DocTruyenChuFull.Club

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Ngày Bình Thường Của Miêu Bệ Hạ
Chương 56

Đối với Trì Hử, điều tra Lâm Mỹ Trân chỉ là tiện thể mà thôi, chuyện quan trọng nhất bây giờ là tìm ra kẻ đứng đằng sau giật dây. Mục đích của người nọ chắc chắn không đơn giản chỉ là khối phỉ thúy của ông cụ.

Còn đối với Quý Thung, tư liệu điều tra về Lâm Mỹ Trân mà anh cả cho hắn xem thật sự đã đảo điên nhận thức từ trước tới nay của hắn.

Lâm Mỹ Trân vốn gọi là Quý Mỹ Trân, nhưng khi bà 10 tuổi, anh trai bệnh nặng, gia đình không có đủ tiền chi trả thuốc men, đành phải gán bà cho một gia đình giàu có làm con dâu nuôi từ bé, cũng chính là nhà Dư Hữu Đức. Họ Lâm là họ của bà cụ Dư.

Bác của Quý Thung cảm thấy vô cùng có lỗi với em gái, mà Dư Hữu Đức lại là một tên cà lơ phất phơ tính tình bất trị, cho nên sau khi cha mẹ qua đời, ông bỏ qua cơ hội du học, bán hết của cải đất đai, tìm mọi cách để chuộc em gái về.

Thế nhưng dù có quay trở về Quý gia, sự ngăn cách giữa Lâm Mỹ Trân và nhà họ Quý cũng chẳng thể lấp đầy.

Cuối cùng bà ta không lựa chọn con đường mà anh trai đã vạch sẵn, mà theo sự giật dây bắc cầu của một người quen khi còn ở nhà Dư Hữu Đức, gia nhập làng giải trí.

Quý Thung ở nhà bác đến năm 3 tuổi mới theo mẹ vào nhà họ Trì. Từ đó số lần hai bên liên lạc với nhau cũng ít dần.

Trong ấn tượng của Quý Thung, bác là một thầy giáo vô cùng đáng kính, bác gái cũng là một người phụ nữ hết sức dịu dàng. Cho dù không nhớ rõ chuyện trước 3 tuổi, hắn vẫn rất có hảo cảm với nhà bác.

Khi còn bé Quý Thung cũng từng đòi sang nhà bác chơi, nhưng sau vài lần thì không qua nữa.

Quý Thung mang danh con nuôi sống ở nhà họ Trì, hắn rất mẫn cảm với cảm xúc của người khác. Bác trai bác gái đối xử với hắn rất tốt nhưng hắn vẫn cảm nhận được trong mắt hai người tồn tại một loại áp lực nào đó. Khi ấy Quý Thung còn nhỏ, hắn không phân biệt được đó là cảm xúc gì, chỉ theo bản năng cảm thấy kỳ thực hai bác cũng chẳng thích mình cho lắm.

Cho tới bây giờ không có ai nói cho Quý Thung biết, thì ra ngày xưa khi Lâm Mỹ Trân bỏ lại đứa con còn nằm nôi ở nhà họ Quý, bác gái cũng vừa sinh một cậu con trai. Năm đó không chồng mà chửa phải bị gọt đầu bôi vôi đem đi chôn sống, vì danh dự của em gái, hai bác tuyên bố với bên ngoài là nhà mình sinh đôi hai thằng con trai. Mà trong một sự cố ngoài ý muốn, có lẽ bác Quý Thung vẫn luôn cảm thấy hổ thẹn với em gái, vì thế ông lựa chọn cứu Quý Thung trước, khiến con trai ruột của mình qua đời.

Đây mới là lý do mà mỗi lần hai bác nhìn Quý Thung, đong đầy trong mắt là sự đau khổ cố nén. Bọn họ yêu quý cháu trai, nhưng mỗi lần nhìn Quý Thung là lại nhớ đến đứa con chết oan chết uổng của mình.

Thế nhưng Lâm Mỹ Trân lại không nghĩ như vậy. Con trai ruột và cháu ngoại trai gặp chuyện không may, họ sẽ cứu ai trước? Lâm Mỹ Trân từng bị vứt bỏ một lần, phản ứng đầu tiên của bà là khẳng định anh trai và chị dâu sẽ cứu con họ trước.

