An Tử Nhiên hoàn toàn không ngờ hắn buổi sáng mới nói tái kiến với ngốc tử, buổi chiều đã ở cửa thành gặp lại. Khi ngốc tử xốc lên màn xe, lộ ra cái cười ngây ngô theo kinh hỉ với hắn, hắn lần đầu tiên không thể lập tức phản ứng.
“Ca ca, Tiểu Lý Tử quả nhiên không gạt ta, hắn thật sự mang ta tới gặp ngươi.”
Ngốc tử giãy giụa muốn xuống, hoàn toàn không chú ý tới Tiểu Lý Tử cùng A Bảo, A Cơ cảnh giác nhìn chằm chằm An Tử Nhiên.
Trong đầu Tiểu Lý Tử giờ phút này có một vạn con ngựa chạy quanh. Hắn chỉ thuận miệng nói mà thôi, căn bản không có ý mang thiếu gia đi gặp cái gì ca ca. Thiếu gia không phải là độc đinh bình thường, toàn bộ gia tộc còn chẳng có đường huynh đường đệ, lấy đâu ra ca ca?
Nhưng mà…… Quần áo trên người người này sao quen mắt vậy?
“Thiếu gia, người này lai lịch không rõ, hắn không phải ca ca của thiếu gia.”
Tiểu Lý Tử vội vàng giữ chặt thiếu gia muốn nhảy xuống xe ngựa nhào về phía thanh niên. Nhưng hắn lấy hết sức lực từ khi ăn sữa cũng không thể túm lại thiếu gia, còn bị thiếu gia kéo đến thân mình lơ lửng, sợ tới mức hắn càng thêm không dám buông tay.
Ngốc tử hai mắt sáng lấp lánh, tư thế muốn đi đến trước mặt An Tử Nhiên.
A Bảo, A Cơ nghe tiếng Tiểu Lý Tử kêu cứu liền chạy tới. Một người kéo hắn, một người giữ chặt thiếu gia không cho hắn đi đến chỗ An Tử Nhiên lai lịch không rõ.
“Ca ca…… Bọn họ là người xấu, mau cứu ta.” Ngốc tử khóc lên, nước mắt lạch cạch lạch cạch chảy xuống, tay không ngừng duỗi về phía An Tử Nhiên.
Lời vừa nói ra, hai hộ vệ và Tiểu Lý Tử đầy mặt mấy sợi đen. Thiếu gia sao có thể đối đãi với người hầu đi theo thiếu gia nhiều năm như vậy, thật thương tâm.
Ngốc tử buổi sáng thay đổi một thân quần áo giống An Tử Nhiên, thoạt nhìn hoàn toàn không giống một thiếu gia. Người ra ra vào vào ở cửa thành vốn nhiều, có người còn tưởng rằng những người này lừa bán người linh tinh, sôi nổi tò mò vây lại.
Thấy người vây xem ngày càng nhiều, An Tử Nhiên vốn định điệu thấp thoáng chốc đen mặt, sớm biết ngốc tử phiền phức như vậy, hắn vừa rồi nên lập tức rời đi.
Lo lắng sẽ bị Độc Hạt Tử phát hiện, An Tử Nhiên lập tức ra quyết định, dưới vẻ mặt ngốc lăng của A Bảo, A Cơ, bước chân lên xe ngựa.
Ngốc tử đang ra sức vươn về phía trước lập tức thay đổi phương hướng, tự động bò lên xe ngựa. Chuyển biến mang tính hài kịch, A Bảo, A Cơ cùng Tiểu Lý Tử còn duy trì tư thế không kịp phản ứng.
Mười lăm phút sau, xe ngựa gây tắc nghẽn giao thông ở cửa thành rốt cuộc tiếp tục khởi hành rời Mai Phủ, nện bước hỗn độn như chính tâm tình của A Bảo, A Cơ cùng Tiểu Lý Tử.
Trong xe, ngốc tử vui tươi hớn hở nhìn ca ca thật ‘vất vả’ mới tìm về. Nếu không phải ca ca không cho hắn thân cận, hắn nhất định sẽ nhào qua ôm cánh tay.
Tiểu Lý Tử không ngừng chọc lưng thiếu gia, hy vọng có thể khiến thiếu gia chú ý, nói cho hắn rốt cuộc thế lày là thế lào, nhưng thiếu gia chỉ lo nhìn ca ca của hắn, căn bản coi hắn như không tồn tại.
