ngắn đi một tí một cách thần kỳ, đến độ chưa tới một khắc đã gần như dính sát vào nhau.

Hắn cũng không rõ vì sao bản thân phải lén lút làm vậy, nghĩ thế nào hắn cũng mới là chủ nhân cơ mà. Nhưng đến khi hành động, trong lòng không hiểu sao lại chột dạ, như đứa trẻ định làm chuyện sai trái gì không muốn người lớn phát hiện.

Cơ thể tạo thành từ ma pháp của thần Hắc Ám đã cúi xuống thật thấp, đến độ chóp mũi hắn chỉ cách mặt cậu vài centimet. Đây cũng không phải cơ thể thật, không có hô hấp, cho nên thần Hắc Ám cũng không cần lo lắng nhiệt khí của bản thân có thể đánh động tiểu nô lệ thức dậy. Hai mắt hắn nhìn chằm chằm vào gương mặt cậu, bỗng dưng càng nhìn lại càng không thể dứt ra, giống như bị mê hoặc vào trong đó.

Thần Hắc Ám cảm nhận được những xao động của ma pháp bóng tối bên trong cơ thể mình, hắn cố gắng kiềm chế chúng lại, một tay run rẩy đưa lên định chạm nhẹ vào bờ môi căng tròn hồng hào kia. Thế nhưng khi chạm đến, đầu ngón tay của hắn lại đâm xuyên qua, cũng không hề cảm nhận được độ đàn hồi mềm mại như trong tưởng tượng.

Quên mất, hiện tại hắn làm gì có thể chạm vào ai. Không hiểu sao trong lòng thần Hắc Ám dâng lên một cỗ thất vọng não nề, mà đến chính hắn cũng không giải thích được.

Thời điểm bị người khoét tim, cơ thể bị phong ấn bên trong thời không loạn lạc, hắn cũng chưa từng đau khổ, trái lại chỉ có căm thù. Khi thoát ra khỏi phong ấn, đánh mất cơ thể chỉ còn lại thần thức, hắn cũng không mất mát gì. Nhưng giờ đây chỉ vì không thể chạm vào tiểu nô lệ, từ tận đáy lòng hắn lại xuất hiện một cỗ khát vọng không tài nào hiểu nổi, giống như chỉ cần chạm được cậu, hắn liền có được cả thế giới.

Những câu hỏi này đối với thần sinh đơn giản của thần Hắc Ám từ trước đến nay chỉ có chém chém giết giết quả thực đúng là khó khăn. Đừng nhìn thần thánh cao cao tại thượng, trên thực tế bọn họ đều chỉ là những đứa trẻ với quyền năng quá to lớn mà thôi. Đứa trẻ thông qua giáo dục và ảnh hưởng của môi trường xung quanh để trưởng thành, hình thành nên nhân cách của bản thân. Nhưng thần thánh không có cha mẹ, chẳng qua cũng chỉ là từ nguyên tố ma pháp sinh ra. Tam quan của họ không giống người thường, quá trình trưởng thành của họ lại hoàn toàn không hề chịu ảnh hưởng của bất kỳ ai, cho nên mọi vị thần đều tuân theo bản tính sơ khai nguyên thủy nhất của mình. Vì vậy đừng bao giờ phán xét một vị thần là ác hay thiện, bởi vì trong khái niệm của bọn họ không có hai từ đó, chỉ làm theo tính cách bản thân mà thôi.

Thần Hắc Ám trời sinh đã mang bản chất cuồng loạn, ham thích chiếm đoạt, nhấm nháp tuyệt vọng của người khác. Nếu hỏi hắn vì lý gì lại khơi mào trận chiến Thần Ma cách đây năm ngàn năm trước, chính hắn cũng chẳng rõ, bất quá muốn chiếm đoạt một thứ gì đó liền ra tay, kết quả mọi thứ liền phản ứng thành chuỗi dây chuyền dẫn tới hậu quả như bây giờ. Ngay cả khi hắn có thuộc hạ, bọn chúng chẳng qua cũng chỉ là những con rối mua vui trong lúc nhàm chán của hắn, bởi vì một vị thần như hắn chỉ cần bản thân là đủ rồi.

