Lời khuyên cũng là lời dạy mà ông cụ Trì dành cho cháu trai cháu gái ‘Đều là con cháu Trì gia, sau này Duyên Niên sẽ không bạc đãi mấy đứa’, nhưng đi vào trong tai của Trì Minh và Trì Tiểu Lộ, Trì Hiểu Nhị, lại mang đến hiệu quả khác nhau.
Sau khi Trì Minh được 3 tuổi, Lâm Mỹ Trân châm ngòi thổi gió để Trì Thạc Thành đưa hai mẹ con ra ngoài ở riêng. Trong nhận thức của Trì Minh, một nhà ba người bọn họ mới là thân thiết nhất. Trì gia sớm hay muộn cũng là của bố, mà của bố cũng tức là của cậu ta. Còn ông anh cả ốm o kia á hả? Con của vợ cả thì sao chứ? Chẳng phải vẫn bị bỏ ở nhà chính đấy thôi!
Nhưng ông cụ Trì lại không đi theo lẽ thường, trực tiếp lướt qua con trai Trì Thạc Thành mà giao Trì gia cho cháu trai lớn Trì Hử. Chuyện này đối với Lâm Mỹ Trân là ‘sét đánh ngang tai’, mà đối với kẻ tâm cao khí ngạo như Trì Minh, nào có thể khác biệt.
Hy vọng càng nhiều thất vọng càng lớn, đứa con từ nhỏ đã được bố mẹ yêu chiều nâng niu muốn trăng được trăng muốn sao được sao như Trì Minh, sao có thể chấp nhận. Cho nên lời an ủi động viên ‘sau này anh hai sẽ không bạc đãi cháu’ của ông cụ ở trong tai Trì Minh chẳng khác gì đang sỉ nhục cậu ta. Thứ vốn là của mình lại bị người khác cướp mất, xong định cho ít của bố thí để mình sau này phải khúm na khúm núm trước mặt anh ta?
Tuy nhiên, bây giờ ngôi vị ‘Trì phu nhân’ của Lâm Mỹ Trân đang bị lung lay, chính điều này lại khiến Trì Minh trưởng thành hơn, biết cách nhẫn nại, dáng vẻ cung kính của cậu ta trước mặt ông nội chẳng có một chút xíu bất mãn nào cả, thế mới tài chứ lị.
Mà Trì Tiểu Lộ và Trì Hiểu Nhị lại trái ngược hoàn toàn với Trì Minh, lời đảm bảo của ông cụ khiến hai cô gái rất vui vẻ. Mẹ của hai cô chỉ được tính là lẽ, bọn họ chưa bao giờ mơ mộng chiếm lấy Trì gia làm của riêng, chỉ mong sau này không bị bỏ quên, bị bạc đãi mà thôi.
Mẹ của hai cô có thể là người tâm cơ, nhưng trong việc giáo dục con cái vẫn luôn cố gắng để con mình có thể vô lo vô nghĩ trưởng thành. Bởi thế Trì Hiểu Lộ, Trì Hiểu Nhị tuy có chút tính toán nhỏ nhặt, có thể là vì lợi ích cá nhân nên mới cố gắng lấy lòng ông nội, ba và các anh, thế nhưng mưu ma chước quỷ thật ra lại không có.
Ông nội đã đảm bảo mà nghĩ lại thì đúng là từ trước đến nay anh cả chưa bao giờ làm khó hai người. Có viên thuốc an thần này rồi, Trì Tiểu Lộ và Trì Hiểu Nhị ngủ ngon hơn hẳn, sáng hôm sau còn vui vẻ rủ nhau dạo loanh quanh.
Đi tới đi lui liền đi đến nhà kính trồng hoa, hai cô gái đối với cảnh tượng trước mắt: …
Hai người vệ sĩ một trái một phải đứng trước cửa nhà kính, bên cạnh còn dựng một tấm biển ghi rõ hai chữ: CẤM VÀO!
