*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Chuyện đã xảy ra ở tụ hội thương hội, An Tử Nhiên và Phó Vô Thiên cũng không biết, lúc này bọn họ mới vừa chạy đến tiểu nông trường ở vùng ngoại ô.
Tụ hội là ở bên trong một tửu lâu to lớn nổi danh ở Quân Tử thành, có người nói đó là sản nghiệp của Trác gia, cách Phó vương phủ cũng không xa, Phó Dịch hai ba bước là có thể đến nơi.
Biết được bọn họ sắp đến, chủ nông trường bò đã sớm chờ bọn họ ở cửa.
Hắn lại gấp gáp như vậy là bởi vì sòng bạc Bảo Hoa cố ý chọn đầu tháng mới bắt đầu thực thi thủ đoạn chèn ép.
Chủ lò nông trường bò giết mổ mỗi ngày xuất ra thịt mới không tính là ít, mà mỗi đầu tháng là thời điểm khách hàng nhiều nhất, cho nên các lò giết mổ giống nhau đều sớm từ cuối tháng chuẩn bị tốt thịt cho đầu tháng sau, lúc này lượng tích tụ cũng nhiều nhất.
Sòng bạc Bảo Hoa chính là nhắm ngay điểm này, cho nên mới chọn ngày đầu tháng làm khó dễ.
Chủ nông trường bò cũng không nghĩ đến bọn họ vậy mà lại làm đến bước này, bởi vì bội ước là phải đền một số bạc rất lớn, tình huống của hắn cũng không phải tình huống Lý Chân ban đầu có thể so, tác phường (xưởng sản xuất) của Lý Chấn bất quá là đánh nhỏ nháo nhỏ, lò giết mổ của hắn đã mở mấy chục năm.
Đại bộ phận khách hàng đều là người quen cũ, xuất phát từ tín nhiệm đối với hắn, năm đó ký kết hiệp nghị thời hạn đều năm năm trở lên, ngắn nhất cũng có hai ba năm.
Tuy rằng cũng không phải toàn bộ khách hàng đều bội ước, thế nhưng bộ phận khách hàng bội ước cũng là người quen cũ năm năm trở lên.
Chủ nông trường bò cho là bọn họ sẽ không làm đến bước này, cho nên mới không có lòng phòng bị nhiều hơn, há lại biết vẫn là trúng chiêu, nhiều thịt tươi như vậy, tổn thất liền lớn.
“Tình huống thế nào?”
An Tử Nhiên không cùng y khách sáo, nhìn thấy y liền đi thẳng vào vấn đề hỏi thăm tới tình huống.
Chủ nông trường bò giải thích: “Người bội ước cũng không nhiều lắm, thế nhưng phần lớn đều là lượng đặt hàng tương đối nhiều, những người này đồng loạt bội ước, thịt của lò giết mổ thì có hơn phân nửa không bán được, nhất thời nửa khắc ta cũng tìm không ra khách hàng.”
“Còn dư lại bao nhiêu cân thịt?” An Tử Nhiên hỏi.
“Đại khái vẫn còn gần một vạn ba nghìn cân thịt.”
Chủ nông trường bò mỗi tháng giết mổ có thể làm thịt bốn năm mươi con bò, một nửa con bò có trọng lượng cở một nghìn cân mà nói, có thể cho ra bốn trăm đến sáu trăm cân thịt, như vậy một tháng có chừng gần hai vạn sáu nghìn cân thịt, đây vẫn chỉ là dự tính dè dặt, nếu như là thời kỳ cao điểm, nhiều nhất có thể đạt tới ba vạn sáu nghìn cân thịt.
Nhiều thịt như vậy muốn thoáng cái bán đi là không thể nào, đặc biệt là bộ phận thịt đã được cắt xẻ xong xuôi, mẻ thịt mới cũng không thể đông lạnh thời gian quá lâu.
Chủ nông trường bò cũng là không có biện pháp mới có thể tìm bọn họ.
An Tử Nhiên suy tư một hồi, “Như vậy đi, ngươi còn lại bao nhiêu thịt, ta đều mua.”
Chủ nông trường bò kinh ngạc nhìn hắn, “Có thể, thế nhưng nhiều thịt như vậy, ngài…..”
Cũng không phải y muốn hoài nghi, thật là bởi vì số lượng nhiều lắm, người bình thường cho dù một lần cũng không mua được nhiều thịt như vậy, thế nhưng phải nhanh chút bán qua tay cũng rất khó, trừ phi giá cả so với giá thị trường thấp hơn mới có thể bán hết được.
An Tử Nhiên ngăn lại y nói: “Chủ nông trường bò chỉ cần đem thịt bán cho ta là được rồi, những thứ khác ta sẽ xử lý.”
“Vậy được rồi.”
