DocTruyenChuFull.Club

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Ngày Bình Thường Của Miêu Bệ Hạ
Chương 103: Phiên ngoại (4)

Con mồi mà Dao Quang bệ hạ tha lên bàn cơm – tức con rắn đen trên đầu mọc sừng – ở thế giới khác là linh vật thì trong thế giới song song này cũng vẫn là linh vật.

Đối với người bình thường, đây chắc chắn là một món hàng cao cấp chỉ có thể gặp chứ không thể cầu.

Vì thế một đám người gặp được đồ ngon là ăn uống thả phanh không biết điểm dừng thì kiểu gì cũng phải trả giá.

Tổ hợp 3 chú bộ đội cao to khỏe mạnh nhà họ Bạch: chú Bạch Tam, hai anh em Bạch Băng, Bạch Xuyên, ăn xong là nhảy ngay xuống hồ bơi lấy bơi để, bơi xong rồi lại bò lên bờ chạy tiếp, rất có tinh thần thể dục thể thao, nâng cao sức khỏe.

Còn bệnh nhân phải ngồi xe lăn mắc chứng u sầu mắc bệnh kén ăn lại thêm chứng mất ngủ… tóm lại là cơ thể bệnh tật tàn phế như Úc nhị thiếu, vì bồi bổ quá đà mà rơi vào tình trạng “hư bất thụ bổ”, nghĩa là cơ thể không thể hấp thu được dẫn đến lợi bất cập hại, phun luôn một búng máu, hôn mê bất tỉnh, hiện đang được đưa đến tiểu viện Ngô Đồng làm bạn với Quý Thung. Điều đáng mừng duy nhất là ngụm máu bị nhổ ra nghe nói là máu bầm tích tụ trong phổi, nhổ ra là tốt.

Trên đây là phản ứng của nhóm người độc thân, vậy những người có đôi có cặp thì sao?:)

Đêm cuối xuân đầu hạ, tiết trời se se lạnh, không khí thoáng đãng thoảng hương hoa cỏ. Trì đại thiếu tắm xong liền bọc áo lụa ra ngoài ban công hóng gió nhưng vẫn chẳng thể giảm bớt sự khô nóng bùng cháy trong cơ thể.

Cảm giác này thật ra khá là mới mẻ với Trì Hử.

Phải biết rằng, bởi vì khi còn bé bị nhốt trong mộ khiến cơ thể Trì Hử bị nhiễm lạnh, khiến lục phủ ngũ tạng và xương tủy của anh đều thuộc thể hàn. Ở thế giới nguyên bản ăn bao nhiêu là thịt rắn như thế, ngay đến cụ Trì còn phải ra ngoài sân luyện Thái Cực quyền giữa đêm, thế mà Trì Hử vẫn có thể ôm mèo Dao Quang ngủ ngon cả một đêm.

Nhưng hiện giờ cơ thể đã khỏe mạnh mà lại ăn thêm một bữa thịt rắn còn bổ hơn hẳn một cấp thì sẽ là một câu chuyện hoàn toàn khác.

Ôm mèo đi ngủ á? Haha, đừng có mơ!

Có mèo Dao Quang sớm tối ở bên, Trì đại thiếu cần gì phải hạ đẳng như mấy tên cẩu độc thân, tối đêm tối sờ vẫn phải ra ngoài tiêu hao năng lượng! (¬‿¬✧)

Dao Quang bệ hạ uy vũ tỏ vẻ, có chuyện gì mà trẫm không thể thỏa mãn tự chủ được chứ!

Phía dưới là làn da ấm áp, bóng loáng đầy tính đàn hồi. Cặp mắt màu kim lục híp lại. Mèo trắng bắt đầu vươn bàn tay “tà ác” về phía Trì đại thiếu đương-nóng-trong-người (≖‿≖)

“Meo meo~”

“Dao Quang bệ hạ…”

Trên nệm mềm ngoài ban công, Trì đại thiếu lần đầu tiên trải nghiệm cảm giác khô nóng bứt rứt như kiến cắn, dường như chẳng thể chịu nổi bất kỳ hành động chòng ghẹo nào, bị con mèo hư nhà mình “chơi” đến mất tiếng.

Chiếc áo lụa dài được mặc ngay ngắn dưới sự tác quái của móng mèo trở nên xộc xệch, nửa kín nửa hở lộ ra một mảnh da thịt bởi vì ma sát mà trở nên ửng đỏ. Cái đuôi xù lại càng khiến người ta bứt rứt hơn, lướt dọc một đường từ cằm, cổ, xương quai xanh cho đến ngực, một dòng điện chạy dọc sống lưng, kích thích cơ thể không ngừng run rẩy…

Trước sự dung túng chiều chuộng không có giới hạn của tự chủ đối với mình, Dao Quang bệ hạ quả thực có thể chơi đến thăng thiên.

