DocTruyenChuFull.Club

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Đại Địa Chủ
Chương 282: Kiên nhẫn

An Vu Chi không dễ dàng từ bỏ. Ở bên ngoài phiêu bạc ba năm, nàng sớm đã học được nhẫn nại, không thể nhẫn nại liền sẽ có hại, vô số giáo huấn khắc sâu nhắc nhở nàng.

Ngày hôm sau, An Vu Chi lại mang theo nha hoàn xuất hiện trước Phó Vương phủ, vừa quỳ vừa sám hối, nói đến thúc giục người rơi lệ.

Trước cửa Phó Vương phủ không phải không có người qua lại. Khu này đa phần là gia tộc quyền quý thượng tầng của Quân Tử Thành. Ngẫu nhiên sẽ có quan viên ngồi kiệu đi qua, vì thế không thể tránh khỏi nghe thấy lời An Vu Chi nói. Nghe câu được câu không, bởi vậy cắt câu lấy nghĩa.

Không quá mấy ngày, bên ngoài liền truyền lưu một ít lời đồn, muội muội của Vương phi đã trở lại, người trước kia có hôn ước với Quận Vương là nàng. Chuyện này ba năm trước cũng có người biết, nhưng họ không rõ vì sao cuối cùng lại biến thành nam.

Hiện tại rốt cuộc đã biết, muội muội của Vương phi đào hôn, ca ca phải gả thay. Nhiều năm sau, muội muội trở lại, muốn nhận lại ca ca, cũng thành tâm nhận sai, nhưng ca ca lại không nhận muội muội, còn đuổi nàng đi.

Có người nói, nếu muội muội đã nhận sai, vì sao còn đuổi nàng đi? Chẳng lẽ Vương phi có ẩn tình gì không thể không làm vậy?

Đối với vấn đề này, có mấy phiên bản được truyền lưu, nhưng tương đối được tin tưởng chỉ có một.

Ca ca thay thế muội muội gả cho Quận Vương. Hiện giờ muội muội trở lại, ca ca tự nhiên sẽ lo lắng muội muội tới đoạt nam nhân.

Địa vị của Phó Vương phủ xưa đâu bằng nay, được đương kim thánh thượng sủng tín. Quận Vương đang ở biên quan đánh giặc, với năng lực của hắn thì khẳng định cũng là đại thắng mà về, đến lúc đó địa vị càng thêm củng cố, toàn bộ Đại Á còn ai có thể đối nghịch với Phó Vương phủ?

Ca ca lo lắng muội muội đoạt nam nhân cũng là bình thường. Quận Vương thành thân với Vương phi ba năm mà không cưới thêm trắc phi, có thể thấy được là nam nhân chuyên tình. Nam nhân tốt như vậy, là người đều sẽ động tâm.

Cũng có người phản bác lại. Người tương đối lý trí đều thấy ca ca làm vậy là bình thường, bị muội muội chơi một phen còn có thể ôn hoà nói chuyện mới là lạ.

Lời đồn đãi truyền tới Phó Vương phủ, rất nhiều hạ nhân đều bất bình vì Vương phi. Quả thực nói hươu nói vượn, Vương phi sao có thể là người như vậy. Vương phi và Vương gia tương thân tương ái, An Vu Chi trở lại thì thế nào, Vương gia căn bản không có khả năng coi trọng nàng.

Nhưng tức thì tức, họ lại không thể chạy ra đi mắng nàng một trận.

“An Vu Chi kia thật là đáng ghét, nhận sai thì nhận sai, mỗi ngày quỳ gối bên ngoài còn muốn kể lể nguyên nhân mấy chục lần, không thấy phiền sao? Ta mỗi ngày nghe nàng nói lời khách sáo mà sắp phiền chết.”

“Ta thấy nàng đang cố ý nói cho người khác nghe, mặt ngoài là thiệt tình nhận sai, trên thực tế là đang ép Vương phi tha thứ nàng.”

“Ngươi cũng như vậy cảm thấy, vậy không phải ảo giác của ta, nữ nhân này tâm tư thật là thâm, tám phần là muốn lợi dụng lời đồn để trở về nhà.”

……

Mấy nha hoàn túm tụm lại ríu rít nói không ngừng.

