“Là ai có phúc khí như vậy a? Thế nhưng có thể làm Tô Lục công tử tự mình hầu hạ?” Âu Dương Khâm trong bụng tò mò giống như tham gia xem náo nhiệt, không khơi ra cái gì quyết không bỏ qua.
Tô Nhan cầm chặt bình rượu thuốc trong tay, ánh mắt có chút do dự.
Trước kia Âu Dương Lam thường xuyên bị thương, dù vô tình hay cố ý trên người hắn luôn có đủ loại vết thương có lớn có nhỏ đủ cả. Sau đó chính mình phải hoảng loạn chạy tới trị thương cho hắn, công phu này nhờ đó mà luyện thành. Bởi vì làm nhiều, cho nên tự nhiên sẽ quen.
Chỉ là, chuyện đó sao có thể nói cho hai vị trước mắt này nghe được? Cho dù nói, bọn họ cũng sẽ nói mình ăn nói khùng điên đi.
Rốt cuộc, cuộc đời mới này, mình cùng Âu Dương Lam nhận thức ngắn ngủn mới mấy ngày mà thôi.
Nghĩ đến đây, Tô Nhan hơi hơi ngẩng đầu, cười nói: “Muội muội ta.”
Âu Dương Khâm nghe được đáp án, nga một tiếng, không tiếp tục hỏi nữa. Tô Nhan không khỏi thở ra một hơi, vừa quay đầu liền bắt gặp ánh mắt sâu thẳm của Âu Dương Lam. Tuy rằng biết Âu Dương Lam không dễ bị gạt như Âu Dương Khâm, nhưngTô Nhan vẫn lựa chọn tránh né tầm mắt, làm như không phát hiện trong mắt hắn trừ bỏ không tin chính là không tin.
Hai người ngồi trong chốc lát, Âu Dương Lam mới mang theo Tô Nhan đứng dậy rời đi.
Trước khi đi, Âu Dương Khâm cố ý đem Tô Nhan kéo đến một bên nói chuyện, Âu Dương Lam tuy không kiên nhẫn nhưng cũng không phát tác.
Thẳng đến hai người ra Thanh Phúc Cung, Âu Dương Lam cũng chưa nói một lời, Tô Nhan cũng thuận theo im lặng, bảo trì trầm mặc.
Mùa xuân càng lúc càng gần, tuyết đã chậm rãi hòa tan. Thế giới tuyết trắng mênh mông sắp rời đi, thay thế cho nó sẽ là mãn viên xuân sắc. Ngự Hoa Viên như cũ tản ra hơi thở mãnh liệt của sự sống. Tô Nhan nhìn đến lá cây trên, cảm thấy thân mình không còn lạnh như lúc nãy.
“Ta muốn đi gặp Hoàng Thượng, ngươi đi về trước.”
Âu Dương Lam ở Ngự Hoa Viên cuối dừng lại, quay đầu đối Tô Nhan nói.
Tô Nhan gật gật đầu định bước đi, nào ngờ Âu Dương Lam đột nhiên giữ chặt cổ tay y. Nhân lúc Tô Nhan còn lờ mờ nghi hoặc, hắn liền cởi áo khoác trên người áo khoác cầm xuống, lại khoác ở trên người Tô Nhan. Thanh âm vẫn lạnh lùng, rồi lại nghe như mất tự nhiên: “Không biết đường ra ngoài thì tìm thị vệ dẫn đường, nói là ta phân phó.” Nói xong cũng không đợi Tô Nhan phản ứng liền xoay người đi ngự thư phòng. Tô Nhan đứng ở trên nền tuyết, hơn nửa ngày mới hồi phục tinh thần, trên mặt đột nhiên lộ ra một nụ cười.
Đem áo khoác to lớn trên người khẽ quấn chặt, cánh mũi lập tức tràn ngập hương vị thuộc về đối phương.
Nhàn nhạt, hơi thở khiến người mê muội.
Tô Nhan nắm chặt áo lông trên người, bi ai phát hiện, chính mình tựa hồ trước nay vô pháp thoát khỏi ôn nhu của Âu Dương Lam, cho dù từng bị người nọ đích thân ban chết.
Tình yêu, là thứ khó chiếm được.