Vì vậy nói tới vấn đề tình cảm, thần Hắc Ám quả thật không hề biết một chút gì. Hắn chỉ mê man không hiểu cảm giác trong lòng, tự nhận rằng hắn không vui vì nhớ tới chuyện cơ thể thật bị người phong ấn mà thôi.

Sáng hôm sau Lâm Mặc tuân theo lời hứa hẹn, sau khi chữa trị hết các vết thương trên người liền ngoan ngoãn thành kính đọc kinh sám hối. Thần Hắc Ám vắt chân ngồi trên ghế cao, hai mắt hơi díp lại hệt một chú mèo lười biếng, nghe đến thỏa mãn vô cùng.

"... Cầu xin ngài tha thứ cho tội lỗi của ta, thần Hắc Ám tại thượng." Lâm Mặc cuối cùng cũng đọc xong chương sám hối của quyển Hắc Ám · SM · quỷ kinh.

Thần Hắc Ám vẫn còn chìm đắm trong những lời "dùng ngọn roi của ngài quất lên tấm thân dơ bẩn của ta", "gót giày ngài chà đạp thân thể tội lỗi này" vân vân, đột nhiên không còn nữa liền hơi tiếc nuối: "Hết rồi à?"

Biết vậy trước đó viết nhiều nhiều thêm một chút, sao lại ngắn đến như vậy. Thần Hắc Ám thở dài trong lòng.

Lâm Mặc nhìn cuốn quỷ kinh chỉ riêng chương sám hối đã dày bằng cả một cuốn Quang Minh thánh kinh, trong lòng không khỏi đổ mồ hôi hột hàng này lại còn muốn thế nào. Ngay cả lúc đọc Quang Minh thánh kinh, cậu cũng chỉ cần đọc đúng đọc đủ là được, nào có phải ngân nga ngữ điệu như thần Hắc Ám yêu cầu. Đọc xong một chương này, có thể nói cậu phải dùng hết mười hai phần công lực.

"Hôm nay cần phải ra ngoài, ngài có thể tạm thời quay trở về cơ thể ta được không?"

Trên đời lúc nào cần nhờ vả thì đương nhiên đều phải dịu ngọt cả, cho dù người yêu mấy kiếp thì vẫn không thoát khỏi quy luật này. Thần Hắc Ám nghe đến ngứa ngáy cả tai, tiểu nô lệ cầu xin mình như vậy thật khiến cho hắn có cảm giác uy vũ mà! Là một vị thần vĩ đại hắn quyết định sẽ nghe theo lời cậu một lần coi như khen thưởng!

Dĩ nhiên một lần này rốt cuộc là bao nhiêu lần tất cả trong tương lai chỉ có thần Hắc Ám mới biết...

Dỗ xong thần Hắc Ám quay trở về, Lâm Mặc lúc này mới thở phào nhẹ nhõm rời khỏi phòng, sau khi trả tiền giường thì leo lên ngựa chạy đi.

Ước tính đi đường ngắn nhất trên bản đồ cũng phải mất năm ngày mới tới được cái khu rừng quỷ quái kia. Trước lúc đó nếu để thần Hắc Ám biết được mục đích của mình, hắn sẽ lại nháo lên mất. Tóm lại cậu cứ tìm cách để hắn mơ mơ màng màng trôi qua suốt năm ngày đã.

Kết quả chính là năm ngày liên tiếp sau đó thần Hắc Ám sung sướng được tiểu nô lệ đọc Hắc Ám quỷ kinh cho nghe, đắm chìm đến độ bọn họ đang đi đâu cũng không hề hay biết nữa.

*****

Một sợi dây leo quăng mình về phía Andrew, ý đồ trói y lại. Andrew nhíu mày ghét bỏ, chân hơi cử động liền nhảy sang một bên, dây leo vồ hụt rơi xuống đất, rất nhanh liền ngóc đầu dậy như một con rắn uốn éo thân mình.

