An Tử Nhiên nhanh chóng phát hiện có người đi theo hắn, kỹ xảo theo dõi của đối phương không cao minh, đi đường phát ra thanh âm nhỏ vụn, ở ban đêm lại càng rõ ràng.
Đối phương không dự đoán được An Tử Nhiên sẽ đột nhiên xoay người lại, không kịp tìm nơi trốn, vẻ mặt kinh ngạc bị hắn trảo vừa vặn.
“An Xảo Nga?” An Tử Nhiên ngoài ý muốn nhìn Diễm phi đứng cách đó không xa, hắn không đi tìm, nàng ta lại đưa mình tới cửa, hơn nữa lúc này còn dám lẻn ra, ngại mạng quá dài phải không?
“Không sai, chính là ta, An Tử Nhiên, lâu không gặp, ngươi hiện tại thật sự đắc ý đúng không?” Diễm phi biết thân phận của nàng khẳng định đã sớm bị bại lộ, không còn gì phải dấu diếm, đường sống của nàng đã ngày càng hẹp, xé rách da mặt cũng không sao.
An Tử Nhiên bình tĩnh nhìn nàng, “Ngươi đến để nói cho ta ngươi hiện tại thật sự thất ý phải không?”
Vẻ mặt Diễm phi vặn vẹo, căm tức nhìn hắn không cam lòng gầm nhẹ: “Ta có kết cục như bây giờ đều là do ngươi, ngươi có trách nhiệm lớn nhất!”
Con người đôi khi chính là như vậy, chính mình đi sai đường lại không muốn thừa nhận là lỗi của mình, luôn muốn đỗ hết lỗi lầm lên người khác, như vậy có thể được an ủi phần nào, kỳ thật là đẩy mình đi xa hơn.
“Từ khoảnh khắc ngươi cùng nương của ngươi trộm tiền rồi thoát khỏi An gia, các ngươi đã không phải người trong An gia, sống hay chết đều không liên quan đến An gia, nếu ngươi chỉ muốn nói những lời này, ta không rảnh.” An Tử Nhiên không muốn cãi cọ, suy nghĩ của An Xảo Nga có liên quan gì đến hắn đâu.
Thấy hắn muốn chạy, Diễm phi vội vàng quát: “An Tử Nhiên, ngươi là nam nhân hạ tiện đoạt hôn phu của muội muội mình.” Sau khi biết An Tử Nhiên là Vương phi, nàng đã hỏi Vi Thuận Khánh chuyện về An Tử Nhiên, bao gồm cả chuyện Phó Vô Thiên ban đầu đính hôn với An Vu Chi, cho nên nàng đương nhiên biết An Vu Chi tự mình đào hôn.
An Tử Nhiên chợt dừng chân, quay đầu lại, đôi mắt đen nhánh trong bóng đêm phiếm ra ánh sáng lạnh nhìn về phía Diễm phi đang tức muốn hộc máu.
Diễm phi thấy hắn dừng lại, cho rằng mình chọc trúng chỗ đau của hắn, trong lòng cảm thấy khoái ý, đắc ý nói: “Sao nào, bị ta nói trúng sao, trong lòng thực không thoải mái, muốn giết ta?”
“Ngươi cảm thấy ta không dám?” An Tử Nhiên sâu kín hỏi ngược lại.
“Ngươi dám?” Diễm phi cười lạnh một tiếng, “Nơi này chính là hoàng cung, không phải Phó Vương phủ, giết ta, ngươi cho rằng Phó Vô Thiên có thể bảo vệ ngươi? Đừng quên, ta hiện tại tuy không được sủng như trước kia nhưng Hoàng Thượng còn chưa hoàn toàn buông ta, giết ta, tương đương cho hoàng đế một cơ hội diệt trừ Phó Vương phủ, ngươi dám sao?”
An Tử Nhiên nhìn nàng với con mắt khác, loại tư duy này An Xảo Nga trước khi tuyệt đối không nghĩ ra được, nhìn không ra Vi Thuận Khánh rất biết dạy dỗ người.
“Ngươi nói đúng, nhưng muốn giết một người thần không biết quỷ không hay có rất nhiều cách, vốn dĩ ta không muốn động đến ngươi, nhưng giờ ta thay đổi chủ ý.”
