Từ khi được Trịnh Quân Kỳ dẫn đến Phó Vương phủ, Diêu Thời Vũ biết mình gặp được quý nhân. Hắn không hề biết, Trịnh Quân Kỳ đưa hắn về Phó Vương phủ sau khi đã điều tra quan sát, xác nhận Diêu Thời Vũ chỉ là thiếu niên bản tính thuần lương.
Phụ thân của hắn Diêu Thiên Tường tuy là thương nhân, nhưng Diêu gia có quy định rõ ràng, cho dù làm ăn lớn đến đâu thì tương lai cũng không thể làm ra chuyện hại người hại mình, cho nên Diêu gia ở Vân Châu vẫn luôn rất có danh tiếng. Là nhi tử của Diêu Thiên Tường, Diêu Thời Vũ cũng được dạy dỗ rất khá, khiêm tốn có lễ, tính cách ôn hòa, vì tuổi không lớn nên vẫn còn mang theo rộng rãi lạc quan của tuổi trẻ, tuy còn chút bi thương tan cửa nát nhà nhưng đã thoát khỏi bóng ma tâm lý.
Diêu Thời Vũ thuộc loại hay nói, nhưng khi gặp An Tử Nhiên cùng Phó Vô Thiên, hắn không đề cập một chữ đến cừu hận. Ngồi một hồi, Trịnh Quân Kỳ mới tiễn Diêu Thời Vũ đi. Trịnh Quân Kỳ để Diêu Thời Vũ ở tại Trịnh gia. Trịnh gia không có nhiều người, cả tòa nhà to như vậy, có người ở cùng Trịnh mẫu nàng cũng yên tâm.
Hai người đi rồi, An Tử Nhiên cất son phấn trên bàn, trong đầu đột nhiên hiện lên một ý tưởng, hắn nhìn Phó Vô Thiên đang an tĩnh uống trà, đột nhiên cầm lấy một hộp phấn mặt, nghiêm trang hỏi: “Vương gia, có hứng thú không?”
Phó Vô Thiên nhìn thấy vẻ mặt gian xảo không có ý tốt của hắn, thiếu chút nữa bị sặc, uống xong mới cười như không cười nói: “Không thể tưởng tượng được Vương phi còn có ham mê này.”
An Tử Nhiên đùa nghịch hộp phấn mặt trên tay, tưởng tượng ra mặt Phó Vô Thiên mà trang thêm phấn má hồng, nghĩ thế nào cũng thấy buồn cười, hắn hình như ngày càng không có tiết tháo, “Chỉ đùa một chút thôi.”
Phó Vô Thiên chống cằm, đôi mắt đen chứa đầy ý cười nhìn hắn chăm chú, “Bổn vương không ngại Vương phi hoá trang cho bổn vương xem.”
“Nga, thật đáng tiếc, ta để ý.” An Tử Nhiên tùy tay ném hộp phấn mặt vào túi, mấy thứ đó vẫn là xin miễn thứ cho kẻ bất tài.
Bỏ mặc Phó Vô Thiên, An Tử Nhiên đi gặp đệ đệ.
Tiểu bao tử đã ba tuổi. Ba tuổi ở rất nhiều gia đình đã không còn oa oa gào khóc đòi ăn, đa số đã bắt đầu học chữ, tiểu bao tử cũng không ngoại lệ. Nhưng An Tử Nhiên không bắt bé ngày nào cũng phải học, vui chơi cũng rất quan trọng. Thời thơ ấu phải có hồi ức tốt đẹp mới gọi là thời thơ ấu.
“Ca ca ~” Tiểu bao tử thấy ca ca tới, lập tức ném quả cầu trong tay nhào tới, ngửa đầu, miệng ngọt ngào gọi.
Đùi phải bị tiểu bao tử gắt gao ôm, An Tử Nhiên thấy nặng đến cơ hồ không nhấc chân nổi, khom lưng bế bé lên. “Tiểu béo đôn, có ngoan ngoãn nghe lời không.” An Tử Nhiên vỗ vỗ mông bé.
