DocTruyenChuFull.Club

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Dị Thế Lưu Đày
Chương 50: Tình huống vô cùng gay go…

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Edit + Beta: Zombie cưỡi Lợn

20814942_2020771581488905_1797452864_n

“Nghiêm Mặc không muốn thừa nhận, vừa rồi không nghe thấy tiếng hai người bọn họ, hắn lại sinh ra hoảng hốt và khổ sở trong lòng.”


Cửu Phong đáp trên mái nhà, cúi đầu nhìn quái hai chân nhỏ vẫn còn đứng ở cửa hang vừa kêu vừa nhảy, nó mới nhảy xuống, dùng cái mõ nhọn nhọn đẩy đem hắn vào trong.

Nghiêm Mặc trợn đôi mắt mù, khua tay lung tung, cảm giác được cái miệng cong cong của Cửu Phong chạm vào hắn, hắn lập tức ôm chặt lấy đầu nó, tay sờ loạn, vội vàng nói: “Mày hiểu tao nói gì không? Vào trong phòng đá với tao, tao có biện pháp đối phó với lũ ong!”

Lần này Cửu Phong nghe hiểu, nó tò mò quái hai chân nhỏ có biện pháp gì có thể đối phó với lũ trùng đáng ghét đó, mà rất nhanh nó đã biết được đáp án, hai con quái lớn múa may cây đuốc trong tay đuổi mấy con trùng bay tới gần.

Cửu Phong vui mừng chui vào phòng đá, nhưng nó chui mới được một nửa thì bị kẹt lại.

“Kiệttttt ——!” Cửu Phong kêu rên một tiếng đau đớn, cánh nó không xếp lại được.

“Làm sao vậy? Sao Cửu Phong không vào được?” Nghiêm Mặc nôn nóng lớn tiếng hỏi hai người Nguyên Chiến.

Nguyên Chiến vừa khua cây đuốc vừa trả lời: “Chắc là cánh nó bị kẹt, để tôi nhìn xem có thể giúp nó xếp cánh lại hay không.”

Nguyên Chiến cầm cây đuốc tới gần Cửu Phong, liền bị Cửu Phong quay đầu phun một lưỡi dao gió.

“Cậu bảo Sơn Thần đại nhân đứng yên đi! Đừng có công kích tôi!” Nguyên Chiến nhanh nhẹn né tránh, nhưng vẫn bị rạch lên tay một nhát, phẫn nộ kêu to.

Nghiêm Mặc vội vàng sờ đầu Cửu Phong: “Đừng công kích bọn họ, bọn họ đang giúp mày.”

Nguyên Chiến chỉ với một tay thì không cách nào xếp cánh lại giúp Cửu Phong, bất đắc dĩ đành phải cắm cây đuốc xuống đất, dùng cả hai tay.

Cửu Phong kêu the thé đầy đau đớn.

“Ong Ăn Thịt tới rồi!” Mãnh kêu to.

“Mau lên!” Nguyên Chiến ra sức gập cánh Cửu Phong lại.

Cửu Phong đau đến khặc khặc kêu to, Nghiêm Mặc ôm lấy đầu nó không ngừng dỗ dành, dẫn nó vào trong phòng đá.

Vung mạnh cây đuốc, không cho lũ ong đến gần, nhưng lũ ong quá nhiều, chúng nó bay vòng qua Mãnh, cắm đầu tấn công vào mông Cửu Phong.

Nguyên Chiến đang giúp Cửu Phong cũng bị chúng chích cho hai phát.

Nguyên Chiến rống to, khuỵa chân xuống mặt đất, cảm giác tê mỏi xuất hiện, rất nhanh sau đó bắp chân hắn dần mất đi cảm giác, tê liệt bắt đầu lan ra toàn thân, nhân lúc nửa người trên chưa mất hết cảm giác, hắn cố dùng sức một lần cuối, đẩy mạnh.

“Rắc!”

