DocTruyenChuFull.Club

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Đại Địa Chủ
Chương 379: Độc Trấn

An Vu Chi và Độc Hạt Tử sa lưới là do An Tử Nhiên và Phó Vô Thiên bí mật tiến hành, Phó Nguyên Phàm xong việc mới biết được, nhưng hắn cũng không để ý.

Lạc Cổ Nguyệt đi rồi, ba người liền bàn chuyện này.

Căn cứ vào lời khai của An Vu Chi, nam nhân dạy nàng thuật nhiếp hồn hẳn là có thân phận địa vị không thấp ở Tử Vi Quốc, thông qua hắn rất có thể sẽ tìm ra bí mật không tưởng, nếu không Độc Hạt Tử sẽ không kích động như vậy.

“Đường ca, nam nhân này có thể có quan hệ với Vi Thuận Khánh hay không?” Phó Nguyên Phàm nhớ tới đại sự xảy ra vào năm Sùng Minh thứ 28, lúc ấy cực kỳ oanh động. Vi Thuận Khánh là người thừa kế mị tộc, mị thuật của hắn có giống thứ mà An Vu Chi sử dụng?

Nhiếp hồn thuật xác thật tồn tại, nhưng nó không lợi hại như mị thuật. Có nghe đồn, nhiếp hồn thuật là mị thuật diễn hóa ra.

Mị tộc là chủng tộc rất kỳ quái, với tâm kế cùng bản lĩnh của hoàng đế Tử Vi Quốc, hẳn sẽ không bỏ qua trợ lực lợi hại này, nam nhân kia có quan hệ gì với mị tộc cũng không kỳ quái.

Phó Vô Thiên cho hắn một ánh mắt tán thưởng, xác thật tiến bộ rất nhiều, “Có quan hệ với Vi Thuận Khánh hay không thì còn cần khảo chứng, nhưng có thể khẳng định, nam nhân kia nắm giữ thứ có lợi với chúng ta.”

Phó Nguyên Phàm trong lòng vui vẻ, “Vậy An Vu Chi có nói làm thế nào mới có thể liên hệ với hắn?”

Phó Vô Thiên nhìn về phía Vương phi của hắn. An Tử Nhiên nói: “An Vu Chi chỉ là quân cờ râu ria, chuyện quan trọng sẽ không nói cho nàng. Nàng chỉ biết là Độc Hạt Tử đã từng hẹn gặp nam nhân kia vào nửa tháng sau.”

“Địa điểm?”

“Một trấn nhỏ độc lập nằm ở biên cảnh Hồng Diệp, họ sẽ gặp mặt ở đó, còn liên hệ thế nào thì không biết.”

Phó Nguyên Phàm nhướn mày. Bốn chữ trấn nhỏ độc lập này đúng là như sấm bên tai. Độc Trấn, vùng đất không người quản, nói cách khác, không có quan phủ, không có quốc gia, không có bất cứ nhân tố ngoại lai ước thúc, hoàn toàn là một cá thể độc lập.

Không phải Hồng Diệp không muốn đưa Độc Trấn vào phạm vi quản hạt, trên thực tế đã từng nhiều lần phái quân đội tới, nhưng Độc Trấn giấu mình trong núi non quanh năm mây mù lượn lờ, cho nên rất ít có người biết cửa ra vào Độc Trấn. Quân đội nhiều lần bất lực trở về, bởi vì quân phí quá lớn mới không thể không từ bỏ.

Bởi vì địa thế, Độc Trấn chậm rãi tụ tập một đám người hung thần ác sát hoặc tội phạm bị truy nã. Nghe nói bên trong tranh đấu rất lợi hại, không có thực lực thì rất khó sinh tồn trong Độc Trấn.

“Không biết phương pháp liên lạc, dù tìm được Độc Trấn cũng không có cách nào.” Phó Nguyên Phàm không lo lắng đường ca đi nơi đó sẽ gặp nguy hiểm. Thả đường ca ở Độc Trấn, nguy hiểm có khi lại là người ở Độc Trấn.

“Cho nên chỉ có thể xuống tay từ Độc Hạt Tử.” Phó Vô Thiên ôm tay, nghe thì tựa hồ có chút bó tay không biện pháp, ngữ khí và thái độ lại như đã định liệu trước.

Từ lần thẩm vấn trước, An Tử Nhiên không tới đại lao nữa, cho nên không biết tiến trình thế nào rồi.