Người không phạm ta, ta không phạm người.
Người nếu phạm ta, tất gấp mười lần trả lại! Nguyên tắc này với hắn không chỉ là bài trí thôi đâu.
Diễm phi nhìn hắn dùng ngữ khí bình tĩnh nói ra những lời này, không biết tại sao, trong lòng chợt dâng lên hàn ý lạnh thấu tim, nàng trước nay chưa thấy An Tử Nhiên như vậy, cảm giác như đây là lần đầu tiên gặp hắn, cực kỳ xa lạ.
“Ngươi rốt cuộc là ai?” Diễm phi đột nhiên trừng lớn đồng tử, An Tử Nhiên trước mắt tuyệt không phải An gia Đại thiếu gia mà nàng biết. Tên mập ham ăn biếng làm, văn hóa thấp chết tiệt đó sao có thể là thiếu niên phong hoa xuất sắc trước mắt?
Nghe vậy, An Tử Nhiên phát ra tiếng cười nhạt, “Ta là ai? Vấn đề này ngươi không phải đã sớm biết sao? Ở thời điểm ngươi giết hại An gia Đại thiếu gia, chẳng lẽ ngươi không dự đoán được kết quả này?”
Diễm phi nhìn thiếu niên trước mắt quỷ dị nói không nên lời, sự sợ hãi từ lòng bàn chân dâng lên, hắn đã biết nàng hại chết hắn? Bí mật này nàng vẫn luôn chôn dấu trong lòng, mỗi lần thấy An Tử Nhiên nàng đều sợ hắn sẽ nhớ tới. Rời khỏi An gia rồi, nàng mới chân chính cảm thấy được giải thoát.
Bây giờ bị nhắc lại, hơn nữa nghe ý tứ trong lời nói đó, Diễm phi cảm thấy có chỗ nào đó quỷ dị nói không nên lời, cái gì là giết hại An gia Đại thiếu gia, hắn không phải đang nói chính hắn sao?
An Tử Nhiên đột nhiên đi đến trước mặt, ánh trăng chiếu vào làm nửa khuôn mặt trắng bệch, nửa còn lại bên trong bóng đêm, từng câu từng chữ: “Hắn đã bị ngươi giết chết……”
Giết!
Đã chết!
Chết!
Chữ ‘tử’ to đùng xuất hiện trong đầu Diễm phi, máu chảy đầm đìa vặn vẹo vẽ thành khuôn mặt mập mạp, như cô hồn gào thét muốn lấy mạng nàng, kể lể rằng hắn chết thật thảm, không ngừng quanh quẩn trong trí óc.
“Aaaaaaa!!!”
Diễm phi hét lên một tiếng rồi chạy đi, không dám nhìn An Tử Nhiên. Nàng ban đầu muốn mượn cơ hội này thử sử dụng mị thuật với An Tử Nhiên, nếu thành công thì hãm hại hắn, nhưng nàng hiện tại đã quên mất kế hoạch, trong đầu chỉ còn khuôn mặt muốn lấy mạng nàng.
Thanh âm của nàng truyền tới đại điện. Cung nữ thái giám trên hành lang chỉ thấy Diễm phi điên điên khùng khùng hoang mang rối loạn chạy tới, chạy rất nhanh như thể có quỷ đuổi đằng sau, sau đó thân ảnh của nàng hòa vào bóng đêm, không thấy đâu nữa.
“Bên ngoài đã xảy ra chuyện gì?” Sùng Minh Đế thấy Thái Hoàng Thái Hậu lộ vẻ không cao hứng, lập tức gọi tới tổng quản thái giám Chu Thành thay thế cho Vương Bình để hỏi rõ tình huống. Đây chính là người lúc trước phụng chỉ đến An phủ tuyên chỉ.
Chu Thành đã sớm ra ngoài hỏi thăm, lập tức trả lời: “Hồi Hoàng Thượng, là Diễm phi nương nương, không biết làm sao mà chạy trên hành lang như điên điên khùng khùng la to.”
Thái Hoàng Thái Hậu nghe lập tức lộ vẻ không cao hứng.
