DocTruyenChuFull.Club

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Đại Địa Chủ
Chương 398: Giá trị cuối cùng

Ngày 17 tháng 10, thời tiết nóng bức ban ngày dần giảm, vừa đến tối, cơn gió mát lạnh thổi vào lòng mọi người, sự bực bội ban ngày cũng bị thổi đi.

Nhưng không phải tất cả mọi người đều như vậy. Cơn gió buổi tối không thể dập tắt lửa giận trong lòng, còn càng thổi càng lớn, cuối cùng hóa thành thực thể.

Sự kiện xảy ra tại hoàng cung Tử Vi Quốc.

Được tin vàng bị cướp, hoàng đế nổi trận lôi đình. Lai lịch số vàng này vốn là tuyệt mật cho nên rất ít người biết, họ chỉ biết là Hoàng Thượng tâm tình rất không tốt. Phi tử được sủng ái nhất đã bị vô cớ biếm lãnh cung, có thể nói xui xẻo đến cực điểm.

Đây chỉ là bắt đầu, chân chính bạo điểm còn ở phía sau.

Hoàng đế giận dữ thiêu hủy tẩm cung.

Lửa lớn thiêu đốt một đêm, ánh lửa tận trời, bá tánh ngoài hoàng cung cũng có thể thấy. Dưới bầu trời đêm, một đám tò mò nhìn quanh, không ai biết pháp thần lại xảy ra chuyện gì.

Giờ Mão, trời sáng.

Lửa lớn dần dần tắt. Tẩm cung hóa thành một mảnh phế tích đen. Không khí trong cung trước sau như một nghiêm túc, hiện tại còn có cảm giác áp lực nguy hiểm như đi trên băng mỏng.

Lôi Dương nhận được tin báo liền vội vội vàng vàng vào cung. Đi ngang qua tẩm cung đã bị hủy, hắn khẳng định đã có đại sự, nếu không hoàng huynh sẽ không giận dữ như vậy. Đây là lần đầu tiên hắn thấy hoàng huynh mất khống chế.

Tẩm cung bị hủy, hoàng đế chuyển sang Đức Hoa điện.

Đức Hoa điện là tẩm cung của Tiên Hoàng. Tân Hoàng kế vị đã xây cất một cung điện uy nghiêm xa xỉ hơn làm tẩm cung cho mình, Đức Hoa điện liền bỏ không.

Lôi Dương vừa đi đến cửa, một bình hoa bay tới, mảnh vỡ bắn tới chân hắn. Nếu hắn đi mau vài bước, bình hoa khẳng định sẽ nện trên đầu hắn.

“Cút!”

Hoàng đế phẫn nộ quát. Tiếng gầm gừ làm thái giám cung nữ đứng ngoài điện đều rụt cổ run rẩy. Bây giờ ai lượn lờ trước mặt Hoàng Thượng người nấy chết, đã có vài cung nữ thái giám bị xử tử.

Tổng quản thái giám mồ hôi đầy đầu đi ra, nhìn thấy Lôi Dương tựa như được thấy cứu tinh, “Lôi Vương gia, ngài cần phải khuyên nhủ Hoàng Thượng, nếu cứ như vậy……”

“Trước nói cho ta đã xảy ra chuyện gì?” Lôi Dương đến bây giờ vẫn không hiểu ra sao.

Tổng quản thái giám lập tức kể lại. Hắn không biết mật hàm viết cái gì mà có thể làm Hoàng Thượng lửa giận lớn như vậy.

“Ngươi nói mật hàm là từ đâu đưa tới? Dùng bồ câu nào?” Lôi Dương đột nhiên có dự cảm không tốt, không phải như hắn nghĩ đi.

“Chính là bồ câu vương a.”

Đúng như Lôi Dương suy đoán. Bồ câu vương tốc độ nhanh hơn bồ câu bình thường, nhưng vì bồ câu vương số lượng không nhiều lắm, cho nên chỉ dùng để truyền đạt tin tức trọng yếu. Nghĩ đến sự kiện xảy ra mấy ngày hôm trước, hắn đã đoán được.