“Có ~” Tiểu bao tử gật gật đầu, cánh taycủ sen vòng qua cổ ca ca. Thời gian được gặp ca ca mỗi ngày không nhiều nên mỗi lần gặp mặt, bé đều sẽ dính lấy ca ca, dính đến gắt gao, khi ca ca phải đi đều sẽ dính một hồi mới lưu luyến bỏ ra.
Nhìn hai huynh đệ, Thu Lan cùng Xuân Lan nhìn nhau cười một cái. Tuy hai huynh đệ tuổi tác chênh lệch rất lớn, nhưng khi họ ở cùng nhau lại rất có cảm giác ấm áp, nhìn ra được họ có quan hệ huyết thống.
“Đại thiếu gia, khi ngài không ở, Nhị thiếu gia cũng rất ngoan. Sáng nay, Nhị thiếu gia đều đã hoàn thành bài tập phu tử giao cho.” Thu Lan cười nói.
An Tử Nhiên nói: “Vất vả các ngươi.”
Thu Lan cùng Xuân Lan cười nói: “Đây là chúng ta nên làm.”
An Tử Nhiên đưa túi son phấn cho các nàng, “Vì cám ơn các ngươi tận tâm tận lực chiếu cố Tử Minh, còn có… nương của ta, có chút đồ tặng cho các ngươi.”
Thu Lan cùng Xuân Lan lộ vẻ kinh ngạc, nhưng thấy An Tử Nhiên nghiêm túc, hai người liền không chối từ, vui sướng nhận lấy. “Cám ơn Đại thiếu gia.”
Các nàng vẫn quen gọi An Tử Nhiên là Đại thiếu gia. Người ở Vương phủ đều gọi là Vương phi, chỉ có các nàng không thay đổi xưng hô, An Tử Nhiên cũng không sửa lại nên vẫn luôn kéo dài đến bây giờ, hiện tại đã quen. An Tử Nhiên ngồi một hồi rồi đi. Tiểu bao tử lưu luyến không rời bắt lấy ống quần hắn, bàn tay mũm mĩm không chịu buông, đôi mắt ngập nước ngước nhìn không chớp mắt.
“Tử Minh, ca ca ngày mai lại đến. Buổi tối không thể chơi quá muộn, phải nghe Thu Lan tỷ tỷ cùng Xuân Lan tỷ tỷ. Ngủ sớm một chút, ngày mai dậy sớm cùng ca ca ăn cơm sáng, biết không?”
“Ân…” Tiểu bao tử không tình nguyện lên tiếng.
An Tử Nhiên đi rồi, Thu Lan liền ôm tiểu bao tử lên ghế trên. Hống tiểu bao tử, nàng rất có kinh nghiệm, thấy bé ảo não gục đầu, không cấm cười an ủi: “Nhị thiếu gia, đừng ủ rũ, hôm nay đi ngủ sớm một chút, sáng mai mở mắt ra là có thể thấy ca ca.”
Tiểu bao tử vừa nghe có thể thấy ca ca, lập tức gật gật đầu, “Ta nhất định đi ngủ sớm.”
Thu Lan vuốt đầu bé, “Tốt.”
Ngày hôm sau, sắp đến giờ cơm sáng, An Tử Nhiên tự mình tới đón tiểu bao tử. Hắn dậy tương đối sớm, tiểu bao tử vẫn còn ngủ trong ổ chăn. Nhưng bé ghi nhớ lời Thu Lan nói ngày hôm qua, vừa nghe thấy tiếng người đã tỉnh, mở mắt ra quả nhiên thấy ca ca, lập tức cao hứng vỗ tay. Thu Lan cùng Xuân Lan bưng nước ấm đi vào.
An Tử Nhiên ôm tiểu bao tử lên, đang muốn nói chuyện, ngẩng đầu lại bị Xuân Lan dọa sợ. “Xuân Lan, ngươi…”
Xuân Lan còn tưởng Đại thiếu gia muốn khen nàng đẹp, không cấm lộ vẻ thẹn thùng. Thu Lan bất đắc dĩ bật cười, sáng nay nàng cũng bị Xuân Lan dọa. Nàng không ngờ Đại thiếu gia lại tặng các nàng son phấn, lại còn là son phấn từ Điểm Trang Các của Phó phu nhân.
