DocTruyenChuFull.Club

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Dị Thế Lưu Đày
Chương 80: Chúc phúc bất ngờ? Nghiêm Mặc cảm thụ nỗi đau khi sinh mệnh hao mòn!

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Edit + Beta: Zombie cưỡi Lợn

17757471_1949653095267421_1885632127209639144_n

“Xem ra tộc A Ô có huyết mạch của Hỏa Thần.”


Nghiêm Mặc vẫy vẫy tay với mọi người, ý bảo bọn họ lại đây.

Hắn vừa rồi đã thử, chân hắn vẫn chẳng có tý cảm giác gì.

Người tộc A Ô thấy tư tế đại nhân không sao, liền bắt đầu xúm lại.

Nhưng không ai dám tới gần Đóa Phỉ đang nằm trước đài đất, bọn họ chưa từng thấy người nào chỉ trong chớp mắt đã già đi, trở nên đáng sợ như vậy, nhiều người còn không tự chủ được mà giơ tay tự sờ mặt mình, thì ra con người còn có thể già thành như vậy?

Có người cảm thấy Đóa Phỉ là yêu ma, dù bọn họ còn chưa biết khái niệm yêu ma là cái gì, nhưng lúc nhìn thấy Đóa Phỉ lại tựa như nhìn thấy một hốc đen u ám, khiến bọn họ sợ hãi.

“Cô tốt nhất là đừng sử dụng năng lực trị liệu của mình nữa, Tổ Thần không muốn cô dùng cách cướp đoạt sinh mệnh của người khác để làm phương pháp trị liệu đâu.” Nghiêm Mặc cảnh cáo một tiếng, lạnh nhạt nhìn Đóa Phỉ đang lén lút khôi phục lại chính mình.

Đóa Phỉ lập tức ngừng hấp thu sinh mệnh xung quanh, cô ta sợ thật. Huống chi bí mật về năng lực trị liệu của cô ta đã bại lộ, cô ta lại chẳng có ai bảo vệ, có người nào muốn giữ một kẻ tùy thời tùy lúc đều có thể đánh cắp sinh mệnh của mình chứ? Cho dù người này có thể giúp bọn họ trị bệnh chữa thương, hay giúp phần chi tàn phế của bọn họ mọc trở lại.

Đóa Phỉ bây giờ thậm chí còn không dám nhìn thẳng vào Nghiêm Mặc, bởi vì cô ta đã cảm thấy hết sức rõ ràng rằng thực lực tên thiếu niên này có thể còn cao thâm khó lường hơn cả Diệp Hách đại nhân của cô ta, nếu Diệp Hách đại nhân tới cướp đoạt sinh mệnh của hắn, liệu có thành công không?

Lời nói của Nghiêm Mặc cũng truyền vào tai người A Ô. Người A Ô yên lặng đứng cách Đóa Phỉ xa hơn, bao gồm cả những người từng được cô ta chữa trị.

Xem đi, đây mới là bản tính con người.

Dù bọn họ chỉ là một đám người nguyên thủy vô tri.

Nghiêm Mặc cười thầm trong lòng, đúng vậy, hắn cố ý đấy. Hắn muốn cho Đóa Phỉ biết, về sau cô ta chỉ có thể dựa vào hắn mới sống được trong bộ lạc, và cũng chỉ có thể để hắn sử dụng.

Cô cứu bọn họ thì sao? Nếu để bọn họ biết cô có thể làm hại đến bọn họ, bọn họ sẽ lập tức coi cô như rắn rết mà tránh, thậm chí còn muốn giết cô, nhưng nếu sức mạnh của cô có thể khiến bọn họ sợ hãi, thì đó sẽ là kính sợ.

Nếu không có năng lực của Nguyên Chiến, không có uy hiếp của Cửu Phong, chỉ dựa vào ba người bọn họ thôi mà tộc A Ô quy phục ư? Hoang đường!

Lão tộc vu và tộc trưởng của bọn họ đâu phải đồ ngu, người ta không có nhiều kiến thức không có nghĩa là đầu óc bị úng nước, một lão già có thể đem tộc nhân của mình ra hiến tế để đổi lấy muối và thức ăn cho bộ tộc, cô mong bản tính của bọn họ có bao nhiêu lương thiện đây?

