Phiến lá nổi giữa bồn sứ thanh hoa tiếp tục chuyển động.
Mọi người ở đây cơ hồ ai cũng bị phạt rượu, thậm chí có kẻ xui xẻo phải xuống múa cột mua vui. Được rồi, tên xui xẻo đó chính là bé mập Kỷ Hồng Đào của chúng ta, trông cái tư thế uốn a uốn éo kia kìa, đến lão đại nhà cậu ta là Úc Hạo cũng chẳng thể nhịn cười.
Sau khi Úc nhị thiếu uống phạt 6 chén rượu, đầu lá lần thứ hai chỉ vào Trì Hử.
Trì Hử rút một lá thăm trong hộp, phần thưởng, hôn bạn chơi một cái.
Dao Quang bệ hạ khoái trá hôn tự chủ nhà mình.
Có vẻ không cam lòng với kết quả này, đầu lá tiếp tục chỉ vào Trì Hử.
Trì Hử rút thăm, phần thưởng, cùng bạn chơi thắp nến tình yêu.
Mọi người: … Đau mắt quá!
Thích Cẩm Ninh lần thứ hai nghẹn lòng, sai, sai quá sai rồi! Rốt cuộc là thằng chó nào nghĩ ra phần thưởng kiểu này? Đã bảo là phạt rượu rồi cơ mà, mẹ nhà nó chứ, ông đây không mời bọn mi đến để khoe khoang tình cảm nhé! Không được, phải cố gắng hơn nữa!
Vì thế, phiến lá chỉ về phía Trì Hử lần thứ ba liên tiếp.
Thích Cẩm Ninh nói đùa: “Xem ra cái vị mà chúng ta mời đến đêm nay đặc biệt vừa ý Duyên Niên rồi. Chắc là chén đầu tiên Duyên Niên chỉ nhấp môi nên người nọ thấy không hài lòng, nhất định phải mời Duyên Niên uống thêm chén nữa.”
Trì Hử rút thăm, phần thưởng, những người còn lại uống một chén.
Quần chúng hóng hớt không thành còn bị phạt rượu:… Wtf!!! Trì đại thiếu hên vcl, phần thưởng trong hộp chắc bị anh rút hết rồi đó!
Thích Cẩm Ninh cũng cảm thấy không ổn, gã đã cố ý để Tề Hoằng bố trí căn phòng này theo bố cục ‘Bách bức nạp vận’ rồi cơ mà. Đây là phong thủy cục chuyên dùng để áp chế số mệnh của người khác đó! Một số sòng bạc rất thích loại bố cục này, bởi dù cho vận may của khách chơi có tốt đến đâu, nếu không biết điểm dừng, kết quả cuối cùng chỉ có thể là đi tong cả vốn lẫn lời.
Chiếc lá xoay tròn dưới ánh nến có nghĩa là phong thủy cục đã vận hành thành công, Trì Duyên Niên sao vẫn may vậy chứ!
Thích nhị thiếu không tin, đến đối thủ sống còn của gã là Úc Hạo còn phải chịu thua cơ mà! Gã lặng lẽ xoay tròn chiếc nhẫn khảm đá có mối tương liên mật thiết với bố cục phong thủy nơi đây, phiến lá trôi nổi trên mặt nước tựa như la bàn gặp nam châm, nhất nhất hướng về Trì Hử.
Trì Hử ngả lên đệm mềm, nở nụ cười, chiếc lá chuyển động bất thường như vậy cũng không khiến anh nổi cáu hay khẩn trương: “Xem ra cái vị mà anh Thích mời đến đúng là không đạt được mục đích thì không bỏ qua, nhưng mà tôi không rút được thăm phạt, cứ giằng co như vậy cũng không hay, Dao Quang, ngài rút thăm đi.”
Dao Quang bệ hạ thích nhất là chơi trò may rủi, lập tức ngồi nghiêm chỉnh, tuy nhiên bước đầu tiên của hắn lại là… nghiêm túc nhìn về nơi nào đó, mở miệng thương lượng: “Tự chủ nhà ta không uống được rượu, ngươi nhiệt tình quá mức rồi đấy.”