Các nàng đều minh bạch, An Tử Nhiên sao có thể không biết. An Vu Chi bên ngoài ba năm, xác thật học không ít thứ, tâm tư cũng trở nên thâm trầm, đã không còn là thiếu nữ đơn thuần liếc mắt là có thể nhìn ra trong lòng suy nghĩ.

An Tử Nhiên lắc lắc đầu, xoay người rời đi.

Bữa cơm chiều, lão Vương gia mở miệng, “Nếu nàng muốn về, vậy để nàng ở tại An phủ.”

“Con biết, tổ phụ.” An Tử Nhiên đã nghĩ đến

Để nàng tiếp tục sẽ mang đến bối rối cho Vương phủ. Hơn nữa thẩm thẩm sắp sinh, rất cần tĩnh dưỡng.

……

“Tiểu thư, đại thiếu gia ra tới.” Xảo Nhi thấy một hình bóng quen thuộc đi ra, lập tức đẩy đẩy An Vu Chi mơ màng sắp ngủ. Quỳ từ sớm quỳ đến tối đối với một cô nương xác thật ăn không tiêu, nếu các nàng không sớm có phòng bị thì khẳng định đã đổ.

An Vu Chi đứng dậy, quả nhiên thấy An Tử Nhiên đi ra, lập tức lộ vẻ sám hối, nhu nhược gọi một tiếng, “Ca……”

“An phủ ở bên cạnh, ở lại nơi đó, về sau đừng quỳ trước cửa Vương phủ.”

“Ca.” An Vu Chi kinh hỉ, nàng biết Tử Nhiên ca ca sẽ tha thứ cho nàng.

An Tử Nhiên lại vô tình dội cho nàng một thân nước lạnh, ngữ khí vẫn thực bình tĩnh, “Đừng hiểu lầm, ta không phải muốn cho ngươi về An gia. Ngươi quỳ gối nơi này đã quấy rầy rất nhiều người. Hiện tại bên ngoài cũng đang truyền lưu ta là ca ca lo lắng muội muội trở về đoạt thân phận địa vị, chính ngươi chắc cũng đã nghe nói. Vì vương phủ, vì ta, ngươi có thể không xuất hiện thì đừng xuất hiện.”

An Vu Chi sắc mặt trắng nhợt, “Ca, ta không phải…… Ta không có ý kia, ta thật sự không biết họ vì sao lại sẽ nói vậy. Ta không phải cố ý, ngươi phải tin tưởng ta, ca……”

“Ngươi nếu thật sự có tâm nhận thì không nên mỗi ngày quỳ trước cửa Vương phủ.” An Tử Nhiên ném xuống những lời này liền xoay người đi. An phủ bên kia hắn đã chuẩn bị tốt, dù sao nơi đó ngoài hạ nhân của An gia thì không còn ai.

An Vu Chi cũng không muốn quỳ thêm, đầu gối đã đau đến sắp không đứng lên nổi. Nàng không phải người rất có cốt khí, nhanh chóng bị khuất phục.

Mấy ngày sau, tuy An Vu Chi vẫn không vào được Vương phủ, nhưng nàng không từ bỏ, mỗi ngày đều nhờ bảo vệ cửa đưa cho An Tử Nhiên một ít đồ. Có đôi khi là điểm tâm, có đôi khi là mấy thứ nhỏ tự làm, túi tiền thêu thùa tinh mỹ, tất cả đều tự nàng làm.

Ba năm phiêu bạc, nàng xác thật học rất nhiều.

Nhưng nàng không biết, những thứ nàng đưa cơ bản đều bị An Tử Nhiên đưa lại cho hạ nhân trong Vương phủ, không một thứ nào có thể lưu lại chỗ hắn.

An Vu Chi khi thấy một nha hoàn đeo túi tiền mình thêu mới biết mình tự mình đa tình. Nhưng nàng cũng không dừng, chẳng sợ Tử Nhiên ca ca không nhận, nàng vẫn kiên trì tiếp tục.

Lúc này, chiến tranh ở biên quan lần thứ hai khai hỏa. Dung Quốc cùng Tử Vi Quốc tiếng công rào rạt, chiến hỏa nồng đậm dữ dội hơn. Thần kinh tất cả mọi người đều cănhg chặt.