Phập! Tiếng lưỡi kiếm đâm xuống chặt đứt đôi thân dây, thực vật biến dị bị cắt bỏ một phần thân thể liền tức giận tung hết toàn bộ dây leo ra, nhất định phải trói lại tên nhân loại đáng giận này hút khô hắn! Nào ngờ dây leo vừa bung ra hết, phần hạch tâm ở giữa gốc bị lộ ra, Raymore liền khéo léo tránh né cú đánh từ các dây leo, đường kiếm nhanh ngoan chuẩn đâm xuyên qua hạch tâm!

Hạch tâm vừa vỡ, toàn bộ thân cây liền héo rũ xuống như bị hút đi nhựa sống, những sợi dây leo hung mãnh khi nãy giờ đây khô quắp lại, dùng chân đạp lên liền vỡ giòn tan.

"Thật trùng hợp, cậu cũng nhận được nhiệm vụ ở đây sao?" Raymore cười cười quay sang chào hỏi Andrew.

Andrew liếc nhìn mũi kiếm sáng loáng rút ra từ gốc thực vật kia, trong lòng vốn dĩ có chút hảo cảm đối với người này nên cũng lên tiếng đáp lời: "Đúng vậy, quả thực rất trùng hợp."

"Đúng đúng đúng, ta cũng nghĩ vậy."

Đột nhiên sau lưng bọn họ liền vang lên một giọng nói quen thuộc. Andrew lẫn Raymore đồng thời tăng cảnh giác quay người lại, liền phát hiện người vừa nói câu đó lại là một nhân vật quen đến không thể quen hơn: thánh tử Helios.

"Ngươi làm gì ở đây?" Andrew nhíu mày hỏi, "Nhiệm vụ của ngươi là ở làng Pomara cơ mà. Chẳng lẽ ngươi cố tình theo dõi chúng ta?"

Bình sinh y không thích vị thánh tử này, cho dù trong suốt thời gian ở chung phòng cả hai người cũng đều không có mâu thuẫn gì nhưng giống như có một loại lực tác động vô hình nào đó khiến y không có thiện cảm với Helios.

Mà Raymore dù không lên tiếng, chỉ khoanh tay đứng một bên tựa lưng vào thanh kiếm khổng lồ cao gần tới đầu của mình, áp lực tỏa ra cũng tỏ vẻ hắn không chào đón cậu tí nào.

Đối mặt với chất vấn của hai người, Lâm · ảnh đế · Mặc một bộ vui mừng: "Andrew ngươi vẫn còn nhớ nhiệm vụ của ta là gì sao? Quả nhiên ta biết một ma pháp sư hệ ánh sáng lòng dạ làm thế nào đen tối cho được, ngươi khẳng định là người tốt..."

"Câm miệng!" Thấy đối phương có xu hướng lải nhải, Andrew không nhịn được cắt ngang, "Rốt cuộc ngươi làm gì ở đây?"

"Ta... ta..." Lâm Mặc ngập ngừng, hai tay hết nắm lại buông vạt áo, "Ta may mắn hoàn thành sớm nhiệm vụ, nghĩ đến nhiệm vụ của ngươi nhất định sẽ rất khó... cho nên... không nhịn được liền muốn đến đây hỗ trợ..."

Quả thật là một đóa bạch liên hoa tinh khiết trong sáng tỏa bạch quang lung linh tận trên đỉnh núi tuyết cao rồi có được không!

"Ngươi chỉ vì muốn hỗ trợ Andrew liền bất chấp nguy hiểm, thậm chí còn không biết rõ y ở đâu liền đâm đầu vào?" Raymore quả thực một mặt "không tài nào tin nổi".

"Đúng vậy!" Hai mắt Lâm Mặc tỏa sáng lấp lánh, tựa hồ đang chíu chíu bắn chữ "hãy tin ta".

Raymore ném một cái ánh nhìn cho Andrew đại khái ý hỏi tên này bình thường ngu đến như vậy sao. Andrew chớp mắt đáp trả lại, ý nói quả thực loại chuyện ngu ngốc này cậu ta có thể làm được lắm.

