An Vu Chi nghe hạ nhân nói An Tử Nhiên tới, hiện tại đang ở sảnh ngoài chờ nàng, phản ứng tất nhiên là vui sướng, ca ca rốt cuộc chịu chủ động tới thăm. Nhưng ngay sau đó nàng liền thấp thỏm.
Lúc trước đến Quân Ngọc thư viện, nàng kỳ thật là muốn lấy lòng An Tử Minh. Nàng biết An Tử Minh hiện tại rất được sủng ái, địa vị ở Phó Vương phủ cũng rất cao, nghe nói An Tử Nhiên và Phó lão Vương gia đều rất thương yêu bé, nếu có thể làm An Tử Minh sinh ra hảo cảm với nàng, nàng có thể mượn bé để làm An Tử Nhiên lại lần nữa tiếp nhận nàng.
Chính là thất bại. An Vu Chi vẫn chưa rõ rốt cuộc sai ở nơi nào. Nàng muốn tìm An Tử Minh xin lỗi, nhưng bảo vệ của Phó Vương phủ căn bản không cho nàng vào. Nàng không xác định An Tử Nhiên có phải tới tìm nàng để chất vấn chuyện hôm đó.
Một lát sau, An Vu Chi thấp thỏm đi ra sảnh ngoài.
“Ca, ngươi tìm ta?” An Vu Chi thật cẩn thận nhìn thanh niên đang ở uống trà. Khuôn mặt đã càng thêm thành thục, bớt vài phần non nớt, nhiều vài phần kiên nghị, chứa cả tính cách bình tĩnh thong dong. Giờ phút này, thanh niên tựa hồ càng thêm thanh tuấn xuất chúng.
Lúc trước chỉ nghĩ làm thế nào để lấy lòng thanh niên, làm thế nào để lấy lòng Phó Vương phủ, làm thế nào để thanh niên nhận lại nàng, vậy nên hiện tại mới phát hiện, An Tử Nhiên đã thành một nam nhân xuất sắc mà nàng hoàn toàn xa lạ.
“Ngồi xuống, ta có lời muốn nói.” An Tử Nhiên có vẻ không chú ý tới sắc mặt nàng biến hóa.
An Vu Chi theo lời ngồi xuống, An Tử Nhiên cho hạ nhân lui đi. Xảo Nhi có do dự một chút, những người khác đều không chần chờ, thật nhanh chỉ còn lại hai huynh muội.
“Ca ca muốn nói gì với ta?” An Vu Chi khẩn trương nắm chặt tay.
An Tử Nhiên đặt một sấp giấy lên bàn, “Mấy thứ này, ngươi trước nhìn đi, nhìn xong lại nói cho ta suy nghĩ của ngươi.”
An Vu Chi nhận lấy, một lần nữa ngồi trở lại ghế lật xem. Ban đầu nàng còn không rõ, nhưng khi nàng nhìn đến trang thứ ba, sắc mặt nàng liền trắng.
“Ca, ngươi có ý tứ gì, vì sao mang mấy thứ này cho ta xem?” Mặt trên tất cả đều là những nam tử chưa thành thân, tuổi đều không lớn, gia thế không coi là tốt nhưng so với bá tánh bình thường vẫn tốt hơn. An Vu Chi ba năm trước cũng nhìn ra được ca ca chuẩn bị tìm cho nàng một vị hôn phu.
An Tử Nhiên bình tĩnh nói: “Ngươi năm nay đã mười tám tuổi, lúc này không gả thì còn đợi đến khi nào. Trước kia ngươi không ở, ta có thể mặc kệ, nhưng nếu đã trở lại, ta có nghĩa vụ giúp ngươi tìm một hộ nhân gia.”
“Chính là… Ta không muốn gả cho người.” An Vu Chi cúi đầu.
“Vì sao?”
An Vu Chi không trả lời.
An Tử Nhiên nhìn nàng, vô tình nói: “Trên danh nghĩa ta còn là ca ca của ngươi, cho nên ta có quyền lợi an bài hôn sự cho ngươi, ngươi không thể cự tuyệt trừ phi ngươi chịu thừa nhận mình không còn là người của An gia, như vậy, ngươi được tự do.”
An Vu Chi đột nhiên ngẩng đầu, vẻ mặt thống khổ, “Ca, ngươi đừng ép ta, ta thật sự không muốn gả chồng.”
“Lý do.”
Bị An Tử Nhiên bức bách, An Vu Chi càng thống khổ, giống như nhớ tới chuyện gì không muốn nhớ lại, tập giấy bị nàng siết chặt trong tay.
