*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Vỏ ốc biển giống cái còi mà Lâm Giai Miêu nhặt được chính là ốc tù và, loại ốc thường được các thầy tu ngày xưa dùng làm pháp khí.
Người có thiện ác, pháp phân chính tà, bởi vậy khí* (trong khí cụ),cũng chia cát hung.
Con ốc tù và Lâm Giai Miêu nhặt được hiển nhiên là một loại tà vật.
Dao Quang quan sát hoa văn trên vỏ ốc, càng nhìn càng thấy lạ, hoa văn này không được hình thành tự nhiên mà là chú văn do người vẽ lên.
Còn tác dụng cụ thể của chú văn, con mèo nào đó mới biến thành người chưa được bao lâu cảm thấy… tri thức không phải ngày một ngày hai mà có, tích được một nửa là tốt lắm rồi. Chậc, vì một tương lai lắm tiền nhiều của, tí nữa hắn sẽ đi tìm ông cụ Trì bổ sung kiến thức. Làm fan cuồng của Kiều đại sư, ông cụ chắc chắn cất giữ không ít tư liệu chuyên môn.
Tuy còn một phần nhỏ chưa có đáp án nhưng tổng thể sự việc đã có thể khái quát một cách cơ bản.
Có người lợi dụng tà vật là ốc tù và hại chết nhân viên xét nghiệm nọ, mục đích là con dao huyết ngọc trong tay anh ta.
Tự dưng bị giết, có lẽ kiểu chết này quá oan ức, lại từng tiếp xúc với sát khí trong con dao, nhiều ít cũng bị ảnh hưởng, vì vậy sau khi chết, nhân viên nọ thành công biến thành quỷ đòi mạng.
Oan có đầu nợ có chủ, đối tượng báo thù của anh ta vốn phải là kẻ đã giết mình. Nhưng hung thủ lại có thủ thuật che mắt nào đó, chuyển dời tội nghiệt của mình sang người khác.
Mà sự thật đã chứng minh, dì của Lâm Giai Miêu và nhân viên nọ vừa khéo lại ở cùng một khu.
Lâm Giai Miêu sang nhà dì chơi, trong khuôn viên khu nhà vô tình nhặt được ốc tù và, khoảnh khắc thổi ốc cũng là thời khắc phần tội nghiệt kia trở thành vòng sương đen vô hình quấn lấy bé, oan hồn trong con ốc kia cũng nhận định cô bé là kẻ thù của mình.
Cô bé này cũng thật xui xẻo, món đồ chơi bé vô tình nhặt được trong bụi cỏ lại là lá bùa đòi mạng. Cũng may đối tượng cha bé quỳ gối chính là miêu-đại-tiên chuyên đốt nhà phóng hỏa nha~ Tội nghiệt không thể giải? Quỷ đòi mạng không buông tha? Vậy thì đốt hết, đốt sạch là được.
Ngọn lửa màu trắng đến từ hư vô không tạo ra nguy hiểm cho người khác, nhưng đối với vật âm tà thì phải là ‘củi khô lửa cháy’, khụ, ý trên mặt chữ đó.
Ngọn lửa trôi nổi giữa không trung, ánh sáng trắng bao trùm khắp không gian mang lại cảm giác ấm áp thần thánh cho căn phòng lạnh lẽo còn đang quẩn quanh tiếng quỷ khóc…
Ngoài phòng bệnh, phàm là người chứng kiến cảnh tượng này, biểu cảm trên mặt đều như gặp được Thượng Đế/ Phật Tổ/ Thần Tiên/ Siêu nhân.
___
Khi phố lên đèn, Lâm Giai Miêu liền tỉnh lại, vừa mở mắt đã kêu đói bụng. Cơ thể còn hơi yếu nhưng bé con vẫn rất lanh lợi, hoạt bát. Cả nhà họ Lâm mừng húm, chắp tay chữ thập miệng nhẩm… ‘Miêu đại tiên phù hộ’. Khụ, những lời này giờ là câu cửa miệng của nhà bọn họ rồi.
Thấy Dao Quang lại gần, cũng không biết là do ai dạy, bé con ba tuổi quỳ rạp trên giường hành đại lễ với hắn, lanh lảnh kêu: “Miêu đại tiên phù hộ, cám ơn miêu đại tiên ạ~”
Dao Quang bệ hạ biến thành người cũng bị chụp lên cái mũ ‘Miêu đại tiên’: … …
Trầm mặc hai giây, Dao Quang xoa đầu Lâm Giai Miêu rồi đưa cho bé một mặt dây chuyền bằng ngọc có khắc hình ốc sên.
Mấy món đồ ngọc dễ thương như ốc sên, bươm bướm, bọ cánh cam gì gì đó đều được lấy từ những chiếc vòng cổ đã cũ của Miêu bệ hạ. Mặc dù mấy món đồ thí nghiệm này đã nhận được khí lành, nhưng mà giá trị thì trường chỉ tương đương với cây lấy ráy tai thưởng cho Úc Hạo hôm bữa mà thôi. Đại gia nào lại muốn mua bùa hộ mệnh với vẻ ngoài như vậy chứ.
