Một cửa hàng trang phục trong trấn nhỏ sáng sớm vừa mở của đã nghênh đón vị khách đầu tiên. Hắn chọn mua hết mấy bộ trang phục làm sẵn trong cửa hàng, quần áo nam nữ đều có, giá cũng không hỏi.
Lão bản nương cảm thấy kỳ quái. Nhưng mấy bộ trang phục kia đều là dùng vải dệt tốt nhất, giá cả khá cao, treo hai tháng cũng không ai mua, hiện tại có người một lần mua hết, lão bản nương rất cao hứng liền không nghĩ nhiều.
Cùng lúc đó, một gian cửa hàng trang phục khác cũng xuất hiện việc tương tự. Ngoài ra, quần áo trên giá treo của mấy nông hộ hư không tiêu thất, nhưng họ lại phát hiện trong phòng có một lượng bạc, giống như là bồi thường, nông hộ mới không làm lớn chuyện.
Mấy bộ quần áo đó giờ phút này đã bị ám vệ cùng cấm vệ mặc vào. Họ thu liễm khí thế cùng sát khí trên người, rốt cuộc có điểm giống bá tánh bình thường.
“Ta không mặc, đánh chết ta cũng không mặc!” Thiệu Phi ôm cột, chết sống không chịu xuống, phối hợp với mặt hắn hiện tại, thật là tràn ngập cảm giác quỷ dị nói không nên lời.
An Tử Nhiên hoá trang cho hắn xong, khuôn mặt thanh tú của Thiệu Phi liền nhiều một tia thiên nhiên vũ mị. Ngũ quan hắn không tục tằng, cũng không góc cạnh, tính dẻo rất mạnh, đối với chuyên viên trang điểm, ngũ quan thế này tương đối dễ xuống tay.
Bởi vì hắn thấp hơn Quản Túc, cho nên An Tử Nhiên hoá trang hắn thành một nữ nhân. Lông mày thô bị vẽ thành mày lá liễu, lại che khuất lỗ chân lông, khi không nói lời nào, tuyệt đối là một mỹ nhân.
Hiện tại, mỹ nhân đang ôm cây cột gào gào kêu to.
“Phốc.” Chung Nguyệt không nhịn được, cười lên tiếng.
Thiệu Phi nghe thấy tiếng cười, tức khắc gào to hơn. Hắn biết ngay họ nhất định sẽ cười nhạo hắn, quả nhiên không đoán sai.
“Thiệu Phi, ngươi cứ xuống dưới đã, ngươi nếu không thích bộ này, chúng ta có thể thương lượng đổi bộ khác.” Quản Túc tuy rằng cũng thực đồng tình, nhưng đôi mắt mang ý cười lại tiết lộ ý tưởng chân thật trong nội tâm hắn. (Himeko: tui đã nhìn thấy một màn nữ trang play trong tương lai *cười damdang*)
“Trừ phi các ngươi đáp ứng ta không cần mặc quần áo của nữ.” Thiệu Phi không nhìn, còn cò kè mặc cả. Nếu đó là quần áo nông phụ bình thường thì không sao, đằng này lại là áo lụa phiêu phiêu dục tiên, tưởng tượng đến phải tròng loại quần áo này lên người, hắn không tiếp thu được.
“Xuống dưới!”
Tiếng quát uy áp, Thiệu Phi hoảng sợ, tay ôm cột không tự giác thả ra, thân thể trượt xuống, toàn thân cứng đờ, hoàn toàn không dám nhìn Phó Vô Thiên.
“Ngươi muốn bởi vì một mình ngươi mà chậm trễ toàn bộ kế hoạch phải không?”
“……”
Thiệu Phi yên lặng cầm lấy bộ áo lụa tím trên bàn, túm ống tay áo Quản Túc rồi giống con thỏ chấn kinh nhảy vào phòng trong, đó là phòng thay đồ.
Quản Túc dở khóc dở cười. Ăn cứng mà không ăn mềm chính là nói loại người như Thiệu Phi.
Chờ hắn đổi xong, cứ việc né tránh, mọi người vẫn bị kinh diễm. Không thể tưởng được Thiệu Phi tính cách hoạt bát, ngày thường tùy tiện sau khi hóa trang có thể thật sự thành một mỹ nhân. Chỉ cần không chỉ chú ý đến hầu kết, khẳng định sẽ không ai phát hiện hắn là nam nhân hàng thật giá thật.