An Tử Nhiên không kiên nhẫn xem nàng biểu diễn, lại ném thêm chất xúc tác: “Nếu ngươi không thể lựa chọn, ta sẽ giúp ngươi lựa chọn.”
“Ngươi không nên ép ta!!” An Vu Chi rốt cuộc không chịu nổi hét lên, tập giấy bị nàng dùng sức ném đi, bay lả tả.
Xảo Nhi chạy vào thì thấy như vậy, vừa định đi qua đỡ tiểu thư, một tầm mắt sắc bén dừng trên người nàng.
“Ai cho ngươi tiến vào?”
Xảo Nhi quay đầu chạm vào đôi mắt đen nhánh của An Tử Nhiên, không cấm rùng mình, lập tức không dám lộn xộn. Nàng muốn biện giải lại không mở miệng được.
“Cút.”
Xảo Nhi cắn răng nhìn tiểu thư, cuối cùng vẫn lui ra. Nàng vẫn không có dũng khí phản kháng Đại thiếu gia, khí thế của Đại thiếu gia so với ba năm trước càng dọa người.
“Ca, ngươi vì sao nhất định phải bức ta, ta thật sự không muốn nói. Ngươi biết loại chuyện này có ý nghĩa gì với một nữ nhân sao? Cuộc đời ta đã bị huỷ hoại, không còn tương lai đáng nói. Ngươi biết thời gian đó ta có bao nhiêu khổ sao? Ta mỗi ngày đều sống trong ác mộng, ăn không ngon, ngủ không yên, nửa đêm sẽ bị doạ tỉnh. Xảo Nhi nói thời gian đó ta người không ra người, quỷ không ra quỷ. Ta thật vất vả mới quên đi, vì sao nhất định phải bức ta nhớ tới? Ô ô…… Ta thật sự thống khổ, ca, ngươi đừng ép ta được không, ta thật sự không muốn gả chồng!”
An Vu Chi ngồi xổm trên mặt đất, ôm đầu khóc nức nở. Nước mắt làm nhòa trang dung, lộ ra một khuôn mặt tiều tụy dọa người.
“Ta cho rằng, ba năm trước khi ngươi rời khỏi An phủ thì nên nghĩ tới sẽ có kết quả này.”
Thanh âm thanh lãnh không hề phập phồng cảm xúc. Khi nó truyền tới tai An Vu Chi, nàng liền ngây ngẩn cả người. An Vu Chi ngẩng đầu, nhìn thấy An Tử Nhiên không có một tia động dung, máu lạnh vô tình, Khuôn mặt thanh tuấn giờ phút này giống như tấm mặt nạ lạnh băng.
“Ta nói không đúng sao?” An Tử Nhiên không chút nào lảng tránh nhìn thẳng vào mắt nàng, “Một tiểu thư khuê các chưa bao giờ ra khỏi nhà, không có một chút năng lực tự bảo vệ, lớn lên xinh đẹp, ngươi nói, người như vậy ở bên ngoài có thể an toàn bao lâu?”
An Vu Chi biến sắc, ánh mắt nhìn chằm chằm An Tử Nhiên dần dần ngưng lại, “Ca, ngươi vì sao nhất định phải nói những lời này, ta thừa nhận hết thảy đều là ta tự làm tự chịu được rồi đi? Ta chỉ muốn được an ủi, nguyện vọng nho nhỏ này mà cũng không thể thỏa mãn ta sao?”
An Tử Nhiên phủ nhận: “Không, ta chỉ cho rằng, có gan làm thì phải có dũng khí gánh vác hậu quả. Hơn nữa, ngữ khí và lời nói của ngươi làm ta cảm thấy không nhất trí, ngươi tựa hồ hận ta?”
An Vu Chi nhẹ nhàng nắm chặt tay trái, lông mi thật dài hơi rũ, che lại cảm xúc trong ánh mắt, tựa hồ xây dựng tâm lý. Một lát sau, nàng ngẩng đầu nhìn thẳng An Tử Nhiên.
“Ta thừa nhận ta đã từng hận ngươi, đặc biệt là khi ta biết ngươi thay thế ta trở thành Vương phi cao cao tại thượng, hận ý càng lên tới cực điểm. Nhưng mấy năm nay ta nghĩ thông rất nhiều, ta không có tư cách hận ai, nếu ta lúc trước không tự mình đào hôn, sao ta sẽ biến thành dáng vẻ hiện tại, ta sẽ có tương lai càng tốt. Chính là hết thảy đều bị ta tự mình huỷ hoại, cho nên ta càng hận chính ta.” An Vu Chi đau lòng khó nhịn, nhưng hối hận cũng không thể trở lại trước kia.