“Ừm, có thể thay bằng người khác hả?”
“Được đó, làm vậy cũng được. Ngươi thích ai uống đây?”
“… Ngươi thích Thích nhị thiếu hả?”
Như minh chứng cho cuộc hội thoại ở trên, Dao Quang bệ hạ thật sự rút được lá thăm thế thân.
Không hề bất ngờ, Thích nhị thiếu nhận lấy lá thăm thế thân.
Rút tiếp lá thăm thứ hai, phạt 10 chén rượu. Dao Quang bệ hạ dùng giọng điệu trữ tình học được trên mạng nói với Thích Cẩm Ninh: “Nó nói nó thích nhất là Thích nhị thiếu, sau khi mời rượu mọi người, nó muốn uống một trận ra trò với ngươi.”
Thích Cẩm Ninh: Fuck! Tự biên tự diễn! Mày thích diễn trò như vậy sao không làm diễn viên luôn đi!
Nào ngờ Dao Quang bệ hạ cũng đang âm thầm tán thưởng khả năng diễn xuất của bản thân.
Tự mình lập ra quy củ, 10 chén là 10 chén, Thích Cẩm Ninh uống liền một hơi.
Sau đó phiến lá lại xoay tròn trong nước, thẳng tắp chỉ vào Trì Hử.
Thích Cẩm Ninh cười thầm, diễn à, diễn tiếp đi!
Sau đó…
Dao Quang bệ hạ bất đắc dĩ nhìn vào hư không, vẻ mặt còn rất chân thành, khuyên bảo: “Muốn mời hắn uống rượu thì có gì phải ngại, mỗi lần đều muốn tự chủ nhà ta giúp đỡ, lắm chuyện quá.”
Vừa nói xong, hắn lại rút ra lá thăm… thế thân.
Không hề bất ngờ, Thích nhị thiếu nhận lại lá thăm: …
Mà lần này, khi Dao Quang bệ hạ muốn rút lá thăm thứ hai, một cảnh tượng kinh ngạc đã xảy ra, lá thăm trong hộp tự dưng bay ra ngoài, rơi vào tay hắn! Bọn họ không say rượu, không hề hoa mắt, ai nấy đều tận mắt nhìn thấy lá thăm tự bay về phía hắn!
Mọi người: Đm, không lẽ sau khi Thích nhị thiếu đổi sang phong cách thần quái, vị này cũng định biểu diễn một màn ảo thuật ngẫu hứng à?
Dao Quang bệ hạ mở lá thăm trong tay, phạt 10 chén rượu…
Tiếp tục cảm thán bằng cái giọng nhão nhoét, “Đúng là rượu gặp tri âm ngàn chén thiếu~”
Tự mình đặt ra quy củ, bi thương hóa thành sông cũng phải nâng ly uống cho bằng hết.
Nhìn Thích nhị thiếu uống cạn 10 chén rượu, không khí trong phòng đã không còn thoải mái như trước.
Cho dù đa số đều tự an ủi bản thân rằng đây chỉ là ảo thuật, nhưng có một màn ‘thỉnh tiên’ trước đó của Thích nhị thiếu làm nền, lại thêm Dao Quang bệ hạ bày trò góp vui, mọi người đã bắt đầu cảm thấy rờn rợn. Cả đám ngồi nghiêm chỉnh trên sofa, có hai người định đứng dậy đi toilet nhanh chóng khựng, sợ không cẩn thận chạm vào “vị kia”.
Mà ngay cả Thích Cẩm Ninh cũng đã bắt đầu sa sầm. Bởi từ khi phiến lá bắt đầu xoay tròn lần thứ hai, Thích Cẩm Ninh chợt phát hiện, vô luận gã chuyển động đá đổi vận như thế nào, phiến lá vẫn nhất nhất chỉ vào gã, tựa như trong hư vô thực sự tồn tại người nào đó muốn đối chọi với gã.