Lôi Dương đi vào trong điện, tránh thoát ấm trà sắp bay vào mặt. Ấm trà rơi xuống đất vỡ nát, hắn ngẩng đầu liền thấy một bóng áo đen đưa lưng về phía hắn, một bàn tay đặt trên bàn, năm ngón tay như muốn bóp nát bàn, lực đạo rất lớn.

“Hoàng huynh……” Lôi Dương muốn nói lại thôi. Hắn cũng không biết nên khuyên thế nào, vàng bị cướp không phải việc nhỏ, liên quan đến quân đội Tử Vi Quốc. Một khi thực lực quân đội suy yếu, hậu quả không dám tưởng tượng.

Lôi Lân xoay người, ngũ quan anh tuấn vẫn mang theo tức giận, người bình thường nhìn thấy khẳng định sẽ sợ tới hai chân nhũn ra. Đều nói thiên uy khó dò, lời này quả nhiên không giả.

“Tử Y Môn bị bưng.”

Lôi Dương cả kinh, “Này……”

Tin tức còn chấn động hơn vàng bị cướp gấp mấy trăm lần. Đó là tổ chức mà hoàng huynh thành lập trước khi đăng cơ, có liên quan trực tiếp đến thành tựu hôm nay của Tử Vi Quốc. Tâm huyết của hoàng huynh, sao có thể nói mất là mất?

“Hoàng huynh đang nói giỡn đi? Trò đùa này một chút cũng không buồn cười.” Lôi Dương rốt cuộc tìm về thanh âm, sắc mặt thập phần khó coi.

“Ngươi cho rằng trẫm sẽ nói giỡn?” Lôi Lân bộ mặt dữ tợn quát.

Lôi Dương trầm mặt. Hắn đương nhiên biết hoàng huynh chưa bao giờ nói giỡn, nhưng tin tức này thật sự quá khó tiếp nhận. Tử Y Môn đứng đầu ba thế lực lớn ở Độc Trấn, có Nhiễm Đông quản lý, sao có thể nói không có liền không có. Vàng bị cướp thì kiếm lại là được, nhưng Tử Y Môn đã mất có nghĩa là cây rụng tiền Uyển Cảnh sòng bạc sẽ rơi vào tay kẻ khác, về sau sẽ không bao giờ có vàng gửi về.

Tử Vi Quốc có thể đối kháng với nhiều quốc gia, không chút sợ hãi địch quốc khiêu chiến, là dựa hệ thống và lực lượng quân đội hoàn mỹ, trong đó là cực nhiều vàng bạc duy trì.

Ngoài ra, gián điệp thám tử của Tử Vi Quốc ẩn núp ở các quốc gia có hơn một nửa là dựa vào bộ phận tình báo của Tử Y Môn. Tử Y Môn đã mất, tương đương với họ mất liên hệ. Không chỉ có thế, nếu đối phương có tâm, rất có thể sẽ tìm hiểu nguồn gốc rồi sờ ra thân phận của nội gián.

Tình thế thập phần nghiêm túc. Lôi Dương đã hoàn toàn hiểu cho hoàng huynh. Họ lâm vào tình cảnh này, nếu xử lý không tốt, sẽ tạo thành thương tổn không thể xóa nhòa cho Tử Vi Quốc.

“Đối phương khẳng định sớm có dự mưu, chỉ là họ làm sao biết đến Tử Y Môn, Nhiễm Đông tính tình cẩn thận sao có thể trúng bẫy của đối phương, chẳng lẽ có người phản bội chúng ta?” Lôi Dương không thể không phỏng đoán.

Lôi Lân nghiến răng nghiến lợi nói: “Ngoài hắn ra còn có thể là ai!”

Lôi Dương nháy mắt hiểu, “Hoàng huynh là nói Phó Vô Thiên?” Nói xong đột nhiên nghĩ đến cái gì, “Thần đệ đã biết, An Vu Chi và Độc Hạt Tử thất bại, Độc Hạt Tử bị bắt, chịu không nổi khổ hình cho nên phản bội Tử Vi Quốc, tiết lộ tin tức cho Phó Vô Thiên.”

Hoàn toàn chính xác.

“Hoàng huynh, hiện tại làm sao bây giờ?” Lôi Dương trong lòng oán hận Độc Hạt Tử. Hắn cho rằng nữ nhân này thích hoàng huynh, cuối cùng lại phản bội hoàng huynh, nhưng hiện tại không phải lúc hận người khác.

