Hôm nay, Diệp đại phu mang theo A Hổ, lên núi đón nắng ấm mùa xuân.
Ngọc Bình sơn nối danh là có phong cảnh tú lệ, chỉ là thường có truyền thuyết về quỷ quái, cho nên không người nào dám đặt chân đến. Bất quá đã có A Hổ thần giữ cửa, Diệp đại phu đơn nhiên sẽ không sợ.
A Hổ mang theo Diệp đại phu, vẫn luôn dọc theo sơn đạo mà đi lên núi, càng vào sâu cây rừng càng tươi tốt, cây cỏ sinh trưởng, cây cối rậm rạp quá mức, che kín cả bầu trời, cơ hồ không thấy được ánh mặt trời, chỉ có thể nhìn thấy từ kẽ hở của lá cây, lấm ta lấm tấm vết sáng của ánh mặt trời, lại hướng trên núi mà đi, thực vật đều trở nên yêu dị sum sê, những gốc cây ngàn năm không biết tên, nở ra từng đóa hoa sắc tím lớn chừng miệng bát, từng đoá từng đoá tản ra mùi hương ngây ngất.
Diệp Cảnh Nhiên chỉ cảm thấy toàn thân ngứa ngáy, bất quá A Hổ trước mặt hắn, luôn luôn ung dung, cắn răng không sợ hãi, luôn thẳng lưng.
Đi một đoạn đường, cuối cùng cũng coi như đã tới nhà tranh, thoạt nhìn còn rất sạch sẽ, không tính là đơn sơ, bên ngoài nhà tranh còn có một cái vườn ăn sáng, in vài cái vết chân.
“Đây là vết chân gì?” Diệp đại phu tò mò hỏi.
A Hổ liếc mắt là đã nhìn ra đây không phải là của hồ ly lưu lại.
A Hổ mũi rất tinh, nghe ra được phụ cận, trốn trong bóng tối là cái thứ gì, vội vã khuyên Diệp đại phu: “Chúng ta vào nhà trước đi.”
Hồ ly đem bên trong nhà tranh bố trí không tệ, A Hổ để Diệp đại phu đến bên giường ngồi xuống: “Ta đi ra ngoài săn vài con mồi, ngươi ở lại trong phòng, đừng đi ra ngoài…”
“Không phải nói là mùa xuân không thể săn thú sao?” Diệp đại phu lơ ngơ: “Lẽ nào chúng ta phải ở lại chỗ này qua đêm?”
A Hổ đã chạy ra ngoài.
Diệp đại phu ngồi trong phòng một hồi, tò mò nhìn nhìn xung quanh, hắn là đại phu mười ngón không dính nước mùa xuân, xem cái gì cũng đều cảm thấy mới mẻ, mình trần đầy sức lực, đột nhiên nghe thấy bên ngoài có thanh âm đánh nhau.
Hắn hoàn toàn quên A Hổ không cho hắn đi ra ngoài, trực tiếp chạy ra khỏi nhà tranh để xem. Hắn men theo âm thanh đi tới phía sau nhà tranh, đẩy ra cây cối rậm rạp.
Cảnh tượng trước mắt làm cho hắn sợ ngây người.
Một thứ so với người còn cao hơn, trước trán là đôi con ngưới của đại lão hổ, đang đứng ở rừng cây phía sau nhà A Hổ, trong miệng đều là lông của hồ ly, kinh khủng nhất là, trên đất tán loạn quần áo của A Hổ.
Diệp đại phu cả người đều kinh ngạc sững sờ.
Phản ứng đầu tiên của hắn, chính là A Hổ đã bị lão hổ ăn.
Cơ hồ tại thời điểm không kịp phản ứng, nước mắt liền dâng lên, Diệp đại phu từ nhỏ phụ mẫu đều đã mất, thêm tính lạnh lùng nên không có bằng hữu, thật vất mới có A Hổ, lại bị lão hổ ăn mất.
Thế nhưng, hắn càng khiếp sợ hơn, là con hổ kia.
Nó ngậm hồ ly, ngẩng đầu lên, vừa nhìn thấy Diệp đại phu, cả người, không, là toàn bộ con hổ đều cứng lại rồi.