Trì Tiểu Lộ và Trì Hiểu Nhị trợn tròn mắt, mới mấy ngày không về nhà, thế quái nào nhà kính lại thành khu vực cấm rồi? Hôm qua đã cảm thấy ông nội có gì đó sai sai, hôm nay lại định chơi trò gì đây??? ⊙▽⊙
Hôm nay ông cụ định chơi trò gì ấy hả, so với những người không rõ chân tướng, tâm trạng của Trì đại thiếu lại càng… khó nói.
Sau khi ăn sáng, ông cụ cầm mội cái vò in đậm 4 chữ đỏ thẫm ‘Vì dân phục vụ’, ăn mặc đơn giản rồi ra cửa.
Những người khác đương nhiên sẽ cho rằng ông cụ đi gặp bạn bè, còn vì sao lại ăn vận đơn giản như thế, thì chắc là mấy cụ dạo này đang hoài cổ, nhớ về một thời đã xa, mộc mạc mà giản đơn.
Còn Trì đại thiếu lại không nghĩ như vậy.
Mở ra khả năng tâm linh, cuộc đời bước sang một trang mới, đã thế tối qua ông cụ còn đề cập tới ý muốn đúc kết kinh nghiệm từ thực tiễn gì gì đó, Trì Hử có lý do để tin rằng, rất có khả năng hôm nay ông cụ sẽ bưng vò cắm chốt tại một góc cầu vượt, vỉa hè công viên hoặc một nơi xó xỉnh nào đó mở sạp xem bói.
Nhìn theo bóng dáng càng lúc càng xa của ông cụ, từ xa thật là xa cũng có thể cảm nhận được lý tưởng hào hùng như ‘phong tiêu tiêu hề’ (gió thổi hiu hắt)… khụ, nhầm, như ‘phong khởi hề vân’ (gió cuốn mây trôi) của ông cụ. Mèo Dao Quang và tự chủ nhà mình đều nhất trí với ý kiến này. Pi sà còn nằm vật ra sofa khúc kha khúc khích kia kìa.
Thấy cái vẻ này của quàng thượng là Trì Hử biết ngay nó đang cười ông cụ mà. Anh giơ tay bóp bóp cái tai trắng hồng.
“Meo meo~”
Cục lông trắng trưng ra đôi mắt mèo to tròn long lanh ngây thơ vô số tội, chẳng có xíu xiu gì là hư thân mất nết hết.
Trì Hử mỉm cười, ôm lấy mèo nhà mình đi ra ngoài.
Qua một ngày một đêm thích ứng, mắt của cụ Trì đã không còn khó chịu, hiệu quả của kỹ năng mới cũng giảm đi đôi chút, nhìn nhiều người sẽ không bị hoa mắt chóng mặt vì đủ loại màu sắc xanh đỏ tím vàng như trước nữa, mà là tập trung chú ý đến ai mới có thể trông thấy dòng khí chuyển động xung quanh người đó. Đây cũng là một trong những nguyên nhân vì sao ông cụ dám nghênh ngang đi ra đường làm thầy bói.
Chẳng qua tình trạng của Trì Hử nghiêm trọng hơn một chút, cho nên hôm nay không đến cơ quan nữa, công việc lại để trợ lý Bạch Xuyên chịu thương chịu khó mang đến nhà giải quyết vậy.
Không muốn nhìn thấy người khác đi qua đi lại trước mặt mình, vì thế Trì Hử ôm mèo Dao Quang ra ngoài tản bộ.
Ngoài nhà có một con đường nhỏ rợp bóng cây ngô đồng. Vào thu, lá bắt đầu ố vàng, khoác lên lớp áo màu vàng kim lấp lánh của ánh mai như muốn rực rỡ một lần cuối trước khi chia tay.
Trì Hử cảm thấy có chút ‘trộm kiếp phù du nửa ngày nhàn’*, ngồi xuống một chiếc ghế dài ven đường, hình ảnh ấy thấy thế nào cũng là một mỹ nam tử an tĩnh.
