Đó là một nam nhân rất có mị lực, hắn ngồi trên ghế sa lông phòng khách, hai tay khoát hai bên, ánh đèn lờ mờ ám muội chiếu vào gò má, mặt hắn góc cạnh rõ ràng lập thể, cặp mắt hoa đào nhợt nhạt nhắm lại, sống mũi cao thước môi bạc lúc này hơi giương lên, dung mạo như vậy khiến người ta nhìn thấy liền không dời nổi mắt.
Ngồi đối diện hắn nam nhân đang ôm ấp đuề huề, nam nhân phát hiện người trong lồng ngực đang nhìn hắn chằm chằm, đẩy sang một bên mắng: “Này, cậu lại coi trọng hắn sao? Đừng quên các người là ông đây điểm mặt, ngày hôm nay muốn hầu hạ cũng là hầu hạ bản thiếu gia đây.”
Hai người bên cạnh lập tức vuốt lông nam nhân.
Đối diện nam nhân nở nụ cười bất đắc dĩ, nụ cười kia mang theo điểm tà khí, nhưng càng khiến người ta trầm mê, tiếng nói của hắn trầm thấp từ tính, nghe gợi cảm đến cực điểm.
Hắn nói: “Tên chết tiệt, tôi không muốn cùng cậu cướp người, cậu gấp gáp gì chứ.”
Lương Cảnh nói thầm một tiếng trời đất, đối với hắn nói: “Tốt có kỷ cương, cậu nếu đi làm MB*, thiếu gia là người thứ nhất bao trọn cậu.”
*Money Boy: Trai Bao
Lục Lê lạnh lùng trả lời: “Biến.” Toàn bộ thành phố A, chỉ có Lương Cảnh dám đùa với hắn kiểu này.
Mối quan hệ giữa Diệp Tu Minh cùng Lương Cảnh từ nhỏ cùng bận quần áo chung lẫn nhau, hai người này đối với tính tình lẫn nhau đều rõ ràng như lòng bàn tay.
Lương Cảnh có chút kỳ quái, Diệp Tu Minh ngày hôm nay gọi y ra đây chơi, chính mình chỉ ngồi một chỗ nhìn biểu hiện thật giống đang đợi cái gì đó, có chút không bình thường.
Lương Cảnh bưng ly rượu lên môi uống một hơi, dùng tay đẩy một cái lên người thiếu niên, nói: “Nhanh đi hầu hạ vị đại gia kia, cậu nhìn hắn hắn ta cũng không cho tiền đâu.”
Vị thiếu niên kia vẻ mặt hưng phấn, nhìn Diệp Tu Minh con mắt bốc lên ánh sáng xanh lục, Lương Cảnh ở một bên khác đố kị thiếu nữ ngồi kế bên hắn.
Thiếu niên trang phục trang điểm lộng lẫy cẩn thận từng li từng tí ngồi vào bên cạnh Lục Lê, nhìn gò má Lục Lê âm thầm nuốt nước miếng, trái tim nhỏ đập rộn ràng. Suy nghĩ ôi mẹ ơi, con muốn cùng người này ngủ một đêm, cho dù con có chết cũng cam lòng.
Lục Lê nhíu mày, trong mắt loé ra một tia chống cự, có điều cuối cùng vẫn đưa tay ôm lấy eo thiếu niên, thả lỏng bắp thịt chính mình vừa nãy căng thẳng.
Thiếu niên từ bàn bên trong lấy ra một quả nho, nhìn kỹ sắc mặt Lục Lê ngậm tới trong miệng, sau đó chậm rãi để sát vào hắn.
Lục Lê theo bản năng muốn né tránh, lúc này một âm thanh điện tử không đúng lúc chen vào: “Chủ nhân, xin tận lực không OOC*.”
*OOC: là từ viết tắt của Out Of Character, nghĩa là nhân vật không xử sự như tính cách vốn có của họ ở bên ngoài!
Hắn sửng sốt một chút, nhắm mắt đem trái nho từ trong miệng thiếu niên nhận lấy, toàn bộ quá trình tự nhiên trôi chảy, liền ngay cả khóe miệng nụ cười càng lúc càng lớn, không nhìn ra nửa điểm nội tâm kỳ thực hắn hết sức không tình nguyện.
Lương Cảnh đang cùng người thiếu nữ ve vãn, bỗng nhiên quay đầu hỏi: “Tốt lắm, nghe nói lão già nhà cậu muốn đem công ty giao cho cậu?”
Lục Lê trong miệng còn nhai quả nho, hàm hồ đáp một tiếng.
Diệp Tu Minh cùng Lương Cảnh gia đình đều là thế gia đại tộc, hai nhà quan hệ cực kỳ tốt, nói rõ một chút chính là ở toàn bộ thành phố A có thể một tay che trời. Chỉ là Lương Cảnh còn có mấy người anh em, riêng Diệp gia chỉ có mình Diệp Tu Minh là con một, tiếp nhận gia sản nhất định vào tay hắn.
