Phó Vương phủ
Phó Nguyên Phàm đứng trước Phó Vương phủ, một lát đều không động đậy.
Thủ vệ đã nhìn hắn thật lâu, vẫn luôn do dự có nên tiến lên. Hoàng Thượng phát bệnh hay sao mà vẫn luôn đứng không nhúc nhích, chẳng lẽ yêu sâu sắc bảng hiệu của Vương phủ, cho nên tới ngắm, đây là cổ quái gì?
Lúc này, Phó Nguyên Phàm rốt cuộc động. Hít sâu một hơi, ngẩng đầu ưỡn ngực, một bộ thấy chết không sờn đi vào Phó Vương phủ.
Thủ vệ nhìn bóng hắn, thì ra Hoàng Thượng tới chịu chết.
Biết Phó Nguyên Phàm tới tìm hắn, Phó Vô Thiên một chút cũng không bất ngờ, mấy ngày qua cũng đã tới cực hạn, vì thế bảo Chu quản gia đưa hắn tới thư phòng.
Phó Nguyên Phàm cho rằng đường ca sẽ ở thư phòng, kết quả đi vào lại chỉ thấy đường phu ngồi trước bàn an tĩnh nhìn thứ gì, trái tim thấp thỏm bất an lập tức thả lỏng một chút.
Thu vẻ mặt của hắn vào mắt, Chu quản gia cười, xem ra lời đồn bên ngoài không ảnh hưởng đến quan hệ của Hoàng Thượng cùng Vương gia. Chu quản gia không tiếp xúc nhiều với Phó Nguyên Phàm, nhưng cũng cảm thấy Hoàng Thượng hẳn sẽ không để ý, hiện tại hắn an tâm rồi.
Đợi Chu quản gia đóng cửa lại, An Tử Nhiên đột nhiên lên tiếng.
“Có phải nhìn thấy chỉ có mình ta nên cảm thấy may mắn?”
Phó Nguyên Phàm hoảng sợ, quay đầu phát hiện đường phu vẻ mặt bình tĩnh nhìn hắn, trong ánh mắt tựa hồ có một tia hài hước, nhưng hắn không phát hiện.
“Đường, đường phu…… Ta ta ta……”
“Ta cái gì ta, ngươi là hoàng đế, nói chuyện lắp ba lắp bắp, người khác nghe được còn tưởng rằng ngươi mắc bệnh gì.”
Phó Nguyên Phàm tức khắc héo, “Đường phu giáo huấn phải.”
An Tử Nhiên lại nói: “Đường ca của ngươi một lát sẽ tới, ngồi đợi một hồi.”
“Nga.”
Phó Nguyên Phàm an phận ngồi xuống ghế, lại không nhịn được, mở miệng nói: “Đường phu, chuyện lần này có phải đã tạo cho các ngươi không ít phiền toái?”
An Tử Nhiên không chút do dự cho hắn một đáp án khẳng định.
Phó Nguyên Phàm vừa nghe tâm liền trầm xuống, “Ta biết đều là ta sai.”
Nghe thế, An Tử Nhiên buông bút lông, nhìn hắn nói: “Ngươi đương nhiên có sai, thân là hoàng đế lại không biết nhìn người, cũng không có nửa điểm cảnh giác. Thái Hậu trước khi hành động khẳng định cần có thời gian chuẩn bị, hành vi cử chỉ cũng sẽ có một ít khác thường, chẳng lẽ ngươi không phát hiện sao?”
“Ta cho rằng mẫu hậu tâm tình không tốt.” Phó Nguyên Phàm ủ rũ nói.
Hắn chưa từng nghĩ tới mẫu hậu sẽ phản bội, sao có thể sẽ nghĩ sâu xa. Hơn nữa mẫu hậu vẫn luôn không thích đường ca, nhắc tới đường ca liền sẽ xụ mặt, hắn vô ý lỡ miệng, mẫu hậu vài ngày không để ý đến hắn, cho nên khi mẫu hậu cự tuyệt thấy hắn, hắn cho rằng mẫu hậu còn giận.
“Trên đời không có chuyện gì tuyệt đối, cho dù là thân nhân cũng có khả năng phản bội, chuyện này coi như là một cảnh giác, lần sau không cần tái phạm.”
Thấy đường phu không nghiêm khắc trách cứ, Phó Nguyên Phàm lại càng khó chịu, do dự một chút vẫn quyết định nói ra mục đích tới.
“Đường phu, kỳ thật ta hôm nay……”
‘Kẽo kẹt’ một tiếng, cửa mở. Phó Nguyên Phàm quay đầu thấy đường ca đứng ngược sáng, thânh hình cao lớn hoàn toàn bao phủ hắb, rất có cảm giác áp bách.
“Kỳ thật cái gì?” Phó Vô Thiên phủi tay áo, vừa đi vừa hỏi, đôi mắt sâu dừng trên người hắn.
Không biết như thế nào, Phó Nguyên Phàm đột nhiên có cảm giác nói không nên lời, không phải không muốn, mà là cảm giác đường ca giống như đã nhìn thấu ý tưởng của hắn, chẳng lẽ là bởi lời đồn?
Không thể không nói, Phó Nguyên Phàm lần này xem như đoán đúng. Hai bên tiếp xúc lâu như vậy, ít nhất cũng nên có chút hiểu biết đối về phương.
“Lời đồn bên ngoài…” Phó Nguyên Phàm cuối cùng vẫn lấy hết can đảm, nếu là trước kia, hắn khẳng định không dám.