Tóm lại bởi vì Lâm Mặc xây dựng một hình tượng bạch liên hoa quá hoàn mỹ ở học viện, đến độ cho dù cậu có làm chuyện khó tin đến nhường nào, đối phương vẫn sẽ chấp nhận rằng "hóa ra nó ngu đến vậy".

Kỳ thực Lâm Mặc cũng đâu muốn đâm đầu vào hai nhân vật chính làm gì, ở bên cạnh ăn cẩu lương xem họ show ân ái mù mắt cẩu hợp kim à? Bất quá lấy năng lực của cậu nếu muốn tránh khỏi sự dò xét của Raymore quả thực là chuyện khó còn hơn lên trời. Raymore song tu ma pháp cùng kiếm sĩ, tuy rằng lúc này hắn còn giấu, nhưng Lâm Mặc đọc qua nguyên tác biết được cả hai hệ của hắn đều tương đương Pháp sư Sơ cấp đại viên mãn chuẩn bị thăng lên Pháp sư Trung cấp rồi.

Với lại thái độ của cậu chính là kiểu, "rừng này cũng không phải do các ngươi trồng, ta muốn đi đâu là quyền của ta", coi như nhân vật chính không đồng ý cũng không làm được gì.

Dù sao người cũng đã đến tận đây, cho dù Andrew có ghét cậu ta cũng chẳng thể đuổi về được. Hơn nữa Andrew của lúc này vẫn còn tâm hồn lương thiện lắm, ác cảm của y đối với Helios chẳng qua cũng chỉ là do ấn tượng ban đầu chứ hai bên không hẳn có thù hận gì, vì vậy y chưa bao giờ nghĩ đến chuyện nhân cơ hội này làm hại Helios.

Tất nhiên cho dù y có nghĩ tới, Lâm Mặc cũng có thể vỗ ngực tự hào rằng bản thân có thể tự mình rời khỏi khu rừng này an toàn không mất một cọng tóc nào. Hiện tại cậu chính là người có một thần Hắc Ám trong cơ thể đó nha~ Tuy ma pháp mới khôi phục ba thành đủ xử lý hết đám yêu thú trong rừng rồi.

"Ngươi đừng gây phiền phức cho ta là được rồi." Andrew ném lại một câu sau bỏ đi.

Raymore nhìn ra tâm tình y không tốt liền đuổi theo, để lại Lâm Mặc bơ vơ giữa chốn rừng xanh nước thẳm.

Ây, quả nhiên vẫn quá chói mắt mà. Lâm Mặc lấy tay xoa xoa mắt, sau đó nhanh chân bước theo bọn họ.

"Nô lệ, ngươi tìm đến chúng làm gì?" Thần Hắc Ám vừa tỉnh dậy khỏi giấc ngủ say, nghe được cuộc đối thoại liền bất mãn hỏi.

Để dung nhập với đá bóng tối, hiện tại mỗi ngày hắn đều phải dành ra một ít thời gian để ngủ, nói cách khác những lúc đó không có cách nào quan sát được tiểu nô lệ. Chuyện này làm hắn rất bất an, nếu như tiểu nô lệ lợi dụng những lúc đó để lén lút gặp kẻ khác thì làm sao dây? Lỡ như bị người dụ dỗ mất thì thế nào?

Lâm Mặc thuận miệng liền kể lại lý do cậu nói với Andrew, thật sự chính cậu cũng thấy cái lý do này rất ngu, ai mà tin cho được, chẳng qua Andrew với Raymore không có lý do đuổi cổ cậu đi trực tiếp mà thôi. Bất qua ai bảo thiết lập của cậu là một tên bạch liên hoa ngu ngốc đây ây~

"Nô lệ chết tiệt! Ngươi thật sự muốn giúp tên khốn khiếp kia?!"

Lâm Mặc: "..."

Cậu sai rồi, trên đời vẫn có kẻ tin vào cái lý do này.