“Có kết quả sao?” Phó Nguyên Phàm gấp không chờ nổi hỏi.

Phó Vô Thiên dùng ngữ khi có chung vinh dự nói: “Hình phạt mà Vương phi phát minh sao có thể sẽ vô dụng, nữ nhân kia căn bản không thể chịu được phải mở miệng. Sớm biết như thế, cần gì phải hy sinh một chân.” Nói xong lời cuối cùng, trên mặt tươi cười thập phần ác liệt.

Phó Nguyên Phàm ngây ngẩn cả người. Hắn hình như vừa nghe được một bí mật có điểm khó có thể tiêu hóa, chuyển mắt qua đường phu. Thanh niên thanh quân sâu sắc đoan đoan chính chính ngồi, bất luận gần hay xa đều có thể cảm nhận được hơi thở ôn nhuận thanh tĩnh trên người hắn.

Đường phu tao nhã xuất sắc như vậy, lại là người phát minh những khổ hình đó?

Hắn nghe thấy tiếng thứ gì nát. Nếu sinh hoạt ở thời hiện đại, hắn nhất định sẽ biết đó là tam quan.

“Nàng nói gì?” Phó Nguyên Phàm nuốt nuốt nước miếng, gian nan hỏi.

Phó Vô Thiên cười, “Nam nhân kia thân phận thật không tưởng……”



Nửa tháng không dài cũng không ngắn, nhưng vì Độc Trấn cách Quân Tử Thành có chút xa, cho nên ngày hôm sau, Phó Vô Thiên và ám vệ Phó Vương phủ bí mật lên đường.

Vì Độc Trấn nguy hiểm đầy rẫy, Phó Vô Thiên không muốn Vương phi đi cùng, An Tử Nhiên tự mình yêu cầu mới đồng ý.

Cây trụ không ở, an nguy của Quân Tử Thành hoàn toàn dựa vào Lạc Cổ Nguyệt và cấm vệ quân.

Phó Vô Thiên trước khi rời đi đã giao cho Lạc Cổ Nguyệt một nhiệm vụ. Phó Nguyên Phàm biết thì đã muộn, họ đã rời Quân Tử Thành một ngày, đuổi theo là không có khả năng.

Phó Nguyên Phàm lần đầu tiên đen mặt sau khi lột xác, đặc biệt là khi Lạc Cổ Nguyệt ngậm một mạt cười giả tạo xuất hiện trước mặt, tâm tình càng thêm khó chịu.

“Chuyện này chờ đường ca trở về, trẫm sẽ nói với hắn, ngươi trở về làm phận sự của ngươi đi.”

“Khó mà làm được.” Lạc Cổ Nguyệt hơi nghiêng đầu, độ cung khóe miệng thấy thế nào đều như đang ấp ủ chuyện gì không tốt, “Thuộc hạ không dám từ chối nhiệm vụ Quận Vương đã giao. Hay là nói, Hoàng Thượng lệnh cho thần về sau chỉ nghe ngài, có thể làm lơ mệnh lệnh của Quận Vương?”

Dọn ra tòa núi lớn Phó Vô Thiên, Phó Nguyên Phàm tức khắc á khẩu không trả lời được, vốn đang ôm một chút hy vọng, hiện tại đã hoàn toàn vô vọng. Sớm biết rằng Lạc Cổ Nguyệt sẽ như vậy, hắn lúc trước nên ra oai phủ đầu, hiện tại cưỡi lên lưng cọp khó leo xuống, đã không thể không nhận mệnh.

“Trẫm cảnh cáo ngươi, ngươi tốt nhất làm việc trong phận sự của ngươi, nếu……”

“Hoàng Thượng yên tâm, thần nhất định sẽ hoàn thành nhiệm vụ của Quận Vương!” Lạc Cổ Nguyệt cắt ngang, vẻ mặt cười như không cười, ngữ khí luôn cho Phó Nguyên Phàm cảm giác nguy hiểm.

Phó Nguyên Phàm đột nhiên cảm thấy mình tựa hồ không nên quá mức cường ngạnh ra lệnh, hiện tại có vẻ đã khơi lên hứng thú ghê tởm của người này.

Đường ca a đường ca, trẫm thật sự không cần Lạc Cổ Nguyệt dạy.

Phó Nguyên Phàm quyết định chờ đường ca trở về nhất định phải nói với hắn vấn đề này.