Lương thiện và chất phác chỉ mang tính chất tương đối mà thôi. Đối với loại người vừa có thể giúp bọn họ vừa có thể nghiền ép bọn họ, làm bọn họ sợ hãi và kính phục, thì bọn họ sẽ biết nghe lời, sẽ thiện lương, cần cù, chất phác. Nhưng nếu là kẻ địch, giống như lũ quái vật, bọn chúng đã trở thành thức ăn trong bụng bọn họ cả rồi.

Ở thế giới này, nếu không có vũ lực cường đại, cho dù cô cứu được bao nhiêu người, kế hoạch có vĩ đại thế nào, lại có trí tuệ vô song ra sao, khi cô còn chưa kịp triển khai, thì người ta đã dùng một cây gậy đập chết cô rồi.

Thử nghĩ xem, nếu sau lưng hắn không có Nguyên Chiến, không có Cửu Phong, chỉ bằng mấy cây kim châm mà đã muốn dọa cho đám người nguyên thủy đó sợ ư? Sao có thể! Lúc đó có lẽ kim châm và dao giải phẫu của hắn sẽ bị cướp mất ấy chứ.

Muốn giả thần giả quỷ, cũng phải xem xem người ta có chịu coi cô giả không cái đã.

Cô không có cơ hội phát huy, thì mọi thứ đều toi công.

Đóa Phỉ không phải không có cơ hội, nhưng nơi cô muốn phát huy và địch nhân muốn đối phó không được đúng cho lắm. Nghiêm Mặc vất vả thu phục nhân tâm, vất vả chiếm lĩnh một địa bàn, sao lại dễ dàng chắp tay dâng lên cho người ta? Nghĩ bằng đầu gối cũng thấy không có khả năng!

“Giết cô ta?” Bả vai đột nhiên hơi nặng, phía sau truyền đến một giọng nam trầm thấp.

Nghiêm Mặc lắc đầu. Không nói đến chuyện sách hướng dẫn giám sát hắn, chỉ việc giết Đóa Phỉ thôi đã có hơi đáng tiếc cho năng lực của cô ta.

Năng lực của Đóa Phỉ đối với người khác mà nói có lẽ rất đáng sợ, nhưng làm bác sĩ, hắn chỉ cảm thấy năng lực này rất tiện lợi, nhưng đó là khi đi với tiền đề hắn có thể khống chế được người sử dụng năng lực này.

Cái gọi là cướp đoạt sinh mệnh của sinh vật khác, có gì khác nhau trong y học của cả phương Đông lẫn phương Tây đâu, bọn họ sử dụng cây cỏ và côn trùng, động vật có tính chất chữa bệnh đó thôi. Truyền máu, ghép tủy, muốn thay đổi bất cứ bộ phận nào trên cơ thể, chẳng phải cũng cần có người cung cấp hay sao?

Làm một nhà nghiên cứu y học, mỗi ngày giết chết bao nhiêu con chuột bạch và những động vật thí nghiệm khác?

Chẩn bệnh sai hoặc kê thuốc sai, thậm chí trong quá trình phẫu thuật xảy ra vấn đề, so ra còn tệ hơn Đóa Phỉ trực tiếp hấp thu sinh mệnh để cứu người nhiều, ít nhất sẽ không lãng phí một đống sinh mệnh khác mới cứu được một người, thảm hại hơn là còn nhiều ca tử vong khác.

Hắn dám cá, nếu đổi lại là đám bác sĩ ở thế giới cũ, hỏi bọn hắn có muốn sở hữu năng lực như Đóa Phỉ không, mười người thì hết chín người rưỡi là đồng ý rồi, một nửa ‘thiện lương’ còn lại chắc chắn là đang do dự vì sợ mình lạm dụng năng lực ấy.

Lạm dụng là một vấn đề lớn, mà loại năng lực này chỉ cần khống chế tốt thì sẽ có tác dụng lớn! Nếu có thể tập trung vào việc hấp thu sẽ càng tốt.

Trên chiến trường, hoàn toàn có thể vừa chữa trị cho bên mình, vừa gây tổn hại cho phe địch.