“Thiếu gia……”
Tiểu Lý Tử buồn khổ. Vì cái gì, vì cái gì, mới nháy mắt mà thôi, một người xa lạ xuất hiện trong xe ngựa của họ, thiếu gia còn một bộ ‘đây chính là thân ca ca nhà ta’. Hắn đi theo thiếu gia cũng có mười năm, trước nay không thấy thiếu gia thân cận với ai như vậy.
Người này nếu lòng mang ý xấu thì làm sao bây giờ?
“Thiếu gia của các ngươi ……”
Tiểu Lý Tử bận phát điên trong lòng, một thanh âm sạch sẽ thoải mái đột nhiên vang lên. Hắn ngẩng đầu, phát hiện người nói chính là người xa lạ, lập tức cảnh giác bắt lấy cánh tay thiếu gia, giống như người xa lạ có hành động khả nghi thì sẽ lập tức túm thiếu gia xuống xe.
An Tử Nhiên cong khóe miệng, “Thiếu gia của các ngươi có phải đầu óc có vấn đề, sáng này ta không cẩn thận đi nhầm phòng, kết quả thiếu gia của các ngươi vừa thấy ta đã lôi kéo gọi ca ca, chết sống không chịu buông tay, còn làm hỏng quần áo của ta. Nhưng mà thôi, may mắn thiếu gia nhà ngươi còn biết bồi ta một bộ quần áo.”
“Thiếu gia nhà ta mới không phải ngốc tử!” Tiểu Lý Tử không chút nghĩ ngợi phản bác, phản bác xong liền chột dạ, nếu không phải ngốc tử, thiếu gia nhà ai sẽ lôi kéo một người xa lạ gọi ca ca.
Hắn không hề phát hiện An Tử Nhiên giải thích rành mạch quá trình hắn và ngốc tử biết nhau, lấp liếm lỗ hổng về bộ quần áo. Nghĩ lại, hắn cũng không cảm thấy không đúng chỗ nào.
“Hiện tại phải làm sao, các ngươi tự giải quyết, ta không có thời gian chơi ca ca đệ đệ cùng thiếu gia của các ngươi. Hơn nữa, hắn thoạt nhìn còn lớn tuổi hơn ta, ta không muốn vô duyên vô cớ có thêm một đệ đệ còn lớn tuổi hơn ta.” An Tử Nhiên ném vấn đề lại. Hắn đã có một tiểu đệ đệ đáng yêu, không muốn có một thêm một đại đệ đệ ngây ngốc.
Tiểu Lý Tử toát mồ hôi lạnh, loại chuyện này xác thật là thiếu gia làm được, hắn cũng là lần đầu tiên gặp được.
“Ca ca, ngươi đừng ghét ta được không, ta sẽ ngoan ngoãn nghe lời.” Ngốc tử vẻ mặt ủy khuất dùng tay kéo lấy quần áo An Tử Nhiên.
An Tử Nhiên kéo quần áo lại, ngốc tử tiếp tục kéo, không ngừng nỗ lực, thẳng đến khi An Tử Nhiên lười chơi trò chơi ấu trĩ này, ngốc tử mới lộ vẻ mặt thắng lợi.
Tiểu Lý Tử che mặt, thiếu gia, ngươi như vậy rất mất mặt có biết không? Hắn không biết.
Cuối cùng, họ vẫn không tìm được cơ hội đuổi An Tử Nhiên xuống xe ngựa. Ngốc tử quả thực một ngày mười hai canh giờ chỉ hận không thể nhìn chằm chằm ‘ca ca’ của hắn. Nếu không thấy ‘ca ca’, hắn sẽ khóc, khóc đến kinh thiên động địa, đừng nói Tiểu Lý Tử, An Tử Nhiên cũng chịu không nổi.
Tiểu Lý Tử cùng A Bảo, A Cơ cuối cùng không thể không thỏa hiệp. Bỏ đi, người này thoạt nhìn văn văn nhược nhược, không giống như có sức uy hiếp, hơn nữa thiếu gia chủ động quấn lấy người ta, hẳn có thể bài trừ khả năng đối phương ý đồ gây rối tiếp cận họ.
An Tử Nhiên quyết định tạm thời đi theo họ. Hắn phát hiện đi theo ngốc tử an toàn hơn đi một mình nơi người xa đất lạ.
Hắn theo ngốc tử đi hồi lâu mới phát hiện đích đến là Vân Trạch, thủ đô của Cao Trạch Quốc. Vân Trạch là thủ đô phồn vinh, ở chỗ này hoàn toàn nhìn không ra Cao Trạch là quốc gia bần cùng, sinh hoạt hậu đãi xa xỉ so với các nơi An Tử Nhiên nhìn thấy dọc đường đi như một trời một vực.