Cho nên ngay từ đầu, Lâm Mỹ Trân luôn nghĩ mọi chuyện theo hướng tiêu cực đã phần nào hoài nghi Quý Thung chính là con ruột của anh mình. Nhưng trước khi nổ ra scandal (việc Lâm Mỹ Trân gả cho Trì Thạc Thành và chuyện con nuôi) bà ta đã làm giám định DNA cho Trì Thạc Thành và Quý Thung. Trì Thạc Thành không còn nghi ngờ về thân phận của con trai, Lâm Mỹ Trân cũng có thêm một lợi thế để bước vào nhà họ Trì. Vì vậy bà ta không vẽ rắn thêm chân mà kiểm tra lại kết quả DNA của Quý Thung nữa, lỡ lộ ra cái gì lại mất nhiều hơn được.

Cũng vì thế mà Lâm Mỹ Trân sẵn sàng để cho Trì Thạc Thành tuyên bố Quý Thung là con nuôi của bọn họ. Thứ nhất là để lấy tiếng thơm cho mình; thứ hai là biểu đạt sự vô tư, không màng đến gia sản nhà chồng của bà ta với cụ Trì; thứ ba là nếu thực sự Quý Thung không phải là con của Trì Thạc Thành, khi sự việc vỡ lỡ bà ta cũng có cái để nói.

Đương nhiên, ông cụ đã đồng ý cho Lâm Mỹ Trân dẫn theo Quý Thung vào cửa cũng tức là thừa nhận thân phận cháu trai nhà họ Trì của hắn. Thế nhưng, tâm bệnh của Lâm Mỹ Trân thì chỉ có bà ta mới biết.

Thường nói cháu trai giống cậu giống bác, Quý Thung trông khá giống với bác mình, người khác thấy bình thường, nhưng Lâm Mỹ Trân có lẽ sẽ càng nghi ngờ hơn. Rồi Lâm Mỹ Trân sinh con út Trì Minh, từ đó bà ta không còn băn khoăn về thân phận của thằng con lớn nữa.

Quý Thung vẫn luôn biết mẹ mình chiều em hơn, nhưng hắn cho rằng đó là bởi Trì Minh còn nhỏ lại được bà nuôi từ bé nên mới thế, chứ chưa từng nghĩ tới nguyên nhân này.

Lâm Mỹ Trân ở trong lòng hắn luôn là một người mẹ dịu dàng hiền thục dễ mến. Mỗi lần thấy bà tươi cười hết lòng với ông nội cũng chẳng có được sắc mặt hòa nhã, thấy bà phải nơi nơi chốn chốn khiêm nhường lấy lòng với anh cả, lúc ấy trong lòng Quý Thung như có hàng ngàn mũi kim đâm.

Hắn chưa từng nghĩ mẹ mình sẽ tìm đủ mọi cách để lấy mạng anh cả.

Thậm chí từ rất lâu trước đó, ngược dòng trở về lần anh cả bị bắt cóc năm xưa.

Chuyện này không phải bí mật ở nhà họ Trì. Lần đó là do ‘tình yêu đích thực’ của Trì Thạc Thành ỷ vào đứa con trong bụng, vốn đã có ý diệt trừ con trai của vợ cả, lúc này mới cho kẻ gian cơ hội xúi giục gây nên vụ bắt cóc kia.

Mà bây giờ, qua những con chữ trên xấp tư liệu, mới biết rằng Lâm Mỹ Trân khi đó tự xưng là bạn thân của Trì Thạc Thành, có quan hệ rất tốt với vị ‘chân ái’ nọ. Lợi dụng điều này bà ta đã không ít lần bâng quơ ám chỉ cho ả về sự uy hiếp của đại thiếu gia nhà họ Trì với đứa bé trong bụng…

Quý Thung không muốn tin nhưng bằng chứng hiển hiện ngay trước mắt đã cho ra kết luận, sau lần bắt cóc đó, ‘tình yêu đích thực’ của Trì Thạc Thành bị xử lý sạch sẽ, người thành công ngồi lên vị trí Trì phu nhân chính là Lâm Mỹ Trân mẹ của hắn, còn anh cả thì ngày càng yếu hơn… Thấy thế nào thì kẻ được lợi nhiều nhất trong chuyện này cũng chỉ có Lâm Mỹ Trân mà thôi.