Trong bộ lạc, nếu con cái nhà ai bị gãy chân gãy tay, hắn tin chắc người lớn trong nhà cam nguyện trả một chút sinh mệnh của mình để giúp con khỏe lại, hay người lớn bị thương cũng vậy. Nếu tiếc dùng của mình, thì có thể dùng cây cỏ, động vật, côn trùng và những sinh vật khác.

Còn những người có thương thế không kịp cấp cứu, nếu có ai bên cạnh có thể duy trì sinh mệnh cho người bị thương, thì cơ hội cứu người đó về cũng lớn hơn. Như vậy không cần phải hao phí sinh mệnh của người khác, còn có thể cứu người, đẹp cả đôi đường.

Nhưng dù sao, người thi triển loại thuật này là Đóa Phỉ, chứ không phải hắn. Chỉ cần đừng lấy sinh mệnh của hắn, đừng thêm điểm cặn bã cho hắn là được.

Chẳng qua, có một chuyện mà hắn phải suy xét, đó là nếu dưới tình huống hắn biết bí mật của năng lực Đóa Phỉ, nếu hắn đồng ý hoặc chủ động bảo Đóa Phỉ ở lại, Đóa Phỉ hấp thu sinh mệnh để cứu chữa, vậy hắn có bị tăng điểm cặn bã không?

Chuyện này phải đợi Đóa Phỉ ở lại mới biết.

Nhưng Nghiêm Mặc cứ mãi suy tư, cảm thấy giữ Đóa Phỉ lại vẫn rất đáng giá, chỉ cần ngày thường giám sát chặt, đừng để cô ta lạm dụng năng lực, lúc trị liệu cũng tận lực hấp thu sinh mệnh của những sinh vật được cho phép xung quanh chắc là ổn đi?

Nguyên Chiến thấy Nghiêm Mặc không đồng ý, liền không đòi giết Đóa Phỉ nữa.

Bây giờ hắn khá tò mò vì sao khi hắn đặt tay lên vai Mặc, lại cảm thấy có một dòng nước ấm truyền từ bàn tay vào cơ thể, nhanh chóng lan ra khắp toàn thân?

Cảm giác đó rất rất rất thoải mái, giống như… giống như lần trước Mặc ‘tra tấn’ hắn vậy.

Lại nói, hắn có nên tìm cơ hội để Mặc lại ‘tra tấn’ hắn một phen nữa không?

Nghiêm Mặc nhíu mày, từ lúc Nguyên Chiến đặt tay lên vai hắn, hắn liền cảm thấy uể oải, cảm thấy rất khó chịu.

Chẳng lẽ đây là nỗi khổ khi sinh mệnh xói mòn?

Này chỉ mới là người đầu tiên, nếu liên tục bị năm người hấp thu sinh mệnh…

“Đại nhân!” Ô Thần nhào tới, đứng trước đài đá ngóng trông nhìn Nghiêm Mặc.

“Ngài không sao chứ ạ?” Bây giờ nó đã biết sư phụ của nó không thích người khác đụng chạm vào ngài cho lắm.

Sắc mặt Ô Thần không tốt, vừa rồi nó cũng đứng rất gần Đóa Phỉ.

Nghiêm Mặc lắc đầu, xoa đầu Ô Thần: “Anh không sao, người có sao là nhóc ấy. Ô Thần, nhóc rất ngoan, đây là chúc phúc của Tổ Thần và của anh ban cho nhóc.”

Nhân lúc hắn còn sức, liền giúp thằng bé khôi phục lại trước, xem như khen thưởng cho lòng trung thành và săn sóc của nó.

Ô Thần chớp mắt, mới đầu còn không hiểu ra sao, nhưng chỉ chốc lát sau, nó liền cảm nhận được.

Thằng bé với hàng lông mày rậm há to miệng, trên mặt đều là vẻ kinh ngạc và cảm động: “Đại nhân! Con, con……”

Ô Thần siết chặt nắm tay, đột nhiên dùng giọng nói non nớt của mình hét lớn một tiếng, nắm tay cũng dùng sức vung lên, giờ khắc này, nó cảm thấy trong thân thể tràn ngập sức mạnh.