Diệp lão gia tử hài lòng nhất chính là, coi như Diệp Tu Minh có người bạn hồ bằng cẩu hữu là Lương Cảnh, hắn học nghiệp vẫn thành công, công ty quản lý ngay ngắn rõ ràng, vốn là còn điểm bất mãn tâm tình rất nhanh tan thành mây khói, Diệp Tu Minh phong lưu bạc tình chung quanh hắn có rất nhiều ứng cử viên chờ hắn xem xét.
Lục Lê biểu thị: đúng vậy, lão già tính toán hết thẩy rồi.
Lương Cảnh nghe hắn đáp lại cả người đều ngồi phịch ở trên ghế sa lông, uể oải nói: “Vậy sau đó thời gian cậu ra ngoài chơi không phải càng thiếu, tôi sẽ rất nhàm chán đó.”
Lục Lê dừng một chút, nói rằng: “Nhanh một chút tiếp nhận công ty thì có thời gian bồi cậu hơn.”
Lương cảnh lúc này mới lên tinh thần, nói: “Cậu nói phải giữ lời, XXX.” Sau đó khui một chai bia.
“…” Tôi nói người anh em, cậu liền như vậy cô quạnh? Lục Lê không giống như hắn uống nguyên một chai bia, bưng ly lên uống một ngụm.
Thiếu niên ngồi cạnh cầm quả nho thứ hai lên muốn đút cho hắn, cửa đột nhiên đụng mở, tiếng động vang lên thân thể ngã xuống đất, tiến vào là thiếu niên tuổi còn trẻ, trên cánh tay cậu mảnh thủy tinh cắt ra, máu tí tách rơi xuống đất.
Cậu thở nhẹ hổn hển, tóc đen ngổn ngang che khuất nửa bên mặt, ngã trên mặt đất đứng lên không nổi, lúc này có hai người đàn ông hùng hùng hổ hổ hướng về cậu đi tới, một tên tóm chặt tóc cậu, ép buộc thiếu niên ngẩng đầu lên.
“Mẹ bà nó, không phải chỉ là thằng điếm à, còn dám cắn tao. Đi, ngày hôm nay ông đây liền thao mày không xuống giường nổi, để mày biết ông lợi hại.” Người đàn ông mắng xong, liền muốn kéo thiếu niên kia ra ngoài.
Lục Lê tựa trên ghế sa lông, đầu ngửa ra sau hưởng thụ, lười biếng mở miệng nói: “Chậm đã.”
Người nam nhân càn quấy hung hăng như uống nhiều rượu, ưỡn ngực nói: “Có chuyện gì?”
Lương Cảnh nhíu mày, ngồi ở trên ghế sa lông rất hứng thú nhìn Lục Lê, không có ý tứ muốn nhúng tay vào chuyện này.
Lục Lê đứng dậy đi tới trước mặt nam nhân, dáng người hắn rất cao, thời điểm đứng bên cạnh nam nhân nhìn xuống, nói: “Anh quấy rầy nơi thanh tịnh, liền như thế muốn đi?”
Nam nhân lớn đầu lưỡi nói: “Vậy giờ mày muốn thế nào?”
Lục Lê chỉ người đang nắm tóc thiếu niên, nói: “Nó lưu lại, còn anh cút.”
Lời nói này có chút ngông cuồng không lễ phép, người đàn ông kia vừa định phát tác, đồng bọn đến cùng anh ta nhận ra Lục Lê, từng người lôi anh ta về, sau đó đối với Lục Lê khuôn mặt tươi cười nói: “Diệp thiếu gia thật không tiện, mẹ nó nơi này đèn quá tối, đều không nhận ra cậu. Quấy rối cậu cùng Lương thiếu gia, tôi lần sau dẫn anh ấy đến xin lỗi, người này liền giao cho hai người.”
Dứt lời lôi kéo bằng hữu còn đang mắng người vội vàng rời đi, e sợ nếu ở lại Lục Lê sẽ trả thù hắn.
Lục Lê lúc này mới nhìn về thiếu niên không nói một câu đang cúi đầu, hỏi: “Cậu tên gì?”
Thiếu niên trầm mặc một hồi, mới nói: “Thư Nhiên.”
Lục Lê thở phào một cái, nói thầm quả không sai. Nội dung vở kịch này hắn đã trải qua không biết bao nhiêu lần đến nỗi thuộc nằm lòng.
Hắn nói: “Ngẩng đầu lên.”
Thiếu niên chậm rãi đem đầu nhấc lên, Lục Lê dùng tay vén tóc cậu sang một bên, không nhịn được co rúm về phía sau, thật giống làm đau vết thương nơi khóe miệng hắn.
Nhìn thấy dung mạo thiếu niên Lục Lê không nhịn được nuốt ngụm khí lạnh, chỉ là trên mặt hắn vẫn một dạng dáng vẻ ôn nhu.
Lương Cảnh nói: “Cậu coi trọng nó? Dáng dấp kia xác thực cũng không tệ.”
Lục Lê cấp thiết ở trong đầu hỏi dò: “Mẹ nó chuyện gì đang xảy ra? Tại sao Thư Nhiên cùng Tô Cẩn Ngôn giống nhau như đúc?”
