Tô Nhan bị câu này của hắn chấn đến co rút khóe miệng, chẳng biết tại sao, tâm lại đột nhiên điên cuồng nhảy dựng lên.
Ngẩng đầu đã thấy Âu Dương Lam gần ngay trước mắt. Hắn còn mặc trường bào màu đen khi ra ngoài lúc sáng, vạt áo choàng nạm viền vàng, toàn thân trừ bỏ đai lưng treo ngọc bội cũng không khác mấy lúc ở phủ. Chính vì như vậy Âu Dương Lam mới càng làm người mê muội. Không cần ngoại vật tô son trát phấn, chỉ cần hắn nhẹ nhàng đứng ở đâu nơi đó thoáng chốc trở thành phong cảnh, Tô Nhan nhìn hắn thế nhưng đã quên hoàn hồn.
Kiếp trước Âu Dương Lam thân mật nhất với mình, hắn từng ở dưới thân chính mình cuồng nhiệt mê loạn rên rỉ, ngâm nga, địa phương tốt đẹp nhất của hắn là thuộc về Tô Nhan y, trái lại cũng thế.
Bất quá mạc danh luân hồi một đời, người thân mật nhất thế nhưng đứng ở một nơi mình duỗi tay cũng không thể với tới.
“Ngươi cảm thấy ta lớn lên đẹp sao? Tô Nhan.” Thanh âm Âu Dương Lam nồng đậm ý cười giữa hậu viện yên tĩnh phá lệ rõ ràng. Thân thể Tô Nhan cứng đờ, khó khăn lắm mới thu hồi tầm mắt, không biết nên trả lời thế nào. Âu Dương Lam ở trong lòng mình tự nhiên là hoàn mỹ nhất, chỉ là hiện tại nếu trả lời như vậy, không biết Âu Dương Lam có hay không trực tiếp đem mình một chưởng đánh văng ra ngoài phủ.
Tô Nhan nhớ rõ Âu Dương Lam có nói qua, hắn không thích nhất là người khác nhìn mặt hắn.
Mà mình vừa mới, giống như lại nhìn tới thất thần.
Cằm đột nhiên bị nâng lên, khuôn mặt Âu Dương Lam anh tuấn không hề mong muốn đập vào mắt, Tô Nhan nghe thấy tiếng nói trầm thấp nhu mĩ phảng phất từ nơi rất xa truyền đến, mơ hồ mà mờ mịt: “Tô Nhan cảm thấy ta lớn lên khó coi sao?”
“…… Thiếu gia tự nhiên thiên hạ vô song.”
Vì thế, Âu Dương Lam vừa lòng cười, lấy tư thế này chậm rãi cúi xuống, chính xác ngậm lấy đôi môi hé mở của thiếu niên.
Tay hắn như cũ nắm cái cằm xinh xắn của thiếu niên, một cái tay khác xuyên qua vòng eo mảnh khảnh kéo vào trong lòng ngực, chủ động làm sâu sắc nụ hôn này. Người trong lòng ngực từ dại ra rồi thanh tỉnh lại đến giãy giụa đều bị Âu Dương Lam dễ dàng áp chế, bá đạo mà ôn nhu đem đôi tay không ngừng giãy ra đè lại. Môi lưỡi càng không kiêng nể gì công thành đoạt đất, từ lúc mới bắt đầu lướt qua đến bây giờ như lang như hổ, giống một người đói bụng thật lâu trong giây lát trông thấy một con heo sữa nướng, không nói hai lời liền nhào lên gặm sạch sẽ. Thật may Tô Nhan không phải heo sữa, Âu Dương Lam cũng không phải cầm thú. Cho nên chờ đến khi Âu Dương Lam rốt cuộc thấy đủ rồi, buông Tô Nhan ra, y phục trên người vẫn còn nguyên bộ dáng, chỉ là hỗn độn chút thôi.
