“Làm sao vậy? Công tử không thích những thứ này sao?” Bắc Linh rốt cuộc là nữ hài tử, vừa mở miệng đó là lời nói ôn nhu nhỏ nhẹ.
Tô Nhan cười lắc đầu, cầm lấy chiếc đũa bắt đầu ăn cơm.
Ăn xong cơm chiều, Nam Cẩm kiến nghị đi ra ngoài dạo quanh trấn nhỏ một chút, chờ đến khi một hàng bảy người đi ra ngoài mới phát hiện đêm nay là tết hoa đăng của nơi này. Vào đêm đông rét lạnh, đem hoa đăng trong tay thả xuống hồ, để chúng nó trôi theo dòng nước, tùy ý mà đi, mang theo những ý nguyện tốt đẹp nhất của mọi người nguyện ý cùng chúc phúc, đến được bến bờ xa nhất.
Trên đường phố tùy ý có thể thấy được đủ loại hoa đăng, có mười hai cầm tinh, có các loại hoa cỏ, còn có Quý phi đồ trông rất sống động, trên mặt mỗi người đi qua bọn họ đều mang theo thỏa mãn tươi cười. Tô Nhan đứng ở chỗ đó, trong lòng khơi dậy một tia khác lạ, trong mắt minh minh diệt diệt quang mang rất nhanh bị những hoa đăng sáng ngời lóa mắt bao phủ.
Hoa Lân thấy thần sắc y lại muốn bắt đầu biến hóa, vội kéo tay, nói: “Phía trước có một cái hồ gọi là hồ tình nhân, nghe nói chỉ cần cầm hoa đăng trong tay cầu nguyện tưởng niệm của mình đối với ái nhân, vô luận người kia đang ở phương nào, hai người cuối cùng sẽ gặp được nhau.”
“Thật không?” Tô Nhan cũng không cao hứng như tưởng tượng, ngược lại không mặn không nhạt hỏi lại một câu.
Hoa Lân trong lòng cả kinh, vội cúi đầu nhìn Tô Nhan, nương theo ánh sáng ngời ngời, hắn thấy Tô Nhan cũng đang nhìn hắn, trong cặp mắt đen nhánh tràn ngập sương mù, thanh âm không xác định vang giữa tiếng ầm ĩ huyên náo của mọi người: “Nếu hắn không chết, có phải giờ phút này đang đứng trong góc nào đó nhìn ta?”
“Thiếu gia…… Thiếu gia hắn vô luận như thế nào đều sẽ không quên ngươi.” Hoa Lân nỉ non, đôi mắt lại không dám nhìn Tô Nhan.
Tô Nhan nghe xong, cũng chỉ là đạm nhiên cười, sau đó từng bước một đi đến bên hồ. Thời điểm này là lúc du tết hoa đăng náo nhiệt nhất, bốn phía quanh hồ bị mọi người vây đến chật như nêm cối, từ xa nhìn lại chỉ có thể thấy rừng đầu màu đen. Duy nhất nữ hài tử Bắc Linh nhìn cảnh tượng này giống như thủy triều, không khỏi cười rộ lên: “Không nghĩ tới trấn nhỏ này lại có nhiều người như vậy, cái hồ tình nhân này bị che tới nhìn không thấy nước rồi.”
Tây Minh vẫn ôm kiếm, trên khuôn mặt lạnh băng xuất hiện một tia nhàn nhạt ý cười, hắn nhìn Bắc Linh liếc mắt một cái, nói: “Còn không mau đi cầu nguyện, cầu cho chính mình gả ra ngoài nhanh chút.”
Bắc Linh trừng hắn một cái, trong thanh âm thế nhưng hàm chứa vài tia hờn dỗi: “Liên quan gì đến ngươi! Bổn cô nương thích gả lúc nào thì gả!”
“Ah? Chẳng lẽ Bắc đại tiểu thư đã chọn được người thích hợp?” Hoa Lân ở một bên thêm mắm thêm muối, còn không quên liếc Tây Minh một cái.
Bắc Linh một ngẩng đầu, từ trong mũi hừ một tiếng: “Đó là đương nhiên!”