“Ca, ta chỉ cầu ngươi một việc này, ta thật sự không muốn gả chồng, ngươi để ta cứ như vậy một mình sống tiếp đi, ta cam đoan, về sau tuyệt đối sẽ không mang cho ngươi phiền toái.”
An Tử Nhiên trầm mặc nhìn nàng một lúc lâu, đột nhiên đứng lên, “Ngươi đi nghỉ đi.”
……
Mọi người trong Phó Vương phủ đều biết An Tử Nhiên đến An phủ tìm An Vu Chi, nhưng hắn không nói gì, mọi người cũng không biết hôn sự của An Vu Chi rốt cuộc có thành hay không.
Thiệu Phi không quản được miệng mình, lại bị Trịnh Quân Kỳ xúi giục, liền chạy tới hỏi, “Vương phi, An tam tiểu thư…… Thế nào?”
“Muốn biết?” An Tử Nhiên liếc mắt nhìn hắn.
Thiệu Phi mãnh gật đầu, “Đương nhiên muốn.”
An Tử Nhiên buông bút lông, đan chéo đôi tay. Khi Thiệu Phi cho rằng hắn sẽ nói rất dài, đối phương lại chỉ phun ra hai chữ ngắn gọn.
“Ngươi đoán?”
Thiệu Phi tụt hứng, “…… Được rồi, ta cảm thấy An tam tiểu thư hẳn là sẽ đồng ý. Nữ nhân đều muốn có một nơi quy túc, đặc biệt là những người mà tuổi càng lúc càng lớn, thông thường đều sẽ lo lắng mình gả không ra.”
“Ngươi nói đúng, tình hình chung là như thế không sai.” An Tử Nhiên gật đầu phụ họa, “Vậy ngươi cho rằng, tình huống như thế nào làm nàng không muốn gả?”
Thiệu Phi gãi gãi đầu, “Cái này sao…… Ta kỳ thật không hiểu nữ nhân suy nghĩ cái gì, nhưng có một nguyên nhân ta cảm thấy rất có khả năng.”
“Nguyên nhân gì?”
“Người trong lòng, nàng trong lòng đã có người, cho nên mới không muốn gả, ách…… Vương phi đang nói đến An tam tiểu thư?” Thiệu Phi hậu tri hậu giác phát hiện.
An Tử Nhiên không trả lời, mà hỏi, “Còn có một vấn đề, nếu một nữ nhân mất đi trong sạch, chính là bị làm bẩn, nàng có khả năng không muốn gả, chuẩn bị tuổi già cô đơn cả đời sao?”
Thiệu Phi lập tức bị dời lực chú ý, “Cái này vẫn có khả năng, nhưng ta cảm thấy khả năng tương đối thấp.”
“Vì sao?”
“Rất đơn giản a, nữ nhân nhất để ý sự trong sạch, nếu bị làm bẩn thì khẳng định sẽ muốn chết xong hết mọi chuyện, bởi vì nàng cả đời sẽ bị người chỉ chỉ trỏ trỏ, tinh thần áp lực quá lớn, sẽ không nam nhân nào không nguyện ý cưới nàng, không mấy ai có thể thừa nhận áp lực. Một nguyên nhân khác chính là dứt khoát nổi điên, lý do như trên.”
“Vấn đề cuối cùng.”
“Nói xem.” Thiệu Phi giải đáp đến nghiện.
“Ngươi giống như thực hiểu nữ nhân?” An Tử Nhiên xác thật rất bất ngờ Thiệu Phi sẽ nói ra những lời này. Hắn chỉ thuận miệng hỏi, cũng không ngờ Thiệu Phi sẽ cho ra đáp án đầy đủ lại chuẩn xác.
Thiệu Phi chột dạ dời tầm mắt, “Cái kia, ta chỉ là thuận miệng nói mà thôi.”
An Tử Nhiên khẽ cười nói: “Chính là ta cảm thấy rất có lý.”
Thiệu Phi chậm rãi lui ra ngoài, một lát sau, một thanh âm nhược nhược bay vào, “Đừng nói cho Quản Túc được không?”
An Tử Nhiên cười.
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Đại Địa Chủ
Chương 290: Chuyện cũ bất kham
Chương 290: Chuyện cũ bất kham