Nghe nói quân chủ Cao Trạch Quốc đã hơn sáu mươi, thời gian tại vị còn lâu hơn Sùng Minh Đế, đã hơn bốn mươi năm, là quân chủ tại vị lâu nhất của Cao Trạch, nhưng cũng là quân chủ có ít con nối dõi nhất, hơn nữa còn không có hoàng tử hoàng tôn.
Vốn dĩ hoàng đế không có con nối dõi để kế thừa ngôi vị hoàng đế, hẳn sẽ tiện nghi thành viên hoàng thất ở chi thứ, nhưng hài kịch chính là, hoàng thất Cao Trạch điêu tàn đến cơ hồ tìm không thấy một ai có thể kế thừa ngôi vị, dù có nam nhân họ Cao nhưng chỉ là thu dưỡng, tỷ như Cao Lương Tài.
Cao Lương Tài tuy rằng họ Cao, nhưng hắn là con nuôi của thân vương cho nên trăm triệu không có khả năng kế thừa ngôi vị hoàng đế. Điểm này rất nhiều người đều biết, cho nên nếu Cao Lương Tài bởi vậy thượng vị, người thần phục hắn tuyệt đối không có mấy ai. Lão hoàng đế cũng không hồ đồ đến để họ kế vị.
An Tử Nhiên không biết nhiều về hoàng thất Cao Trạch, nhưng không xa lạ gì Cao Lương Tài. Hắn cũng tin tưởng, nếu hắn đứng trước mặt Cao Lương Tài, người đó khẳng định liếc mắt là có thể nhận ra hắn, đến lúc đó, tình cảnh của hắn khẳng định sẽ thực không ổn.
“Hướng công tử kế tiếp có tính toán gì không?” Tiểu Lý Tử có chút thấp thỏm nhìn về phía An Tử Nhiên. Thiếu gia thân phận đặc thù, có thể để người này một đường đồng hành đến Vân Trạch đã không dễ, cho nên hắn hy vọng vị Hướng công tử này có thể có tự mình hiểu lấy một chút.
An Tử Nhiên sao sẽ nhìn không ra suy nghĩ của Tiểu Lý Tử, hắn vốn cũng không tính toán vẫn luôn đi theo họ. Tuy rằng không biết thân phận cụ thể của ngốc tử, nhưng chắc hẳn phi phú tức quý, rất có thể có tiếp xúc với nhóm sứ giả đến Đại Á lúc trước.
An Tử Nhiên không muốn bị họ nhận ra. Tuy rằng quan hệ hai nước mặt ngoài khá hoà bình, không có xung đột lớn, nhưng không thể đảm bảo đối phương sẽ không nảy ra ý xấu bởi vì hắn là Vương phi của Phó Vô Thiên. Việc cấp bách bây giờ là truyền tin tức cho Phó Vô Thiên, hoặc là tìm một con đường ổn thỏa về Đại Á.
“Tại hạ còn có chuyện phải làm, cáo biệt.” An Tử Nhiên ném xuống những lời này liền dứt khoát lưu loát chạy lấy người.
Tiểu Lý Tử còn chưa kịp phản ứng lại, đơn giản như vậy đã đuổi được người? Hắn còn tưởng rằng An Tử Nhiên muốn dựa dẫm vào họ, tuy rằng sự thật hình như là thiếu gia của họ ăn vạ đối phương.
“Ca ca đâu?” Ngốc tử từ cửa sổ xe ló đầu ra. Tiểu Lý Tử lừa hắn nói có việc muốn nói với An Tử Nhiên, mới có thể đơn độc nói mấy câu với An Tử Nhiên.
Vừa nghe ngữ khí thiên chân của thiếu gia, Tiểu Lý Tử tức khắc đau đầu, xoay người thấy thiếu gia chớp chớp mắt to, thật cẩn thận giải thích: “Thiếu gia a, Hướng công tử nói có chuyện quan trọng, đi rồi……”
Ngốc tử bĩu môi, dưới ánh mắt lo lắng của Tiểu Lý Tử, oa một tiếng khóc lên, miệng ồn ào muốn ca ca, mặc họ khuyên thế nào cũng không ngừng. Trở lại phủ, thiếu gia vẫn không giảm âm lượng, quả thực mất mặt từ chợ bán thức ăn.
Tiểu Lý Tử khắp não chỉ có ba chữ ― xong đời rồi.
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Đại Địa Chủ
Chương 314: Thủ đô Vân Trạch
Chương 314: Thủ đô Vân Trạch