Tô Nhan nhìn thấy kiếm trong tay Tây Minh run lên một chút, cố tình Tả Kỳ phát bệnh ngu ngốc ở ngay lúc này thiên chân bồi một câu: “Bắc Linh phải lập gia đình sao? Hôn phu là ai á?” Bắc Linh như đang đợi những lời này, Tả Kỳ mới vừa hỏi xong, nàng liền chạy đến bên người Đông Hồ, một phen ôm cánh tay hắn, vui vẻ tuyên bố: “Hôn phu của bổn nữ hiệp đương nhiên phải là nhân tài như Đông Hồ mới có tư cách a!”
Nàng đôi mắt sáng ngời, lộ ra chút giảo hoạt, Tây Minh đang nổi nóng đương nhiên không chú ý đến, Tô Nhan nhìn sắc mặt xanh mét của hắn, ở trong lòng cười thầm một cái.
Nha, nguyên lai Tây Minh cũng có lúc tức giận.
Đông Hồ mặc nàng ôm cánh tay cũng không vội rút về, chỉ là nhàn nhạt cười: “Có được người như Bắc Linh làm thê tử đương nhiên là tốt, chỉ là……” Hắn nửa câu sau còn chưa nói xong, Bắc Linh vốn đang đeo trên tay Đông Hồ lập tức bị một cổ ngoại lực kéo trở về. Tây Minh mặt vô biểu tình giữ chặt tay cổ tay nàng, không màng Bắc Linh giãy giụa cứ thế đem người kéo đi mất, trước khi đi còn không quên nói với Tô Nhan: “Công tử, ta cùng với Bắc Linh có chút lời muốn nói, đi đây một chút.”
Tô Nhan gật đầu, phi thường khẳng khái vẫy vẫy tay: “Đi đi, không có kết quả thì không cần trở về.”
Chờ đến khi Tây Minh lôi kéo Bắc Linh mất hút trong đám đông, mấy người Tô Nhan mới lần nữa bước đến bên hồ, mơ hồ còn có thể nghe thấy phía sau cách đó không xa, thanh âm hoang mang của Tả Kỳ: “Tây Minh có nói cái gì muốn cùng Bắc Linh sao?”
Tô Nhan không khỏi bật cười, bước chân lại không dừng lại.
Có Nam Cẩm cùng Hoa Lân võ lâm cao thủ, hoàn toàn không tốn chút sức lực nào liền chen tới cạnh hồ, trên mặt hồ đủ loại hoa đăng đủ loại màu sắc hình dạng, giống như một dãy ngân hà lộng lẫy sáng ngời khiến lòng người phát run. Tô Nhan đứng ở bên hồ, hoa đăng trong tay chậm chạp chưa chịu buông, chỉ chuyên chú nhìn những hoa đăng như những ngôi sao trôi trên mặt hồ, lơ đãng ngẩng đầu, liền thấy đối diện bên hồ một thân ảnh thon dài đĩnh bạt. Người nọ an tĩnh đứng trong đám người, lại khó nén được quý khí cùng ưu nhã sinh ra đã có, đứng chen chúc trong đám người lại như tản bộ, thong dong phi thường.
Tô Nhan hơi há mồm, thấy người nọ mặt mày như họa, hoa đăng trong tay đột nhiên rơi trên mặt đất, tiếp theo không đợi mấy ngừoi Hoa Lân phản ứng, Tô Nhan chạy về phía người nọ đang đứng. Tâm tư y hoàn toàn đặt trên người người nọ, thế nhưng không nghĩ ở giữa hai người chính là một hồ nước tên gọi tình nhân. Y bước nhanh một bước, quần áo rất nhanh bị hồ nước thấm ướt, mọi người còn đang đắm chìm trong không khí hội hoa đăng tốt đẹp không biết nơi nào đột nhiên lao ra một người, hai chân đạp lên trong nước, tựa hồ hoàn toàn không cảm thấy dưới chân là hồ nước lạnh băng cỡ nào. Lại còn ở ra sức tiến về phía trước, lúc lướt qua kéo theo sóng gợn thật lớn khiến cho những hoa đăng tinh tế nhỏ xinh theo từng bước từng bước bị ướt nhẹp, kế tiếp chìm vào đáy hồ.