Từ góc độ nào đó, có thể nói rằng ngoại trừ mèo của mình, thái độ của Trì Hử đối với những người khác có hơi vô cảm. Những phán đoán và quyết định của anh xuất phát từ lý trí chứ không phải tình cảm. Đó cũng chính là lý do anh chưa bao giờ làm khó em trai em gái cùng cha khác mẹ. Trong mắt người khác, Trì đại thiếu thật ôn hòa bao dung, nhưng thực tế, chẳng qua là lí trí cho biết anh không cần thiết phải sân si những chuyện như vậy mà thôi.

Lần này Lâm Mỹ Trân cấu kết với Dư Hữu Đức và thầy phong thủy nọ, thực sự đã chạm đến điểm mấu chốt của Trì Hử. Chuyện này cũng giống như có kẻ dám động vào mèo Dao Quang của anh vậy. Vì thế đã có gan làm thì phải có gan chịu!

Trì Hử không có hứng thú xử lý Lâm Mỹ Trân, cho nên anh đưa hết bằng chứng thu thập được cho bố mình – Trì Thạc Thành.

Lâm Mỹ Trân có xúi giục ‘tình yêu đích thực’ của Trì Thạc Thành đi hãm hại con trai cả hay không thì không biết. Nhưng xét từ phong cách, tính tình của bà và kết quả sự việc, có thể nói rằng nếu có cơ hội bà ta chắc chắn sẽ không bỏ qua! Còn vấn đề có chứng cứ hay không, dù sao chuyện cũng đã qua 20 năm rồi…

Điều này đối với Trì Hử mà nói quả thực quá đơn giản. Cái gọi là ‘nửa thật nửa giả’ chính là trong giả có thật trong thật có giả, huống hồ thủ đoạn của Lâm Mỹ Trân vốn bất chính, chứng cứ ít hay nhiều là tùy ý anh thôi, đảm bảo xác đáng đến từng chi tiết. Bạn nhìn đi, ngay cả đứa con sùng bái mẹ mình vô điều kiện như Quý Thung, đứng trước những bằng chứng này cũng có dám phủ nhận đâu.

Con trai còn hoài nghi nói gì đến kẻ làm chồng là Trì Thạc Thành.

Cuộc đời Trì Thạc Thành chuyện thê thảm nhất chính là ‘chân ái’ đương chửa vượt mặt lại âm mưu hãm hại chính con trai mình. Kết quả cuối cùng là ‘chân ái’ không còn, đứa bé trong bụng không còn, con trai cả suýt chút nữa cũng chẳng còn! Bản thân ông ta cũng gián tiếp trở thành kẻ đồng lõa, bị cụ Trì hủy bỏ tư cách thừa kế, trở thành trò cười trong giới thượng lưu…

Nếu để Trì Thạc Thành biết được sự thật Lâm Mỹ Trân nhúng tay vào chuyện đó, vậy ông ta đã từng cảm thấy bản thân thật may mắn khi cưới được cái vị hồng nhan tri kỉ này bao nhiêu, thì lúc thấy được những chứng cứ này, sẽ càng thống hận bà ta bấy nhiêu.

#

Bữa tối vẫn được tiến hành trong không khí đầm ấm hòa thuận như trước.

Lâm Mỹ Trân hoàn toàn không biết bản thân đã bị vạch trần và Trì Thạc Thành cũng chẳng biết mình sắp thu được một ‘món quà’ bất ngờ đang vui vẻ dùng bữa. Hai vợ chồng thỉnh thoảng trò chuyện đôi ba câu, khi thì quan tâm con trai con gái, lúc thì múc bát canh cho ông cụ, trông mới tình cảm làm sao.

Nhưng trong mắt Quý Thung, niềm hạnh phúc ấm áp này chỉ là lớp vỏ ngụy trang giả dối mà thôi.

Quý Thung bùng nổ khả năng diễn xuất tốt nhất trong đời, miễn cưỡng khống chế bản thân, bình tĩnh ngồi bên bàn ăn.

Quý Thung không dám đối mặt với Lâm Mỹ Trân, bây giờ cảm xúc của hắn đối với bà vô cùng rối loạn.

