Bốn quan binh không ngờ được là sẽ có người đứng ra.
Họ không biết vì sao An gia lại mưu phản, nhưng họ biết rõ mưu phản là tội lớn liên lụy cửu tộc, người bình thường chỉ cần nghe đến hai chữ này đều cố chạy thật xa, chỉ sợ bị liên lụy đến, vậy mà hiện tại có người dám đứng ra vì An gia.
Bốn kẻ hai mặt nhìn nhau, nhất thời dừng lại.
Nam nhân thân thể cao lớn sừng sững tựa một ngọn núi, đứng trên cao nhìn xuống bọn họ, gương mặt vô biểu tình còn chưa lên tiếng nhưng cũng khiến họ cảm thấy một áp lực cực đại.
“Còn thất thần gì nữa, bắt chúng lại cho bản phủ.”Lưu Phi Hồng thấy đám quan binh cứ ngây ngốc tại chỗ không động, nhất thời rống lên:”Mưu phản là tội lớn, kẻ kia nếu đã là cô gia của An gia thì cũng bắt lại cho ta.”
Bốn quan binh rất muốn nghe lệnh của Tri phủ đại nhân, nhưng chỉ mới nhìn vào ánh mắt, cảm nhận được sự áp bách tỏa ra từ trên người nam nhân kia, da đầu của họ đều tê dại, tứ chi cứng ngắc cơ hồ không thể động đậy nổi, ngay cả chính họ cũng không hiểu nổi là vì sao.
Lưu Phi Hồng tức giận hô lớn ‘Phế vật’.
Giang Trung Đình phía sau sắc mặt không khá hơn là bao, liếc mắt nhìn hai tên thị vệ bên cạnh.
Hai người hiểu ý lập tức đi lên, có thể ở bên cạnh Giang Trung Đình tất cả đều là thị vệ đã được tuyển chọn kỹ lưỡng, võ công hơn hẳn năm hắc y nhân lúc trước.
Thô bạo đẩy bốn quan binh đang đứng đực ra, rút đao xông lên bậc thang, tả hữu giáp công Phó Vô Thiên, hai người chỉ đoán được y có võ công, từ khí thể là có thể nhìn ra, cho nên muốn lấy máu y khai đao, không những giải quyết được tên chướng mắt này, còn có thể áp chế những kẻ khác.
Nhưng vào đúng thời điểm hai người lao tới, Cát Khiêm An vốn đứng gần đấy nhanh chóng rút kiếm bên hông ra ném sang, trường kiếm bay xẹt qua Phó Vô Thiên, bị y tùy tay tiếp được, ngay cả lông mày cũng không động, giơ kiếm bổ về phía hai thịu vệ đang vọt tới trước mặt.
Một đạo máu tươi văng lên không trung.
Mọi người chỉ kịp nhìn đến nhị thị vệ biến thành hai mảnh. ‘Phanh’ một tiếng ngã ra đất, máu tươi lênh láng đầy mặt đất.
Một người nguyên bản lành lặn giờ phút này lại nằm trong vũng máu, nội tạng tuôn ra, tràng cảnh thập phần hãi hùng.
“Nôn…”
Chẳng biết kẻ nào không chịu được mà ói ra trước, liền dẫn đến một loạt hiệu ứng dây chuyền, bốn phía không ngừng vang lên âm thanh nôn mửa, bao gồm cả Lưu Phi Hồng đứng cách đó không xa, ngay cả cơm ăn từ tối hôm trước cũng phun ra sạch sẽ.
Giang Trung Đình mặt cắt không còn hột máu, là người duy nhất nhịn được mà không nôn ra, nhưng nhìn dáng vẻ y, bị kích thích cũng không nhẹ, nhưng dù sao vẫn có thể hiểu được, ngay cả trên chiến trường chưa chắc đã có thể nhìn đến tử trạng thê thảm như vậy, nhưng tất cả đều không rõ một điểm, một kiếm dứt điểm đã là rất nhẹ nhàng rồi.