“Kiệtttttttttttttt ——!” Cái cánh bị thương của Cửu Phong trực tiếp bị bẻ gãy, cái này còn đau hơn cả bị lũ ong dùng đuôi đâm, nó bẩm sinh đã có sức đề kháng đối với nọc ong, chỉ cần không bị chích quá nhiều, cùng lắm thì cũng chỉ cảm thấy chỗ vết thương tê tê, mất chút cảm giác mà thôi.

Cuối cùng, cánh Cửu Phong bị Nguyên Chiến gập sát vào thân thể, đồng thời còn bị hắn đẩy mạnh vào trong phòng.

Nguyên Chiến không cam lòng cứ như vậy trở thành thức ăn mùa đông cho lũ ong Ăn Thịt, hắn bò đi lấy cây đuốc.

Mãnh xông lại bảo vệ Nguyên Chiến, Nguyên Chiến cũng cầm được cây đuốc, nhưng toàn thân hắn đã sắp mất hết cảm giác, chỉ thấy tê và mỏi.

Nguyên Chiến cảm thấy cây đuốc như nặng ngàn cân, hắn cố hết sức rống lên với Mãnh: “Vào trong, mau!”

“Kiệtttt!” Có lửa!

Cửu Phong vừa thấy đống lửa trong phòng liền muốn dập tắt nó.

Tay Nghiêm Mặc vẫn luôn đặt trên đầu và miệng nó, cảm giác được nó muốn há mồm, lập tức ôm lấy nó đầu: “Đống lửa là thứ cứu mạng chúng ta, mày nhịn một chút!”

Nghiêm Mặc đẩy Cửu Phong, muốn nó quay đầu sang hướng khác, đừng nhìn chằm chặp vào đống lửa.

Kết quả, Cửu Phong vừa chuyển hướng nhìn liền thấy kẻ thù đã bẻ gãy cánh nó.

Mãnh một tay giơ đuốc một tay kéo Nguyên Chiến lùi vào phòng.

Nguyên Chiến nỗ lực múa may cây đuốc, không cho ong Ăn Thịt tới gần, nhưng động tác của hắn càng ngày càng chậm, càng ngày càng phải cố hết sức, mồ hôi nhỏ giọt.

Cửu Phong nhìn chằm chằm Nguyên Chiến, nhất thời muốn trả thù, lại há miệng muốn phun lưỡi dao gió.

“Diêm Mặc!” Mãnh vừa lúc quay đầu lại, sợ tới mức gào lên.

“Đừng! Đừng làm bọn họ bị thương!” Nghiêm Mặc đầu đầy mồ hôi lạnh, vì sao tình huống thực tế lại khác xa dự tính của hắn vậy? Cũng may vì để tiện giao tiếp, hắn không dời tay khỏi đầu Cửu Phong, Nguyên Chiến mới tránh được một kiếp.

“Diêm Mặc, cậu mau đến xem Chiến, hắn bị gai độc của ong Ăn Thịt đâm rồi!” Mãnh vừa khua loạn cây đuốc vừa dẫn Diêm Mặc lại.

Nghiêm Mặc muốn khóc, hắn không thấy đường!

“Anh ta vào trong chưa? Mau đóng cửa!”

“Hơn nửa người Chiến không thể cử động được, tảng đá cũng không thể dời!” Mãnh nóng nảy hô.

Nguyên Chiến dựa vào cạnh cửa, cây đuốc trong tay hắn đã rơi trên mặt đất, nhưng hắn không có sức để mà nhặt lên.

Cái đệt! Nghiêm Mặc mắng như điên trong lòng: “Cửu Phong! Công kích! Đuổi lũ ong ra ngoài đi!” Bọn họ cần thời gian chặn cửa.

Cửu Phong làm theo, nhưng nó chỉ còn một cánh, vừa mở ra liền chèn cái phòng đá chật kín, đừng nói chi vỗ cánh, nó muốn giang thẳng một cái cánh cũng rất khó.

