Vừa nghe đến giờ ngủ trưa, Eaton tức thì phấn chấn, hắn vội vàng ngước cặp mắt to tròn đầy chờ mong nhìn Diệp Tiếu nói, “Thầy ơi, thầy ngủ cùng em được không?” Ôi cái mặt kia mới manh làm sao.
Cái câu ‘ngủ cùng em’ này mà là của một người đàn ông nói với Diệp Tiếu, chắc chắn nghe sẽ ái muội vô cùng, lại còn có tí dâm tà, thực ra thì trong lòng Eaton quả đúng đang không ngừng YY, hắn ấp ủ rất rất nhiều suy nghĩ ‘tà ác’ trong đầu.
Nhưng trong mắt Diệp Tiếu, đây là manh a! Cái vẻ mặt tội nghiệp tủi thân này đã chọt đúng nơi mềm mại nhất trong tim Diệp Tiếu mất rồi.
“Đương nhiên, sao thầy có thể để tiểu Eaton của chúng ta ngủ một mình được.” Diệp Tiếu cảm thấy trẻ con là phải được yêu thương dỗ dành, một đứa bé còn nhỏ như vậy đã phải tới một hoàn cảnh quá xa lạ chắc chắn sẽ rất bất an, cậu phải an ủi vỗ về nhóc thật tốt, nếu không phải vì giọng ca hơi í ẹ thì cậu đã chuẩn bị ru một khúc rồi!
“Ôm một cái.” Eaton chớp chớp mắt to ngập nước, hắn hy vọng Diệp Tiếu bế mình về ký túc xá để có thể nhân cơ hội tiếp xúc thân mật với Diệp Tiếu, ngoài ra, còn một nguyên nhân nữa chính là hắn không đi nhanh được, chân đã ngắn ngủn chậm chạp thì chớ, lại còn béo, mới đi tí đã thở hổn hà hổn hển!
Thân thể như vầy, đối mặt với mỹ nhân Diệp Tiếu, hắn chỉ có thể nhìn chứ chả làm được gì, đúng là không ra cái qué gì cả!
Được rồi, thật ra cũng không phải là chả làm được gì, ít nhất vẫn có thể sờ sờ mó mó.
Diệp Tiếu bế Eaton về ký túc xá, vừa đi vừa nói chuyện với hắn, hai người quấn quýt dính với nhau như sam.
Phòng quản lý ký túc có chất lượng khá tốt, giường trong phòng ngủ rất lớn, trải chiếu trúc mát lạnh, chăn gối đều sạch sẽ gọn gàng, thực ra tiết trời tháng sáu lúc này không cần dùng chăn, ngủ trưa chỉ cần đắp một tấm chăn mỏng che bụng là được rồi.
“Nào, để thầy thay quần áo cho em, mặc bộ này không ngủ được.” Lau mặt cho Eaton xong, Diệp Tiếu bắt đầu cởi quần áo cho Eaton rồi chuẩn bị dỗ hắn ngủ, cậu cảm thấy bộ quần áo này của Eaton vừa rườm rà vừa dày, chẳng giống quần áo mùa hè gì cả, “Sao em mặc nhiều vậy, có nóng không?” Eaton mặc hai lớp áo gồm áo trong và áo khoác, nhìn thì đẹp cơ mà không hợp mùa. (Thời trang phang thời tiết là đây)
Eaton có xíu xiu ngại ngùng, thầy giáo đang tự tay cởi quần áo của hắn đó! “Dạ, có hơi nóng, em không biết bây giờ nhân giới lại nóng thế, tầm này ở Ma giới bọn em còn lạnh lắm, em mặc vậy được coi là ít rồi.”
“Vậy sao.” Diệp Tiếu hồi tưởng, có vẻ như tất cả các yêu quái đều mặc nhiều quần áo, nếu không phải trong lớp học và ký túc xá đều lắp điều hòa thì thật đúng là không sống nổi, phải bảo bọn họ đổi quần áo mùa hè mới được.
Cơ mà Diệp Tiếu lại nghĩ, quần áo của yêu quái đều kì lạ, hoàn toàn lạc quẻ với xã hội hiện đại, ngập tràn phong cách cosplay, dù có thay thành đồ hè cũng chẳng đỡ hơn là bao, tốt nhất là không để bọn họ dùng quần áo họ mang tới nữa, phải đổi sang loại khác.
Diệp Tiếu nghĩ nghĩ, cậu quyết định, lát nữa sẽ lấy số đo của đám yêu, sau đó mua cho bọn họ vài bộ quần áo mới, từ giờ trở đi để họ thay đổi cách ăn mặc, từ từ sẽ quen, về sau tốt nghiệp nhất định có thể hòa nhập với xã hội hiện đại.
Eaton cởi áo khoác và quần xong, trên người còn mặc một bộ quần áo trong bằng tơ lụa trắng, cởi áo khoác cứng nhắc xong, nhìn hắn càng thêm mềm mềm manh manh, làm Diệp Tiếu cưng chết đi được, ôm vào lòng xoa xoa nắn nắn, “Eaton đúng là đáng yêu mà, lớn lên nhất định sẽ là một đại soái ca!”