Đầu lá chỉ về phía Thích nhị thiếu, phạt 10 chén rượu.
Đầu lá chỉ về phía Thích nhị thiếu, phạt 10 chén rượu.
Đầu lá chỉ về phía…
Phạt đến mức Thích Cẩm Ninh cũng không dám khẳng định mình thực sự cho người thả nhiều tờ 10 chén như vậy ư?
Chỉ có Trì Hử là hơi hiểu một chút, cái này ắt hẳn không khác lúc Dao Quang bệ hạ chơi xúc xắc là mấy, dẫu biết hắn làm bừa, nhưng động tay kiểu gì, động chân lúc nào thì thật đáng tiếc, người thường như anh nhìn không ra. Chỉ cần Dao Quang bệ hạ cầm trong tay lá thăm phạt 10 chén rượu, hắn có thể khiến người ta nhất nhất rút được lá thăm này, vận may nghiêng trời lệch đất cũng chẳng ích gì!
Úc Hạo Úc nhị thiếu há hốc mồm, hiện tại hắn rốt cục tin rồi, trợ lý Bạch của em họ thực sự là cao nhân!
Ngẫm lại lúc trước nghe anh ta nhắc tới cái gì mà bóng đen, hắc khí, Úc nhị thiếu thực sự cảm thấy thương hại cho đối thủ của mình. Khi không lại chơi ba cái trò thỉnh với chả tiên, đây gọi là gì, là đi đêm lắm có ngày gặp ma, không đúng, phải gọi là ‘vừa đi đêm đã gặp ma’!
Người ta thường nói ‘người hiểu bạn nhất chính là kẻ thù của bạn’, Úc Hạo biết rất rõ khả năng của Thích lùn, trước đây hắn sẽ không chơi ba cái trò này, mãi cho tới khi gặp được vị phong thủy sư kia mới bắt đầu mở ra thế giới mới.
“Đại sư, ngài thật sự có thể trao đổi được với thứ mà Thích lùn mời tới?”
“Không thể. Những cái bóng đó thường chỉ là chút chấp niệm còn sót lại, không có gì lý trí và tư duy.”
“Vậy ban nãy…”
“Chút tiểu xảo mà thôi.”
Dao Quang bệ hạ rất có phong phạm của một cao nhân, chuyện gì cũng chỉ nói một phần, phần còn lại mặc người suy diễn.
“Đại sư?”
Mộc Minh Hiên mơ hồ nghe được đối thoại giữa hai người bọn họ, nhịn không được mà giọng có hơi cao. Biết làm sao được, ai bảo anh Mộc nhà ta sợ nhất mấy thứ như vậy chứ, vừa nghe thấy hai chữ ‘Đại sư’ là muốn bu lại cầu che chở.
Đã vậy lúc nãy Dao Quang bệ hạ còn giả vờ giả vịt, lại thêm một màn giấy bay vào tay, cái danh đại sư này nói ra cũng có không ít người tin đấy.
Vì thế sau khi Thích Cẩm Ninh dựa theo truyền thuyết dân gian mà bày ra trò thỉnh tiên, bây giờ đổi lại là sân chơi của Dao Quang bệ, khụ, Dao Quang đại sư.
“Đại, đại sư, ngài thật sự nhìn thấy ‘tiên’ mà Thích nhị thiếu mời tới ư?”
“Đại sư, Thích nhị thiếu uống nhiều như vậy rồi, ngài xem xem có thể tiễn bước vị này được chưa?”
“Đại sư có xem tướng không? Có thể xem giúp tôi số mệnh mấy ngày sắp tới được không?”
“Đại sư đại sư, ngài làm kiểu gì mà tờ thăm tự bay lên thế? Có phải là nội lực hay không…”
Thích nhị thiếu uống rượu phạt đến xây xẩm mặt mày, hận không thể phun một búng máu lên mặt vị Dao Quang đại sư nọ. Nghìn tính vạn tính nhưng chẳng tính được bạn chơi mà Trì Hử mang tới lại có thể lẳng lặng phá vỡ phong thủy cục mà Tề Hoằng bày ra. Đã vậy, người đã có bản lĩnh như thế còn bày trò con bò bán sắc với chả bán xiếc cái gì, giả thần giả quỷ, có cần không biết chừng mực như vậy hay không!!!