Mãnh trong lúc nôn nóng chỉ biết kéo Nguyên Chiến tới nơi an toàn nhất, là bên đống lửa, Diêm Mặc kêu cậu đóng cửa, cậu nghe thấy nhưng cậu không rảnh tay.

Bết bát hơn nữa là, thân thể to sồ của Cửu Phong đã chặn bít đường, Cửu Phong còn không cho Mãnh cầm đuốc đến gần mình, một khi Mãnh đến gần, nó liền chẳng phân biệt địch ta mà phun lưỡi dao gió với Mãnh.

“Sơn Thần đại nhân làm cái gì vậy! Chiến sắp chết rồi! Sao nó không cho chúng ta đi qua!” Mãnh muốn sụp đỗ mà gào to: “Vì sao cậu muốn đưa Sơn Thần vào? Chúng ta trốn trong phòng rõ ràng sẽ không gặp nguy hiểm!”

Nghiêm Mặc khóc không ra nước mắt, tình hình nguy hiểm chẳng những không thể giải quyết, mà ngược lại còn trở nên tệ hơn! Tất cả mọi người đều bị ‘sáng kiến’ của hắn làm hại!

Hắn nên làm gì bây giờ?

“Bay vào rồi! Ong Ăn Thịt phi bay vào rồi!” Mãnh đã không rảnh lo cho Nguyên Chiến nữa, cậu liều mạng khua cây đuốc, muốn đuổi lũ ong đã bay vào phòng ra ngoài.

Trong phòng bắt đầu bốc lên mùi ong cháy.

Ong Ăn Thịt hận Mãnh cực, ngoại trừ Cửu Phong, chúng nó chết trên tay Mãnh là nhiều nhất, điều này khiến chúng nó tấn công càng thêm kịch liệt.

Mãnh bị công kích cho kêu gào oa oa.

Nghiêm Mặc cố giữ bình tĩnh mà chỉ huy: “Mãnh, trước tiên anh đóng cửa gỗ lại, rồi chồng mớ đá tảng lên, có thể làm được bao nhiêu thì làm bấy nhiêu!”

Mãnh gấp gáp quá mức, đâm ra luống cuống tay chân, cậu còn phải đuổi lũ ong Ăn Thịt, không cho chúng nó tới gần mình và Chiến, còn phải nhanh chóng đóng cửa gỗ lại, dời đá lấp kín khe hở, mà cậu chỉ có một tay, căn bản không cách nào làm tốt hết mọi việc, kết quả là cửa gỗ đóng lại, nhưng đá chỉ chèn được hai cục.

“Diêm Mặc, tới giúp tôi coi!” Mãnh tức giận kêu to, vì sao chỉ có một mình cậu là vội vàng?

Nghiêm Mặc cắn răng lần mò về phía cửa: “Xin lỗi, mắt tôi tạm thời không thấy đường, đá ở chỗ nào, tôi tới chèn cửa gúp anh!”

“Cái gì?!” Mãnh quay đầu nhìn Nghiêm Mặc duỗi hai tay quờ quạng, vẻ mặt đầy lo lắng, cậu khổ sở rên một tiếng: “A a a! Tại sao lại như vậy? Cậu đừng có tới đây làm vướng tay vướng chân! Cẩu thận ong Ăn Thịt!”

Mãnh nhảy lên kéo tấm da thú, muốn dùng da thú chèn vào khe hở. Nhưng không đợi cậu đến gần khe hở, thì lũ ong như dùng phương thức ‘đánh bom tự sát’ mà liên tục bắn cây kim ở đuôi về phía cậu.

Đáng sợ nhất là, không chỉ ngoài phòng, lũ ong trong phòng cũng bắt đầu tấn công cậu.