Trong lòng nổi lên hơi lạnh chua xót, sau đó từng bước một ra khỏi hoàng cung.
Thời điểm xuất cung, Tô Nhan cố ý chọn Bắc môn quạnh quẽ nhất. Vừa ra cửa cung, liền lập tức hướng Phượng Dương khách điếm cách đó không xa mà đi. Khách điếm này không có mấy người, chưởng quầy đang tính toán sổ sách, thấy người vào lập tức đem bàn tính ném qua một bên, cung kính nghênh đón: “Tô Lục công tử, thỉnh vào trong. Muốn ăn cái gì ta lập tức phái phòng bếp làm.”
Tô Nhan không nhúc nhích, nhìn đại đường quạnh quẽ nói: “Lão bản của các ngươi đâu?”
Chưởng quầy hiển nhiên có chút khó xử: “Lão bản hôm nay không thoải mái, không muốn tiếp khách.”
Tô Nhan hơi hơi nhướng mày, khẽ cười nói: “Lá gan lão bản các ngươi thật là càng lúc càng lớn, hắn ở đâu?”
Câu này nhẹ nhàng nhàn nhạt hỏi chuyện làm chưởng quầy sửng sốt, sau đó không dám tìm cớ gì nữa, thành thật nói: “Lão bản trong phòng ngủ.”
Tô Nhan nghe được đáp án, không khỏi phân trần tiến vào hậu viện.
Tiền viện là khách điếm, hậu viện lại là chỗ ở lịch sự tao nhã. Cái gọi là thanh tịnh giữa chốn phồn hoa cùng lắm cũng chỉ như thế này thôi.
Tô Nhan không chút khách khí đem cửa phòng trước mắt đẩy ra, giường lớn làm bằng gỗ đàn phát ra tiếng “Chi chi”, tiếng thở dốc thô nặng, như thế nào cũng đều khó nghe. Tô Nhan lại mặt không hồng khí không suyễn đi vào, ở bên cạnh bàn ngồi xuống, biểu tình bình tĩnh thật sự.
Có lẽ do tiếng mở cửa quá lớn, một lát sau thanh âm trong phòng liền chậm rãi dừng lại. Một cái đầu từ trong màn giường ló ra, thấy trong phòng không biết khi nào có người tiến vào, không khỏi quát: “Ngươi là người phương nào! Dám tự mình xông vào trong nhà người khác!”
Tô Nhan giương mắt nhìn lướt qua người đang nói chuyện kia, lại cúi đầu như cũ, đổ một ly trà, người nọ đại khái không dự đoán được người trước mắt này chỉ là thiếu niên mười ba bốn tuổi thế nhưng vô lễ như vậy, không khỏi nổi trận lôi đình: “Ngươi không ra ngoài bổn thiếu gia sẽ cho ngươi biết thế nào là thống khổ!”
Nghe xong lời này, Tô Nhan mới ngẩng đầu lên, nói: “Tiêu Tuyệt, con mồi hiện tại của ngươi như ý a, lớn lên tính cánh xấu xí, lễ nghĩa gia giáo cơ bản nhất cũng không biết, thật làm người ta thất vọng tột đỉnh.”
“Ngươi!” Người nọ còn tính nói chuyện, một thanh âm khác lại đột nhiên vang lên: “Cút! Nơi này khi nào đến phiên ngươi nói chuyện!”
Tiếp theo liền nghe thấy “Phanh” một tiếng, người vừa hướng Tô Nhan hô to gọi nhỏ liền từ trên giường trực tiếp bị đá xuống mặt đất. Rèm ngay sau đó bị xốc lên, Tiêu Tuyệt dựa nghiêng trên đầu giường, cũng mặc kệ trong phòng còn có một người, híp mắt xem Tô Nhan: “Ngươi hôm nay sao có hứng thú tới đây?”
Tô Nhan không phản ứng, hai mắt nhìn người từ trên mặt đất bò dậy, so với mình lớn hơn một chút, lớn lên rất là thanh tú, ân, đây đúng là loại hình Tiêu Tuyệt ưa thích.
Sau đó mới đưa tầm mắt xả đến kiện áo khoác Tiêu Tuyệt đang mặc trên người: “Ngươi tuổi trẻ túng dục như vậy, chưa tới ba mươi tuổi liền không cử động được.”