“Sao, lo lắng bổn vương thay thế ngươi?” Phó Vô Thiên đi đến bên người An Tử Nhiên, một bàn tay chống lên bàn, nhìn Vương phi của hắn một cái rồi mới quay đi.
Dù biết đường ca nói giỡn, Phó Nguyên Phàm cũng hoảng sợ, lập tức nhảy dựng lên. “Không có không có, ta tuyệt đối không có ý này, ý ta là, nếu đường ca làm hoàng đế, ta tuyệt đối giơ hai tay tán thành, sẽ không có nửa câu oán hận.”
“Xác định sẽ không có nửa câu oán hận?”
Phó Nguyên Phàm khẳng định gật gật đầu.
Phó Vô Thiên cầm lấy một cây bút lông ném qua, trúng ngay giữa đầu, “Ngươi mấy ngày nay chỉ có cái giác ngộ này phải không?”
Phó Nguyên Phàm ôm đầu, hắn có thể làm ra quyết định này đã rất không tồi. Hoàng đế có được quyền lợi lớn, trực tiếp nắm giữ sinh tử của người khác, ai ai đều tranh nhau muốn làm.
“Đường ca, nói thật, ta cảm thấy ta không thích hợp làm hoàng đế, ngươi thích hợp hơn ta.” Phó Nguyên Phàm biết tính cách mình có chút do dự không quyết đoán, đây là kiêng kị, hắn đã sớm có tự mình hiểu lấy.
“Không thích hợp, vậy học làm cho thích hợp, không ai trời sinh đã thích hợp làm hoàng đế, ngươi chỉ khởi bước muộn hơn người khác.” Phó Vô Thiên không dao động mà nói.
“Chính là……”
“Không có chính là.” Phó Vô Thiên đánh gãy hắn nói, “Vừa lúc bổn vương cũng có một số việc muốn bàn với ngươi. Về giả hoàng đế, bổn vương chưa đưa ra tin tức xác thực ra bên ngoài, trước mắt vẫn còn một ít cá lọt lưới, đặc biệt là những nơi quan trọng, cần thiết cẩn thận đối đãi. Lần hành động này cũng là bí mật tiến hành, hiện tại bên ngoài chỉ biết là bổn vương đã trở lại, không rõ tình hình trong hoàng cung, cho nên ngươi chỉ cần sắm vai giả hoàng đế, lúc cần thiết có thể cố tình đối nghịch với bổn vương.”
Quân Tử Thành đã giới nghiêm rất nhiều ngày, rất nhiều tin tức đều không thể truyền ra. Căn cứ vào khẩu cung, họ đã biết được vài địa điểm truyền tin, chỉ cần truyền ra tin hoàng đế cùng Phó Vương phủ khởi xướng tranh chấp, họ hơn phân nửa sẽ cho rằng giả hoàng đế còn không chưa bị nhìn thấu thân phận.
Phó Nguyên Phàm không ngại, nếu có thể mượn gió sóng làm đường ca thay thế hắn, hắn càng vui.
“Ta phải làm thế nào?”
Phó Vô Thiên bàn giao kế hoạch của mình cho hắn.
Hiện giờ dân chúng đều biết hắn đại động can qua chỉnh lý cấm vệ, trước đó không có bất luận tin tức nên có thể lý giải là hắn ngầm hành động, hoàn toàn không thông báo cho hoàng đế. Hoàng đế biết chuyện này sẽ nổi trận lôi đình, giận mắng Phó Vô Thiên làm càn……
“Đại Hắc, ngươi nói con người vì sao sẽ phức tạp như vậy? Vì đạt tới mục đích mà có thể lừa gạt lẫn nhau? Không mệt sao?”
Đề tài sâu như vậy, Đại Hắc tức khắc có chút không sờ được đầu óc.
“Cái này sao, đại khái là mỗi người đều có dục vọng, đã định ra mục tiêu, nếu không thể dễ dàng đạt thành thì khẳng định sẽ dùng đến thủ đoạn khác, ngụy trang chính mình hoặc nói dối lừa gạt hẳn cũng cần thiết đi.”
Phó Nguyên Phàm cười ra tiếng, ngửa đầu nhìn về phía không trung, “Ngươi nói đúng, bất quá trẫm vẫn thực chán ghét loại chuyện này.”
Đối với chủ tử đột nhiên bùng nổ các hành vi kỳ lạ, Đại Hắc tuy rằng biết chủ tử ngẫu nhiên sẽ có điểm thần kinh, làm việc toàn bằng tâm tình, nhưng hắn thật sự rất muốn nói một lời.
Phó Nguyên Phàm thấy hắn rối rắm, liền hỏi: “Làm sao vậy?”
Đại Hắc do dự một chút, nói: “Hoàng Thượng…không phát hiện sao? Bảo vệ của Vương phủ nhìn Hoàng Thượng như nhìn một người đầu óc có tật.”
Phó Nguyên Phàm cứng đờ người, đột nhiên quay ngoắt đầu lại, trùng hợp bắt giữ được bảo vệ nhanh chóng thu hồi ánh mắt, xác thật giống như nhìn một tên ngốc. Mắt hắn sắc bén đột xuất, thế nhưng còn có thể nhìn ra vẻ cười trộm trên mặt bảo vệ.
Thật là quá thương tâm, bảo vệ cũng dám giễu cợt hắn, ngày mai bảo đường ca sa thải, hừ!
“Đại Hắc, chúng ta đi!”
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Đại Địa Chủ
Chương 342: Kế hoạch
Chương 342: Kế hoạch