Mãnh dùng da thú che chắn trước mặt, nhưng không thể che được phía sau, kêu thảm một tiếng, cậu vươn tay sờ ra sau đùi, nơi không được áo giáp da bảo vệ, khi sờ trúng vài mũi kim độc, cảm giác tê mỏi lấy chân cậu làm trung tâm mà bắt đầu khuếch tán ra bốn phía.

Thôi xong! Đây là suy nghĩ cuối cùng trước khi Mãnh đánh rơi cây đuốc.

“Diêm Mặc…… cẩn thận, chỉ còn mình cậu…….”

Nghiêm Mặc sửng sờ, kêu: “Nhị Mãnh? Anh làm sao vậy? Trả lời tôi!”

Mãnh cũng ruốt ruột, nhưng cậu chỉ có thể phát ra tiếng thì thào.

Nghiêm Mặc không nghe thấy, hắn chỉ nghe được tiếng thằng nhóc hét chói tai.

Thằng nhóc A Ô trốn sau đống lửa là an toàn nhất, trước mắt không có con ong nào chủ động công kích nó, nhưng nó vẫn rất sợ, nhịn không được hét lên.

Khi tuyệt vọng, Nghiêm Mặc cái gì cũng có thể thử, gọi lung tung: “A Chiến, anh có nghe thấy tôi nói không? Anh còn cử động được không? Tôi xin anh cố gắng một chút, thử xem có thể trực tiếp thay đổi hình dạng đất đá hay không …… là làm đất cao lên thành một bức tường, hoặc là làm đá lấp kín cửa lại! Anh có thể làm được, anh thử xem!”

Mãnh nghe liền cảm thấy không có khả năng, cậu nghĩ Nghiêm Mặc đã choáng đầu rồi.

Nguyên Chiến chấn động, hắn chưa từng nghĩ năng lực của mình còn có thể sử dụng như vậy, nhưng hắn có thể làm được sao? Phải làm như thế nào?

Nguyên Chiến đặt tay lên con dao đá trên eo, nhưng hắn cố gắng một lúc lâu cũng không rút dao đá ra nổi, tuy rằng Mãnh cố gắng bảo vệ hắn, nhưng vẫn có kẽ hở, áo da thú trên người hắn lại bị Cửu Phong quẳng xuống vách núi, da thịt lộ ra bên ngoài đã nổi lên mấy vết sưng có thể dùng mắt thường nhìn thấy.

Nghiêm Mặc bước tới trước một bước, thử gọi: “Nhị Mãnh? A Chiến? Các anh còn sống không?”

Đúng lúc này, Cửu Phong thấy trên lưng Nghiêm Mặc có con mười con ong Ăn Thịt, tức khắc giận dữ, ở ngay trong phòng phốc phốc phun lưỡi dao gió. Lưỡi dao gió phần lớn bay về phía ong Ăn Thịt xung quanh, cũng có lưỡi bay về phía lũ ong nhỏ đậu trên lưng Nghiêm Mặc.

Nghiêm Mặc kêu lên thảm thiết, lưỡi dao gió của Cửu Phong cắt lên người hắn rồi.

Máu chảy ra, nhưng tốc độ vết thương khép rất nhanh,dùng  mắt thường cũng có thể nhìn thấy được.

Nếu Nghiêm Mặc thấy cảnh này, hắn nhất định sẽ rất kinh dị, mà với tốc độ tự lành đáng sợ như vậy, thân thể hắn lại không có bất luận phản ứng tiêu cực nào, tựa hồ như thứ Cửu Phong cho hắn ăn chẳng những bổ sung đầy đủ dinh dưỡng cho thân thể ốm yếu của hắn, mà còn cung cấp và tích lũy năng lượng dư thừa cho hắn.

Số ong Ăn Thịt chú ý tới Nghiêm Mặc càng ngày càng nhiều, thậm chí rất nhiều con không công kích nữa, mà bay chung quanh Nghiêm Mặc.