“Soái ca là sao ạ?” Lần đầu Eaton nghe được từ này, hắn học Hán ngữ khá tốt, dễ dàng giao tiếp với Diệp Tiếu, cho nên hắn cảm thấy đây là một từ mới, những yêu quái khác hẳn cũng không biết.
“Soái ca là người có ngoại hình khôi ngô tuấn tú, chắc chắn ba mẹ em cũng rất đẹp, nếu không thì sao có thể sinh ra một đứa nhỏ xinh đẹp như em được.” Diệp Tiếu nhéo nhéo cái mặt beo béo của Eaton.
Eaton đắc chí muốn chết, thầy giáo không chỉ khen hắn mà còn khen cả phụ vương và mẫu hậu hắn nữa!
“Thầy cũng rất xinh đẹp, là mỹ nhân hiếm có!” Đã được khen ngợi khích lệ, Eaton tất nhiên cũng khen ngược trở lại, hơn nữa đây là những lời thật lòng của hắn chứ không phải nịnh nọt giả dối, hắn thực sự cảm thấy Diệp Tiếu vô cùng xinh đẹp, vô cùng hợp miệng hắn.
Diệp Tiếu đầu đầy hắc tuyến, cậu là đàn ông, mỹ nhân cái gì, hơn nữa mặt cậu cũng không phải thuộc kiểu tinh xảo xinh đẹp, nhưng phải công nhận quả thực có khá nhiều người nói nhìn cậu đáng yêu giống con nít.
Diệp Tiếu cao 1m76, không lùn, nhưng cũng không được coi là quá cao, đã thế mặt còn non choẹt, trông chẳng khác gì học sinh, bảo cậu là học sinh trung học thì thể nào cũng có người tin.
Diệp Tiếu vốn đã rầu về chuyện này rồi, giờ còn nghe Diệp Tiếu gọi cậu là mỹ nhân, trong lòng càng thêm khổ bức.
“Nào, ngoan ngoãn nằm xuống giường.” Diệp Tiếu bế Eaton vào phía trong giường, “Em có muốn xì xì không?”
Eaton đỏ mặt lắc đầu, nói chuyện này với người trong lòng đúng là ngượng muốn chết hà.
Đúng vậy, bạn học Eaton của chúng ta đã thăng cấp Diệp Tiếu trở thành người trong lòng của mình, tuy rằng thân thể hiện tại còn ngăn cản hắn làm hành động cụ thể gì, cơ mà hắn cảm thấy mình đã rơi vào bể tình.
Đây chính là nhất kiến chung tình trong truyền thuyết!
Người trong lòng của mình còn lợi hại hơn đám thần tiên kia! Vừa có bản lãnh lại vừa xinh đẹp, quan trọng nhất là lòng dạ tốt bụng thiện lương, tốt hơn đám thần tiên mắt cao hơn đầu mấy trăm lần! Mấy ngàn lần! Mấy vạn lần!
…
Diệp Tiếu nói đám yêu quái mặc nhiều, kỳ thật chính cậu cũng mặc không ít, lúc trước cậu nghĩ đến xem trường, cho nên đã mặc một bộ âu phục nghiêm chỉnh. Lần đầu gặp phải ăn mặc trang trọng một chút, lần sau đi làm không cần phải mặc như vậy.
Diệp Tiếu cởi áo khoác, nằm xuống cạnh Eaton, đắp chăn mỏng cho mình và Eaton, sau đó dịu dàng nói, “Tốt lắm, chúng ta đi ngủ thôi, nếu lạnh thì bảo với thầy, thầy chỉnh nhiệt độ điều hòa lên cao một chút.”
Eaton không rõ điều hòa là cái gì, nhưng hắn có thể hiểu đại khái, chắc chắn thứ này có liên quan đến nhiệt độ nóng lạnh, là một thứ mới mẻ nhân loại phát minh ra.
Mặt đối mặt ngủ cùng người trong lòng, thân thể dựa vào sát rịt, Eaton cảm thấy tim mình đập có hơi nhanh, thầy giáo đã nhắm mắt lại rồi, hắn có nhích lên chụt chụt mấy cái được không nhỉ.
Không phải hôn môi đâu, hắn chỉ thơm má thôi, bởi vì hắn là rồng thuần khiết mà!
Có lẽ Diệp Tiếu quá mệt mỏi, sáng nay cậu đã chịu kích thích không nhỏ, vất vả lắm mới chấp nhận được sự thật để bình tĩnh trở lại, cho nên thiếp đi rất nhanh, kế hoạch kể chuyện hát ru cho Eaton cũng quên mất tiêu.
Eaton thì chẳng buồn ngủ tẹo nào, hắn ôm con tim mỏng manh cẩn thận ngắm nhìn khuôn mặt gần trong gang tấc của người trong lòng, hết ngắm lại nghía, xác định người trong lòng đã hoàn toàn ngủ say, hắn liền chậm rãi nhích cái thân tí teo của mình vươn mặt tiến gần về phía Diệp Tiếu….
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Đại Học Yêu Quái
Chương 11
Chương 11