Năm đó quan viên bị Phó Vô Thiên một kiếm chẻ thành hai nửa cũng không tắt thở nhanh như vậy.
Thị vệ còn lại vì chậm một bước mà may mắn tránh được một kiếp, sắc mặt trắng bệch ngã ngồi ra đất, đao trong tay đã sớm văng qua một bên, phát ra âm thanh ‘Leng keng’, không ai chú ý đến chuyện này, còn chưa thực sự giao chiến, thị vệ đều đã không chịu nổi.
Phó Vô Thiên mặt không biến sắc vung kiếm trên tay, máu dính bên trên văng ra xung quanh, ánh mắt lạnh lùng ẩn hiện sự tàn nhẫn dừng lại trên người thị vệ lúc này đã mất hết ý chí chiến đấu. Gã không kìm được mà run rẩy, hai mắt mở lớn, hai tay ôm đầu, trong miệng liên tục thì thào:”Không cần… không cần… ta không muốn chết…”
Thị vệ vốn là tinh anh trăm dặm mới chọn được một người, nhưng cho dù tinh anh đến đâu nhưng chưa bước chân lên chiến trường thì sẽ không biết được giết người cũng có thể khủng bố đến vậy.
Vừa đi lên thì đã xảy ra tràng cảnh máu tanh tàn nhẫn như vậy, liền vượt quá tâm lý thừa nhận của gã, vì thế bi kịch xảy ra.
“Phản! Phản!”
Âm thanh phẫn nộ bén nhọn của Giang Trung Đình vang lên, giống như một hồi cảnh báo vang lên trong lòng mọi người, phạm nhân họ phải bắt lại thế nhưng ngang nhiên tàn sát dã man một thị vệ, vô pháp vô thiên đến vậy, ác độc tàn nhẫn, nói không chừng y cũng tham gia vào kế hoạch tạo phản của An gia.
“Đem chúng bắt ngay lại cho ta, chém giết cũng được, trách nhiệm đâu để bản phủ gánh vác!” Lưu Phi Hồng run run đem vết nôn bên miệng lau sạch, mặt mũi tái mét, nhưng ánh mắt nhìn về phía An Tử Nhiên cùng Phó Vô Thiên lại tỏa ra quang mang hung ác.
Quan binh do dự một hồi, vẫn là rút đao ra.
Nam nhân này quá nguy hiểm, nhưng y phạm vào chính là đại tội mưu phản, có chết cũng không hết tội.
Tuy nói vậy, nhưng chỉ cần nhớ đến nam nhân này vừa rồi đem một thị vệ thân thủ không tồi tước thành hai nửa, hai chân họ đều muốn nhũn ra, một đám chỉ dám vây quanh bán kính hai thước, không lại gần hơn nữa.
“Một đám phế vật, còn không xông lên cho ta, nhiều người như vậy chẳng lẽ còn sợ một cái tội phạm sao!” Lưu Phi Hồng vung tay chụp lên đầu quan binh gần nhất.
Phó Vô Thiên đứng trên bậc thang khóe miệng hơi gợn lên.
Khuôn mặt anh tuấn không còn cho người đối diện cảm giác tim đập chân run khi nhìn vào, chân mày ẩn hiện một tia tàn nhẫn thị huyết, phảng phất tựa như Tu La bò ra từ địa ngục, y đứng trên độ cao mà phầm nhân không sao với tới, cũng giống như thần minh từ trên cao nhìn xuống chúng sinh, nhìn vào trong con ngươi kia, hết thảy đều chỉ là sâu bọ.
Quan binh đồng loạt cảm thấy lạnh toát, tay run lên, đao rơi xuống.
Lưu Phi Hồng gương mặt lúc trước trắng bệch giờ đỏ lựng lên vì tức giận, ba mươi hai người mà ngay cả một tên phản tặc cũng không làm gì được, tin tức này mà truyền ra ngoài, Tri phủ Hồng Châu là hắn còn không bị người cười đến rụng răng?