Còn số ong Ăn Thịt nhỏ đậu trên lưng Nghiêm Mặc cũng càng ngày càng nhiều, tựa như ở miệng vết thương trên lưng Nghiêm Mặc đã phân bố ra thứ vật chất gì đó hấp dẫn đàn ong.

Mấy con ong nhỏ có chút hoang mang, vì sao bọn nó lại ngửi thấy mùi ong chúa, nhưng lại có chút không giống? Mà cái thân thể kỳ quái này rõ ràng tỏa ra hơi thở ong chúa, mới đầu mùi không rõ, nhưng bây giờ càng lúc càng nồng.

Đáng tiếc Nghiêm Mặc không biết sau lưng mình có ong Ăn Thịt, càng không biết chúng nó đang nghĩ cái gì, nếu không hắn nhất định sẽ đoán được đáp án.

Trong tiếng hét chói của thằng nhóc A Ô, Nghiêm Mặc nghĩ tới một biện pháp.

“Tao muốn dời đống lửa ra cửa!” Hắn hô lớn: “Cửu Phong, mày lùi vào trong, tránh đường!”

Mãnh nghe vậy hai mắt liền sáng lên, nhưng khi nhìn đến cửa gỗ, lông mày liền nhíu lại thành hình chữ Bát (八), cố hết sức nói: “Lửa… cửa gỗ… cháy, ong… bắn… kim!”

Nghiêm Mặc nghe thấy tiếng Mãnh, vui mừng.

Chưa chết! Thật tốt quá!

Hắn cũng biết đây không phải phương pháp tốt nhất, không nói tới việc cửa gỗ sẽ bốc cháy, lũ ong nóng nảy bay ngoài màn lửa sẽ bắn gai độc về phía bọn họ bên trong. Nhưng hắn nghĩ, lũ ong lớn thì tới cỡ nào? Cho dù chúng liều mạng bắn gai độc, thì tầm bắn cũng sẽ không quá xa, nhiều lắm chỉ chừng hai thước là cùng.

“Bây giờ không cần phải cố kỵ nhiều như vậy, trước hết ngăn lũ ong bên ngoài lại cái đã!” Nghiêm Mặc trả lời Nhị Mãnh. Hắn không muốn thừa nhận, vừa rồi không nghe thấy tiếng hai người bọn họ, hắn lại sinh ra hoảng hốt và khổ sở trong lòng. Đúng rồi, Nguyên Chiến có còn sống không vậy? Vì sao không nghe thấy hắn nói gì hết?

“Mắt… cậu……”

“Bảo đứa nhỏ kia hỗ trợ.” Nghiêm Mặc lạnh nhạt nói: “Nếu chúng ta chết hết, một mình nó cũng không sống nổi.”

Mãnh nghe Nghiêm Mặc nói muốn đứa nhỏ hỗ trợ, liền gấp đến độ đỉnh đầu bốc khói, nghĩ thầm: Thằng đó chỉ biết hét chói tai thôi, ngay cả chúng ta nói cái gì nó cũng không hiểu, cậu nhờ nó làm? Vậu còn không bằng tự cậu lo bảo vệ bản thân.

Nghiêm Mặc đã suy xét đến vấn đề giao tiếp, hắn nghĩ: Bại lộ thì bại lộ, dù sao cũng tốt hơn để cả lũ chết chùm.

Bây giờ hắn chỉ cầu có thể cứu được người nào hay người đó. Nhưng hắn lại tự giễu mà nghĩ: Quả nhiên mình không giỏi quản lý và lãnh đạo, ngoại trừ chỉ huy trong cuộc phẫu thuật ra, về phương diện ứng biến lúc nguy cơ hắn rất tệ hại, không suy xét chu toàn được nhiều việc.

Buồn bực trong lòng, đầu tiên Nghiêm Mặc trấn an Cửu Phong, bảo Cửu Phong lui vào một góc.