Thiệu Phi quả thực mắc cỡ chết được, hắn đời này chưa bao giờ mất mặt như vậy. Hoá trang thành nữ dù có đẹp, đối với một nam tử hán đại trượng phu, tuyệt đối là một đoạn lịch sự đen tối nghĩ lại mà kinh.
An Tử Nhiên nhìn một màn này, hơi cong khóe miệng. Hắn thừa nhận có thành phần cố ý ở bên trong, nhưng loại hoá trang này xác thật tương đối thích hợp Thiệu Phi.
“Vương phi làm không tồi.” Phó Vô Thiên ở bên tai hắn thấp giọng nói, hiển nhiên là nhận thấy tiểu tâm tư của hắn.
An Tử Nhiên cười mà không nói.
Kế tiếp là Quản Túc. Quản Túc cao 1m8, nữ nhân ít ai đạt tới chiều cao này, người bình thường nhìn vào khẳng định sẽ cảm thấy không có khả năng là nữ nhân, cho nên hắn không thể giả nữ.
An Tử Nhiên hoá trang hắn thành một người trung niên, làn da hơi vàng, đôi mắt câu nhân, lông mày bị họa thô một chút, biến thành một nam nhân ngũ quan có chút thô. Hắn không sắm vai cha của Thiệu Phi, mà là quản gia của Thiệu Phi.
Cát Khiêm An cùng Chung Nguyệt giả một đôi vợ chồng già. Ngoài mặt, tay cùng cổ đều phải thay đổi, để tránh vì sai một chi tiết mà ảnh hưởng kế hoạch.
Cuối cùng là chính hắn cùng Phó Vô Thiên.
Thiệu Phi không rối rắm nữa, chạy tới trừng lớn đôi mắt dùng sức nhìn chằm chằm An Tử Nhiên. Hắn đã giả thành nữ nhân, tổng phải có một người cùng hắn. Hắn cảm thấy Vương phi cũng thực thích hợp giả nữ, còn thích hợp hơn hắn.
An Tử Nhiên thấy thế, vuốt cằm nói: “Các ngươi cảm thấy ta sắm vai lão gia gia, Vương gia sắm vai cháu trai của ta thế nào?” Phó Vô Thiên quá tráng, giả nữ hay giả lão nhân đều không thích hợp, định vị quá hẹp, chỉ có thể thay đổi từ phía hắn.
“Cái này không tốt lắm đâu. Chiều cao của Vương gia ở Quân Tử Thành rất nổi bật, giả hoàng đế khẳng định cũng nghĩ đến điểm này, nhất định sẽ hạ lệnh chú ý nhiều hơn đến nam nhân chiều cao đạt tới 1m9.” Thiệu Phi muốn phản bác, lại tìm không thấy lý do để Vương phi giả nữ nhân, chỉ có thể lôi Vương gia ra.
An Tử Nhiên nói: “Cái này rất đơn giản, ám vệ cùng cấm vệ cũng có vài người cùng chiều cao với Vương gia, để họ đi trước một bước, làm giảm tính cảnh giác của binh lính, đến phiên Vương gia, sức quan sát giảm xuống, chỉ cần diện mạo bất đồng là có thể dễ dàng thông qua.”
“Ách……” Thiệu Phi hoàn toàn không thể phản bác.
Ai nấy đều thấy được ý tưởng trong lòng Thiệu Phi, nhưng đều không vạch trần hắn, đương nhiên cũng không giúp hắn. Nữ nhân giả quá nhiều vẫn sẽ khiến chú ý.
Phó Vô Thiên hoàn toàn không ngại giả làm cháu của Vương phi. Theo cách nói của hắn, giả làm con của Vương phi hắn cũng nguyện ý, không hạn cuối tới cực điểm, hoặc là hạn cuối đã bị cẩu ăn. Thiệu Phi ở trong lòng tỏ vẻ khinh bỉ.
An Tử Nhiên cùng Phó Vô Thiên hóa trang xong, tất cả đã chết lặng với kỹ thuật hoá trang của Vương phi, chưa bao giờ biết hoá trang ngoài có thể làm nữ nhân trở nên đẹp, còn có thể thay đổi tuổi tác, xuất thần nhập hóa tới cực điểm, quả thực có thể xưng là kỳ tích.
