DocTruyenChuFull.Club

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Tạc Niên
Chương 6: Lo sợ không đâu

Nghe thấy tiếng nói này Âu Dương Khâm giật mình lập tức đứng dậy, lại bị Tô Nhan ấn trở về. Tô Nhan nhìn cửa phòng, bình tĩnh nói dối: “Vi thần đang ngủ, không biết Lục hoàng tử có gì phân phó?”

“Hoa Lân không biết đi đâu, có một số việc ta muốn ngươi thay ta làm.” Âu Dương Lam miệng lưỡi đạm mạc như cũ, cho dù cách ván cửa Tô Nhan cũng có thể cảm giác được đối phương không vui.

Hắn âm thầm thở dài, đáp ứng: “Thỉnh Lục hoàng tử chờ một lát một lát, vi thần lập tức qua đó.”

“Ta ở chỗ này chờ ngươi, mặc quần áo nhanh lên.”

Tô Nhan ở trong lòng thầm mắng một tiếng, liếc qua một bên ý bảo Âu Dương Khâm trốn đến trên giường. Âu Dương Khâm đương nhiên không chịu, hai người không tiếng động giằng co trong chốc lát. Cuối cùng Âu Dương Khâm bại trận bị ép lui, không tình nguyện mà nhảy lên giường. Tô Nhan đem cái màn giường buông xuống, lúc này mới đi ra mở cửa.

Gió đêm rét lạnh từ ngoài tiến vào phòng, Tô Nhan không khỏi rùng mình một cái.

Thân thể Tô Nhan từ nhỏ không được tốt lắm, cho nên mới lỡ mất thời cơ tốt nhất để tập võ đành biến thành trói gà không chặt như bây giờ.

Âu Dương Lam thấy hắn phát run, ánh mắt lóe quang mang đem thân mình đơn bạc trước mắt quét một hơi từ trên xuống dưới, sau đó phun ra một câu: “Không có việc gì, trở về phòng nghỉ ngơi đi.” Không đợi Tô Nhan phản ứng, liền lập tức bước đi. Tô Nhan ngẩng đầu chỉ kịp thấy một mạt bóng trắng trong đêm đen.

Xác định Âu Dương Lam sẽ không nhanh chóng quay lại Tô Nhan mới đóng cửa phòng.

Tô Nhan quay người liền thấy Âu Dương Khâm từ màn giường nhô đầu ra, biểu tình mười phần buồn cười, không còn là bộ dạng ổn trọng ưu nhã mà một hoàng tử nên có: “Tiểu Lam đi rồi?”

“Ân, Tam hoàng tử có thể đi ra.”

Âu Dương Khâm lúc này mới phát hiện chính mình chật vật, sắc mặt ngượng ngùng từ Tô Nhan trên giường nhảy xuống. Tiếp theo không khí liền có chút xấu hổ, Âu Dương Khâm vội tìm cái cớ bỏ chạy. Tô Nhan đóng lại cửa sổ nâng chung trà lên chậm rãi uống.

Vương triều xưa nay tôn trọng võ nghệ, từ hoàng thân quý tộc đến bình dân bá tánh ai ai cũng tập võ.

Cũng may Âu Dương Quân cũng có thể xem như một minh quân, cho nên mới có thái bình thịnh thế như bây giờ.

Ngồi trong chốc lát, Tô Nhan đứng dậy đi đến cạnh cửa đem cửa phòng mở ra, gió lạnh lập tức vọt vào thổi cái màn giường tung bay không thôi. Tô Nhan ngồi trong phòng lạnh lẽo uống một ly lại tiếp một ly. Trà kia kỳ thật chỉ là cúc hoa bình thường, lại làm Tô Nhan uống ra vô số mùi vị khác nhau.

Tô Nhan lớn lên giống người mẹ quá cố của mình, trong ánh mắt lộ ra chút anh khí, ngũ quan tuy không tinh xảo nhưng cũng là cảnh đẹp ý vui. Ánh đèn đan xen làm gương mặt có chút mơ hồ không chừng, chỉ có chén trà trong tay phiếm một tia lãnh quang mỏng manh.

Thời điểm Hoa Lân đi vào cửa liền thấy một bộ quang cảnh như vậy, không khỏi cười nói: “Đem cửa mở lớn vậy, ngươi là muốn nếm thử tư vị bị phong hàn sao?”

Tô Nhan đem tầm mắt từ chén trà kéo về, thấy trong tay Hoa Lân cầm theo một hộp đồ ăn: “Hoa tổng quản là đem tới cho ta?”

“Một người ăn cơm nhàm chán, cho nên tới tìm ngươi.” Hoa Lân vừa nói vừa đem hộp đồ ăn đồ ăn bày lên bàn, Tô Nhan thấy số lượng cũng không ít, không khỏi cười cười: “Lục hoàng tử nghỉ ngơi sao?”

“Ân.”

Cùng Hoa Lân ăn cơm không cần nhiều ít chú ý, chỉ cần uống rượu là xong.

Hai người vừa ăn vừa nói chuyện nói tới không ít việc, một ngụm rượu uống vào, Tô Nhan mặt không đổi sắc, Hoa Lân nhìn nhìn tươi cười có chút tán loạn: “Tô Nhan, không nghĩ tới ngươi là một thế gia công tử mà tửu lượng lại cao như thế, bội phục!” Tô Nhan lau lau khóe miệng, nói: “Chỉ là vừa vặn biết một chút.”

