Biên tập: Điềm + Lam Ying
Cố Phàm đến tận trưa ngày hôm sau mới tỉnh lại, vừa mở mắt ra đã thấy Kinh Thương đang khoanh tay đứng im bên giường nhìn y.
Nhớ tới chuyện trước đó, mặt y trắng bệch, lập tức kiểm tra quần áo trên người một lượt, sau đó mới lúng túng hỏi: “Ngươi…sao còn ở đây làm gì?”
Thẩm Kình Thương mím môi, dường như không vui lắm, trả lời đầy lạnh lùng: “Chăm sóc huynh.”
Cố Phàm gật gật đầu, miễn cưỡng mở miệng: “Đa tạ.”
“Không cần cám ơn. Chỉ cần sư huynh lần sau đừng có ăn đồ linh tinh người ta đút cho là được.”
Đút cho ăn cái gì, Kình Thương dám coi y là động vật ăn tạp sao? Cố Phàm thầm nghiến răng. Y suýt chút nữa bị ấy ấy kia kìa, bây giờ lại còn bị ăn mắng, món nợ này phải ghi sổ, đúng, tính hết lên người tên Mộ Dung Tử Hiên.
Ngẫm thấy chuyện báo thù nên thực hiện trong âm thầm thần không biết quỷ không hay, phải dìm cho kẻ thù chết không còn xương cốt để không ai có thể truy ra thủ phạm, Cố Phàm quyết định chuyện này để sau đã.
Hiện tại quan trọng nhất là ···
“Giờ nào rồi.”
“Buổi trưa. Ngươi ngủ một ngày rồi.”
Cái gì!
Cố Phàm thấy bây giờ đầu cũng hết đau rồi, tay chân cũng linh hoạt rồi, tinh thần tỉnh táo lắm rồi, giãy giụa bò dậy khỏi giường.
Thẩm Kình Thương im lặng đỡ y, đám tóc ngớ ngẩn lại quơ quơ.
“Không cần phải gấp, đại hội võ lâm không đi cũng không sao.”
“Không được, thân là đại đệ tử Thanh Sơn Giáo, ta nhất định phải trình diện.”
Đúng thế, bình thường lơ là thì không sao, nhưng Cố Phàm vẫn nhớ trên lưng mình mang nhiệm vụ phải phá tan âm mưu của ma giáo, cứu vãn Thanh Sơn Giáo nhân tiện cứu luôn cả đại nghiệp của võ lâm nữa!
Cố Phàm nghĩ như thế, vội vã xông thẳng ra ngoài.
Chạy được một lúc, y đột nhiên nhớ đến một việc quan trọng.
“Ờm, cửa ra ở đâu nhỉ?”
Thẩm Kình Thương im lặng một lúc, mới giơ ngón tay chỉ hướng.
“Ta đã hỏi Mộ Dung Tử Hiên, sư huynh chỉ cần rẽ trái ở cái giao lộ kia rồi đi thẳng xong lại rẽ phải là được.”
Cố Phàm hài lòng gật đầu, tiếp tục bước đi, trong giây lát lại dừng lại, quay đầu dùng ánh mắt cá chết nhìn về Thẩm Kình Thương phía sau.
“Ta hình như … “
Thẩm Kình Thương yên lặng đưa ra hai cái bọc quần áo.
“Hành lý ở đây.”
Cố Phàm: “··· “
“Ha ha ha ha, sư đệ ngươi suy nghĩ thật chu toàn. Nhưng mà lạ lạ, chúng ta phải đi sao Mộ Dung còn chưa tới tiễn đưa, ta vẫn chờ để báo-đáp hắn mà.”
Thẩm Kình Thương: “Ừm, hắn vì có chút chuyện riêng nên không tới được. Ta đã từ biệt hắn rồi, chúng ta đi thôi.”
Cố Phàm yên lặng quay đầu.
Tên này phải là đại sư huynh mới đúng, đổi vai được rồi đấy!
Rời khỏi sơn cốc, Cố Phàm và Thẩm Kình Thương gặp được sư đệ giáp ất đang chờ ở dưới chân núi, sau đó giục ngựa chạy suốt một đường, thế là trước đại hội võ lâm ba ngày đã đuổi kịp được tiểu sư đệ và Mạnh Viêm Bân.