Đã có người ở bên hồ chửi bậy, cho dù người giống điên vọt vào trong hồ là thiếu niên thanh tú mỹ lệ cũng không ngăn được bất mãn vì tâm nguyện bị phá hư của họ.
Tô Nhan lại hoàn toàn không nghe thấy thanh âm những người đó, chỉ một mực muốn vượt qua hồ nước thật dài để đi đến bờ đối diện, đi đến bên người nọ.
Góc quần bị nước tẩm ướt trở nên nặng vô cùng, Tô Nhan cũng không để ý không màng cố gắng bước về phía trước, cho dù mỗi một bước đều trở nên gian nan trầm trọng, đôi mắt thủy chung không liếc dưới chân một cái, mà không hề chớp mắt nhìn chằm chằm hồ đối diện, sợ hãi người nọ nhân lúc mình chớp mắt sẽ biến mất không thấy nữa.
Thân mình đột nhiên bị người ngăn lại, Tô Nhan cắn răng, liều mạng giãy giụa, bên tai là thanh âm Hoa Lân tức đến sắp điên: “Tô Nhan, ngươi điên rồi!”
Tô Nhan vẫn không màng, hai chân ở trong nước không ngừng giãy giụa, bọt nước bắn lên khiến quần áo hoàn toàn ướt đẫm, thế nhưng cặp mắt u ám vẫn không chịu từ bỏ, vị trí người nọ mới đứng sớm đã đổi thành một gương mặt xa lạ, y mở to hai mắt nhìn một hồi lâu, rốt cuộc ngoan ngoãn đình chỉ giãy giụa.
Vào đêm đông là vô cùng rét lạnh, nước trong hồ càng thấu triệt tâm cốt.
Hoa Lân cùng Đông Hồ hai người đem Tô Nhan kéo lên bờ, Tả Kỳ vội đem thảm lông chuẩn bị tốt che trên người y.
Sắc mặt tái nhợt, môi lạnh đến phát tím, một câu cũng không nói, chỉ là vẫn luôn quay đầu lại nhìn đối diện bên hồ, rốt cuộc không nhìn thấy gương mặt kia nữa.
Bị Hoa Lân ôm trở về khách điếm, Tô Nhan liền bắt đầu phát sốt, sắc mặt hồng đến cực kỳ, thân mình giống như cái nồi hơi, nóng bỏng đến dọa người.
Hoa Lân cúi xuống muốn cởi quần áo ướt đẫm trên người y, y lại gắt gao bắt lấy vạt áo trước, trong miệng nỉ non cái gì, Hoa Lân bất đắc dĩ phải nhìn thoáng qua Nam Cẩm, Nam Cẩm lập tức hiểu ý đi ra ngoài rất nhanh đã trở về, phía sau đi theo một nam nhân trung niên, người nọ mặc một kiện áo dài màu xám hơi cũ, diện mạo bình thường, đôi mắt lại thâm thúy như biển.
Hắn vào cửa, Hoa Lân liền cung kính thối lui đến một bên, nam nhân cúi đầu nhìn thoáng qua Tô Nhan hôn mê trên giường, nói với mấy người bọn họ: “Đem một thùng nước ấm lại đây.”
Hoa Lân cùng Nam Cẩm lập tức nâng một thùng nước nóng hôi hổi tiến vào, tiếp theo ngoan ngoãn lui đi ra ngoài, còn thuận tiện đóng cửa phòng lại.
Trong phòng nháy mắt một mảnh an tĩnh.
Nam nhân trung niên đứng bên mép giường nhìn trong chốc lát, mới chậm rãi ngồi xuống, ngón tay sạch sẽ thon dài, bên dưới móng tay phiếm nhàn nhạt màu đỏ, đôi tay kia nhẹ nhàng vươn đi, giữ chặt đôi tay đang nắm vạt áo kia, sau đó không cần tốn nhiều sức đem quần áo trên người thiếu niên mê man cởi xuống.