“Thật là một hài tử khiêm tốn.” Hoa Lân tự nhiên duỗi tay vỗ vỗ đầu Tô Nhan sau đó gõ chén rượu xuống bàn cách cách rồi im lặng một lúc, tiếp theo “Bang” một tiếng, Hoa Lân vẻ mặt ửng đỏ ngã trên bàn. Tô Nhan bất đắc dĩ lắc đầu, ngồi trong chốc lát mới đứng dậy đi đến ngoài phòng. Hiện tại là đêm mùa đông vừa tối đen vừa gió lạnh, trừ bỏ thủ vệ bên cạnh Lục hoàng tử chắc là hạ nhân cũng về phòng nghỉ ngơi hết. Từ lúc Tô Nhan về phòng liền ngủ, Tam hoàng tử đến mới thức, lại tiếp Hoa tổng quản một trận, tiếp đến Hoa Lân say tới bất tỉnh nhân sự như bây giờ lại không rõ còn ai bên ngoài. Nhất thời không biết làm sao.

Muốn thân thể mười ba tuổi của mình tới khiêng Hoa Lân, hiển nhiên không thể được.

Tô Nhan vô pháp, đành phải đem Hoa Lân lôi lôi kéo kéo một hồi mới đưa được lên giường.

Sáng sớm hôm sau, trong phòng Tô Nhan truyền đến một tiếng gào như heo bị chọc tiết.

Tô Nhan bị tiếng kêu này đánh thức, ngồi trên giường hơn nửa ngày mới hồi phục tinh thần, thấy Hoa tổng quản ôm chăn bông đem chính mình dồn vào trong góc, ngón tay run rẩy chỉ vào Tô Nhan: “Ngươi…… Ngươi…… Ta…… Ta……”

Nói lắp nửa ngày cũng chưa nói ra một câu hoàn chỉnh.

Tô Nhan đầu óc vừa chuyển liền biết hắn suy nghĩ cái gì, không mặn không nhạt giải thích nói: “Tuy rằng vương triều thịnh hành nam nam, nhưng thỉnh Hoa tổng quản yên tâm. Tô Nhan đối với ngươi tuyệt không phải loại ý tứ này, chỉ là tối hôm qua ngươi uống nhiều quá, ta lại không thể khiêng ngươi nên mới cho ngươi mượn giường ngủ một chút.”

Hoa Lân ngẫm lại cũng cảm thấy có lý, lúc này mới từ trên giường xoay người ngồi dậy, hai chân vừa rơi xuống đất liền nghe thấy thanh âm chủ tủ từ ngoài cửa tiến vào: “Hoa Lân, ta đói bụng, gọi người chuẩn bị đồ ăn sáng.”

Hai người đồng dạng biểu tình nhìn nhau liếc mắt một cái, sau đó lại ăn ý dời đi.

Thời điểm ăn sáng, Âu Dương Lam im bặt không nhắc tới việc bắt gặp “Chuyện tốt” của hai người, Tô Nhan cùng Hoa Lân liền vui vẻ tự tại. Ăn sáng xong, phủ Thừa tướng đột nhiên cho người tới, Tô Nhan đi đến trước cổng lớn của phủ hoàng tử liền thấy lão quản gia phủ Thừa tướng đang đứng chỉ huy hạ nhân đem đồ vật trên xe ngựa dọn xuống.

Đều là chút đồ vật ngày thường hay sử dụng, Tô Nhan cảm kích hắn cẩn thận đi ra phía trước bắt chuyện hai câu.

Chờ đến lúc đem toàn bộ vật dụng dọn hết vào phòng đã tốn không ít thời gian.

“Lục thiếu gia, về sau cần phải để ý hơn.” Thấy lão quản gia trong ánh mắt chất chứa lo lắng nhìn mình. Tô Nhan nhoẻn miệng cười, nói: “Ta biết rồi.”

Tô Nhan đứng ở cửa nhìn xe ngựa lão quản gia từ từ rời xa mới xoay người đi vào trong. Ở sảnh ngoài, Âu Dương Lam không biết xuất hiện từ khi nào, đang ngồi ở trên ghế đọc sách thấy Tô Nhan tiến vào, nâng nâng mí mắt: “Xem ra tô Thừa tướng cũng không coi trọng ngươi lắm, thế nhưng chỉ để một quản gia qua đây.”

Lời này nếu là lúc Tô Nhan mười ba tuổi nghe thấy, nhất định sẽ khổ sở một thời gian.

Bây giờ nghe được giống như có một đám kiến từ trong lòng bò qua. Chỉ cảm thấy ngưa ngứa không hề cảm thấy khổ sở.

Không được coi trọng tự nhiên vẫn sống được, cần gì phải lo sợ không đâu.

“Lục hoàng tử hẳn là biết Tô gia có sáu đứa con trai, thêm ta không nhiều, bớt đi ta cũng không ít.” Có lẽ là thái độ của Tô Nhan quá mức thong dong, Âu Dương Lam rốt cuộc từ trong sách ngẩng đầu lên. Lần đầu tiên nhìn thẳng vào Tô Nhan, sau đó gần như nghe thấy cười như có như không: “Trách không được ngươi bị tuyển vào cung, tính tình này quả khiến người ta khó lòng yêu thích.”

Tô Nhan không tỏ ý kiến, chỉ an tĩnh thối lui đến bên cạnh Âu Dương Lam, không nói chuyện nữa.

==============================================

Đọc truyện chữ Full