“Giang Tri phủ, mau mau nghĩ biện pháp a!”
Lưu Phi Hồng không còn cách nào đành hướng Giang Trung Đình xin giúp đỡ, hắn lần này vội vội vàng vàng chạy tới An Viễn Huyền, thực sự bị mấy quyển sổ kia dọa chết, căn bản là chẳng có thời gian chuẩn bị gì cả, khi đó cho rằng chỉ là một địa chủ nhỏ mà thôi, chẳng có gì khó khăn cả.
Giang Trung Đình ánh mắt lóe lên, sự tình đã đến nước này, còn không đoán ra được nam nhân này thân phận không đơn giản thì y chính là người mù, thương nhân bình thường sao có thể mang một thân sát khí như vậy, khi giết người ngay cả mắt cũng không buồn chớp, nói Phó Vô Thiên chỉ là một thương nhân phổ thông thì đúng là chỉ có hài tử ba tuổi mới tin nổi.
Việc hôm nay xem ra không thể làm quá lớn.
Nghĩ vậy, Giang Trung Đình rốt cuộc đi lên trước.
Quan binh lập tức tạo thành một lối cho y đi qua.
Bất quá Giang Trung Đình cũng chẳng to gan đến mức đến gần Phó Vô Thiên, y dừng lại ở hai thước bán kính, ngẩng đầu nhìn nam nhân đứng trên bậc thang.
“Các hạ nếu đã là người từ Quân Tử thành tới đây, chắc hẳn phải nghe nói qua về Đại Hoàng tử, chỉ cần các hạ đem An thiếu đông gia sau lưng giao ra đây, bản phủ cam đoan khi ở trước mặt Đại Hoàng tử sẽ giúp các hạ nói tốt vài câu, mà cũng sẽ không truy cứu chuyện xảy ra hôm nay.”
Giang Trung Đình nhìn nam nhân biểu tình thờ ơ, không khỏi nhíu chặt mi.
“Các hạ có lẽ không để bụng, nhưng nói cho cùng vẫn nên vì thân nhân còn đang ở Quân Tử thành mà suy nghĩ, đây chính là đại tội chu di cửu tộc, ngươi nếu không sợ, chẳng lẽ thân nhân của ngươi cũng không sợ sao? Vẫn là biết điều mà nghĩ cho kỹ.”
“Tru di cửu tộc?”
Tựa hồ nghe đến một chuyện gì đó rất buồn cười, Phó Vô Thiên cuối cùng cũng có phản ứng.
Giang Trung Đình không nhìn thấy mạt quỷ dị lóe lên trông mắt Phó Vô Thiên, nghĩ rằng kẻ cứng đầu này cũng biết sợ rồi, thanh âm lập tức mang theo cao ngạo đắc ý:”Không tồi, ngươi nếu không muốn đắc tội Đại Hoàng tử, vẫn là giao kẻ đứng sau lưng ra đây bản phủ cam đoan sẽ không làm khó thân nhân của ngươi.”
Lời này chính là nói dối trắng trợn.
Mưu phản là đại tội tru di cửu tộc, đã là cô gia của An gia, như vậy không chỉ y, mà bao quát cả thân nhân của y cũng nằm trong phạm vi cửu tộc, lúc ấy thì muốn tha hay không chẳng phải việc mà một Tri phủ như Giang Trung Đình có thể quản.
Đúng lúc này, một người không ai có thể ngờ đến chạy vọt ra.
Nữ nhân ‘Bùm’ một tiếng quỳ sụp trên mặt đất, hướng Giang Trung Đình gào khóc:”Đại nhân, oan uổng quá, tiện thiếp cùng nữ nhi căn bản không biết gì về chuyện An Tử Nhiên âm mưu tạo phản, thực sự không có một chút liên quan đến mẫu tử chúng ta a, thỉnh đại nhân minh xét!”