Mỗi lần thoát một kiện, hô hấp nam nhân vội gấp rút một ít.
Chờ đến khi Tô Nhan bị lột sạch, nam nhân cũng không dám nhìn qua cơ thể tuổi trẻ non mịn kia, chỉ hơi hơi quay đầu đi, duỗi tay bế người qua chỗ đặt thùng gỗ, đem người trong lòng ngực nhẹ nhàng bỏ vào.
Tô Nhan nhắm chặt hai mắt, thân thể bị nước ấm ngâm qua lập tức trở nên hồng hào bóng bẩy, giống như một con tôm luộc, làm người thấy liền miệng ăn liên tục, muốn nếm thử một miếng.
Nam nhân trung niên kia đứng bên cạnh thùng gỗ, thò tay cẩn thận miêu tả hình dáng tinh xảo của thiếu niên, lại không dám tới quá gần, chỉ có thể như vậy ở trên hư không ôn nhu mà thâm tình vuốt ve. Nào biết Tô Nhan trong thùng gỗ đột nhiên duỗi tay, bắt được ngón tay nam nhân thon dài, đưa đến bên môi, duyên dáng trên mu bàn tay rơi xuống một nụ hôn.
Nhu hòa, không mang theo một tia tình dục, khẽ hôn khiến cho nam nhân bên thùng hô hấp nháy mắt thô nặng, nhưng vẫn không dám vọng động.
“Âu Dương Lam. Âu Dương Lam.” Tô Nhan bắt lấy cái tay kia, trong miệng nhẹ nhàng lẩm bẩm, gương mặt ửng đỏ vừa thấy đã biết đỏ ửng không bình thường, đôi mắt gắt gao nhắm, chỉ có cặp lông mi ở trên mặt hơi hơi run rẩy.
Nam nhân nhìn y ánh mắt nhíu chặt, không nhịn được cong người hôn xuống đôi môi bóng loáng một cái, còn chưa kịp thối lui, cổ đột nhiên bị người câu lấy, ngay sau đó, thiếu niên cực nóng liền hôn sâu, đôi tay ở cổ cứ thế dùng sức khiến hắn suýt nữa ngã vào trong nước. Thiếu niên nỗ lực hôn môi khiến cho hắn vẫn luôn lấy làm bình tĩnh cùng tự chủ làm tự hào, trong nháy mắt quân lính tan rã, hắc mâu của nam nhân lập tức trở nên u ám, thay vào đó ngọn lửa vô biên trong mắt lặng yên nở rộ.
Không đợi thiếu niên kịp hành động gì, liền vung cánh tay dài đem người trong thùng kéo lên.
Một người ngoài thùng, một người trong thùng, một người thần trí không rõ, một người đầu óc rõ ràng.
Nhiệt liệt hôn môi khiến cho không khí lạnh băng trong phòng nháy mắt bị nhiễm lên vui thích cùng ái muội, thân thể thiếu niên bị ngâm đến đỏ bừng dưới ánh đèn lộ ra đặc biệt ngon miệng. Đôi tay nam nhân đôi tay ôm lấy tấm lưng xích lỏa, chỉ thoáng dùng sức đã đem người hoàn toàn áp vào trong ngực, môi lưỡi hung mãnh công chiếm thành trì, thẳng đến hai người đều thở không nổi mới miễn cưỡng buông ra.
Khát vọng đối với người trong lòng ngực khiến cho dưới thân nam nhân lập tức có phản ứng, nụ hôn trên môi càng thêm ra sức.
Nào biết, đối phương lại đột nhiên ngừng động tác, nam nhân cúi đầu liền thấy người trong lòng ngực hô hấp thuận lợi, đã ngủ rồi.
Hắn cười khổ một tiếng, khẽ ôm người về trên giường, lấy từng kiện quần áo khô mát bên gối thay đối phương bọc lại, mỗi một kiện mặc vào như là tiếp thu khổ hình nào đó, chỉ có khó chịu hơn không có khó chịu nhất.
Đêm lạnh như nước, tư tư khanh cuồng.
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Tạc Niên
Chương 69
Chương 69