Tới khi bệ hạ chơi chán rồi biến trở về nhân dạng, lõa lồ dán tới thì Trì đại thiếu vốn thanh tâm quả dục dưới loại khẩu vị nặng như móng mèo đuôi mèo, hiện đã rơi vào trạng thái mồ hôi ướt đầm, hô hấp dập dồn, khóe mắt đỏ ửng…So với hội chú Bạch Tam đương hết hơi hết nghỉ ngoài sân, cùng là vận động, nhưng hình thức giữa hai bên lại khác xa. Ai “khổ” hơn ai, điều này còn tùy thuộc vào cách nhìn của mỗi người.

—–

Dường như cơ thể đang ở dưới vực sâu vô tận, cốt nhục hồn phách đang không ngừng tiêu biến. Khi đau đớn lên tới đỉnh điểm cũng là lúc thần trí mông lung của Quý Thung bắt đầu rõ ràng trở lại. Sau vài ngày hôn mê trên giường bệnh, Quý Thung cuối cùng cũng tỉnh.

Tôi là ai? Đây là đâu?

Ký ức nhanh chóng tua lại quá trình bản thân bị mẹ đẻ, em ruột, bạn thân hãm hại. Trong sự căm hận mãnh liệt, Quý Thung mở bừng mắt. Sắc mặt âm u lạnh lùng kết hợp với bối cảnh hắc ám như được thực thể hóa phía sau lưng, khoảnh khắc ấy, quả trứng xui xẻo mù quáng trong tình cảm của nhà họ Trì dường như đã mở ra hình thức “Lệ quỷ trọng sinh, báo thù rửa hận”.

Nhân viên y tế phát hiện bệnh nhân đã tỉnh lại, đang chuẩn bị làm một số kiểm tra, nhưng đối diện với cặp mắt u ám ấy đều dừng lại ngay tắp lự. Tất nhiên, nhân viên y tế đam mê khoa học nào có trí tưởng tượng phong phú của diễn viên như Quý Thung. Thấy biểu cảm “chớ có lại gần” trên khuôn mặt đối phương, bọn họ chỉ nghĩ rằng người bệnh bị tiêm thuốc phiện quá liều chắc đầu óc đang bị ảnh hưởng, kiểu như bị thương nặng rồi để lại di chứng ấy ╮(╯▽╰)╭

Trạng thái giằng co này chỉ kết thúc khi Trì đại thiếu nghe tin thằng em ngu si nhà mình đã tỉnh nên tới thăm.

“Anh anh anh… Anh hai…. Anh anh anh…”

Mắt thấy bóng người quen thuộc mà xa lại đang tới gần, khí thế hắc hóa ngày càng nghiêm trọng xung quanh Quý Thung lập tức tan thành mây khói, cả người ỉu xìu. Giọng nói vì hôn mê đã lâu mà hơi khàn khàn, trên mặt là biểu cảm pha trộn giữa ngạc nhiên, sợ hãi và vui mừng, quả thực là thảm đến không nỡ nhìn.

“Meo meo!”

Dao Quang bệ hạ ghé vào trong ngực tự chủ, lắc lắc cái đuôi, trong con ngươi màu kim lục toàn là chán ghét.



Nhận được tin từ chú Bạch Tam, mặc kệ là tự nguyện hay không tự nguyện, tất cả người nhà họ Trì đều bị vời về nhà chính. Đối diện với Quý Thung từ cõi chết trở về và Trì đại thiếu đội mồ sống dậy, ai nấy đều tỏ ra vô cùng hoảng sợ.

Thế nhưng, dù có hoảng đến nhường nào thì trước mặt Trì đại thiếu chỉ sau vài ngày đã nắm quyền khống chế trong tay, mọi ý kiến ý cò đều phải nghẹn lại. Không thấy người đàn bà họ Lâm luôn mồm rêu rao mình là nữ chủ nhân của nhà họ Trì mà hôm nay ngay cả cửa cũng không sờ được đấy à? Thứ gì đang chờ đợi ở phía trước, người nhà họ Trì may mắn có dịp “thưởng thức” thủ đoạn của Trì đại thiếu, chỉ có thể yên lặng ngậm bồ hòn làm ngọt.

Sức khỏe của Trì đại thiếu ở thế giới này càng kém thì người có tâm tư bất chính cũng càng nhiều, tính cả hai cô em cùng cha khác mẹ Trì Hiểu Lộ, Trì Hiểu Nhị. Tất nhiên, tương ứng với đó, thủ đoạn xử người của Trì đại thiếu cũng ngày càng xuất sắc. Sau một hai lần nếm thử, ít có người không bị bóng ma tâm lý mà dám ngông nghênh trước mặt Trì đại thiếu lắm.

Nhưng lần này mọi người lo lắng hơi thừa, bởi nên làm thế nào là chuyện của Quý Thung, Trì Hử không có ý định can thiệp quá nhiều, chung quy anh không thể ở thế giới này mãi được.

Thôi nào, tin rằng những người họ Trì còn lại cũng chẳng sống yên được đâu, bởi đóa sen trắng mềm lòng nhất nhà họ Trì – Quý Thung – đã hắc hóa rồi

Đọc truyện chữ Full