Kể từ ngày gặp nạn ấy, Mình Uyên bị sốt cao, sau đó vì lo lắng mà mất ăn mất ngủ, cả người gầy đi trông thấy, lúc này gặp lại Cố Phàm, đôi mắt sáng như sao xa, khuôn mặt trắng tựa hoa lê, muôn vàn lả lướt, vô cùng kiều diễm, giống như một đóa hoa yêu kiều chuẩn bị xà vào lòng Cố Phàm – sau đó bị Thẩm Kình Thương chặn lại
Y chỉ biết nhìn Cố Phàm đầy tủi thân, đôi môi run run, nhẹ giọng nói: “Đại sư huynh, Mình Uyên cứ nghĩ sẽ không còn gặp lại ngươi nữa.”
Cố Phàm được hỏi thăm mà giật mình, đời trước y cũng không được tiểu sư đệ quan tâm lo lắng như thế này nha, vì vậy vội vàng nói: “Ta xin lỗi ngươi, lúc thoát hiểm đáng lẽ nên gửi thư cho các ngươi. Sức khỏe tiểu sư đệ vẫn ổn chứ?”
Minh Uyên ngượng ngùng cúi đầu, hàng mi dài che khuất con ngươi.
“Ừ, không sao.”
“Vậy thì tốt.” Cố Phàm thấy đầu y càng lúc cúi càng thấp, tỷ lệ thuận với ánh mắt càng lúc càng lạnh lùng của Thầm Kình Thương, cảm thấy không dễ chịu, đành phải lén nháy mắt ra dấu với Mạnh Viêm Bân đứng bên cạnh.
Tiểu sư đệ ngươi thích nhất còn cúi đầu thêm nữa cổ sẽ gãy mất, nhanh đến đỡ nó đi đi.
Đáng tiếc Mạnh Viêm Bân từ trước đến nay não vẫn luôn nhẵn, không có tí tế bào nhạy cảm nào với không khí sóng ngầm mãnh liệt như thế này, đi đến vỗ vỗ mạnh vào lưng Cố Phàm, phóng khoáng cười nói: “Đại sư huynh, ngươi và thập nhị sư đệ trở về là tốt rồi. Ta nghĩ chúng ta nên tổ chức tiệc rượu, chúc mừng ngươi may mắn thoát nạn!”
Cố Phàm bị hắn vỗ đến nhe răng, muốn từ chối mà không nói được. Mạnh Viêm Bân vẫn vô tư nói: “Được rồi, quyết thế đi nhé.”
Quyết quyết con em gái ngươi! Cố Phàm thật sự muốn bóp chết cái tên khốn nạn chuyên phá hoại này.
Lộ phí chỉ có ngần ấy thôi, nếu cứ tiêu hoang chẳng lẽ bọn họ sẽ phải gặm vỏ cây ăn rễ cây nằm sương uống gió màn trời chiếu đất tham gia đại hội võ lâm sao?
Như nhìn thấu được lo lắng của Cố Phàm, Thẩm Kình Thương đột nhiên ghé sát mặt lại, đôi môi gần như kề sát bên tai y.
“Không sao, ta có tiền.”
Từ chuyện lần trước, Cố Phàm vẫn luôn né tránh hắn, lúc này đột nhiên bị hắn gần gũi, mặt thoáng đỏ lên, lắp bắp hỏi: “Cái, cái gì, ngươi lấy đâu ra tiền?”
Thẩm Kình Thương cũng đã đứng thẳng người, đặt tay lên đỉnh đầu Cố Phàm, xoa xoa một lúc ra đó rời đi, lạnh nhạt nói: “Mộ Dung Tử Hiên cho.”
Mộ Dung Tử Hiên thân thiết hòa nhã với ngươi như vậy sao? Cố Phàm nghĩ đến đến trước đó hắn đóng cửa không ra, cảm thấy mình hình như mới vén lên được một bức màn bí mật nào đó, rùng hết cả mình, nên hành động ăn đậu hũ của Thẩm Kình Thương cũng không phát hiện ra.
Đây chính là ‘đen ăn đen’ trong truyền thuyết a!
(*) Đen ăn đen: (hắc cật hắc) Một thuật ngữ khi nói về các hoạt động phi pháp, tức dùng phương pháp mạnh, có uy quyền để cưỡng chế đối phương.
Nhưng mà nghĩ lại, dù sao cũng không phải người một nhà ăn nhau.
