“Trích bất tận tương tư huyết lệ~ phao~ hồng đậu. Khai bất hoàn~ xuân liễu xuân hoa~ mãn~ họa lâu ~” (Huyết lệ tương tư nhỏ hoài không dứt, đậu đỏ vứt rồi. Nở chưa đều khắp, liễu xuân, hoa xuân đầy lầu vẽ – 2 câu thơ trong bài Hồng đậu khúc của Tào Tuyết Cần)
Trước ban công rộng mở, vẹt Bằng Bằng anh dũng sử dụng giọng hát ma quỷ của mình đón chào bình minh. Ánh nắng đầu hạ mang đến một sức sống dồi dào, khiến nó cảm thấy bản thân có thể hát to hơn, vang hơn~
Có thể nói hôm nay là một ngày may mắn của Bằng Bằng, bởi hát xong bài thứ 2 rồi mà Miêu bệ hạ ‘thích ăn, thích ngủ, thích đánh Bằng Bằng’ còn chưa ra xử lý nó! Thật là một khoảng khắc lịch sử đáng được lưu truyền!
Nắng sớm xuyên qua khung cửa sổ đọng thành những hạt nắng ấm áp.
Trì Hử mở to mắt ngồi dậy, lần thứ hai bị một cánh tay vắt ngang qua ấn về gối đầu mềm mại. Ngay sau đó, một cơ thể mạnh mẽ, ấm áp nhưng trần truồng đè lên người anh.
Trì Hử hơi nghẹt thở, “Dao Quang, bây giờ trọng lượng của ngài không phải một con mèo đâu.”
Dao Quang bệ hạ hơi giảm áp lực, điều chỉnh đến con số may mắn 188, nghe thấy lời nhắc nhở của tự chủ liền chống người lên, đồng thời túm lấy hai tay anh cố định trên đỉnh đầu. Khụ, phản xạ có điều kiện, đây là bản năng của kẻ săn mồi, làm vậy mới có thể hoàn toàn không chế con mồi.
“Hôn buổi sáng~”
Qua một đêm thích ứng, ngôn ngữ nhân loại của Dao Quang bệ hạ đã trôi chảy hơn nhiều, tốc độ nói hơi chậm, phối hợp với âm giọng trầm thấp như đang thì thầm tạo cảm giác miên man không dứt.
“Dao Quang…”
Nụ hôn kéo dài từ bên tai cho đến môi. Tựa như bất đắc dĩ mà lại dung túng, Trì Hử hơi ngẩng đầu.
Đến khi một người một mèo xuống ăn sáng, đã chậm hơn 1 giờ so với thường ngày.
Đúng rồi, ra khỏi phòng ngủ Dao Quang bệ hạ lại biến về tạo hình mèo trắng với cái mặt hết sức nghiêm túc.
Ông nội Trì đang ngồi bên bàn ăn đọc báo ngẩng đầu nhìn hai người, thấy cháu trai có vẻ mệt mỏi, vội vàng quan tâm: “Tối qua Duyên Niên ngủ không ngon à? Có chỗ nào không thoải mái không? Hôm nay đừng đến công ty, để ông gọi bác sĩ…”
“Không cần đâu ạ, hôm qua ngủ không ngon thôi ạ.”
Chẳng lẽ lại nói mình bị mèo lôi ra chơi đến tờ mờ sáng?
Những lời xấu hổ lại phản khoa học như vậy, tổng giám đốc Trì của chúng ta thực sự không thốt ra được.
Xét về khía cạnh nào đó, thật ra cũng là ‘phong thủy luân chuyển’. Lúc Dao Quang còn làm mèo, cũng không ít lần bị tổng giám đốc Trì đùa đến bực, chẳng qua bây giờ tình huống đảo ngược lại mà thôi. Còn về chuyện cách chơi trước và sau có bị biến chất hay không thì không tiện nói (¬‿¬)
#
“Tổng giám đốc, café của anh đây.”
“Cám ơn, ra ngoài đi.”
“Vâng thưa sếp, không còn việc gì nữa, em xin phép lui trước.”
“Ừ, đi đi.” Trì Hử cúi đầu xử lý tài liệu, tạm dừng một chút rồi bổ sung: “À, nói với mọi người, đây là tách café thứ năm trong buổi sáng ngày hôm nay. Công ty thuê các cô các cậu không phải để pha café cho lãnh đạo. Nếu còn xuất hiện tách café thứ sáu…”
“Tổng giám đốc yên tâm, nhất định sẽ không có tách thứ sáu!” Đặt café xuống bàn, thư ký Tiểu Liễu đứng thật nghiêm, “Chúng em biết sai rồi, sẽ không có lần sau đâu ạ!”
Bước ra cửa văn phòng, xấu hổ trên mặt cô gái này liền bay sạch, thay vào đó là cảm giác hưng phấn, nhộn nhạo không yên. Cô nàng run rẩy lấy tay che ngực, chân bước nhịp thật nhẹ nhàng.
Nói thì chậm mà xảy ra thì nhanh, mấy đồng nghiệp không biết núp chỗ nào ào ào chạy tới, đẩy nàng vào một góc.
Sếp tổng đến công ty chưa được nửa giờ, một đồng nghiệp mắt sắc đã dội ngay một quả bom xuống mặt hồ đang yên ả, khiến quần chúng hăm hở khôn cùng, nhao nhao đòi phơi bày sự thật. Từng người từng người như sóng sau xô sóng trước anh dũng bất khuất hi sinh thân mình truy tìm chân tướng, thư ký Tiểu Liễu chính là một trong những chiến sĩ đó.