Nghiêm Mặc thu tay lại, cảm giác mệt nhọc như sóng biển đánh úp tới, hắn đã sắp ngồi không vững rồi.

Nguyên Chiến ở phía sau thấy thân thể hắn loạng choạng, liền đỡ lấy hắn.

Trước đó chưa có ai chú ý tới vẻ khác thường của Nghiêm Mặc, bởi vì sau khi Ô Thần rống to, trong đám người đột nhiên truyền đến tiếng kêu sợ hãi, mấy người đứng phía trước rối loạn.

“Cháy! Cháy!” Người A Ô hoảng sợ kêu to, áo da thú của nguyên tộc trưởng A Ô Mục Trường Minh bỗng dưng bốc cháy, người nọ mới đầu còn sửng sốt, sau đó bị Mãnh gạt ngã mới vội vàng lăn lộn trên mặt đất để dập lửa.

Những người khác cũng nhanh chóng chạy tới dùng tuyết đọng xung quanh hất lên người y, may mà lửa không lớn, rất nhanh đã bị dập tắt.

Mục Trường Minh đứng lên, mặt đầy vẻ khó hiểu, áo của y sao lại đột nhiên bốc cháy?

Mà có vài người nhạy bén, dùng ánh mắt kinh ngạc xen lẫn nghi hoặc nhìn về phía cậu thiếu niên nho nhỏ – Ô Thần đứng trước đài.

Diệp Tinh và Tát Vũ nhìn chằm chằm Ô Thần, trong mắt đều là vẻ khó tin.

Nguyên Chiến đang vịn tay trên vai Nghiêm Mặc, cũng dùng vẻ mặt kỳ quái nhìn Ô Thần.

Nghiêm Mặc nhướng mày, có lẽ hắn là người duy nhất biết thằng bé này chắc chắn sẽ thức tỉnh năng lực huyết mạch, cho nên hắn mới dạy phép huấn luyện sơ cấp cho nó, chính là muốn thử xem bao lâu nữa thằng bé có thể thức tỉnh, thuận tiện ôm luôn công lao giúp nó thức tỉnh năng lực. Nhưng điều hắn không ngờ là, hôm nay, trong trường hợp như vậy, nó lại thức tỉnh năng lực huyết mạch.

Ừm, không tồi, cơ hội đến vừa đúng lúc! Bây giờ Nghiêm Mặc nhìn hai hàng lông mày rậm của Ô Thần càng thêm thuận mắt. Thằng bé này nhất định là ngôi sao may mắn của hắn, từ khi gặp nó, đến cả khi nhận nó làm đệ tử, hắn liền gặp không ít chuyện tốt.

Ô Thần hoàn toàn không biết chuyện gì đã xảy ra, thấy Diệp Tinh và Tát Vũ dùng vẻ mặt quái lạ nhìn mình, nó cũng làm vẻ mặt quái lạ không kém nhìn lại.

“Lửa… Ô Thần, vừa rồi người bắn ra lửa, chính là cậu! Tớ thấy rõ ràng!” Diệp Tinh mới đầu có chút do dự, sau lại không biết nó dựa vào đâu để khẳng định, la to như phát điên.

“Đúng vậy, là Ô Thần, tôi cũng thấy.” Một người dũng sĩ đứng đằng trước nói nhỏ.

Ô Thần “A” một tiếng, giơ nắm tay mình lên ngây ngốc nhìn một lúc lâu, sau đó không biết làm sao lại thông suốt, nó đột nhiên thực hiện các động tác trong phép huấn luyện ngay trên đài đất.

Làm xong một lượt, nó bỗng nhiên thở mạnh, hai tay giao lại với nhau, ngón trỏ và ngón cái tách ra tạo thành hình cây súng (chữ L), chỉa về phía mặt đất vung mạnh.

Nghiêm Mặc cảm thấy động tác của nó thật quen mắt…

Lần này, rất nhiều người tận mắt nhìn thấy, một đốm lửa nhỏ bắn ra từ ngón tay Ô Thần, tuy không cháy được bao lâu trên mặt đất, nhưng mọi người đều có thể thấy rõ đốm lửa tóe ra hoa lửa sáng rực rỡ.