Vì vậy Cố Phàm an tâm. (này)
Tiệc rượu được tổ chức ở khách điếm bọn họ trọ lại. Bởi vì bọn họ vung tay xa hoa, lão bản vô cùng cố gắng, làm ra một bàn thức ăn sắc hương vị đầy đủ. Vừa ngồi xuống, Mạnh Viêm Bân lấy bầu rượu trên bàn, rót cho mỗi người một chén, như hiến vật quý nói: “Khách điếm này không có gì nổi danh, nhưng rượu này lại ngon có tiếng. Có câu ‘nước Hoàng Hà từ trên trời chảy xuống, rượu thơm không sợ ngõ sâu’ (*). Tất cả mọi người cùng nâng ly nào.”
(*) Sông Hoàng Hà nước luôn đầy ắp, tựa như từ trên trời chảy xuống không bao giờ cạn.
Câu sau ví von rượu ngon thì hương thơm của nó tản ra khắp mọi nơi.
Nhị sư đệ ngươi muốn khoe chữ thì cũng đừng có mà bốc phét, không phải cứ câu thơ nào có số từ giống nhau là ngươi có thể nói cùng nhau a!
Cố Phàm đang oán thầm, lại phát hiện Mạnh Viêm Bân đang mời rượu mình, sửng sốt một chút.
“Đại sư huynh đại nạn không chết, cùng với thập nhị sư đệ tất có hậu phúc, ta uống cạn chén này, mời đại sư huynh.”
Cảm thấy câu nói này còn có ẩn ý gì khác nữa, hậu phúc thì hậu phúc (*), nhưng có nhất thiết là phải kèm theo Kình Thương không?
(*) Hậu phúc: Hạnh phúc cuối đời, phút cuối gặp may mắn.
Cố Phàm không nhịn được giật giật khóe miệng, ánh mắt sáng quắc nhìn chằm chằm vào Mạnh Viêm Bân đang chắp tay với mình, sau đó học hắn uống hết một lần.
Sau đó nữa y gặp bị kịch. Rượu phương Bắc không có giống với rượu phương Nam, đương nhiên rất hào khí, nồng độ cao, cay vô cùng, uống một ngụm này, Cố Phàm cảm thấy mùi rượu đã xộc hết cả lên óc rồi, nhưng y lại không thể mất thể diện trước các sư đệ, gắng gượng nuốt xuống, gượng cười nói: “Quả thật rất mạnh, không tồi.”
Đôi mắt Mạnh Viêm Bân sáng bừng, lớn tiếng cười nói: “Đương nhiên rồi, ta cố ý đi tìm ông chủ yêu cầu rượu quý cất trữ lâu năm mang đến để chúng ta uống mà.”
Trong nháy mắt, Cố Phàm cảm thấy có gì đó không ổn, liền nói rằng: “Rượu tốt như thế, ngươi nên giữ lại nhường cho tiểu sư đệ uống nhiều một chút.”
Mạnh Viêm Bân vỗ bàn nói: “Không được, tiểu sư đệ bệnh nặng mới khỏi không thể uống rượu, vẫn nên để đại sư huynh tiếp chúng ta đi, uống thêm mấy chén nữa nào!”
Không muốn mà, nếu còn uống thêm nữa không chừng y lại đi vào chỗ chết lần nữa a!
Nội tâm Cố Phàm kêu rên, đang muốn tìm cớ khước từ, Thẩm Kình Thương cầm ly rượu lên, nói với Mạnh Viêm Bân: “Nhị sư huynh, ta mời ngươi một chén.”
Nói xong cũng uống cạn không còn một giọt rượu trong ly, thế mà sắc mặt vẫn không có gì khác thường.
“Được, không ngờ tửu lượng sư đệ ngươi tốt như vậy, đêm nay chúng ta uống cho quên đời luôn!”
Mạnh Viêm Bân dường như đang rất có hứng, dứt khoát cầm bầu rượu lên, tu ừng ực mấy ngụm, rồi đưa cho Thẩm Kình Thương.
Thẩm Kình Thương cũng không từ chối, uống đến cạn ly.
Vì vậy bất tri bất giác, chúc rượu trở thành cụng rượu. Trên bàn đều là thanh niên tuổi trẻ nhiệt huyết, chén này nối tiếp chén kia, rất nhanh cả đám đã ngã vật hết ra bàn, chỉ còn lại Mạnh Viêm Bân và Thẩm Kình Thương.