Tiêu Tuyệt nghe xong, khinh thường cười: “Nhân sinh đắc ý cần tẫn hoan, ai biết ngày mai sẽ là quang cảnh gì?”
Lúc này, thiếu niên kia từ trên mặt đất bò dậy cũng đã mặc xong rồi quần áo, đứng một bên đi cũng không được ở lại cũng không xong. Tiêu Tuyệt ném ánh mắt qua, không mặn không nhạt nói: “Lý Công tử không đi chẳng lẽ còn phải chờ ta tự mình đưa tiễn sao?”
Lý công tử gì đó nghe xong, mặt ửng hồng lên, khiếp nhu nhu nói: “Ta đây khi nào có thể lại đến?”
Tiêu Tuyệt hình như có chút không kiên nhẫn, nhăn lại tuấn tú mi: “Chỉ một lần này, lần tới tái kiến, chúng ta vẫn là bằng hữu.” Thanh âm thanh lãnh đáy mắt lộ ra tuyệt tình, thiếu niên kia nghe xong cắn cắn môi dưới, sau đó xông ra ngoài.
Tô Nhan nhìn bóng dáng đang biến mất ở cửa bèn nhớ tới Âu Dương Khâm, trà tới trong miệng đều tựa như mang theo chút cay đắng.
Tiêu Tuyệt vẫn giữ tư thế như cũ, vạt áo rộng mở thân hình gầy nhưng rắn chắc ngực lại trắng nõn, Tô Nhan không e dè nhìn hắn, từng câu từng chữ nói: “Người cũng như tên a, Tiêu Tuyệt, Tiêu Tuyệt, tên này đặt trên người ngươi không còn ai thích hợp hơn.”
“A, ngươi hôm nay bị kích thích cái gì? Không chút lưu tình nào liền mắng ta?”
Tô Nhan trừng hắn liếc mắt một cái, nâng chung trà lên nhấp một ngụm: “Hôm qua Tam hoàng tử yêu cầu Hoàng Thượng bãi bỏ tước vị của hắn.”
“Nga?” Tiêu Tuyệt nhướng mày, trong giọng nói toàn là không cho là đúng: “Người này không biết nhân gian khó khăn a, bao nhiêu người nằm mơ đều muốn làm hoàng thân quốc thích, hắn thế nhưng không cần, thật là kẻ ngu xuẩn.”
“Ngươi biết ẽo hắn thích ngươi, mà ngươi lại không thích người hoàng tộc.” Tô Nhan giương mắt nhìn thiếu niên tuấn mỹ trên giường, nhẹ giọng nói.
Tiêu Tuyệt lại cười nhạo một tiếng: “Hắn thích ta cùng ta có quan hệ gì?”
Đây là đáp án trong dự kiến.
Tô Nhan không nói nữa, chỉ là cúi đầu uống trà. Tiêu Tuyệt nhìn hồi lâu, rốt cuộc từ trên giường bước xuống dưới, đi đến ghế bên cạnh ngồi: “Âu Dương Lam khi dễ ngươi?”
“Hắn đường đường là một hoàng tử khi dễ một thư đồng như ta làm gì?”
Tiêu Tuyệt lại không cười, ngược lại vẻ mặt nghiêm túc: “Ngươi đừng quên hắn đến là vì cái gì.”
Tạ Nhiễm.
Trong đầu Tô Nhan lập tức nhảy ra tên này, nghe thấy Tiêu Tuyệt tiếp tục nói: “Tạ Nhiễm đâm hắn bị thương rồi lẩn trốn. Tiếp đó, ngươi lại vào phủ Lục hoàng tử làm thư đồng, ngươi cảm thấy Âu Dương Lam sẽ không cảnh giác? Cho dù ngươi không hề có tâm kế hắn cũng sẽ tưởng ngươi muốn ám hại hắn, nơi chốn đề phòng ngươi. Hơn nữa, ngươi mặc dù không phải Hoàng Thượng ban cho, hắn cũng vô pháp cự tuyệt ngươi. Cho nên, hắn hẳn là tùy thời khó dễ ngươi mới đúng.”