“Chúc phúc của Tổ Thần và tư tế đại nhân …” Diệp Tinh chu miệng, vẻ mặt đầy ghen tị.

Tát Vũ chạy qua túm lấy tay Ô Thần lật tới lật lui nhìn, còn muốn há mồm cắn thử, liền bị Ô Thần đá sang một bên.

Chuyện này nhanh chóng truyền vào tai mọi người, ai nấy đều nhao nhao.

“Xem ra tộc A Ô có huyết mạch của Hỏa Thần.” Nguyên Chiến mở miệng.

Người dưới đài cùng ngẩng đầu nhìn về phía hắn. Vu Thành và đệ tử Vu Thanh cũng run run rẩy rẩy đi đến trước đài đất, túm lấy Diệp Tinh bắt nó dịch lại, mọi người theo bản năng cảm thấy lời của thủ lĩnh đại nhân lúc bấy giờ rất quan trọng.

“Hỏa Thần?! Đại nhân nói chúng ta có huyết mạch của Hỏa Thần? Là thật hay giả?” Không ai dám tin.

Vu Thành còn kích động hơn cả mọi người, bộ dáng như sắp té xỉu đến nơi, miệng cứ lầm bầm thứ chú ngữ cổ xưa mà người khác nghe không hiểu, như thể ông ta đang cầu nguyện với trời đất vậy.

“Không phải giả, đại nhân sẽ không gạt chúng ta, vừa rồi chẳng phải Ô Thần đã phóng ra lửa hay sao?!” Mấy đứa nhỏ ríu rít nói, rất hưng phấn.

Mà Nguyên Chiến lại khẳng định một lần nữa: “Ô Thần được tư tế và Tổ Thần chúc phúc, thức tỉnh năng lực huyết mạch truyền thừa của Hỏa Thần, từ đây nó sẽ là một chiến sĩ của thần! Trong vòng ba ngày, trên mặt nó sẽ xuất hiện hình xăm của chiến sĩ.”

“Grào grào grào —!” Người tộc A Ô phát ra tiếng gào thật lớn.

Tộc nhân của bọn họ, tộc nhân của mình, lại thức tỉnh năng lực của thần! Lạy trời, niềm kinh hỉ này quá đột ngột, quá lớn, làm bọn họ khó có thể chịu đựng được.

Mục Trường Minh đi đến bên người Ô Thần, vỗ mạnh lên vai nó. Lúc này đừng nói đốt áo da thú của y mấy cái lỗ, cho dù đốt cháy hết cả chiếc áo y cũng chẳng càm ràm gì đâu!

Trong mắt Ô Thần dâng đầy hơi nước, nó kích động quá mức, môi run run, nó bỗng nhiên xoay người quỳ mạnh xuống trước đài đất, trước mặt Nghiêm Mặc, khóc bù lu bù loa kêu: “Đại nhân… Sư phụ!”

Ô Thần vừa quỳ, người A Ô cũng đồng loạt quỳ xuống.

Trước kia đi theo tư tế đại nhân có thịt ăn, có áo mặc, có chỗ ở, còn không cần lo đến việc bị thương hay sinh bệnh, mà nay, đi theo tư tế đại còn có thể thức tỉnh năng lực của thần!

Ô Thần đi theo tư tế đại nhân mới bao lâu? Tương lai của bọn họ nay có vô vàn hy vọng!

Nghiêm Mặc hối hận, hắn thật không nên dạy thằng bé hai tiếng ‘sư phụ’, nghe cứ ê răng làm sao, còn không bằng kêu hắn là ‘thầy’.

Sư phụ? Nguyên Chiến nghĩ, đây chắc là từ mới đi? Là cách gọi khác của ‘tư tế đại nhân’ sao?

Thấy Ô Thần sử dụng năng lực lần đầu tiên mà vẫn có thể tung tăng nhảy nhót, Nguyên Chiến có chút ghen tị, thằng nhóc này thật may mắn, chẳng những được Mặc phát hiện năng lực trước rồi cố ý bồi dưỡng, lại còn được Mặc chúc phúc cho, giờ thì hay rồi, ngay cả năng lực cũng xuất hiện.