Hắn cũng chẳng dám nhìn thẳng vào anh cả, bởi anh quá đáng sợ! Không nói đến việc anh làm thế nào thu thập được nhiều chứng cứ không muốn ai biết như vậy, nếu những giả thiết đó là thật, chỉ nội việc anh có thể ung dung ngồi ăn cơm với người trăm phương nghìn kế muốn giết mình… Quý Thung nghĩ thôi đã thấy nổi hết da gà.

Quý Thung không khỏi tự cảm thấy may mắn vì hôm nay mình bị thương, để giờ dù có tái xanh mặt mày, ăn tí tẹo, đờ đẫn như người mất hồn cũng không có gì kỳ lạ. Hắn cảm thấy tình huống bây giờ giống như đang yên đang lành thì được thông báo trong người có bom, trong khoảnh khắc bối rối ấy, nên lôi nó ra hay mặc kệ, coi đó là giả, hay nên bưng bít thật kín? Thực không biết nên làm thế nào cho phải.

Khác với Quý Thung tâm loạn như ma, cảm xúc của Trì Hử không có nhiều dao động cho lắm. Một người vốn có ác cảm với anh làm ra chuyện như vậy, anh không thấy bất ngờ. Điều tra cặn kẽ việc làm của Lâm Mỹ Trân phần nhiều là vì Quý Thung. Đưa những tài liệu này cho Quý Thung chủ yếu cũng vì đánh cho thằng em một hồi chuông cảnh tỉnh, kẻo đến một ngày nào đó bị người bán còn giúp người ta đếm tiền.

Còn Quý Thung sau khi biết chuyện sẽ suy nghĩ và hành động thế nào, kiên quyết không tin cho rằng anh bịa đặt cũng được, đi tìm Lâm Mỹ Trân đối chất cho ra lẽ cũng thế, mà nửa tin nửa ngờ tự mình điều tra cũng chả sao… Trong mắt Trì Hử, đó chỉ là chuyện nhỏ không cần nhắc tới.

Mà biểu hiện của Quý Thung cũng khá khéo léo. Ít nhất không còn như lúc mới vào showbiz, nghĩ gì cũng thể hiện hết lên mặt. Trì Hử cảm thấy hắn hẳn có thể tự mình đối phó với loại bạn bè như Dư Lãng.

Trở lại phòng ngủ, Dao Quang bệ hạ ghé vào đệm mềm ngoài ban công chơi điện tử, chờ đến giờ tự chủ đi ngủ thì biến về hình người chuẩn bị “ngủ” với anh.

Khi làm mèo, Dao Quang bệ hạ rất thích được vuốt lông. Chính vì vậy, biến thành người ngài cũng rất hưởng thụ cảm giác da thịt kề cận, vành tai chạm tóc mai.

Đi vào gian trong, Trì Hử đang ngồi trên giường nghe điện thoại, Dao Quang ôm lấy anh từ đằng sau, ngón tay linh hoạt cởi bỏ nút thắt áo ngủ của người ta.

Nội dung cuộc điện thoại truyền ra rõ ràng từ ống nghe, Úc Hạo đang sung sướng kể chuyện Thích Cẩm Ninh gặp hạn, hắn mà không ‘tốt bụng’ đá bay gã sang một bên, chắc chắn Thích lùn phải ‘tiếp xúc thân mật’ với con trâu điên đó rồi… bla…bla…

“Ha ha ha, Dao Quang đại sư đúng là miệng quạ đen, á á, phủi phui cái mồm, Dao Quang đại sư đúng là thần cơ diệu toán!”

“Với năng lực của Thích lùn, đối đầu với con trâu kia thì chỉ có chết, không bị nó đâm cho mấy lỗ, đạp cho gãy vài cái xương sường là may lắm rồi. Thế mà thằng chó ấy còn không biết điều, bảo anh cố ý đá nó chảy máu dạ dày chứ! Nó không thấy mấy thằng đệ của nó bị trâu húc thành cái dạng gì rồi à…”

“Ê ê… Em họ, chú có nghe anh nói không đấy?”

“Hửm? Tiếng gì nghe quen quen…”

“Đê ma ma~ Em họ, các chú làm theo ý mình như thế có bao giờ nghĩ đến cảm giác của người anh giường đơn gối chiếc này hay không???”

Đọc truyện chữ Full