Trong nội viện cỏ non vừa mới nhú ra giống như xấu hổ e thẹn nhắm mắt lại, phảng phất sợ vừa mở mắt sẽ thấy hình ảnh nhi đồng không nên thấy. Đại thụ cách đó không xa đều nhắm mắt ngủ gật, nó đối đôi thiếu niên này chàng chàng thiếp thiếp dây dưa thật sự không hề cảm thấy hứng thú, còn không bằng ngủ mới càng vui sướng hơn sao.
Từ đầu tới đuôi, Tô Nhan đều ở trạng thái bị động.
Này cùng hiện tại hoàn toàn không phải một chuyện a, Tô Nhan buồn bực chớp chớp mắt, nghĩ thầm thân thể này thật sự nhỏ bé, bị Âu Dương Lam đè nặng ăn sạch căn bản là không thể chống cự, chỉ là, hiện tại đây là cái trạng huống gì?
Âu Dương Lam thấy vẻ mặt y còn chưa hoàn hồn, tâm tình vui sướng, tiến đến bên tai Tô Nhan nhẹ giọng nói: “Thật muốn hiện tại liền ăn sạch ngươi.”
Tô Nhan phục hồi tinh thần lại, thần sắc đã khôi phục như thường: “Thiếu gia hôm nay uống rượu?”
Nghe vậy, Âu Dương Lam khóe miệng co lại, thế nào cũng không dự đoán được đối phương không hiểu phong tình như vậy, vì thế thanh âm cứng đờ đáp: “Không có.”
“Nga.” Tô Nhan gật gật đầu, như là căn bản không thèm để ý chính mình vừa bị người ta khinh bạc: “Nếu thiếu gia không có chuyện gì, vi thần về phòng trước.” Nói xong cũng không nhìn khuôn mặt tuấn tú của Âu Dương Lam đã đen như đáy nồi, qoay người đi về Lạc Anh Các.
Tô Nhan bước chân không nhanh không chậm, bóng dáng trước sau như một nhẹ nhàng, cho người ta một loại ảo giác hoàn toàn không thèm để ý vừa mới đã xảy ra chuyện gì. Chỉ là cả vườn xuân sắc cùng gió xuân lướt ngang nhìn thấy, bên miệng Tô Nhan treo một mạt sung sướng tươi cười.
“Biểu tình của thiếu gia thật đáng sợ.” Đại thụ sum xuê trên sân nhỏ, thanh âm tinh tế nói.
Một tiếng nói khác lập tức phụ họa: “Ân.”
“Vì cái gì thiếu gia đột nhiên thích Tô Lục công tử vậy?” Tả Kỳ sờ sờ đầu, vẻ mặt khó hiểu.
Hoa Lân hướng lên trời mắt trợn trắng, loại sự tình này hắn sao có thể giải thích rõ ràng: “Thích chính là thích, nào có nhiều lý do như vậy a?”
Tả Kỳ thấp thấp nga một tiếng, trong đầu vẫn là một đống dấu chấm hỏi, quay đầu lại nghĩ có phải nên hỏi Nam Cẩm hay không đây?
“Bất quá, A Nhan quả thật không nge lời à.” Hoa Lân sờ sờ cằm, trong ánh mắt tràn ngập một loại quang mang gọi là “Hưng phấn”, chớp lóe: “Bị thiếu gia hôn thế nhưng vẫn một bộ dáng lạnh như băng.”
Tả Kỳ đi xuống xem, vừa vặn thấy Tô Nhan biến mất ở chỗ ngoặt: “Tô Lục công tử có phải không thích thiếu gia hay không?”
“Thiếu gia chúng ta là một nhân vật anh tuấn tiêu sái phong lưu ngọc thụ lâm phong, sao có thể không có người thích!” Hoa Lân kích động.
“Kia vì cái gì Tô Lục công tử lại một bộ dáng đầy thờ ơ? Rõ ràng là bị thiếu gia khinh bạc, a!” Tả Kỳ vội che miệng lại, giống như làm như vậy là có thể rửa sạch những lời hắn vừa nói sai.
Hoa Lân trầm ngâm nửa ngày, đưa ra kết luận: “Không đúng, tuyệt đối là lạt mềm buộc chặt!”
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Tạc Niên
Chương 33: Lạt mềm buộc chặt
Chương 33: Lạt mềm buộc chặt