Sùng Minh Đế nhíu mi, “Hôm nay là tiệc mừng thọ của tổ mẫu, Diễm phi quá không hiểu chuyện, sau khi tiệc mừng thọ kết thúc, ngươi truyền ý chỉ của trẫm đến Chiêu Tử cung, là chủ nhân của một cung điện mà lại ở trên hành lang lớn tiếng ồn ào, còn ra thể thống gì, phạt cấm túc ba tháng.”
Ba tháng kỳ thật không phải rất dài, nhưng đối với Diễm phi thì lại rất lâu, nàng hiện tại đã bắt đầu không được sủng ái, nếu không thể thường thường xuất hiện trước mặt Sùng Minh Đế thì sớm muộn gì cũng bị quên đi.
Chu Thành tự khi lên thay Vương Bình đã biết lợi thế của Diễm phi cùng quốc sư đã mất, bởi vậy cũng không bất ngờ, phục mệnh.
An Tử Nhiên trở lại, động tĩnh của hắn không lớn, trừ bỏ số ít người, những người khác đều không chú ý.
“Sao lại thế này?” Phó Vô Thiên ở bên tai hắn nhẹ giọng hỏi.
An Tử Nhiên nhàn nhạt cong khóe miệng, tâm tình thực sung sướng, “Đại khái là làm chuyện trái với lương tâm, nổi điên đi.” Bằng chút kỹ xảo ấy mà cũng muốn chơi ám thị tâm lý với hắn? Vi Thuận Khánh tự mình xuất mã còn không thể, từ đêm nay trở đi, An Xảo Nga mỗi đêm sẽ bị ác mộng quấn thân, đến khi nàng hoàn toàn giải thoát mới thôi.
Tuy rằng không biết tình huống như thế nào nhưng Phó Vô Thiên đại khái đoán được, dùng ngón tay điểm lên chóp mũi hắn, cười nhạt: “Chơi vui như vậy, sao Vương phi không gọi bổn vương?”
An Tử Nhiên nhún vai: “Ai biết nàng sẽ theo ta ra ngoài.”
“Tuy rằng bỏ lỡ trò hay, nhưng bổn vương có một trò hay khác muốn cùng Vương phi chia sẻ.” Được rồi, Phó Vô Thiên hắn chỉ thuận miệng nói mà thôi.
“Trò hay gì?” An Tử Nhiên bị hắn khơi dậy lòng hiếu kỳ.
Phó Vô Thiên cười: “Chờ một chút sẽ biết.”
An Tử Nhiên: “……” Cái này gọi là cùng hắn chia sẻ?
Tiệc mừng thọ diễn ra không lâu, Thái Hoàng Thái Hậu không thể ngồi được lâu, bởi vì Phó Vô Thiên cùng An Tử Nhiên thường thường nói chuyện làm lão nhân gia trong lòng cao hứng nên ở lại, tiệc mừng thọ sắp kết thúc mới chưa đã thèm dừng lại.
Đúng lúc này, một người đột nhiên đi vào đại điện. Người này là quốc sư Hạo Nhiên, Vi Thuận Khánh. Thấy hắn, mọi người đang nói chuyện trong đại điện không cấm an tĩnh một chút.
“Đây là tiệc mừng thọ của tổ mẫu, không có ý chỉ của trẫm, quốc sư tới làm gì? Gần nhất quốc sư tựa hồ ngày càng làm càn.” Sùng Minh Đế lạnh mặt, đặt chén rượu thật mạnh xuống bàn, rượu trong ly tức khắc tròng trành rớt ra một ít. Cái nhìn của hắn với quốc sư cùng Diễm phi càng ngày càng mâu thuẫn, một mặt chán ghét bọn họ, một mặt lại cảm thấy không thể giết bọn họ, vì thế, hắn bắt đầu tin tưởng hoàng thúc. Khi hắn chải vuốt lại suy nghĩ, người đầu tiên hắn muốn giết chính là Vi Thuận Khánh, sau đó mới là tiện nữ kia.
Vi Thuận Khánh treo một mạt mỉm cười, thần thái đã không còn cung kính, “Hoàng Thượng gần nhất cũng càng ngày càng không kiên nhẫn với thần, thực sự làm lòng thần nguội lạnh.”
“Không có chuyện gì thì lăn xuống cho trẫm.” Sùng Minh Đế căn bản không kiên nhẫn nghe hắn nói.
