“Thầy ơi, em muốn mua cái túi mà Diệp Trạch quảng cáo gần đây ấy, nhìn trông sang chảnh phải biết!” Hồ Đa Đa cảm thấy tốt xấu gì mình cũng nổi danh yêu giới, phải dùng hàng hiệu cho xứng với đẳng cấp mới được!
“Bạn có tiền không?” Diệp Tiếu lắc lắc ví tiền trong tay, cười khẽ, “Hiện tại các bạn chỉ có một nghìn khối tiền mặt, trong thẻ cũng chỉ có mấy nghìn khối, vậy mà còn muốn mua hàng hiệu?”
Hồ Đa Đa chỉ thấy túi trên quảng cáo rất đẹp, không biết giá cả gì, bọn họ đi siêu thị chi mỗi người có một hai ngàn đã mua được mấy túi bự rồi đó! “Túi ở ngoài đắt lắm ạ?”
“Đó là hàng hiệu, đương nhiên là đắt rồi, loại mấy chục mấy trăm bán đầy đường, mua một cái giá rẻ dùng cũng thế thôi, còn được thay đổi thường xuyên, không đau lòng.” Diệp Tiếu rất ít khi mua đồ xa xỉ, cậu thấy mua hàng loại trung là ổn rồi, chất lượng không kém hơn là bao, hàng hiệu đắt là vì nhãn hiệu, mà cậu chẳng cần đi đâu khoe khoang, dùng gì chẳng được.
“Nhưng em thích cái túi ấy lắm, chính là cái trên quảng cáo ấy, em thấy nó cực kì xứng với em!” Hồ Đa Đa đắm chìm trong ảo tưởng không thể tự thoát ra.
“Vậy bạn mau tốt nghiệp đi, tốt nghiệp rồi thì muốn mua gì cũng được, thầy sẽ không canh chừng tiền trong thẻ của bạn nữa.” Diệp Tiếu thấy đây là một cách khích lệ không tồi.
“Ô? Bọn em đã thực tập rồi, chẳng lẽ không phải thực tập xong sẽ được tốt nghiệp sao?” Hồ Đa Đa cực độ khiếp sợ!
“Tốt nghiệp cái đầu bạn ấy!” Diệp Tiếu tức không có chỗ phát, “Bạn cũng không nhìn biểu hiện của các bạn xem, cả đám chẳng ra sao, thầy mà cho các bạn đạt chuẩn thì chắc chắn là làm trái lương tâm!”
Hồ Đa Đa ủy khuất, “Đâu có đâu, bọn em đều ngoan mà, có làm gì để người ta phát hiện thân phận thực đâu!”
Diệp Tiếu chỉ muốn tát cho con hồ ly này một cái, “Các học sinh khác có thể nói vậy, chỉ có bạn là không được! Bạn quên chuyện ở khu vui chơi rồi hả? Đuôi với tai bạn trông thế nào, có cần thầy miêu tả lại cho nghe không?”
Hồ Đa Đa, “…” Mịa, xém quên chuyện này.
…
Nửa giờ sau, Diệp Tiếu dẫn đám yêu cưỡi xe đạp đến trung tâm thành phố, mục tiêu của bọn họ là trung tâm mua sắm náo nhiệt nhất tại đây.
Thực ra, nơi tấp nập nhộn nhịp nhất thường không phải là khu vực cao cấp mà lại là khu bình dân, ngay cả trung tâm mua sắm cũng vậy.
Diệp Tiếu dắt đám yêu đến một trung tâm bách hóa sáu tầng, tầng một là giày dép túi xách, vàng bạc đá quý, tầng hai là thời trang nam, tầng ba tầng bốn là thời trang nữ, tầng năm là khu trẻ em, tầng sáu là khu vui chơi và khu ăn uống, ngoài ra một tầng phụ nữa nhưng cũng là bán đồ ăn, còn có một siêu thị bán lẻ Watson nữa, Diệp Tiếu liền bỏ qua luôn, đám yêu quái thì muốn dạo dạo một tí, cơ mà Diệp Tiếu không cho, vừa mới ăn sáng rồi còn gì, ăn gì nữa hả mấy tên này!