Đồ khó bán nhưng lại phù hợp với trẻ em, Lâm Giai Miêu thích lắm, nắm ốc sên bằng ngọc trong tay, cám ơn miêu đại tiên một tiếng thật giòn, thật vang. Một nhà Lâm Lai Lễ cũng xông tới, thành kính tỏ vẻ muốn dập đầu tạ ơn với miêu đại tiên.
Dao Quang bệ hạ suýt chút nữa bị ôm rách quần, mau chóng chạy lấy người.
#
Sau khi giải quyết xong chuyện của Lâm Giai Miêu, Dao Quang trở về phòng ngủ. Vừa mở cửa thì thấy tự chủ để chân trần nửa nằm nửa ngồi trên chiếc đệm mềm ngoài ban công, tay cầm bút nhẹ nhàng miêu tả ngọn đèn trong đêm.
Thẳng thắn mà nói, Dao Quang tuyệt đối không thích tự chủ nhà hắn vẽ mấy thứ này.
Thuở nhỏ, sức khỏe của tự chủ rất kém. Khi những đứa trẻ khác tung tăng vui đùa, thì cậu ấy lại giành thời gian bên khung cửa sổ, lẳng lặng vẽ lại cảnh vật xung quanh. Bên ngoài cảnh sắc tươi tắn, người người nô nức đến mấy cũng không thể dung nhập người nọ, cậu như một vị khách lạ giữa chốn phồn hoa này.
Trước khi Dao Quang khôi phục ký ức, còn đang cố gắng làm một con mèo, đã rất không thích dáng vẻ khi vẽ của tự chủ, nó luôn tìm mọi cách quấy rối.
Mà bây giờ…
Đến ngồi bên đệm mềm, đưa tay sờ đôi chân trần của tự chủ, ừm, ấm áp, không lạnh. Lúc này Dao Quang mới giật lấy bản vẽ trên đầu gối người nọ.
Trì Hử sớm đã quen với hành vi quấy rối của Dao Quang bệ hạ nên không quá kinh ngạc, chỉ ngẩng đầu lên hỏi: “Chuyện Lâm gia đã giải quyết xong rồi?”
“Ừm.” Dao Quang cúi đầu dùng chóp mũi nhẹ nhàng ma sát gò má của anh.
Trì Hử có chút ngứa, thân thể hơi ngả ra sau, như vậy lại càng tiện cho Dao Quang được một tấc lại muốn một thước, bệ hạ ôm chầm lấy anh, vòng tay siết chặt như muốn nhét người vào trong lòng.
Lát sau, Dao Quang tự thưởng cho mình một lần cắn nhẹ nhàng trên cổ tự chủ. “Đêm nay thật đẹp, chúng ta ra ngoài chơi đi.”
Trì Hử vì lời đề nghị này mà hơi sửng sốt, nhưng rất nhanh đã nở một nụ cười tự đáy lòng trả lời hắn: “Được.”
Dao Quang bệ hạ đã tự động thắp sáng kỹ năng nói lời ngon ngọt, “Về sau em muốn đi chỗ nào chúng ta liền đi chỗ đó, thích chơi cái gì ta chơi cùng em, không cần phải vẽ qua giấy.”
“Được.”
Môi trường trong khu suối nước nóng được giữ gìn rất tốt, những vì sao lấp lánh và đom đóm lập lòe như ánh đèn sân khấu, thiên nhiên tấu lên bản hợp xướng của tiếng ve hòa với tiếng ếch trong đêm hè.
Tại thủy tạ bên hồ sen.
Trong không khí ngập tràn hương sen thoang thoảng, Dao Quang men theo bậc thang ngoài thủy tạ bước vào trong hồ, mặt nước gợn thành từng vòng sóng nhỏ theo bước chân người nhưng không hề vỡ tan, tựa hồ có một tầng lá mỏng manh trong suốt ngăn giữa chân người với mặt nước, giúp hắn có thể thoải mái di chuyển trên mặt hồ.
Từ khi vượt qua long môn chiếm được năng lượng của tạo hóa, kim sắc quả hăn ăn lúc còn ở thế giới cũ bây giờ mới chính thức dung hợp vào trong cơ thể, khiến hắn thoát thai hoán cốt đến tận cùng.
Đi vài bước trên mặt hồ, sau khi cảm nhận một chút, Dao Quang liền quay trở lại đưa tay cho tự chủ nhà mình.
Trì Hử nắm lấy bàn tay ấy, không chút nghi ngờ bước xuống nước.
Cảm giác giống như bước trên một miếng thạch lớn, hai người đều cảm thấy thật mới mẻ, y như trẻ con mà rượt theo đom đóm ra giữa hồ.