An Tử Nhiên sở dĩ đi học hoá trang chính vì mục đích này, nếu không một nam nhân, lại không đi làm chuyên viên trang điểm, vô duyên vô cớ đi học hoá trang làm gì.
Phó Vô Thiên ngũ quan vẫn anh tuấn, nhưng có sự thay đổi. Không hoá trang thì là một loại đường hoàng bá đạo, hoá trang sau chính là hàm hậu, mang theo sự khờ khạo của tiểu tử nông thôn, khi cười thậm chí lộ ra vài phần ngốc.
Có thể bằng hóa trang để che lấp khí chất sắc bén, kỹ thuật này xác thật rất thần kỳ, mấy người không cấm sinh ra xúc động muốn học.
“Vương phi, chờ giải quyết giả hoàng đế, có thể dạy kỹ thuật này cho ta.” Thiệu Phi thuộc loại không giấu được suy nghĩ trong lòng, còn chưa xuất phát đã nhớ thương.
Những người khác nghe thấy vậy cũng nhìn về phía An Tử Nhiên. Người bình thường sẽ không nguyện ý mang tuyệt học của mình truyền cho người khác, nhưng kỹ thuật mày học lên chỉ có lợi, hơn nữa hoàn mỹ lợi hại hơn thuật dịch dung mà họ biết, tất cả mọi người đều rất có hứng thú.
“Chỉ cần các ngươi có kiên nhẫn học.” An Tử Nhiên không ngại dạy hắn nhóm.
Thiệu Phi vui vẻ, nắm chặt nắm tay tin tưởng mười phần nói: “Tuyệt đối có!”
Những người khác cũng hơi hơi động dung.
Phó Vô Thiên nói: “Đều xuất phát, hành sự theo kế hoạch.”
……
Một chiếc xe ngựa xa hoa chạy về phía cửa thành, trong đám người đều hy vọng có thể điệu thấp có vẻ có chút nổi bật, thủ thành binh lính lập tức ngăn lại.
Một nam nhân trung niên nhảy xuống xe ngựa, trộm nhét mấy lượng vào tay binh lính, thấp giọng nói: “Binh lính đại ca, bên trong là tiểu thư nhà ta, có điểm việc gấp, còn thỉnh châm chước.”
Binh lính ước lượng bạc trong tay, nói: “Xốc màn xe lên ta nhìn xem.” Có bạc thu là chuyện tốt, nhưng nếu làm qua loa, phía trên biết sẽ trách tội. Năm ngày trước có một huynh đệ thu hối lộ bị phát hiện, cuối cùng bị chém rớt bàn tay thu bạc, cho nên họ hiện tại không dám đại ý.
Nam nhân trung niên do dự một chút, vẫn xốc mành lên. Binh lính hướng nhìn thoáng qua bên trong, trong xe chỉ có một người, khi hắn nhìn rõ diện mạo, trong mắt thoáng chốc hiện lên vẻ kinh diễm, thật là một mỹ nhân!
“Được rồi, qua đi.”
Nam nhân trung niên ngàn tạ vạn tạ, xe ngựa nhanh chóng được đi vào.
“Nếu lão bà cũng có bạc thì tốt rồi, đứng lâu như vậy, lão bà chân đều mỏi.” Trong hàng người xe, một lão phụ đột nhiên oán giận nhẹ nhàng.
“Ai bảo chúng ta không có bạc đâu.” Lão nhân đứng cạnh đặt tay lên vai lão phụ, an ủi vỗ vài cái.
Nhanh chóng đến phiên hai lão nhân. Binh lính liếc họ một cái liền trực tiếp cho họ đi vào.
Phía sau họ là vài tráng hán cao lớn. Binh lính nhìn chiều cao của họ, lập tức cản lại, lấy ra bức họa của Phó Vô Thiên đối chiếu, phát hiện không ai có vẻ tương tự, lại đề ra vài câu nghi vấn, cũng không có chỗ khả nghi, liền cho người đi vào.
Đằng sau lại xuất hiện một người, đi cùng là một người tương đối lùn. Nghĩ đến khả năng nào đó, binh lính lập tức nghiêm túc, kết quả vẫn vậy, không chỉ không phải Quận Vương, người kia cũng không phải Vương phi của hắn.
Binh lính lớn tiếng gọi người tiếp theo, một người trẻ tuổi cao tráng đỡ một lão nhân đi đến…
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Đại Địa Chủ
Chương 332: Hoá trang thuật
Chương 332: Hoá trang thuật