Diệp Tiếu muốn đám yêu xem giày dép và túi xách ở tầng 1. Để đám yêu đổi giày đổi túi nghe cũng ổn, dù sao quần áo giày dép toàn mua trên mạng, sao được như tự tay chọn, như giày chẳng hạn, nhìn thì đẹp mà có khi lại không vừa chân.
Nào ngờ đám yêu chẳng thèm để mắt đến giày dép túi xách, người ta quan tâm đến mỹ phẩm cơ.
“Cái gì? Các bạn muốn mua gì?” Diệp Tiếu tưởng mình nghe nhầm, mỹ phẩm?
“Thầy ơi, em nghe Eaton bảo thầy cũng dùng mỹ phẩm mà, sữa rửa mặt kem dưỡng ẩm các kiểu ấy, bọn em muốn được xài mấy thứ đó. Sữa rửa mặt trong ký túc xá tốt lắm, mùi thơm thơm, mỗi lần rửa xong em cảm giác mình đẹp trai hơn hẳn, quảng cáo cũng chiếu thế!” Lời này của Hồ Đa Đa chính là tiếng lòng của cả đám yêu, bọn em cũng muốn đẹp lắm chứ bộ.
Nếu là người bình thường thì Diệp Tiếu thấy dùng đồ chăm sóc da cũng bình thường, vì bọn họ muốn chống lão hóa, nhưng cái đám yêu quái này thì…
“Bạn sống hai ngàn năm mà vẫn một bộ con nít, vậy còn cần dùng à?” Diệp Tiếu đánh giá Hồ Đa Đa một lượt, con hồ ly này hai ngàn tuổi mà vẫn giống hệt thiếu niên! Dùng hay không như nhau cả.
“Đương nhiên phải dùng rồi! Giờ tình trạng của nhân giới tệ như vậy, không chăm sóc bảo dưỡng cẩn thận sao được, da sẽ xấu đi nhiều lắm!” Hồ Đa Đa vừa nói vậy, đám yêu đã gật gù phụ họa, đúng đúng, chính là thế đấy!
“Rồi rồi rồi, các bạn muốn mua thì mua đi.” Diệp Tiếu phất tay nghe theo bọn họ, “Đừng tiêu tiền linh tinh, lát còn phải mua quần áo, thầy đứng ở thang máy chờ các bạn, mười lăm phút sau ra đó tập hợp.” Diệp Tiếu chỉ về phía thang máy.
“Dạ!” Đám yêu lại tan tác như chim muông, Diệp Tiếu thì tùy tiện dạo một vòng, chỉ đi loanh quanh chứ không tính mua gì.
Hơn mười phút sau, đám yêu lục tục về điểm tập hợp.
Diệp Tiếu nhìn số đồ đám yêu mua, mặt 囧囧, cậu thực sự đã đánh giá thấp nỗi niềm yêu thích chưng diện làm đẹp của đám yêu rồi, mua sữa rửa mặt kem dưỡng ẩm có thể hiểu được, mua gel xịt tóc cũng không thành vấn đề, nhưng bạn còn mua cả phấn mắt làm gì?! Lẽ nào mấy người có tài năng thiên bẩm, biết trang điểm?! Học ai thế?!
Ừm… Nếu Linh dùng thì có vẻ hợp đấy…
Diệp Tiếu tự thấy may mắn, may mà ban nãy không đi cùng, cậu có thể tưởng tượng vẻ mặt của nhân viên bán hàng và các khách hàng khác lúc ấy.