Cửu Phong cũng mệt mỏi rã rời, sau khi Nguyên Chiến và Mãnh ngã xuống, ong Ăn Thịt lại lần nữa tập trung toàn bộ công kích lên người nó, nếu không phải có một phần lớn ong Ăn Thịt không hiểu sao lại cứ bay quanh quái hai chân nhỏ, chắc nó đã bị lũ trùng đáng ghét này phóng kim đầy người rồi.

Nó cơ hồ đã không phun lưỡi dao gió ra được nữa, cũng may cái cánh nguyên vẹn của nó còn có thể thỉnh thoảng quạt quạt một chút, quạt bay mớ kim mà lũ ong phóng tới, nó muốn bảo hộ quái hai chân nhỏ của nó, dù cho nó có nặn hết sức lực để há mồm phun lưỡi dao gió đã không còn chút sát thương nào.

Cửu Phong phát ra tiếng kêu khẽ vừa đau đớn vừa bi phẫn. Lúc nó vẫn còn là chim non, cha mẹ nó cũng bắt thứ đó cho nó ăn, nhưng đâu xảy ra việc gì, vì sao tới lượt nó đi bắt thì lại bị bọn chúng đuổi theo?

Nghiêm Mặc không nhìn thấy, nhưng hắn biết Cửu Phong đang bảo vệ hắn, nếu không hắn cũng không thể nào chống đỡ đến tận bây giờ. Mà hắn cũng không biết rốt cuộc mình có bị ong Ăn Thịt chích hay không, tóm lại hắn vẫn còn cử động được.

Nghiêm Mặc lấy hết can đảm, bước ra khỏi vòng bảo hộ của Cửu Phong, lần mò theo vách tường đi đến góc phòng nơi có đống lửa.

Mãnh căng thẳng nhìn hắn, sau đó cậu ta phát hiện: “Chiến……” Mày làm cái gì vậy?!

Nguyên Chiến không biết từ khi nào đã rút được con dao đá, tự cắt lên đùi mình một vết, máu chảy ra, một phần nọc ong cũng chảy ra theo, sau đó hắn lại cắt trên mình bụng một đường, cảm giác đau đớn không truyền vào đại não, nhưng nửa người trên của hắn đã khôi phục một ít tri giác, cảm giác tê dại trong đầu cũng ngừng khuếch tán, hắn dựa vào chút sức lực nhỏ bé ấy, dùng hết toàn lực cắm một tay vào vùng đất cạnh cửa gỗ.

Muốn làm được như Diêm Mặc nói, hắn phải duy trì đầu óc thanh tỉnh, hắn muốn thử xem, cho dù không được, thì đó cũng đã là nỗ lực cuối cùng của hắn.

Trước kia hắn chưa bao giờ làm như vậy, không cần bất luận công cụ gì, cứ như vậy trực tiếp khống chế đất đá, nghe quả thực cứ như sức mạnh của thần.

Nhưng chẳng phải hắn có được sức mạnh truyền thừa của Đại Địa Chi Thần hay sao?

Có lẽ hắn không chỉ là một thợ đá như Diêm Mặc nói, hắn còn có thể làm được rất nhiều……

Mãnh nhìn Nguyên Chiến, không cho rằng lúc này hắn còn có thể làm được trò trống gì, chỉ xem hắn như đang giãy giụa trước khi chết.

Mọi sinh vật trong phòng đều nhìn chằm chằm Nghiêm Mặc.

Nguyên Chiến tập trung toàn bộ tinh thần để khống chế mặt đất, hắn nhìn Nghiêm Mặc, xác định Nghiêm Mặc vẫn có thể cử động, liền không nghĩ nhiều nữa.

Mà Mãnh, lại lộ ra biểu tình quái dị.

Cuối cùng Nghiêm Mặc cũng lần mò được đến bên cạnh thằng nhóc A Ô, hắn vừa vươn tay sờ đầu thằng nhỏ, vừa cố sức bày ra vẻ mặt ôn hòa nói: “Nhóc con, anh cần em giúp…….”