Nghiêm Mặc cảm thấy kết quả giống như nước chảy thành sông vậy, có lẽ Ô Thần chỉ thiếu một chút kích thích, nếu đặt trong tình huống bình thường, sau khi luyện phép huấn luyện sơ cấp, hắn dùng kim châm cứu một phen cũng có thể đánh thức năng lực cho nó.

Diệp Tinh và Tát Vũ đều dùng ánh mắt đầy trông mong nhìn Nghiêm Mặc, bọn nó không dám bắt chước Ô Thần gọi hắn là sư phụ, càng không dám quỳ bậy.

Lần trước bọn nó quỳ trên nền tuyết, khiến đại nhân cực kỳ tức giận, còn nói nếu có lần sau thì sẽ không bao giờ dạy tụi nó nữa. Đại nhân nói, ngài vốn dĩ đã suy xét đến việc thu tụi nó làm đệ tử, nhưng vì chuyện lần trước, đại nhân liền kéo dài thời gian khảo nghiệm tụi nó, còn nâng bài khảo nghiệm lên thật khó, hu hu!

Không chỉ hai đứa nhỏ, ngay cả người A Ô cũng dùng ánh mắt đầy khát vọng và bức thiết nhìn Nghiêm Mặc. Ai nấy đều muốn tiến lên để được tư tế đại nhân chúc phúc, bọn họ không cầu có thể lập tức phóng lửa được như Ô Thần, chỉ cần có một cơ hội đã là tốt rồi.

Bọn họ cũng giống Ô Thần, đều là người tộc A Ô, Ô Thần có thể trở thành chiến sĩ thần huyết, có thể thức tỉnh năng lực huyết mạch, vậy có phải bọn họ cũng sẽ thức tỉnh được hay không?

Nghiêm Mặc nhìn những đôi mắt đầy khát vọng đó, không muốn biến khéo thành vụng, nói thẳng: “Ô Thần có thiên phú tốt, còn luôn đi theo bên người tôi học tập, thái độ và biểu hiện tôi rất vừa lòng, nên tôi mới không tiếc hao phí sinh mệnh và ban ân của Tổ Thần để chúc phúc cho nó, nên hôm nay nó mới kích phát ra được năng lực huyết mạch của mình. Nhưng mỗi lần chúc phúc tôi đều phải trả một cái giá lớn, chúc phúc của Tổ Thần không phải ai cũng được nhận. Nếu chúc phúc lung tung, Tổ Thần chắc chắn sẽ giáng trừng phạt xuống cho tôi, đồng thời sẽ giáng xuống người được tôi chúc phúc.”

Nguyên Chiến nghe ra giọng Nghiêm Mặc có gì đó không đúng, vừa rồi người nọ rất có tinh thần, nhưng chưa được bao lâu, trong giọng nói kia đã tràn đầy mỏi mệt.

Rốt cuộc người A Ô cũng chú ý tới sự khác thường của Nghiêm Mặc.

Ô Thần không nói lời nào, chỉ là khóc càng thảm hơn. Nếu sư phụ không vì chúc phúc cho nó, thì làm sao lại mệt thành như vậy?

Thấy trong mắt người tộc A Ô hiện lên vẻ thất vọng rõ ràng, Nghiêm Mặc hơi dừng lại một chút rồi nói tiếp: “Những người khác… không phải không có cơ hội, nhưng trong chín quy tắc đã đưa ra, phải là người có cống hiến với bộ lạc, hoặc là tích cực học tập, tích cực lao động, mới được khen thưởng. Hôm nay, tôi gọi tên hai người, hai người đó lên đây, tuy rằng không thể giúp hai người thức tỉnh năng lực huyết mạch, nhưng tôi sẽ dùng sinh mệnh chúc phúc cho. Nếu bản thân ai có thần huyết đậm, có lẽ cũng sẽ thức tỉnh năng lực.”

Nghe vậy, người tộc A Ô lập tức lên tinh thần, lần đầu tiên khi tư tế đại nhân dùng sinh mệnh chúc phúc cho bọn họ vẫn còn in đậm trong ký ức như mới, tuy không thể thức tỉnh năng huyết mạch lực, nhưng được tư tế đại nhân dùng sinh mệnh chúc phúc cho đã là tốt lắm rồi, huống chi tư tế đại nhân cũng đã nói, nếu người nào có thần huyết đậm, có lẽ bọn họ sẽ có cơ hội biến thành chiến sĩ của thần!