#
Sáng sớm hôm sau, vẹt Bằng Bằng tổ chức liveshow ngoài ban công lại may mắn thoát nạn.
Một người một mèo ngủ thêm một lúc rồi mới xuống ăn sáng.
Trên bàn cơm nào là chè hạt sen, canh bí đỏ hạt sen, bánh gạo cua hạt sen, nấm tuyết chưng hạt sen trứng cút, bánh cuộn nhân đậu xanh hạt sen… Một ngàn lẻ một món ăn chế biến từ hạt sen.
Ông nội Trì càng ăn càng thấy buồn bực, không khỏi thắc mắc với má Vân chuyên phụ trách phòng bếp: “Sao hôm nay món nào cũng là hạt sen thế?”
Má Vân vui vẻ trả lời: “Sáng nay thức dậy đã thấy trong bếp xếp một đống đài sen tươi. Cháu đang định hai ngày tới bảo bọn Tiểu Lý đi hái ít đài sen về, không ngờ có người nửa đêm không ngủ hái sẵn cho rồi. Đây là mẻ sen đầu tiên trong năm nên cháu bảo đầu bếp làm nhiều món một chút, mọi người ăn cho có thay đổi.”
Một người một mèo ra hồ sen chơi đến hơn nửa đêm yên lặng ngồi vào vị trí của mình.
Ăn xong bữa sáng, Dao Quang bệ hạ lấy từ chỗ ông nội Trì một rương sách buộc chỉ quý báu, lấy thân phận trợ lý Bạch theo tự chủ đến công ty.
—-
Mọi người đều nhất trí cho rằng cái vị trợ lý Bạch kia rất có khả năng là… Không, sai rồi, phải là: Dưới con mắt ‘hỏa nhãn kim tinh’ của quần chúng nhân dân kết hợp với những giả thiết to gan lớn mật đã được chứng thực, về cơ bản đã có thể xác định, người nọ chính là nam yêu tinh ăn thịt Đường Tăng!
Từ đó sóng ngầm trong công ty sau vài ngày cuộn trào đã bắt đầu bình ổn lại, mọi người dần chấp nhận khối bom này. Không chấp nhận cũng không được ấy chứ, ở cái thế giới nhìn mặt này, trợ lý Bạch được coi là con ruột của Thượng Đế, sở hữu vũ khí sắc bén (là cái mặt) có thế tiêu diệt bất cứ kẻ nào không phục. Bây giờ đã có không ít người lên diễn đàn kêu gào cái gì mà trợ lý Bạch đứng cạnh sếp tổng trông đẹp đôi quá đi, văn phòng play gì gì đó thiệt là tình thú mà…
Tại hoa viên trên tầng thượng, mỗi một công nhân viên đi lên thả lỏng đều sẽ nhịn không nổi mà nhìn về khu bên trái. Biết làm sao được, ai bảo trợ lý Bạch chỉ đơn giản ngồi trên ghế dài nghiêm túc đọc sách, không cần làm gì cũng đủ để say đắm lòng người.
Tất nhiên, cũng có người vì ngắm trai đẹp mà mặt dày đi vòng qua, giả bộ vô tình lướt qua đây mà liếc thêm mấy cái. Chẳng qua, mấy người này sau khi trở về đều mang vẻ mặt… như bị sét đánh.
Trợ lý Bạch thân cao chân dài, mặt đẹp không góc chết, nhưng khi đến gần chàng trai ấy bạn sẽ thấy trên mặt ghế bên trái bày một đống gà rán, khoai tây chiên… toàn rác là rác. Vậy cũng thôi đi, khi nhìn rõ chồng sách bên phải trợ lý Bạch mọi người mới biết thế nào là sấm rền chớp giật.
Vọng khí thuật?
Bách khoa toàn thư?
Giải thích các vấn đề phong thuỷ?
…
Ít nhất cũng phải là thơ ca văn học nước ngoài, không thì cũng là sách tài chính hay tự truyện của danh nhân nào đó chứ! Cho dù là tạp chí lá cải cũng không sao!
Nhưng vì sao đường đường là Hoa kiều sống và học tập tại trời Tây, về nước cũng là trợ lý tổng giám đốc, lại muốn làm thầy đồng vậy hả? Anh có cầm nhầm kịch bản không thế?
Trợ lý Bạch, mau tỉnh lại đi!
____
* Vọng khí thuật là gì?
Thời xưa có một từ thường được dùng thay cho từ “may mắn” đó là từ “vận khí”, ý nói kì thực may mắn là ro một loại năng lượng chi phối, giống như có câu “ông trời run rủi mà thành”, vậy thì người tu luyện đến một trình độ nhất định sẽ cảm nhận được loại năng lượng “vận khí” này, để xem vận khí vượng hay suy căn cứ vào đó mà làm việc, đương nhiên có thể xem cho người khác. Đó là vọng khí thuật.
*Ốc tù và:
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Ngày Bình Thường Của Miêu Bệ Hạ
Chương 42
Chương 42