Cố Phàm bất đắc dĩ, đành phải đứng dậy đưa tiểu sư đệ ốm yếu và cái đám say bất tỉnh nhân sự về phòng, quay lại vẫn thấy hai tên kia tiếp tục uống.
Tửu lượng thật là tốt.
Y vừa than thở một tiếng ở trong lòng, Mạnh Viêm Bân đột nhiên nhẹ buông tay, bầu rượu rơi xuống đất vỡ tan, người cũng nghiêng ngả ngã xuống, miệng vẫn còn lẩm bẩm: “Non xanh còn đó, nước biếc chảy dài, huynh đệ tốt, uống một chén ··· “
Cố Phàm: “··· “
Thấy Mạnh Viêm Bân ngã xuống nền nhà, Thẩm Kình Thương lúc này mới dửng dưng đặt ly xuống, dửng dưng đứng lên, sau đó dửng dưng dựa vào người Cố Phàm, bất động.
Cố Phàm vội vàng vòng qua ôm Thẩm Kình Thương, cẩn thận đẩy bờ vai hắn, mới phát hiện sắc mặt hắn không có gì khác thường, ánh mắt lại hơi mờ mịt, không còn thanh tỉnh sáng rõ như lúc trước, rõ ràng là say rồi, chỉ đành cười khổ, dìu hắn đến ngồi xuống tháp quý phi, xoay người chuẩn bị đi đỡ Mạnh Viêm Bân, cánh tay bị kéo lại.
Thẩm Kình Thương mơ mơ màng màng cầm lấy tay Cố Phàm, dường như không biết rõ đây là nơi nào, đám tóc ngớ ngẩn lắc lư, lầm bầm gọi: “Sư huynh.”
Cố Phàm quay đầu lại, đúng lúc thấy dáng vẻ đáng thương này của hắn, không khỏi nhớ tới khi còn bé, lòng mềm nhũn, một tay gạt gọn những sợi tóc tán loạn về chỗ cũ, dịu dàng hỏi: “Làm sao vậy?”
“Ừm.”
Thẩm Kình Thương hừ một tiếng, rồi ngậm chặt miệng, ánh mắt vừa đen vừa sáng, có vẻ hơi ngang bướng, lại như có chút kiềm nén, tôn lên dung nhan trắng như tuyết, đẹp đến kinh người.
Qua hồi lâu, mới do do dự dự hỏi.
“Sư huynh và ta … luôn ở bên ta, có được hay không?”
Nhịp tim Cố Phàm không rõ lý do đập mạnh hơn, những xấu hổ giận dỗi sinh ra bởi vì chuyện lần trước liền tan thành mây khói.
Từ lúc nào mà, chỉ một câu như vậy, Kình Thương cũng phải nhân lúc say rượu, mới có thể ấp a ấp úng hỏi ra?
Là lỗi của y.
Bởi vì tiểu sư đệ, những năm trước đây y dường như đều không quan tâm tới Kình Thương, cho đến giấy phút cuối cùng của đời trước, cũng vì lòng tràn đầy yêu mến đối với tiểu sư đệ và hổ thẹn đối với Thanh Sơn giáo phái, nên càng không nghĩ đến người thanh niên đã cùng y lớn lên này. Bây giờ nhìn vào trong đôi mắt chứa đầy mong đợi của Kình Thương, lồng ngực y như bị một bàn tay túm chặt, chua xót lại ẩn ẩn đau.
Hoán ngã tâm, vi nhĩ tâm, thủy tri tương ức thâm (*).
Thiên ngôn vạn ngữ (**) chỉ hợp thành một câu.
“Xin lỗi, Kình Thương, đời này ta quyết không phụ ngươi thêm lần nào nữa.”
(*) Đây là những câu trong bài ‘Tố trung tình’ của Cố Hạ thời Tống. Nghĩa là: Hoán đổi trái tim của tôi cho người, như vậy người sẽ kề cận bên tôi, yêu thương tôi sâu đậm như tôi yêu người.
(**) Thiên ngôn vạn ngữ: Ngàn câu vạn chữ, thường hình dung lời muốn nói trong lòng rất nhiều.
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Nam Chính Không Dễ Làm Đâu!
Chương 10
Chương 10