Tiếc rằng thiên ngôn vạn ngữ chỉ đành nghẹn trong lòng, Thích nhị thiếu đâu thể tự tát vào mặt mình, nói rằng chuyện thỉnh tiên thật ra là do gã tự biên tự diễn.
Đương nhiên, Thích nhị thiếu giờ vẫn chưa biết, càng bi thảm hơn đó là trong phương diện “làm mất linh”, gã đã đốt sáng kỹ năng ‘thần bút Mã Lương’*, nói câu nào là chết câu nấy! (Truyện cổ tích về em zai Mã Lương có cây bút thần vẽ cái gì ra cái đấy~
Tụ hội lấy việc say sml của Thích nhị thiếu mà chấm dứt.
Bởi vì thời điểm mấy người ở đây muốn nhờ Dao Quang bệ hạ xem tướng hơi có vấn đề (giờ đã khuya), một đàn em của Thích Cẩm Ninh mới đá đểu một câu, không hổ là đại sư, tối lửa tắt đèn cũng xem tướng được.
Sau đó…
Dao Quang bệ hạ ngay trong lúc tối lửa tắt đèn mà tính quẻ cho hết thảy những người có mặt ở đây, bao gồm cả Thích Cẩm Ninh và đám tay sai của gã, phán rằng sắp tới bọn họ sẽ có ‘huyết quang tai ương’.
Khụ, bởi vì kết quả xem tướng có hơi hung tàn, Dao Quang bệ hạ chẳng nhận được đơn hàng nào cả.
Tuy nhiên khó khăn chỉ là tạm thời, viễn cảnh tương lai vẫn rất tốt đẹp. Dao Quang bệ hạ có lý do tin rằng, chờ đến lúc bọn Thích Cẩm Ninh thật xự gặp xui xẻo, lúc đó… chuyện làm ăn của pi sà sẽ náo nhiệt lắm cho coi~
#
Tuy trên sự nghiệp thầy đồng, sự nổi tiếng của Dao Quang đại sư mới bước đầu có triển vọng, nhưng ‘mèo Dao Quang’ đã nổi tiếng đến mức người người đều biết!
Nguyên nhân là bởi Quý Thung đương hót hòn họt gần đây có tham gia một game show.
Khi MC hỏi hắn vì sao lại chọn kịch bản phim “Nhẹ Nhàng” của đạo diễn Hàn Mai, phải biết rằng lúc ấy không một ai cho rằng bộ phim điện ảnh này sẽ có tương lai.
Quý Thung trưng ra biểu cảm chân thành hết mực, cười nói “Bởi vì dấu, chân, mèo…!”
Ngày hôm sau mèo Dao Quang theo tự chủ tới công ty, như mọi khi tản bộ khắp nơi.
Một tình huống thần kỳ cũng theo đó xuất hiện, xuất hiện trước mặt mèo không phải là quả cầu lông, không phải cần câu mèo lại càng không phải con gà con chim con ếch con chuột,… mà là một tờ giấy.
Khiến mèo Dao Quang suýt nữa đã hoài nghi, hay là hôm qua chơi bốc thăm nhiều quá mà hôm nay nhìn đâu cũng thấy giấy @@
Mỗi khi pi sà đi qua sẽ có người bất cẩn đánh rơi 1, 2 tờ giấy, sau đó chồm hỗm gần đó, tha thiết nhìn về phía hắn mà lẩm bẩm: “Giẫm lên đi bệ hạ, xin ngài đừng sai sót, cuộc đời tôi do dấu chân mèo quyết định!”
Nhìn nội dung ghi trên tờ giấy, thật sự cho rằng mèo không biết chữ hả!
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Ngày Bình Thường Của Miêu Bệ Hạ
Chương 51
Chương 51