Thế giới này bởi vì hắn thất bại luân hồi rất nhiều lần, hắn không thể nào quên được hướng dẫn nhân vật Thư Nhiên.
Nguyên bản là một đóa sen trắng Thư Nhiên mềm mại nhu nhược, hiện tại lại cực kỳ giống người em trai hắn kiếp trước.
Hệ thống sinh không thể luyến nói: “Không biết, khả năng là số lần luân hồi quá nhiều, số liệu cũng tan vỡ rồi.”
“…”
Thanh âm kia mang theo nhàn nhạt ưu thương uy hiếp nói: “Chủ nhân, nếu như cậu lại phá hoại nội dung vở kịch dẫn đến luân hồi, bản hệ thống lập tức đi thỉnh cầu tổng bộ tiến hành hủy diệt cậu.”
Câu nói này bị hệ thống lăn qua lộn lại cường điệu, rõ ràng nghe tới rất có tính uy hiếp nhưng dùng không trúng thời điểm, Lục Lê học được bài học không nhìn lại quá khứ đã qua.
Có điều hắn biết nhân vật nếu như OOC sẽ ảnh hưởng nội dung vở kịch phát triển, vô hình trung lại khởi động luân hồi lần sau, Lục Lê tinh thần kiệt sức chọn cách thỏa hiệp.
Chính là hệ thống đồ vật này đem Lục Lê từ trong ngủ mê tỉnh lại, đem hắn kéo vào cái gì đam mỹ bên trong muốn hắn làm tra công, càng kỳ quái chính là, ban bố cho hắn cái nhiệm vụ muốn cho nguyên bản kết thúc BE đạt kết cục HE.
Trước Lục Lê còn không biết đam mỹ là gì, khi đó còn ngốc nghếch bảo hệ thống giải thích nửa ngày, cái gì công cùng thụ, 1 cùng 0, trái chanh không chỉ đại biểu cho hoa quả, lại như mặt trời không chỉ là mặt trời đơn giản, để Lục Lê từ đây mở ra cánh cửa thế giới mới.
Có điều Lục Lê thái độ là: “Tao không thích nam nhân.”
Hệ thống phảng phất vĩnh viễn bao hàm cuộn sóng tuyến thanh âm nói: “Không yêu, tui sẽ bắt chủ nhân phải yêu.” Ý là nói muốn đem hắn bất tri bất giác bẻ cong.
Xu hướng tình dục Lục Lê: Ha ha.
Thời điểm hệ thống ý thức được Lục Lê thật sự không cong, nó cả người đều vỡ nát.
Lục Lê xuyên vào thế giới tra công tiện thụ văn, hắn đã đếm không hết chính mình ở thế giới này sững sờ bao nhiêu lần, thật giống bất luận hắn cố gắng thế nào, mỗi lần kết cục không phải BE hoặc không CP*, thì nhân vật nội dung trong vở kịch bị OOC.
*CP: Couple = cặp đôi
Hệ thống bị hắn vô số lần luân hồi đến luân hồi đi tan vỡ, vạn vạn không nghĩ tới chính mình trói buộc chủ nhân ngốc khuyết này, còn không trò chơi bắt đầu đã nhào ra đường phố.
Thế giới này nhân vật chính là Thư Nhiên, gia đình nghèo khó, Thư Nhiên lúc còn rất nhỏ, ba cậu vì đánh bạc ghi nợ lãi suất cao bị người chém chết ở nhà, lưu lại một khoản nợ để lại cho cô nhi quả phụ. Đến thời điểm cậu mười bảy tuổi, mẹ cậu liền mắc bệnh ung thư, Thư Nhiên bất đắc dĩ nghỉ học đi kiếm tiền, sau đó cậu ở trong quán rượu ngẫu nhiên gặp Diệp Tu Minh.
Tiếp theo là Thư Nhiên cùng Diệp Tu Minh một loạt yêu hận tình cừu, nói tóm lại chính là Diệp Tu Minh đang phụ trách tra, tra, tra, Thư Nhiên đang phụ trách bao dung, nhẫn nại, lý giải.
Thời điểm Lục Lê nhìn thấy vở kịch nội dung cẩu huyết suýt chút nữa không nhịn được muốn thổ huyết, nhưng rất khôn khéo, Lục Lê hiện tại chính là Diệp Tu Minh, cũng chính là tra công thế giới này, nhiệm vụ của hắn làm Thư Nhiên yêu hắn, để nội dung vở kịch HE.
Lục Lê lúc này thần sắc phức tạp nhìn Thư Nhiên một chút, thiếu niên gương mặt lạnh lùng, đứng ở đó không nói một lời.
(Hết chương 1)
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Khoái Xuyên Chi Tra Công Chỉ Nam
Chương 1: Thế Giới Thứ Nhất – Tra công tiện thụ, nồi nào úp vung nấy
Chương 1: Thế Giới Thứ Nhất – Tra công tiện thụ, nồi nào úp vung nấy