Vi Thuận Khánh nhẹ nhàng cười, nhìn hắn thong dong nói: “Tối nay, chỉ sợ thần không thể nghe lệnh của Hoàng Thượng.” Lời nói vừa dứt, một số lớn người đột nhiên ùa vào, đa số mặc áo đen, chỉ có một phần mặc trang phục cấm vệ quân. Những người này trong mắt chứa hung quang, cầm đao kiếm, bao vây kín đến một con ruồi cũng không lọt.
“Vi Thuận Khánh, ngươi muốn tạo phản?” Thấy vậy, Sùng Minh Đế còn cái gì không rõ, phẫn nộ nói. Vi Thuận Khánh quả nhiên có vấn đề, tưởng tượng đến hắn bị người này mê hoặc mười năm lâu, Sùng Minh Đế liền hận không thể lập tức giết cho hả giận.
“Đây là Hoàng Thượng bức ta!” Vi Thuận Khánh luôn ra vẻ đạo mạo rốt cuộc lộ gương mặt thật, mang theo vẻ điên cuồng vặn vẹo.
Sùng Minh Đế tức giận đến tâm can run rẩy. Vi Thuận Khánh lại không lại để ý tới hắn, chuyển qua nhìn về phía đám người Đại hoàng tử, ngoài một ít phi tần đại kinh thất sắc, bọn họ đều biểu hiện thật sự bình tĩnh, điểm này hoàn toàn không giống hôn quân Sùng Minh Đế, một đám thật ra rất có tiềm chất làm hoàng đế.
“Toàn bộ hoàng cung đã bị ta khống chế, bao gồm cửa thành, người của các ngươi không thể tiếp viện, thức thời thì đầu hàng, ta sẽ suy xét tha cho hắn một mạng, không thì đừng trách ta không khách khí.”
Vi Thuận Khánh dứt lời, một loạt hắc y nhân cầm đao sắc bén tiến lên vài bước, những người này trên tay đều có vài mạng người, thời gian bọn họ đi theo Vi Thuận Khánh không ngắn, không giống những người bị mị thuật khống chế.
“Khẩu khí của quốc sư thật lớn!” Đúng lúc này, Tam hoàng tử Phó Nguyên Dương đầy người sát khí đứng lên, vẻ mặt âm trầm giống một con rắn độc nhìn chằm chằm Vi Thuận Khánh.
Vi Thuận Khánh ninh hạ mi, Tam hoàng tử luôn mang cho hắn cảm giác không thoải mái, cho nên hắn ngày thường luôn tránh tiếp xúc.
Phó Nguyên Dương thị huyết cười: “Quốc sư thật cho rằng chỉ bằng mẫy người này là có thể khống chế được Đại Á sao? Quả nhiên là ý nghĩ kỳ lạ!”
Vi Thuận Khánh vứt bỏ sự không thoải mái, thực tự tin trả lời: “Vì cái gì không thể, khi toàn bộ thành viên hoàng thất chết hết, Đại Á sẽ hoàn toàn hỗn loạn.” Hắn ngay từ đầu đã không muốn bỏ qua cho bất cứ người nào mang họ Phó.
“Đại Á hỗn loạn thì ngươi được gì?”
“Đương nhiên là có, ta muốn Đại Á hoàn toàn lâm vào hỗn loạn, từng bước một hướng đến diệt vong.” Vi Thuận Khánh lớn tiếng rống lên, vẻ mặt thực điên cuồng. Phó lão Vương gia nói không sai, trong người hắn chảy dòng máu mị tộc. Nếu không phải phi tử hắn chọn ba năm trước đột nhiên khó sinh qua đời, Sùng Minh Đế lại ngoài ý muốn mất năng lực sinh dục thì hắn cũng sẽ không thay đổi kế hoạch, kế hoạch ban đầu của hắn là một chút một chút thẩm thấu Đại Á.
Người không biết sẽ không hiểu vì sao hắn thống hận Đại Á đến vậy. Trăm năm trước, Đại Á cũng là một trong những quốc gia liên hợp lại diệt mị tộc, hơn nữa lúc ấy hoàng đế tại vị còn là người khởi xướng, Vi Thuận Khánh thống hận Đại Á cũng là nguyên nhân này.
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Đại Địa Chủ
Chương 173: Hắn đã chết
Chương 173: Hắn đã chết