Trong miệng nó hồ ly, “Lạch cạch” một tiếng rơi xuống đất, lão hồ ly kia vốn cho là mình chỉ có một con đường chết, không nghĩ tới có thể chạy thoát, nhanh chóng bò dậy, lắc lắc thân thể, biến thành lão đầu, chạy như một làn khói.
Diệp đại phu nước mắt trong nháy mắt thu về.
Hắn tựa hồ đã minh bạch cái gì.
Mà thứ kia so với người còn cao hơn nữa, tướng mạo hung ác, dưới chân còn đạp quần áo của A Hổ, nó yên lặng mà tiểu tâm dực dực, so với một đứa nhỏ sợ bị đánh cơ hồ giống nhau, cúi đầu xuống, sau đó dùng hai chân trước ôm lấy đầu, trên đất co lại thành một đoàn, còn run rẩy.
Diệp đại phu tức giận trừng mắt lên.
“A Hổ?”
Con hổ kia run lợi hại hơn nữa.
Diệp đại phu nhất thời nổi trận lôi đình, trong lòng dâng lên đầy hỏa khí, giống như đang thiêu cháy, lòng tràn đầy đều là cảm thấy bị lừa dối cùng sự phẫn nộ, bất kể là ai, phát hiện mình chung sống với người yêu ba tháng, rốt cuộc chỉ là lão hổ, trong lòng cũng sẽ không dễ chịu đi!
Hắn quay người muốn đi, nhưng đáng tiếc vừa bị dọa đến chân nhũn đi, đi một bước liền ngã xuống đất, hắn cắn răng bò dậy, chạy xuống núi.
Đại lão hổ nhanh chóng ngậm lên quần áo, chạy theo.
Nó sợ bị đánh, lại sợ Diệp đại phu sinh khí, chạy đến phía trước Diệp đại phu, muốn đem hắn cản lại. Diệp Cảnh Nhiên hận hắn hận đến nghiến răng, nhặt lên cục đá liền hướng A Hổ mà đánh tới, vừa vặn nện trên gáy của A Hổ, nhất thời sưng lên thật lớn.
A Hổ cản lại, Diệp Cảnh Nhiên bỏ chạy, ôm đầu chạy vào trong rừng, hắn không biết đường, vừa tức đến choáng váng cả đầu óc, nhất thời giống như con ruồi không đầu chạy loạn, chạy chạy chỉ nghe phía sau lão hổ lo lắng rống lên, chính mình một cước đạp hụt, trực tiếp rơi vào bên trong một cái hố, sau đó một cái bóng đen to lớn liền đè xuống.
So với Đại lão hổ còn cao hơn nữa, trực tiếp đè ở trên người hắn.
Sau đó bọn họ đồng thời bị treo lên.
“Bắt được bắt được!” Một nam tử mặc áo xanh, từ trong rừng cây nhảy ra ngoài, nhảy cẫng hoan hô: “Con xà kia, còn nói ta sẽ không săn thú được! Xem đi! Ta ngay cả lão hổ cũng đều bắt được…”
Diệp Cảnh Nhiên bị treo ở trong lưới, bị thân hình khổng lồ của A Hổ chen ở trong góc, cái gì cũng đều thấy không rõ, chỉ nghe nam tử kia hạ lưới xuống mà đối võng nói: “Thế nào là người ~ con hổ ngốc! Ngươi không phải vào thành rồi sao?”
“Ta ngày hôm nay trở về núi.” A hổ ngoan ngoãn mà nói cho hắn biết: “Hắn chính là người mà ta nói với ngươi, Diệp đại phu”
“Diệp đại phu?” nam tử kia vòng tới Diệp đại phu bên này, ngước đầu tỉ mỉ đánh giá.
Diệp Cảnh Nhiên so với hắn còn kinh ngạc hơn.
“Huyện lệnh công tử? Ngươi thế nào ở đây?”
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Diệp Gia Dược Phổ
Chương 8: Phiên ngoại 2
Chương 8: Phiên ngoại 2