Giá thịt bò là một cân mười tám văn tiền, đây là giá bán sỉ, bất quá một vạn ba nghìn cân thịt bò này cũng không hoàn toàn là thịt bò, có chút là thịt heo, thịt heo của chủ nông trường bò chất lượng so với lò giết mổ khác tốt hơn nhiều, cho nên giá tương đối cao, một cân phải đến hai mươi hai văn tiền.
Tính như vậy, một vạn ba nghìn cân thịt tổng giá trị chính là hai trăm bốn mươi lượng, số lẻ được chủ nông trường bò xóa bỏ.
Đối với An Tử Nhiên mà nói, số tiền này cầm đến không ngứa không đau.
Bất quá nhiều thịt như vậy đi chỗ nào cũng có chút phiền phức.
Sau khi cùng Phó Vô Thiên thương lượng một chút, bọn họ quyết định đem một phần thịt đưa đến An Viễn huyền, tửu lâu của mấy người An gia mỗi ngày cần lượng thịt không tính là ít, đường xá cũng không tính đặc biệt xa, chỉ cần đông lạnh tốt, một ngày đêm chắc là sẽ không biến chất.
Còn phần dư lại này, An Tử Nhiên dự định làm thành thịt bò khô, bởi vì chuyện xảy ra đột nhiên, muốn tìm người mua cũng cần thời gian, cho nên chỉ có thể làm thành thịt bò khô dễ bảo tồn, mà thịt bò khô đi chỗ nào hắn đã có dự tính, hắn đem nhiệm vụ này giao cho thê tử Chu lão hán và Vương đầu bếp.
Từ sau khi hai người cùng hắn đến Quân Tử thành, bởi vì tửu lâu còn chưa có xây dựng xong, cho nên bọn họ trong lúc rãnh rỗi liền cùng nhau nghiên cứu các loại thực đơn, thật đúng là bị bọn họ nghĩ ra không ít thành tựu, sau cùng người có lộc ăn chính là trên dưới Phó vương phủ.
An Tử Nhiên thỉnh thoảng cũng có cung cấp cho bọn họ một chút linh cảm.
Kiếp trước hắn cũng không phải người thích ăn hàng, thế nhưng bên người cũng không thiếu kẻ ăn hàng, bởi vậy cũng biết rất nhiều những món mình chưa từng ăn qua hơn, như là rất nhiều người đều thích uống canh la tống*, hắn nhớ rõ nguyên liệu của canh la tống là thịt bò, trừ lần đó ra, hắn còn nói cho bọn họ biết hamburger là làm như nào, khối thịt chính giữa kia cũng có thể là thịt bò thịt gà…
Hamburger là thức ăn nhanh của phương tây.
Đã là thức ăn nhanh, vậy dĩ nhiên là món ăn thuận tiện.
Thê tử Chu lão hán và Vương đầu bếp rất nhanh thì nghĩ như vậy, thậm chí còn không cần An Tử Nhiên cố ý nhắc nhở, bọn họ liền nghĩ đến có thể ở giữa làm nhiều hơn mấy tầng thịt, làm như vậy thành bánh nhiều tầng, cho một ít người có khẩu vị tương đối lớn lựa chọn.
Có mục tiêu, hứng thú của hai người càng lớn hơn, suốt ngày trốn ở trong trù phòng chơi đùa rất nhiều đồ vật chưa từng thấy qua.
Tửu lâu An gia còn chưa có khai trương, các loại thực đơn cũng đã nghiên cứu ra được.
Lúc này đây, An Tử Nhiên không có mở tửu lâu ở con phố phía đông phồn hoa nhất, bởi vì tửu lâu nơi đó đã rất bão hòa, muốn thu mua tửu lâu có sẵn, người ta ngược lại không có ý muốn bán, có ý định bán, lại bởi vì vị trí tương đối lệch, dòng người không nhiều lắm.
Cuối cùng, An Tử Nhiên đưa ánh mắt ở khu phía tây.
Khu phía tây tuy rằng không phồn hoa bằng khi phía đông, thế nhưng lượng người qua lại dường như đông hơn khu phía đông, ở đây cũng không thiếu quán trà tửu lâu, thậm chí còn là móc nối nhau, thế nhưng còn có chỗ chen chân.
Vài phú thương Quân Tử thành càng xem trọng khu phía đông phồn hoa hơn.
Ngày này, An Tử Nhiên cùng Phó Vô Thiên đến đường lớn khu phía tây người đến người đi, đây là con đường lớn nhất khu phía tây, lượng người đi lại cũng tập trung ở đây, mở tửu lâu ở chỗ này hiệu quả sẽ tốt hơn rất nhiều.
Hai ngày trước, Cát Khiêm An đã nghe được có một vị Tôn lão bản muốn bán đi quán trà trong tay, quán trà của hắn vừa vặn là cửa hiệu lớn có ba mặt tiền, trước đây sinh ý của quán trà rất tốt, thế nhưng kể từ sau khi đối diện mới mở một quán trà, sinh ý của ông liền bị ảnh hưởng.