Diệp Tiếu không muốn nói nhiều về “Đam mê” đặc biệt của đám yêu, giục, “Mua nhiều đồ cũng không có túi tử tế để cất, bỏ vào túi nilon nhìn không đâu vào đâu, mua túi mới đi.” (Tác giả: Túi nilon chính là mấy cái túi hôm qua mới đi siêu thị đem về)
Thế là đám yêu đi đến khu giày dép túi xách, chọn một món mình thích, hầu hết các yêu đều mua một chiếc túi và một đôi giày mới, số ít thì thì mua hai ba món, còn có mấy tên tiêu xài hoang phí nhìn gì cũng thích, hận không thể khuân hết đồ trên giá về, tuy nhiên đã bị Diệp Tiếu tát tỉnh, thẻ chỉ có nhiêu đó tiền, mua bằng niềm tin!
Tiếp theo cả đám lên tầng hai, đây là lần đầu đám yêu đi thang cuốn, rất mới lạ.
“Cầu thang này lớn quá thầy ơi, còn không bắt mình tự đi nữa, ai nghĩ ra thế ạ?”
Đám yêu ríu rít không ngừng, hai mấy người tới tới lui lui, nhoáy cái đi lên, nhoáy cái đi xuống, may sao sáng có ít người, bọn họ làm vậy không ảnh hưởng tới người khác. Diệp Tiếu nhắc bọn họ đôi câu, để bọn họ ngoan ngoãn im lặng hơn một chút, đừng như đứa con nít ầm ĩ mãi không ngừng.
So với tầng một, hiển nhiên đám yêu hứng thú với tầng hai hơn, bởi vì ở đây có nhiều thật nhiều quần áo mới! Đám yêu đã xem đủ loại phim truyền hình cùng quảng cáo bày tỏ, bọn họ phải chọn mấy bộ thật đẹp để làm nổi bật dáng vẻ ngọc thụ phong lâm của mình!
Diệp Tiếu quy định sẽ mua sắm ở đây trong vòng một tiếng, đến mười hai giờ cả đám lại tập hợp ở thang máy. Diệp Tiếu vẫn tùy tiện dạo qua dạo lại, thỉnh thoảng nêu ý kiến cho đám yêu.
“Tiếu Tiếu thấy cái này thế nào, hợp với em không?” Eaton cảm thấy quần áo chỉ mình mình thích là chưa đủ, phải cả Diệp Tiếu thích mới được, “Màu này có hợp với em không?” Hắn xoay một vòng trước mặt Diệp Tiếu, trên thân là chiếc áo len mỏng màu lam cổ chữ V.
Tuy ngoài mặt Diệp Tiếu bày vẻ ghét bỏ Eaton, song trong lòng cậu vẫn khẽ gật gù, mắt nhìn của tên này xem như không tệ lắm. Cái áo len này rất thích hợp với người da trắng, dáng người đẹp mặc trông rất gợi cảm, đương nhiên, mặc thêm một cái áo sơ mi bên trong cũng đẹp không kém.
“Cũng được, tùy em chọn đi.” Diệp Tiếu giấu diếm nói.
Diệp Tiếu nói được, Eaton liền vui vẻ vô ngàn, “Chọn cái này!”
…
“Tiếu Tiếu Tiếu Tiếu, mau tới đây đi, bộ này ngầu đúng không!” Chẳng bao lâu sau Eaton đã ưng mắt bộ quần áo khác, hắn cảm thấy bộ này quá ngầu quá lóa mắt, vì vậy đặc biệt mời Diệp Tiếu tới thưởng thức —
Một bộ “Chiến bào” đính đầy kim loại lấp lánh muốn đui mù con mắt! Đã vậy còn là màu đỏ chót! Nổi đến không thể nổi hơn!
Diệp Tiếu nghẹn một búng máu trong ngực không phun ra nổi, anh tính mặc bộ này đi đâu?! “Cá nhân thầy khuyên em không nên mua bộ này.” Bách hóa này như vầy từ khi nào vậy, không ngờ còn có cả quần áo “Trào lưu mới” như thế, thực sự là dành cho nhân dân bình thường mua hả?