“A a a!” Thần kinh thằng nhỏ đã sợ tới cực điểm rồi, thấy Nghiêm Mặc vươn tay về phía mình, nó sợ tới mức tát bay tay Nghiêm Mặc ra, hét chói tai, còn đồng thời ra sức né tránh, không cho Nghiêm Mặc chạm vào mình.

Căng thẳng khiến cơn tức dâng lên cuồn cuộn trong lòng Nghiêm Mặc, hắn cho rằng thằng nhỏ bài xích mình, lại không biết nó chỉ đang sợ cái lưng bò đầy ong Ăn Thịt của hắn.

Cái thằng vong ơn bội nghĩa! Nghiêm Mặc lúc này sốt ruột lắm rồi, căn bản không có tâm tình mà dỗ con nít, hắn vừa định sử dụng phương thức thô bạo ép thằng nhỏ ngoan ngoãn nghe lời, liền nghe thấy Mãnh phát ra một tiếng hít ngược nho nhỏ và tiếng kêu sợ hãi.

Nghiêm Mặc không nhìn thấy gì hết, lúc thằng nhỏ tát bay tay hắn…… Có lẽ phải sửa thành lúc lòng hắn trào lửa giận mới đúng, đàn ong Ăn Thịt đang tấn công Cửu Phong trong phòng đột nhiên đồng loạt dừng lại, toàn bộ đều bay quanh thân hắn.

Nghiêm Mặc lại lần nữa vươn tay ra với thằng nhỏ, hai con ong Ăn Thịt đã vọt tới trước, bay vòng qua hắn, đánh về phía thằng nhỏ A Ô.

Thằng nhỏ hét thảm một tiếng, bụm lấy mặt mình, rất nhanh sau đó nó không động đậy được nữa.

Mãnh kích động kêu to…… nhưng âm thanh lại như đang thở dốc: “Mặc, ong…… nghe lời cậu……”Hậu trường

Trên vai trái Nghiêm Mặc có một con chim mặt người đậu xuống, vai phải có mấy con ong Ăn Thịt bay quanh, Nguyên Chiến ngồi xổm trước mặt hắn yên lặng làm cu li, Nghiêm Mặc tùy tay vén váy da của hắn lên đánh giá, ghét bỏ nói:

“Anh tự mà xem, ngoại trừ cái thứ đồ chơi treo lủng lẳng của anh, thì có chỗ nào mà sánh được với bổn đại gia? Anh có biết điểm xuất phát của anh thấp tới đáng thương không? Chỉ là một chiến sĩ cấp hai, mặt mũi còn không đẹp trai anh tuấn, hoang dại y như người tối cổ, chỉ có vóc người là còn được được, tổng thể mà nói, anh cách cụm từ ‘mãnh liệt, bá đạo, đẹp trai, ngầu lòi, lóa mắt, nhiều tiền’ ít nhất cũng chín mươi tám ngàn km, vậy mà anh còn không lo nỗ lực cố gắng đi?”

Nguyên Chiến lật tay, yên lặng dùng tinh thần lực đắp khối bùn thành một cái chén có đường viền hoa văn.

Nghiêm Mặc: “Trực tiếp biến thành chén sứ được không?”

Nguyên Chiến nghẹn khuất: “Không được.”

Nghiêm Mặc: “…… Vậy thì tôi cần anh làm gì?”

Buổi tối, Nguyên Chiến ngồi trên nóc nhà của cái bánh bao nào đó, dùng ngón tay chọc nóc nhà lủng một lỗ, chọc rồi lại chọc, chọc rồi lại chọc ……

Banh bao nào đó khóc lóc cầu xin: “Bên ngoài đang mưa đó thân ái ơi!”

Nguyên Chiến: “Cậu thử làm tôi nghẹn khuất một lần nữa xem, thân ái!”

Đọc truyện chữ Full