“A Tô, ngươi suy nghĩ kĩ chứ?” Tiêu Tuyệt vẫn chưa từ bỏ ý định, tiếp tục hỏi.
Tô Nhan thu hồi tầm mắt nhìn hắn, đột nhiên cười: “Ta bất quá nói chơi chút thôi, xem ngươi khẩn trương kìa.”
Tiêu Tuyệt lại không cười, một đôi mắt nhìn chằm chằm Tô Nhan, như định nói gì đó rồi lại thôi. Một lát sau, mới nghe hắn chậm rãi lên tiếng: “Ta nghe nói Âu Dương Lam có dưỡng một vài nam sủng?”
Tô Nhan gật gật đầu, không e dè thừa nhận.
Sau đó, Tiêu Tuyệt không nói chuyện nữa, chỉ là bưng đĩa trà đã lạnh trên bàn thay bằng trà nóng.
Tiêu Tuyệt đi không bao lâu, Nam Cẩm vào phòng. Sự thay đổi này làm Tô Nhan có chút ngoài ý muốn. Lời còn chưa nói đã thấy Nam Cẩm ngồi xuống cái ghế Tiêu Tuyệt vừa mới ngồi, không chút để ý nói: “Cái kia, ngươi biết lão bản Bách Hoa Lâu là ai hả?”
Tô Nhan nhướng mày, không nghĩ tới đối phương nhiệt tâm như vậy. Chính mình chẳng qua mới hoài nghi Tạ Nhiễm được giấu ở Bách Hoa Lâu mà thôi, cũng chưa có chứng cứ xác thực: “Không biết.”
Nam Cẩm liền ngẩng đầu lên nhìn, chậm rãi bày ra một cái tên: “Tô Dật.”
Tô Nhan lại cảm thấy đầu mình ong ong vang lên, giống như lúc thân thể bị vây trong nước, bọt nước ôn nhu bốn phía từ từ biến thành mặt mày khả ố. Lỗ chân lông đồng loạt nổi da gà. Như bị nước chui vào lỗ tai, Tô Nhan cái gì cũng không nghe thấy.
“Không có khả năng.” Tô Nhan sau một lúc lâu phục hồi tinh thần lại, chém đinh chặt sắt nói.
Nam Cẩm không phản bác, chỉ là bình tĩnh nói ra sự thật: “Khế nhà cùng khế cửa hàng ở trên tay ta, ngươi có muốn xem không?”
Tô Nhan chậm rãi dùng hai mắt của mình nhìn chăm chăm vào khuôn mặt Nam Cẩm, thanh âm nhẹ như tro bụi: “Hắn cùng Tạ Nhiễm……”
“Chính là những gì ngươi tưởng.” Nam Cẩm bình tĩnh nhìn Tô Nhan, thanh âm không một tia gợn sóng.
Vì thế, ngón Tô Nhan liền nắm chặt lấy chăn, trong mắt mang theo thần sắc khó có thể tin: “Không có khả năng! Tứ ca hắn vẫn luôn ở Giang Nam, sao có thể……”
Nam Cẩm thấy Tô Nhan sắc mặt tái nhợt, không khỏi lên tiếng: “Trước mắt chỉ mới chứng thực hắn cùng Tạ Nhiễm có quan hệ, không thể kết luận hắn liên quan đến chuyện của thiếu gia.”
Tô Nhan không nói chuyện, đột nhiên nhớ tới Âu Dương Lam đã từng nói với mình: Tạ Nhiễm là vì một người nam nhân mà phản bội hắn. Người nam nhân này hiện giờ đã trồi lên mặt nước, rõ ràng trước mặt, Tô Nhan lại có một chút cự tuyệt tin tưởng.
Ở phủ Thừa tướng, nếu còn ai đáng giá để y thật tình đối đãi, đại khái chính là Tứ ca Tô Dật cùng Ngũ ca Tô Thần.
Khi còn nhỏ, Tô Nhan thường bị ba huynh đệ Tô Lâm khi dễ. Lúc ấy ký ức Tô Nhan khắc sâu nhất chính là hình ảnh Tô Dật cùng Tô Thần gầy yếu lại kiên định. Bọn họ không chút do dự che trước người mình, trực tiếp đối kháng trưởng tử Tô gia.
Tô Nhan biết chuyện kia yêu cầu dũng khí rất lớn, cho nên mới phá lệ quý trọng hai người họ.
“Còn tra được cái gì?” Tô Nhan ngẩng đầu lên nhìn Nam Cẩm, thanh âm như đang không ngừng run rẩy, mỏng manh lại đinh tai nhức óc.
Nam Cẩm lắc đầu: “Tô Dật cùng Tô Thần còn ở Giang Nam.”
“Thiếu gia biết không?” Tô Nhan lại nghĩ tới vấn đề này, gấp gáp không chờ được mà hỏi ngay, mới phát hiện chính mình thế nhưng đã mất đi bình tĩnh. Nam Cẩm kia vẫn là bộ dáng vạn sự đạm nhiên: “Ngươi hy vọng ta nói cho hắn sao?”
Tô Nhan hô hấp cứng lại, đột nhiên phát hiện mình thật sự đã xem thường người tên Nam Cẩm trước mắt này.
Nam Cẩm thấy Tô Nhan không nói lời nào, đột nhiên cười cười: “Yên tâm, đây là bí mật của chúng ta, sẽ không để người thứ ba biết.” Thanh âm nghe ra chút dỗ dành tiểu hài tử. Tô Nhan giờ phút này không rảnh bận tâm nhiều vậy, nỗi lòng rối loạn nền đầu óc cũng không suy nghĩ tốt.