“Vì sao?” Eaton khó hiểu không thôi, “Cửa tiệm nói chỉ có hai bộ này thôi đó, một bộ mới bị người ta mua mất rồi, giờ chỉ còn mỗi một bộ duy nhất thôi! Giờ em không mua về sau không mua được nữa thì sao?”
Diệp Tiếu 囧囧, nhất định người bán hàng gạt anh!
Diệp Tiếu nhìn giá cả, mừng rỡ nói: “Bộ này đắt lắm, đừng mua, mua bộ này xong em hết nửa số tiền trong thẻ rồi, không có lời, lát còn phải mua thứ khác nữa.”
“Sao? Nhưng mà em thích lắm, em mua ít đồ khác cũng được mà.” Eaton cuồng dại không đổi!
“Giờ em nói vậy, lát thấy các bạn mua được nhiều đồ thể nào cũng ước ao, chiều còn mua sắm ở chỗ khác nữa, em không thể chỉ để ý một bộ này không được, ngoan.” Diệp Tiếu tận tình khuyên bảo, trước dỗ tên ngu xuẩn này đi khỏi đây đã, về sửa lại gu thẩm mỹ cho hắn sau, bộ quần áo này không dành cho đời sống hàng ngày hiểu không, người bình thường sao mặc thứ này ra ngoài được!
“…Thôi được rồi.” Eaton vạn phần không nỡ mà rời khỏi cửa tiệm, lại còn đi một bước quay đầu lại ba bước, lưu luyến bịn rịn không thôi, chị bán hàng cũng quyến luyến xiết bao, khó khăn lắm mới có người để ý đến bộ này, cớ sao đột nhiên không muốn mua nữa chớ!
…
Khi gợi ý quần áo cho các học sinh, Diệp Tiếu cũng tự mình mua một bộ quần áo thể thao, sau đó chọn cho bảo tiêu một bộ khác.
“Tiếu Tiếu ơi, bộ đồ đôi này được đấy, mình mua được không, mặc đi ra ngoài thể nào cũng nổi nhất phố!” Eaton nhìn bộ đồ thể thao đôi mà mannequin mặc ngoài cửa hàng, rất là ưng con mắt.
Diệp Tiếu cười lạnh, “Vậy em muốn thầy mặc bên trái hay bên phải?”
Bên trai là đồ nam, bên phải là đồ nữ.
“…” Eaton đang chuẩn bị vui tươi hớn hở nói bên phải, chưa gì đã kẹt lời, hắn cũng nhận ra bên phải là đồ nữ, nhưng bảo bên trái cũng không thích hợp, vậy thì hắn phải mặc bên phải sao? Tóm lại là phải hay trái đều không ổn.
“Hừ!” Diệp Tiếu hung hăng trừng hắn một cái.
…
Khoảng mười hai rưỡi, đám yêu túi lớn túi nhỏ mỗi đứa mấy bộ quần áo đến tập hợp, ai cũng cảm thấy mĩ mãn. Trung tâm bách hóa thật là một nơi tuyệt vời, được ngắm đủ loại quần áo, có không mua thì mặc thử vẫn thích quá là thích luôn! Về sau sẽ lại ghé nữa!
Diệp Tiếu nhìn đồng hồ, đã tới giờ ăn cơm rồi, “Lên tầng sáu ăn cơm thôi, thầy đã xem trên mạng rồi, tầng sáu có một tiệm đồ nướng nghe nói ngon lắm.”
“Đừng mà thầy, mình còn chưa đi tầng năm mờ!” Đám yêu kích động gào to.
“Tầng năm?” Diệp Tiếu tìm bảng giới thiệu vắn tắt bách hóa ở thang máy, xem lại, “Tầng năm là khu trẻ em mà, tới đó làm gì?” Mặc dù các bạn có khuynh hướng người lớn hóa trẻ con, song cũng không đến nỗi phải vào khu trẻ em chứ.
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Đại Học Yêu Quái
Chương 79
Chương 79