……

Độc Trấn núp trong núi non, lại thêm mây mù gia tăng khó khăn và tỉ lệ nguy hiểm. Người may mắn có lẽ có thể tìm được, người bất hạnh hoặc là bị lạc trong núi, hoặc là bị dã thú giết. Chỉ có số ít người có thể đi ra, nhưng mỗi năm vẫn có rất nhiều người muốn tiến vào Độc Trấn.

Lỗ Lỗ sơn là ngọn núi nằm phía ngoài cùng và lùn nhất trong rặng núi, có một trấn nhỏ, muốn vào núi tìm kiếm Độc Trấn thì cần thiết đi qua nơi này.

Chậm rãi, Sơn Trấn phát triển lên, trên đường phố tùy ý có thể thấy người muốn tìm được Độc Trấn, cũng có một số người tìm không thấy vẫn luôn bồi hồi trong trấn.

Ngày 11 tháng 9, Sơn Trấn lại tới một đám người thần thần bí bí. Gần hai mươi người tiến vào một khách điếm chuẩn bị nghỉ chân. Nhân số không ít, nhưng ở Sơn Trấn lại rất bình thường, không nói mỗi ngày, mỗi tháng ít nhất có đến 10-20 chi đội ngũ lớn ra vào Sơn Trấn.

Tiểu nhị lập tức tiếp đón họ. Người tới nơi này tuyệt đại đa số đều là họ không thể trêu vào.

Những người này chính là Phó Vô Thiên và An Tử Nhiên. Họ vừa đến, đại đường lập tức trở nên chen chúc. Vừa ngồi xuống, họ đã cảm giác được rất nhiều tầm mắt đánh giá xem kỹ dừng trên người, nhưng đại bộ phận đều mau chóng dời đi.

Tiểu nhị nhanh chóng mang đồ lên, “Khách quan chậm rãi dùng.”

Phó Vô Thiên rót hai ly trà, cười tủm tỉm nói với An Tử Nhiên: “Phu nhân, thỉnh dùng trà.”

An Tử Nhiên mịt mờ trừng hắn một cái, nếu không phải không muốn bại lộ thân phận, hắn sẽ không cho Phó Vô Thiên gọi hắn phu nhân. Phó Vô Thiên gọi đến thập phần thuận miệng, vẻ mặt dường như rất hưởng thụ.

An Tử Nhiên nâng chung trà lên ngửi ngửi. Hương trà phác mũi, không tính trà ngon cực phẩm nhưng cũng không quá kém, nhẹ nhàng uống một ngụm, sau một lát mới đưa ra nghi hoặc muốn hỏi từ lâu.

“Vì sao Độc Trấn nguy hiểm như vậy mà vẫn có rất nhiều người muốn đi?”

“Bởi vì Độc Trấn nguy hiểm, nhưng nghe đồn cũng là thế ngoại đào nguyên.” Phó Vô Thiên nói nhỏ trả lời.

“Thế ngoại đào nguyên?” An Tử Nhiên nhướng mày.

“Cái gọi là thế ngoại đào nguyên là đối với loại người cùng hung cực ác. Nghe đồn Độc Trấn tụ tập tài phú, nơi đó có một sòng bạc quy mô khổng lồ, bao nhiêu người ở nơi đó một đêm làm giàu, cũng có rất nhiều người ở nơi đó táng gia bại sản. Lưu lượng tiền tài lưu thông lớn đến có thể so được với thuế má mỗi năm của một nước. Nhưng bởi vì nó thập phần thần bí, không có hậu thuẫn là không có khả năng đứng vững, cho nên có người nói Độc Trấn cất giấu bảo tàng phú khả địch quốc.”

Tiền tài và quyền lực là căn nguyên tội ác. Con người sa đọa thường thường đều vì liên quan đến hai thứ này. Dục vọng sai sử họ mạo hiểm, cho nên dù biết tới Độc Trấn thì tỉ lệ tử vong sẽ rất cao, những người đó vẫn sẽ như thiêu thân lao đầu vào lửa.

Đã là Đại Á đệ nhất phú, An Tử Nhiên không hứng thú với tài phú, nhưng hắn có thể hiểu được.

Nghỉ ngơi xong, mọi người lần thứ hai lên đường, mục tiêu là Độc Trấn bí ẩn.

Trước đó, họ giải quyết không ít người trộm theo dõi. Người bồi hồi ở Sơn Trấn phần đông là muốn đục nước béo cò, tìm không thấy Độc Trấn liền muốn xuống tay với những gương mặt mới.

Đọc truyện chữ Full