Các nàng cũng nghe nói đến Điểm Trang Các. Khi lên phố hai ngày trước, các nàng nghe được không ít cô nương nói đến, nghe nói son phấn của Điểm Trang Các chất lượng không tồi, hôm nay được tặng, hẳn là Phó phu nhân mang về Vương phủ.
Có không ít thứ, hai người chia nhau cũng có rất nhiều. Xuân Lan hôm nay đã gấp không chờ nổi dùng thử. Nói thật, Xuân Lan một chút kỹ thuật cũng không có, phấn má hồng có màu rất đậm, vừa nhìn là biết cơ hồ không trộn thêm chất độn, cho nên nếu không cẩn thận thoa, hai má đỏ đậm nhìn thực quỷ dị. Xuân Lan thoa hết toàn bộ má, kết quả trông khác gì mông khỉ.
“Oa ô……” Tiểu bao tử bị dọa sợ, vội vàng vùi đầu trong lòng ngực ca ca.
An Tử Nhiên dở khóc dở cười. Xuân Lan vẫn chưa nhận thấy có gì không đúng, chỉ cảm thấy phản ứng của mọi người rất kỳ quái. Khi bốn người tới đại đường, tạo hình ‘kinh diễm’ của Xuân Lan cũng rất được chú ý, một đám đều thấy buồn cười.
“Con khỉ từ nơi nào chạy ra vậy?” Trịnh Quân Kỳ bật cười, An Tử Nhiên quả thực tặng son phấn cho hai nha hoàn, chỉ là không nghĩ tới sẽ thu được kinh hỉ lớn như vậy, một khuôn mặt không tồi cứ như vậy bị đạp hư.
Xuân Lan rốt cuộc nhận ra, tức khắc ủy khuất.
Trịnh Quân Kỳ bảo nha hoàn lấy hộp trang điểm tới, nàng chuẩn bị ăn sáng xong liền trực tiếp đến Điểm Trang Các, đề nghị: “Vẫn còn thời gian, hay là sửa lại?”
Xuân Lan đầu tiên là kinh hỉ, sau đó lại do dự: “Nhưng… Nhưng nô tì không biết.” Nàng nếu biết trang điểm thì sẽ không biến mình thành con khỉ.
Trịnh Quân Kỳ có chút khó xử, bởi vì nàng cũng không biết. Khi còn ở Trịnh gia, nàng đều nhờ nha hoàn hỗ trợ, hơn nữa, thông thường đều trang điểm khá nhạt, bởi vậy không cần kỹ thuật gì, nàng cũng không học tử tế.
Mấy người hai mặt nhìn nhau.
An Tử Nhiên nghe đối thoại của các nàng, trầm mặc vài giây, cuối cùng vẫn không nói gì cả.
Cuối cùng, Thu Lan nhận mệnh đứng ra. Nàng cũng không am hiểu lắm, dù sao thì mình là nha hoàn, không thể trang điểm quá mức hoa hòe lộng lẫy, nhưng một chút cơ sở vẫn có thể.
Hai đống phấn đỏ trên mặt Xuân Lan được tán đều, khuôn mặt lại mang theo sắc hồng nhuận. Xuân Lan cầm gương soi, quả nhiên đã khá hơn nhiều. “Cám ơn Thu Lan.”
Khi Phó Vô Thiên cùng lão Vương gia đến, bữa sáng đã được bày lên. Phó Vô Thiên nhìn một vòng, tầm mắt dừng trên mặt Xuân Lan hai giây, hỏi: “Chuyện gì mà cao hứng vậy?”
“Không có a!” Trả lời là Trịnh Quân Kỳ, các nàng không nói đề tài gì cao hứng nên không hiểu sao hắn lại hỏi vậy.
An Tử Nhiên đột nhiên ‘khụ’ một tiếng. Phó Vô Thiên quay đầu nhìn về phía hắn.
An Tử Nhiên đặt một chén cháo đến trước mặt hắn, “Ăn sáng trước.”
Phó Vô Thiên tựa lĩnh hội thâm ý của hắn, liền không hỏi lại.
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Đại Địa Chủ
Chương 218: Trang điểm
Chương 218: Trang điểm