*Trích trong bài thơ “Đề Hạc Lâm tự bích” của Lý Thiệp, ý là chẳng mấy khi được buổi rảnh rỗi.
Lắng nghe tiếng gió xì xào bên tai, Trì Hử nhắm mắt lại, bỗng nhiên cảm thấy giá mà có chiếc đàn dương cầm để bệ hạ tấu một khúc nhạc, thế thì tuyệt biết bao.
Đáng tiếc, Dao Quang bệ hạ hoàn toàn không có ý định thưởng thức cảnh đẹp.
‘Viu! Viu! Viu!’
Phàm là lá vàng rơi trên đầu, trước khi nó kịp chạm đất, pi sà sẽ chém một phá đứt đôi.
Giây trước còn thấy chiếc lá vàng chao liệng như cánh bướm, giây sau đã thấy xác lá tiêu điều dưới móng mèo… Không biết con người cảm thấy thế nào, chứ loài mèo thì vui lắm. ╮(╯▽╰)╭
“Meo meo~”
Lúc này dù không có kỹ năng nghe hiểu tiếng nước meo cũng biết con mèo nào đó đang rủ tự chủ nhà mình cùng chơi.
Trì đại thiếu hoàn toàn không có ý định biến thành Trì 8 Tuổi, quay sang ôm lấy con mèo chuyên môn phá không khí, “Bạch Xuyên sắp qua đây rồi, tôi bảo cậu ấy mua một hộp pizza hải sản mà Dao Quang bệ hạ thích ăn nhất đấy.”
Mèo Dao Quang lập tức ngừng giãy dụa, gác cái đầu lông lên vai tự chủ, nghiêm túc nhìn về phía cây ngô đồng đương rụng lá. Chờ đó, Trẫm ăn xong pizza rồi lại dẫn tự chủ tới chơi với bọn mi!
#
Nghỉ ngơi thêm hai ngày, sau khi mắt khôi phục lại bình thường, trước ánh mắt ai oán của trợ lý Bạch Xuyên kết hợp với lương tâm của người làm sếp cuối cùng cũng thức tỉnh, rốt cục giám đốc Trì của chúng ta cũng đi làm trở lại.
Đã phân công công việc rõ ràng, mèo Dao Quang yên phận dựa lên đệm mềm ôm ipad vừa phơi nắng vừa lướt mạng.
Vì lúc Dao Quang bệ hạ trong lốt trợ lý Bạch Dao Quang thường xuyên up ảnh selfie vô cùng ‘đặc sắc’, kết hợp với khuôn mặt đẹp trai ngời ngời, người người cúng bái của mình đã giành chiến thắng áp đảo trong cuộc đua danh hiệu “yêu tinh quốc dân” lần thứ nhất!
Đương nhiên, người ta troll như vậy cũng là có lý do.
Sau khi bằng chứng về người cá được tung lên mạng khiến Dao Quang bệ hạ nằm không cũng trúng đạn, thì lại có người public một bộ ảnh với tiêu đề “Tôi đã có thể tin vào tình yêu rồi”.
Nội dung ảnh chụp cũng chẳng nhiều nhặn gì, một bức chụp cảnh núi non, một bức chụp riêng một quả núi, sau đó là một tảng đá dưới gốc cây, và cuối cùng là hình đặc tả mặt trên của tảng đá ấy, bên trong một trái tim là hai cái tên — Dao Quang, Trì Hử.
Chủ thớt còn chú thích cặn kẽ dưới mỗi bức hình, rằng một ngày nào đó anh ta ra ngoại ô chơi, đến tối mới lái xe về nhà, một lần ngẫu nhiên nhìn ra cửa sổ, phát hiện trời đêm có gì đó lạ thường, hình như sắp đổ tuyết, nhưng mà nghĩ lại, mùa này làm gì có tuyết, chắc là hoa mắt rồi, nên thôi không nghĩ nữa.
Hôm sau lên mạng, thấy rất nhiều bài viết thảo luận về Đế Lưu Tương, anh ta mới sực nhớ đến kỳ cảnh tối hôm qua, mẹ nhà nó, hỡi lũ phàm nhân ngu xuẩn đương comment dưới bài post, ông đây mới là kẻ may mắn được chứng kiến Đế Lưu Tương!