Mọi người nhón chân chờ mong, ngóng trông tên mình được gọi, ngay cả lão tộc vu cũng vậy, lão nhìn chằm chằm Nghiêm Mặc không dời mắt.

Nghiêm Mặc kêu tên hai người, một người là lão tộc vu, còn một người là vị dũng sĩ từng phát hiện ra keo bùn, tên Thạch Đông.

Hai người mừng như điên. Đặc biệt là Thạch Đông, vui như thể có tiên nữ giáng trần nhào vào ngực anh.

Những người khác dùng ánh mắt đầy mất mát và hâm mộ nhìn hai người họ đi đến trước đài đất, nhưng không có ai tỏ vẻ bất mãn với hai người này.

Lão tộc vu đã lớn tuổi, vừa rồi bị hấp thụ sinh mệnh, nếu không được tư tế đại nhân chúc phúc, rất có thể sẽ không qua nổi mùa xuân này, lão được chọn cũng nằm trong dự đoán của mọi người.

Mà Thạch Đông được chọn tuy khiến mọi người có hơi kinh ngạc, nhưng cũng không cảm thấy kỳ quái. Công hiệu của keo bùn trong quá trình xây thành tất cả mọi người đều thấy rõ. Ai kêu người ta may mắn chứ? Nếu luận về độ cống hiến đối với bộ lạc, việc phát hiện ra keo bùn của Thạch Đông quả thật lớn hơn mọi người nhiều.

Nghiêm Mặc vươn tay, lão tộc vu tự động cúi đầu, đưa trán về phía tay Nghiêm Mặc.

Nghiêm Mặc: “…Ông không cần phải như thế, đưa tay cho tôi là được.”

Lão tộc vu lại vội vàng duỗi bàn tay khô khốc nhăn nheo của mình ra, trước khi duỗi còn chùi chùi lên người.

Nghiêm Mặc cầm tay ông: “Vu Thành, ông một lòng trị liệu và cầu phúc cho tộc nhân, ngày thường cũng nghe theo lời tôi và thủ lĩnh đại nhân mà làm việc, mỗi một chuyện giao cho ông, ông đều làm rất tốt. Để khen thưởng, tôi dùng sinh mệnh mình chúc phúc cho ông. Hy vọng về sau ông có thể trở thành phụ tá đắc lực của tôi, nỗ lực cùng tôi và thủ lĩnh đại nhân xây dựng một bộ lạc vững mạnh.”

“Vâng, đại nhân!” Vu Thành muốn quỳ xuống, nhưng bị Nghiêm Mặc giữ chặt.

Chỉ trong chốc lát, thân thể của lão tộc vu bắt đầu xuất hiện biến hóa mà dùng mắt thường cũng có thể thấy được.

Ô Thần và Nguyên Chiến đồng thời bước lên một bước, tựa như muốn ngăn cản Nghiêm Mặc.

Sau khi lão tộc vu bị Đóa Phỉ cướp sinh mệnh rõ ràng đã càng già nua hơn, nhưng bây giờ ông lại khôi phục từng chút một, hơn nữa mái tóc bạc trắng bắt đầu khôi phục màu đen.

Mà Nghiêm Mặc thì ngược lại, gương mặt hắn hằn đầy vẻ mệt mỏi, hơn phân nửa mái tóc của hắn biến thành màu trắng bắt đầu từ chân tóc.

Người tộc A Ô đứng cách khá xa nên chưa phát hiện, nhưng Ô Thần và Nguyên Chiến lại thấy rõ ràng.

Lão tộc vu ngước mặt lên nhìn cũng phát hiện ra, ông đang vui sướng khi cả người mình trở nên khỏe mạnh nhẹ nhàng và vô cùng thoải mái, đang định nhấc chân đá đá tỏ vẻ mình chưa hề già đi, thì lại thấy mái tóc đen tuyền của Nghiêm Mặc chuyển sang màu trắng, sắc mặt cũng tệ hơn, lão tộc vu lập tức quỳ sụp xuống đất.