Dứt lời liền dập đầu với Giang Trung Đình, dùng sức khá lớn, trán đều chảy máu.
Kẻ này không ai khác, chính là Tam phòng Trịnh Bích.
Về phần An Khả Tâm, giờ phút này đang nấp trên hành lang, mặt không chút huyết sắc, hoảng sợ nhìn qua bên này.
Sau khi nghe được tin An gia bị quan binh bao vây, mẫu tử hai người liền vội vã chạy tới, đúng lúc nghe được Lưu Phi Hồng đang vu cáo An gia mưu phản, sau lại thấy một màn chém giết tàn nhẫn của Phó Vô Thiên, hai người thiếu chút bị dọa ngất xỉu.
Trịnh Bích không biết chuyện mưu phản này đơn thuần là vu oan giá họa, nghĩ tới mẫu tử Phương Quân Bình, nàng vẫn luôn không hiểu vì lẽ gì họ sẽ chạy trốn khỏi An gia, hiện tại cuối cùng cũng hiểu ra, vì tính mạng, nàng cố gom hết dũng khí chạy tới.
Giang Trung Đình đã gặp qua Trịnh Bích, trong đầu nhất thời nảy ra một diệu kế:”Ngươi có quan hệ thế nào với An Tử Nhiên?”
Trịnh Bích lập tức giải thích:”Đại nhân, tiện thiếp là Tam di nương của hắn tên Trịnh Bích, bất quá đại nhân ngàn vạn lần phải tin tưởng chúng ta, mẫu tử chúng ta hoàn toàn không biết gì hết.”
Tam di nương?
Là thiếp thất của An Thường Phú.
Giang Trung Đình thực vừa lòng với thân phận này của nàng, ánh mắt nhìn Trịnh Bích ôn hòa hẳn:”Bản phủ ngược lại tin tưởng ngươi, nhưng An gia âm mưu tạo phản là sự thực không thể chối cãi, trừ phi ngươi có thể chứng minh bản thân không có bất cứ liên quan nào đến chuyện này.”
Trịnh Bích không phải quá ngốc, rất nhanh liền hiểu được ẩn ý trong lời y, nhất thời kích đọng đứng lên, vui sướng nói:”Đại nhân, tiện thiếp nguyện đứng ra làm chứng việc An Tử Nhiên mưu đồ tạo phản.”
“Tốt lắm! Tốt lắm!”
Giang Trung Đình rốt cuộc thỏa mãn cười ra tiếng, đắc ý nhìn về phía Phó Vô Thiên cùng An Tử Nhiên.
“Cát Khiêm An, ta hiện giờ mới biết một chuyện, nguyên lai đầu đất cũng sẽ hấp dẫn lẫn nhau.”
Thiệu Phi đứng bên cạnh rốt cuộc không nhịn được nữa, nhìn đám người kia không coi ai ra gì thương lượng bàn cách hãm hại Vương phi nhà họ, thật sự có xúc động muốn bổ đôi mấy cái đầu dưa kia ra xem thử, bên trong tột cùng là chứa những thứ gì a.
Cát Khiêm An không buồn để ý đến hắn.
Giang Trung Đình giận tái mặt.
Đúng lúc này từ bên ngoài truyền đến âm thanh hỗn loạn, tựa hồ là dân chúng vây xem kinh hô, sau đó là một loạt những tiếng bước chân chỉnh tề quy củ ‘Tháp tháp tháp’, vang lên đều đặn như của binh lính đã qua huấn luyện chính quy đập vào lòng mỗi người.
Ngay tại lúc Giang Trung Đình xoay người lại, một tướng lĩnh mặc khôi giáp đen, theo sau là vài đội binh lính tiến vào, quân binh tách ra hai phía tả hữu, lập tức đem toàn bộ khoảng sân bao vây nghiêm ngặt.
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Đại Địa Chủ
Chương 66: Chém giết
Chương 66: Chém giết