Tô Nhan không biết Nam Cẩm đi lúc nào, trong đầu không ngừng lặp lại những hình ảnh linh tinh đó. Tô Dật cùng Tô Thần che trước người mình, Tô Nguyên Tu trên mặt không còn huyết sắc, ngọ môn ngoài chợ, trên mặt đất một bãi máu đỏ rực, cùng với năm cái đầu của các ca ca, rải rác quanh đó là năm thi thể của họ. Tô Nhan không biết mình vì cái gì đột nhiên nghĩ đến, chỉ là cảm thấy, những thứ đã bị chôn chặt dưới ký ức trong nháy mắt lại đột nhiên hiện lên rõ ràng, phảng phất từng cảnh chiếu chậm trước mắt mình, không kiêng nể.
Thời điểm ánh sáng trong phòng chậm rãi sụp xuống, Hoa Lân đến mang theo một hộp đồ ăn. Hắn thấy Tô Nhan ngồi ở trên giường, vẻ mặt cùng bộ dáng ngốc ngốc, liền lo lắng hỏi: “A Nhan, ngươi có phải thấy trong người không khỏe hay không?”
Tô Nhan chậm rãi ngẩng đầu lên, ánh mắt có chút tan rã, đợi Hoa Lân lại lặp lại một lần nữa mới dần dần khôi phục thần trí.
“Ta không có việc gì.” Vì thế Tô Nhan cười cười, mà tươi cười không hề có lực thuyết phục.
Hoa Lân thấy bộ dáng này, đau lòng thở dài, sau đó đem hộp đồ ăn cùng chén đĩa lấy ra, một bên nói: “Thiếu gia có việc đi ra ngoài, phân phó ta nhất định phải nhìn ngươi ăn xong mới được đi,” nói tới đây, hắn đột nhiên nghiêng người qua, vẻ mặt đặc biệt thiếu đánh: “A Nhan, ta phát hiện thiếu gia đối với ngươi đặc biệt để ý đó.”
Tô Nhan cười: “Có sao?”
“Thật sự, ta chưa từng thấy ngài ấy khẩn trương vì người nào đâu.”
“Đối Nhị hoàng tử cũng chưa từng có sao?”
Hoa Lân giống bị lời này kinh ngạc một chút, sau đó mới nói: “Đó là hoàn toàn bất đồng.”
Tô Nhan nhướng mày, trên gương mặt nhợt nhạt gợi lên một tia tươi cười, Hoa Lân thấy Tô Nhan có vẻ muốn tiếp tục nghe mình nói, liền giống cái máy hát mà bật lên theo yêu cầu: “Thiếu gia đối Nhị hoàng tử tuy rằng cũng thực để bụng, nhưng mà chưa khẩn trương đến mức này a. Có một lần Nhị hoàng tử cũng sinh bệnh, thiếu gia tuy sốt ruột, nhưng cũng không đi Thanh Nhân Cung thăm hỏi, chỉ sai người tặng dược liệu tốt nhất qua đó. Hơn nữa, thiếu gia cùng Nhị hoàng tử tuy rằng huynh đệ tình thâm, nhưng ta còn chưa gặp qua thiếu gia thân cận với Nhị hoàng tử nhiều như thân cận với ngươi đâu.”
Âu Dương Lam vì Âu Dương Vân có thể quỳ gối không dậy nổi, sao Hoa Lân có thể minh bạch tình ý này?
Đồng dạng, cũng thâm tình như đối với mình, cho nên mới cảm thấy mất mát, không thể không đau lòng.
Buổi sáng Âu Dương Vân bị xử tử đó, là lần duy nhất Tô Nhan thấy Âu Dương Lam khóc. Hắn không phát ra âm thanh, chỉ là những giọt nước mắt cứ như chuỗi hạt châu bị đứt, từng viên từng viên lăn xuống, hai tay của hắn gắt gao nắm thành quyền, an tĩnh như một con dã thú tùy thời đều có thể thức tỉnh. Hơi thở trên người Âu Dương Lam trong nháy mắt kia không còn là những gì mà Tô Nhan quen thuộc.
Trở nên mười phần xâm lược, trở nên làm người sợ hãi.
Dưới “Giám thị” của Hoa Lân mà dùng bữa tối, Tô Nhan cũng mệt nhọc, Hoa Lân thấy y buồn ngủ muốn chết mới cười cười đem chén đĩa thu dọn, nhẹ nhàng ra ngoài.
Tô Nhan nằm ở trên giường, đôi mắt trước sau không thể nhắm lại, cũng không biết thức bao lâu mới mơ mơ hồ hồ ngủ được.
Ngày hôm sau, nghênh đón Tô Nhan chính là tin tức Vương Quý Phi bị nhốt vào đại lao.
Nguyên lai, buổi chiều hôm qua có người phát hiện trong tẩm cung của Vương Quý Phi xuất hiện xiêm y và giày vớ của nam tử. Sau khi Hoàng Thượng biết được đương nhiên giận dữ, ông ta là vua của một nước là vương của triều đình, há có thể chịu đựng phi tử mình hàng ngày sủng hạnh lại dan díu với nam nhân khác, ông ta không nói hai lời liền đem Vương Quý Phi tống vào đại lao.
Khi Tiêu Tuyệt đem tin tức này nói cho Tô Nhan, trên mặt còn mang theo chút vui sướng khi người gặp họa.
Tô Nhan nghe xong cũng chỉ hơi ngạc nhiên, ngay sau đó lại khôi phục bộ dáng bình thường.
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Tạc Niên
Chương 25: Tình ý
Chương 25: Tình ý