Có lẽ chính Âu Dương Lam cũng không dự đoán được Tạ Nhiễm lại xuống tay hại hắn. Từ lúc mình đến phủ Lục hoàng tử tới nay, Âu Dương Lam tựa hồ không nhắc qua Tạ Nhiễm. Hoa Lân cùng hạ nhân trong phủ đều chưa từng nhắc tới, hẳn là sợ Âu Dương Lam nghe được đi.
Tạ Nhiễm đi theo Âu Dương Lam đã được năm sáu năm, người thân cận như thế đột nhiên có một ngày kề lưỡi dao vào người ngươi. Làm người nghĩ đến là cảm thấy sợ, huống chi Âu Dương Lam đã tự mình trải qua.
Nhớ tới người nọ đối chọi gay gắt, Tiêu Tuyệt quả nhiên không đoán sai.
Chính là……
Tô Nhan vô ý duỗi tay chạm vào áo khoác trên người, lập tức bình tĩnh lại. Âu Dương Lam không phải người keo kiệt, hắn biết phân biệt đúng sai ai tốt ai xấu, sẽ không vì một Tạ Nhiễm mà đánh đồng người khác.
Từ Phượng Dương khách điếm đi ra, mặt trời đã lên cao.
Tô Nhan lúc này mới kinh giác, chính mình ngây người ở chỗ Tiêu Tuyệt đã lâu.
Tô Nhan cùng Tiêu Tuyệt quen biết rất nhiều năm, lâu đến mức Tô Nhan không nhớ rõ lần đầu tiên bọ họ gặp gỡ là khi nào. Tiêu Tuyệt không thích cùng người hoàng gia giao thiệp, càng không thích cùng người trong quan trường có bất luận trao đổi gì. Hắn chỉ toàn tâm toàn ý làm ẩn sĩ, không để ý giang hồ, không quan tâm chính trị, trộm mong cả đời an nhàn.
Ngẫu nhiên lúc tâm tình tốt thì cứu vài người, tâm tình không tốt thì chạy đến hậu viện Phượng Dương khách điếm ôm ấp mỹ nhân, ca hát rượu chè, khá là khoái hoạt.
Trở lại phủ Lục hoàng tử đã quá bữa cơm trưa.
Đoán chắc giờ này Âu Dương Lam và Hoàng Thượng cùng nhau dùng bữa bây giờ vẫn chưa kịp trở về. Ai ngờ chân mới vừa bước vào cửa phủ, Tô Nhan liền thấy Âu Dương Lam nổi giận đùng đùng đi thẳng đến trước mặt, thanh âm lạnh băng lại cứng đờ: “Ngươi đi đâu đây?”
Tô Nhan bị hắn tức giận làm cho sửng sốt, ngay sau đó nói: “Vi thần thấy sắc trời tốt nên ra ngoài đi dạo, không biết Lục hoàng tử đã hồi phủ, vi thần biết tội.”
Ngữ khí hèn mọn, Âu Dương Lam càng nghe mặt mày càng khó xem, lại càng như sương rơi trên tuyết càng lúc càng hỏng bét.
Hoa Lân đứng sau hắn thấy không khí càng ngày càng lạnh, vội ra tới hòa giải: “A Nhan, ngươi đi ra ngoài cũng không nói một tiếng, làm hại thiếu gia tưởng ngươi đi lạc phái người đi tìm khắp nơi.”
Tô Nhan sửng sốt, nâng mắt nhìn Âu Dương Lam chỉ thấy một bóng dáng đầy tức giận.
Hoa Lân đi tới kéo tay Tô Nhan, thân thiết nói: “Ta đã nói rồi, thiếu gia chính là ngoài lạnh trong nóng, ngươi đứa nhỏ này thật khiến người ta sinh khí mà. Ra cung cũng không về phủ còn dám đi dạo khắp nơi. Thiếu gia vừa về đã hỏi ngươi mới biết ngươi không có trong phủ, lúc này liền sai người đi tìm khắp nơi, thật là hù chết người a.”
“Hoa tổng quản giáo huấn phải, Tô Nhan sẽ nhớ kỹ.”
Hoa Lân khoát tay: “Phủ hoàng tử chúng ta cũng không nhiều quy củ, về sau chú ý một chút là được.”
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Tạc Niên
Chương 10: Một thuyền người đổ nhào
Chương 10: Một thuyền người đổ nhào