Người A Ô không biết có chuyện gì đã xảy ra, nhưng lão tộc vu vốn đang đứng thẳng cảm nhận hiệu quả chúc phúc của tư tế, sao đột nhiên lão tộc vu lại quỳ xuống?

“Sư phụ!” Ô Thần khóc hô ra tiếng, nó không cho Thạch Đông lại gần.

Thạch Đông thấy tư tế đại nhân như vậy cũng không dám tiến lên, hoảng loạn kêu: “Tư tế đại nhân làm sao vậy? Tôi tôi tôi không cần chúc phúc, chỉ cần đại nhân tốt lên là được!”

Nguyên Chiến đi tới bế Nghiêm Mặc lên, sắc mặt cực kỳ khó coi, quát một câu với đám người dưới đài: “Đủ rồi! Hôm nay dừng ở đây! Tư tế đại nhân đã làm quá nhiều cho các người!”

Diệp Tinh và Tát Vũ cũng khóc, mấy đứa nhỏ tụi nó vẫn chưa biết cái gì gọi là ‘nước mắt nam nhi không dễ rơi’, tụi nó chỉ cảm thấy sợ hãi và nôn nóng, khi không thể phát tiết cũng chỉ có thể khóc lớn mà thôi.

Ba đứa nhỏ vừa khóc, sự tình liền truyền đi.

Đám người Mục Trường Minh đứng phía trước cũng nhìn thấy tóc Nghiêm Mặc đột nhiên bạc trắng, càng thấy rõ sắc mặc xám xanh của Nghiêm Mặc khi được thủ lĩnh đại nhân bế lên, lúc ấy tứ chi của tư tế đại nhân cũng vô lực buông thỏng xuống.

“Đại nhân!”

Nguyên Chiến cả người dâng đầy hàn khí và sát khí, không có ai dám tới gần hắn trong vòng ba mét, tất cả mọi người chỉ dám đi theo sau lưng Nguyên Chiến, mãi cho đến khi hắn bế Nghiêm Mặc vào lều.

Người tộc A Ô đứng bên ngoài thật lâu không chịu rời đi. Hôm nay có quá nhiều chuyện phát sinh, đến bây giờ bọn họ không cách nào tiêu hóa hết.

Vốn dĩ việc Ô Thần trở thành chiến sĩ thần huyết đáng được ăn mừng, nhưng khi tư tế đại nhân ngã xuống, ấy lại không còn khiến lòng người vui vẻ như ban đầu nữa.

Mãnh rời đi sau cùng, cậu đi đến trước đài đất, cúi đầu nhìn bà lão già nua đang cuộn tròn trên mặt đất, khóe môi nhếch lên như đang cười nhạo.

Đóa Phỉ ôm chặt lấy bản thân, nước mắt chảy ra ban nãy đã đóng băng trên mặt đất.

Mãnh đi lướt qua cô ta, nhưng sau đó lại vòng trở về, ngồi xổm xuống bế bà lão già nua xấu xí lên.

Nếu cứ để mặc, chắc cô ta sẽ chết cóng. Cậu tự nói với mình như vậy, không phải vì cậu thương cho cô gái này, cậu chỉ không muốn mọi dự định của tư tế đại nhân bị lãng phí!

Tiểu Mặc đả kích cô ta như vậy, nhưng lại không giết cô ta, cũng không cho người đuổi cô ta ra ngoài, chẳng phải là không muốn cô ta chết hay sao?

Mãnh xoay lưng, đi về hướng ngược lại với mọi người, bế Đóa Phỉ vào túp lều nhỏ được phân cho cô ta.

Đóa Phỉ không dám lập tức dùng năng lực để khôi phục lại mình, tuy thoạt nhìn cô ta già đến nỗi có thể chết ngay lập tức, nhưng những chuyện đang phát sinh, cô ta đều biết rõ ràng.

Khi Mãnh đi đến bên người cô ta, cô ta cắn môi.

Khi Mãnh đi lướt qua cô ta, phẫn hận và ai oán trong lòng cô ta bùng nổ.

Khi Mãnh quay trở lại, cả khi bế cô ta lên, cô ta liền siết chặt áo da thú của Mãnh, gào khóc.

Đọc truyện chữ Full