Nếu như chỉ là cạnh tranh thông thường, quán trà của Tôn lão bản còn không đến mức bán đi.
Cũng không biết có phải là cố ý hay không, quán trà mới mở kia bất luận vị trà hay là giá cả đều hơn lá trà của ông.
Tôn lão bản từng phái người đi thám thính, lá trà đối phương quả thực tốt, thế nhưng lợi nhuận cũng không cao, thậm chí còn có thể thâm hụt tiền, cho nên ông vững tin đối phương sẽ ghim chết quán trà của ông.
Sau lại sinh ý quán trà của ông càng ngày càng kém, Tôn lão bản biết đối phương khẳng định có lai lịch lớn, ông chỉ là một thương nhân nho nhỏ, phía sau không có chỗ dựa khẳng định không liều mạng được với người ta, cho nên ông quyết định bán quán trà đi, dù sao mấy năm nay ông cũng buôn bán lời không ít, ông có thể lại đến địa phương khác dựng lại gia nghiệp.
Vì vậy, Tôn lão bản bắt đầu tìm kiếm người mua.
Một tháng trước, có một người mua tìm đến cửa, đối phương đưa ra giá không thấp mua quán trà của ông, bất quá cái giá tiền này so với Tôn lão bản mong muốn còn ít hơn một chút, ông suy nghĩ có lẽ người tiếp sau sẽ ra giá tiền cao hơn, ông muốn bán so với ba nhà, cho nên không có lập tức đáp ứng đối phương.
Bất quá không biết có phải quán trà của ông quá lớn hay không, người khác sợ ăn không tiêu, sau đó dĩ nhiên không có người mua lại tìm đến cửa.
Cũng không lâu lắm, cái người mua cách một tháng trước lại tìm đến cửa.
Bởi vì ông chậm chạp không trả lời, cho nên đối phương mơ hồ lộ ra biểu tình muốn buông tha, Tôn lão bản liền nóng nảy.
Thời điểm giữa lúc ông đang do dự, Cát Khiêm An phụng mệnh đến đây tìm địa phương thích hợp mở tửu lâu liền xuất hiện ở trước mặt ông, đồng thời biểu thị chủ tử có ý định muốn mua quán trà của ông, song phương liền hẹn tốt một ngày gặp mặt, cũng chính là ngày hôm nay.
An Tử Nhiên và Phó Vô Thiên theo chỗ mà Cát Khiêm An cho đi đến quán trà của Tôn lão bản.
Diện tích quán trà lớn như tư liệu Cát Khiêm An đưa, chỉ là so với quán trà náo náo nhiệt nhiệt ở đối diện kia, ở đây hầu như có thể xưng là thập phần hiu quạnh.
Khách quan lác đác không có mấy người, sáng sớm điếm tiểu nhị gục xuống bàn bắt đầu ngủ gà ngủ gật, chưởng quỹ nhàm chán gẩy gẩy bàn tính, lúc nào cũng lặp lại mấy hạt tròn, tiếng vang đồm độp xen lẫn một tia hữu khí vô lực, khắp nơi đều tràn ngập bầu không khí làm cho người khác buồn ngủ.
Nghe thấy tiếng bước chân, chưởng quỹ ngẩng đầu nhìn qua, ánh mắt trên dưới quan sát bọn họ một lần, đột nhiên nhớ đến cái gì, mắt sáng lên, vội vã đi ra quầy hàng đến trước mặt bọn họ.
“Nhị vị công tử chính là đến tìm Tôn lão bản?”
Hiển nhiên Tôn lão bản đã thông báo với y sẽ có hai người nam nhân đến tìm ông, chưởng quỹ chỉ là không nghĩ đến bọn họ lại đến sớm như vậy.
An Tử Nhiên gật đầu một cái.
Chưởng quỹ lập tức dẫn bọn họ lên lầu hai, nói Tôn lão bản đang chờ bọn họ.
An Tử Nhiên thuận tiện đánh giá bố cục bài trí quán trà, có lẽ là đã có niên đại, tường của quán trà đã bắt đầu có dấu hiệu bong ra từng mảng, sửa chữa nhất định phải tốn một số bạc lớn, thảo nào Tôn lão bản lại chọn bán quá trà đi.
Chú thích:
Canh la tống là phiên âm của món soup (tiếng Nga: Borscht , : Борщ, tiếng Ba Lan: Barszcz) là một loại súp dày có nguồn gốc từ . Hầu hết các dựa trên thường được nấu bằng cách thêm , , , và . Một số nơi sử dụng làm thành phần chính và làm nguyên liệu bổ sung. Ngoài ra còn có borscht cam và borscht màu xanh lá cây mà không có củ cải đường và nước sốt cà chua. (theo baidu)
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Đại Địa Chủ
Chương 146: Quán trà
Chương 146: Quán trà