Thần Hắc Ám càng nghĩ càng không cam lòng, hắn là chủ nhân của cậu, cậu bôn ba vì hắn là đương nhiên. Nhưng tên nhãi ranh kia tính tình vừa thối lại không đối xử tốt với tiểu nô lệ chút nào, tại sao cậu phải giúp đỡ y chứ? Coi như đối xử tốt cũng không được giúp! Nô lệ của hắn không phải ai cũng tùy tiện mượn dùng được!

"Ta không đồng ý! Ngươi quay về ngay lập tức cho ta!"

"Đọc kinh sám hối mỗi ngày?" Lâm Mặc lặng lẽ đưa ra đề nghị.

"... Đừng nghĩ dùng cái việc đó để lung lay ta! Ta là thần Hắc Ám vĩ đại, thần thánh như ta nói một không nói hai tuyệt đội không thay đổi mệnh lệnh đã ban ra!"

"Hai lần mỗi ngày?" Lâm Mặc nhẹ nhàng tặng thêm một quả bom.

"... Không, không có chuyện đó đâu! Nếu như bây giờ ngươi quay về ta có thể thay đổi ý định không trừng phạt ngươi nữa!"

Xem ra lần này không dễ dỗ chút nào. Lâm Mặc cắn răng trong lòng, quyết tâm tung đòn sát thủ. Mí mắt cậu hơi rũ xuống, môi mím lại, cả người toát lên khí chất u sầu: "Chủ nhân, không được sao?"

Bộ dạng này của cậu chẳng khác gì một đấm K.O thần Hắc Ám. Hắn gắng gượng nhắm mất thầm nhủ sắc tức thị không không tức thị sắc chết tiệt vì sao nhắm mắt rồi vẫn nhìn thấy gương mặt buồn bã khiến người ta muốn dâng cả thế giới lên dỗ dành của tiểu nô lệ chứ!

"Ta... ta..."

"Chỉ lần này thôi, ta hứa với ngài sẽ không bao giờ tùy hứng như thế nữa." Tất nhiên hứa là một chuyện, còn có thật sự như thế không... Ha hả.

Cây máu của thần Hắc Ám đã tuột xuống mức âm. Tiểu nô lệ đáng ghét! Biết rõ gương mặt xinh đẹp nên luôn cố ý câu dẫn hắn! Nhưng hắn sẽ không nói cho cậu biết rằng bởi vì nhìn cậu trông thật đáng thương nên mới mềm lòng tha thứ đâu! Hắn là một vị thần tàn bạo cơ mà!

"Chỉ lần này thôi!" Thần Hắc Ám hung hăng cắn răng quay đi.

"Cảm tạ chủ nhân."

Hừ hừ, lúc nhờ vả thì chủ nhân ngọt ngào lắm, bình thường suốt ngày mặt lạnh thôi. Thần Hắc Ám bực bội nghĩ, rốt cuộc vẫn không từ chối được yêu cầu của tiểu nô lệ. Vì sao à, chuyện đó hắn không quan tâm, hắn chỉ biết là trong lòng không muốn nhìn thấy tiểu nô lệ buồn bã mà thôi!

Bất quá có thời gian suy nghĩ, thần Hắc Ám bắt đầu nhận ra có vài chuyện bất thường. Tiểu nô lệ tuy rằng bình thường đối với mọi người luôn thiện tâm giúp đỡ, nhưng giúp đến nhường này thì quá kỳ lạ đi. Hơn nữa hắn từng nghe nói Andrew trước kia vào lần đầu tiên gặp mặt đã có xích mích với tiểu nô lệ, cậu không những không tức giận còn đứng ra tuyên bố sẽ thay y gánh mọi lỗi lầm. Trong suốt thời hai người ở chung ký túc xá, mặc dù tiểu nô lệ không chủ động bắt chuyện với Andrew nhưng cũng không hề có ý bài xích y...

Chẳng lẽ... Chẳng lẽ...

Trong đầu thần Hắc Ám như có thứ gì nổ tung. Hóa ra là vậy! Hóa ra là vậy!

Thì ra con chuột đào góc tường nhà hắn, vẫn luôn ở bên cạnh tiểu nô lệ hắn mỗi ngày!

Đọc truyện chữ Full