Lôi Lân không lập tức trả lời. Một phen tâm huyết bị hủy, hắn sao có thể chịu nổi. Tử Y Môn quá trọng yếu, lúc trước có lẽ hắn không nên đặt tất cả hy vọng lên Tử Y Môn.

Đáng tiếc hiện tại nói cái này đã quá muộn, hắn đã không thể làm lại.

“Bạch Hoành đâu?”

Lôi Dương không thích Bạch Dương cùng tên với hắn, cho nên cưỡng chế hắn đổi tên, biến thành Bạch Hoành. Bạch Dương yếu đuối, bị uy hiếp thì tên của mình cũng có thể vứt bỏ.

Hắn vẫn luôn dưỡng thương, tuy rằng đã hồi phục nhưng thoạt nhìn vẫn như rất rõ ràng. Biết mình tàn phế, Bạch Dương…… Hiện tại là Bạch Hoành, nói nhất định phải giết người đã hại hắn.

Hắn chuyển biến dĩ nhiên là tốt, bởi vì từ đó về sau, hắn toàn tâm toàn ý đầu tư tâm trí cho thực nghiệm và nghiên cứu, thề nhất định phải làm ra thứ có uy lực lớn hơn súng etpigôn.

Nhưng nào có dễ dàng như vậy, hắn chỉ có thể căn cứ vào khẩu súng etpigôn lúc trước để cải biến, mấy ngày hôm trước mới có kết quả. Hiệu quả xác thật không khác súng etpigôn mà Đại Á sử dụng. Chỉ là có rất ít thời gian, hiện tại không thể chế tạo nhiều, cộng thêm vàng đã bị cướp, kế hoạch cũng bị ảnh hưởng nhất định.

“Tên kia chỉ là một bao cỏ vô dụng, lúc trước còn dám bằng mặt không bằng lòng, thần đệ đã sớm muốn giết hắn.” Lôi Dương luôn luôn khinh thường loại người như Bạch Hoành.

Lôi Lân ánh mắt sắc bén, “Bao cỏ cũng có giá trị lợi dụng, hiện tại lưu trữ hắn đã vô dụng……”

“Hoàng huynh quyết định vứt bỏ hắn?” Lôi Dương sáng mắt. Chỉ cần hoàng huynh ra lệnh một tiếng, hắn lập tức đi chấp hành.

Lôi Lân không trả lời, nhưng vẻ mặt hắn đã nói ra đáp án. Có hàng mẫu, chẳng sợ hàng mẫu bị cải tạo, Bạch Hoành vẫn phải mất mấy tháng mới làm ra súng etpigôn chân chính, đủ để hắn biết người này có mấy cân mấy lượng, so với người kia quả nhiên kém quá nhiều.

“Hắn còn có giá trị lợi dụng cuối cùng. Chờ trẫm ép khô hắn, tùy ngươi xử trí!”

“Hoàng huynh nói chuyện giữ lời.”

Ngày hôm sau, Lôi Dương mang theo một đám hộ vệ khởi hành rời Tử Vi Quốc.

Cùng đồng hành còn có Bạch Hoành thấp thỏm lo âu. Hắn cho rằng mình rốt cuộc nghiên cứu ra súng etpigôn là một kiện công lao rất lớn, kết quả không đợi hắn diện kiến hoàng đế đã bị Lôi Dương mang khỏi hoàng cung.

Bạch Hoành biết Lôi Dương không thích hắn bởi vì trùng tên. Đường đường Vương gia tôn quý đương nhiên sẽ không muốn có dính dáng gì với hắn, nếu hắn ở thế giới của mình, hắn cũng sẽ không buông tha Lôi Dương. Nhưng hiện tại là ở thế giới của người ta, hắn cũng chỉ có thể súc cổ làm người.

“Chúng ta rốt cuộc muốn đi đâu?” Bạch Hoành sợ bị bán, nhược nhược mở miệng.

Lôi Dương liếc hắn một cái, “Đến đó ngươi sẽ biết.”

Ánh mắt tuyệt đối không có ý tốt. Bạch Hoành nuốt một ngụm nước miếng, xem ra hắn phải tự cứu.

Đọc truyện chữ Full