Theo miêu tả của chủ thớt, anh ta là một con chó độc thân lắm tiền nhiều của, ưa tò mò, thích mạo hiểm, cho nên vài ngày sau ảnh thuê hẳn một cái trực thăng, tìm kiếm theo ký ức, cuối cùng xác định được vị trí của kỳ cảnh trên một ngọn núi.
Trăm cay nghìn đắng mới tìm được ngọn núi nọ mà chẳng thấy bóng dáng tinh linh cỏ cây ở đâu, bực bội hết sức. Thế nhưng, trên tảng đá dưới gốc cây hợp hoan, anh ta phát hiện hai cái tên.
Chủ thớt bảo rằng, là một cư dân mạng yêu cái đẹp, ảnh sao có thể không biết hai cái tên này, mắt chó của anh đây sắp mù rồi mấy đứa ưi!!! T^T
Thế giới Internet vẫn luôn vui (não) vẻ (tàn) vô cực như vậy đấy! Post vừa lên, cư dân bâu vào xem, mỗi người góp một câu, thế là ra chân tướng. (╯▽╰)
“Mệ nó, thì ra ảnh chụp trong khách sạn của trợ lý Bạch hôm ấy chưa phải là tất cả!!!”
“Đúng đúng, lúc ấy trợ lý Bạch có nhắc tới Đế Lưu Tương mà chẳng ai quan tâm! Ai~ sao chúng mình lại nông cạn vậy chớ~ Thì ra bên trong còn ẩn chứa cả một câu chuyện!”
“Thím trên tránh ra, để tui suy diễn, à nhầm, phân tích nội dung ẩn cho các thím nghe! Đế Lưu Tương trong truyền thuyết gì gì đó, dùng ngón chân cũng biết là không có thực, nhưng vào buổi tối xuất hiện Đế Lưu Tương, anh và em đến nơi núi cao chỉ có hai ta, ngắm tuyết nhân tạo rơi trong đêm. Trời ơi chỉ cần có đủ mo-ni, tuyết tháng 6 cũng không thành vấn đề nha các thím! Cho nên chủ thới mới bảo là nhìn qua tưởng trời đổ tuyết, nhưng nào phải tuyết rơi, là tiền rơi đó mấy má! *** lãng mạn quá hiu hiu!!!”
“Hu hu hu~ Đúng là ngược chó mà! Trợ lý Bạch và tổng giám đốc lên núi ngắm tuyết, khắc tên dưới gốc cây hợp hoan, rồi về khách sạn chơi trò ‘đánh nhau’ với yêu tinh. Muốn lãng mạn có lãng mạn, muốn tình cảm có tình cảm, muốn mãnh liệt có mãnh liệt!”
“Trợ lý Bạch mau ra đây! Nói thẳng ra thì với sở thích suốt ngày tìm cách để lộ gian-tình với giám đốc của ổng, tui hoài nghi người post ảnh hôm nay và cả vụ người cá hôm trước nữa, đều là acc clone của trợ lý Bạch!”
“Đúng là nghe ông nói một câu, còn hơn mười năm đọc sách (thính quân nhất tịch thoại, thắng độc thập niên thư)! Phân tích rất chuẩn! Ở nơi núi non hoang vu hẻo lánh, tỉ lệ người phát hiện ra trái tim tình yêu trên tảng đá là bao nhiêu phần trăm? Trợ lý Bạch ơi là trợ lý Bạch, sao anh có thể cố chấp trong việc thồn đường vào mồm người khác như thế hả!”
“Hay nha, một Like cho tâm cơ thâm sâu của trợ lý Bạch, đi một vòng tròn cuối cùng vẫn quay về điểm xuất phát.”
“Like + 7749”
Dao Quang bệ hạ: …
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Ngày Bình Thường Của Miêu Bệ Hạ
Chương 89
Chương 89