Khẩn trương không ai hơn tướng lãnh Đại Á. Địch quân được tiếp viện ba mươi lăm vạn đại quân. Tuy vài trận đánh làm họ tổn thất hơn mười vạn đại quân, nhưng cộmg lại đã hơn bảy mươi vạn đại quân. Đại Á lại chỉ có hơn ba mươi vạn đại quân trấn thủ biên quan, binh lực kém gấp đôi.

Nếu họ biết một tính toán khác của Phó Vô Thiên, phỏng chừng sẽ trực tiếp ngất.

Tiếng trống dồn dập, cát vàng cuốn lên không trung. Lúc này đây, ai sẽ chiết kích trầm sa, ai sẽ phá rồi lại lập, chân tướng nắm giữ trong tay số ít người. Nhưng đối với địch hay ta, máu không chảy thì sẽ không kết thúc.

Đại quân tiếp viện của Dung Quốc và Tử Vi Quốc thuận lợi tới biên cảnh, tập hợp với đại quân trấn thủ biên cảnh.

Tướng lãnh Tử Vi Quốc phái ra là Trâu Nghiêm Dũng, phụ thân của Trâu Ngọc Thanh. Hắn là một lão tướng kinh nghiệm phong phú, sức kêu gọi trong quân đội mạnh hơn Trâu Ngọc Thanh quá nhiều. Vào trướng, hắn lập tức gọi Lý Nguyên lên.

“Tham kiến Trâu tướng quân.” Lý Nguyên biết Trâu Nghiêm Dũng vì sao tìm hắn, vẫn biểu hiện thật sự trấn định.

Đôi mắt sắc bén của Trâu Nghiêm Dũng dừng trên người hắn, làm Lý Nguyên cảm thấy có chút áp lực, “Là tướng lãnh Đại Á nào phá hỏng tinh thần của con ta?” Tới đây, Trâu Nghiêm Dũng có một mục đích là báo thù cho con hắn, xé xác tên tướng lãnh dám động đến con hắn.

Lý Nguyên trả lời: “Là Thống soái của Đại Á Phó Vô Thiên.”

Cung Vân đánh bại Trâu Ngọc Thanh nhưng không tạo thành thương tổn lớn. Chân chính tàn phá Trâu Ngọc Thanh là mũi tên của Phó Vô Thiên. Cảm giác xuyên thấu chấn động ấy, ngay cả hắn hồi tưởng lại đều có chút tê cả da đầu.

“Phó Vô Thiên!” Trâu Nghiêm Dũng hung hăng đập bàn, khí cụ trên bàn thiếu chút nữa rơi xuống. Cái tên này với hắn như sấm bên tai, một phần là do chuyện về Phó Khiếu. Cái chết của Phó Khiếu có liên quan đến Tử Vi Quốc.

“Lão già đó chết trong tay Tử Vi Quốc, bản tướng quân sẽ khiến Phó Vô Thiên bước lên vết xe đổ.”

Lời tuy như thế, nhưng sự thật thế nào thì chỉ có đánh mới biết được.

Dung Quốc và Tử Vi Quốc đang lên kế hoạch tiến công biên quan Đại Á thế nào, trong Vạn Dặm thành, Phó Vô Thiên cũng không nhàn rỗi. Trong viện đã sớm chất rương lớn, mọi người tưởng rằng bên trong là miên giáp, binh lính còn chờ lấy miên giáp. Kết quả đợi vài ngày cũng không thấy cấp trên có động tĩnh, họ thế mới biết là không phải. Tất cả đều rất hiếu kì bên trong là cái gì.

Chiều hôm nay, Phó Vô Thiên hạ một mệnh lệnh.

Mỗi vị tướng lãnh từ đội ngũ của mình tìm ra binh lính có sức lực lớn, càng lớn càng tốt, sau đó triệu tập binh lính để họ tiến hành thi đấu. Thi đấu liên quan đến sức lực, nhưng không phải thuần túy lực cổ tay, có cả kỹ xảo.

Tin tức được ban bố, toàn bộ quân doanh đều chấn động.

Đọc truyện chữ Full