“Thế nào, thế nào, có nhìn thấy không, có nhìn thấy không?!”
“Có đúng như mấy người kia nói không? Rốt cuộc trên cổ sếp tổng có cái đó hay không…”
“Dấu hôn!” Thư ký Tiểu Liễu quyết đoán giải đáp nghi hoặc cho các cô, khẳng định: “Trên cổ sếp thật sự là dấu hôn, lúc cúi đầu tôi thấy rõ luôn! Tôi lấy kinh nghiệm cấp một yêu đương, cấp hai xoạc, cấp ba đánh ghen, đại học làm bồi bàn ở bar club của mình ra thề, tuyệt đối không nhầm!”
Đáp án vừa ra, những tiếng hú hét chói tai đồng loạt vang lên.
“Tiểu Liễu, thật không ngờ sinh hoạt cá nhân muôn màu muôn vẻ như vậy mà cậu vẫn tốt nghiệp hạng ưu, thì ra là học bá, thất kính thất kính.”
“Biến, đâu mới là vấn đề hả?”
“Rốt cuộc là cái thứ yêu tinh gì quyến rũ sếp tổng??? Thiên lôi đâu mau ra đây!!! Ả ta không biết rằng thịt Đường Tăng chỉ để ngắm, không được ăn một mình hay sao???”
“Vài ngày trước chẳng phải có báo nào nhắc đến đại tiểu thư nhà họ Lý Lý Tế, nhị tiểu thư nhà họ Đường Đường Đóa Nhi hay sao, có lẽ nào…”
“Xì, mấy cái báo lá cải ấy mà cô cũng tin, có não không? Ở công ty bao lâu rồi có từng thấy cái bóng của mấy mẹ ấy chưa?”
“Chị nói đúng! thế thì tiểu yêu tinh ăn thịt Đường Tăng rốt cuộc là ai?”
“Sếp tổng của em sạch sẽ thanh thuần như tuyết trắng trên đỉnh Thiên Sơn như vậy, có ai ngờ… Huhuhu, tiểu yêu tinh này đạo hạnh thật là cao thâm! ”
Trong lúc mọi người tranh luận không ngớt, thư ký Tiểu Liễu hẩy gọng kính, tiếp tục dội bom, “Lấy kinh nghiệm bao nhiêu năm trong Ngành của tôi, người để lại dấu hôn trên cổ sếp tổng, là, đàn, ông!”
“Cái gì?!”
Đám người đang chiến đấu với tiểu yêu tinh đồng loạt ‘hoa dung thất sắc’.
“Đàn ông? Huhuhu, thiếp đây biết sống sao…”
“Phụ nữ đấu với nhau đã đủ mệt rồi, vì sao còn phải đề phòng cả đàn ông nữa?”
“Không bằng không chứng, cây liễu nhỏ đừng suy đoán lung tung nha~”
Thư ký Tiểu Liễu đẩy kính, mặt không đổi sắc nói tiếp: “Lấy kinh nghiệm cấp ba đánh ghen của tôi…”
Một cô nàng bị kích thích đến mụ cả đầu, cả giận nói: “Cấp ba chị đi đánh ghen thì liên quan cái mệ gì với dấu hôn trên cổ sếp tổng hả!”
Thư ký Tiểu Liễu kiêu ngạo trưng ra vẻ mặt từng trải, trả lời: “Bởi vì tình nhân của bạn trai chị hồi cấp ba cũng là đàn ông! Vết hôn của con gái chúng mình sao giống với con trai được. Đồ ngốc đó còn muốn lừa chị. Hừ, trong lĩnh vực phân biệt dấu hôn, chị đây bỏ ra không ít công sức đâu.”
Mọi người: … Ha ha, đúng là núi cao còn có núi cao hơn, thất kính thất kính!
“Như vậy, vấn đề ở đây là nam yêu tinh đó là ai?”
Miêu bệ hạ im lặng đi qua các cô: “…”
Những ánh mắt sắc như dao cùng liếc về phía trai đẹp Bạch Xuyên cũng đang định lặng lẽ lướt qua.
Bạch Xuyên bị oán niệm dày đặc của các cô dọa sợ, “Tụ tập trong góc làm gì đó? Sao thế? trên mặt anh dính cái gì à? Sao mấy người nhìn anh bằng ánh mắt lạ vậy?”
#
Mặc kệ Bạch Xuyên nằm cũng trúng đạn đang không hiểu mô tê gì, Miêu bệ hạ thong dong đi vào văn phòng của tự chủ.
Vương ấn kim sắc trên trán chợt lóe, cái người trông như siêu mẫu khỏa thân ấy lại bắt đầu đi qua đi lại trước mặt tổng giám đốc Trì.
Đặt văn kiện xuống bàn, tổng giám đốc Trì bị quấy rầy lần thứ n day ấn đường, “Dao Quang bệ hạ, khi biến thành người phải mặc quần áo.”
Dẫu Dao Quang không mặc gì nhưng khí thế vẫn mười phần mười, ngồi trên sofa mà ưu nhã, khí phách như ngồi trên ngai vàng. Bệ hạ cầm máy tính bảng chơi game, từ chối lần hai: “Không mặc, không thoải mái.”
Muốn một con mèo đã quen ở truồng mặc quần áo, đây chắc chắn là một hành trình gian khổ.
Buổi sáng Trì Hử đã bảo Bạch Xuyên mang mấy bộ quần áo vừa với số đo của Dao Quang lại đây. Thế rồi bao quần áo từ trong ra ngoài bị hắn lấy lý do ‘không cẩn thận cào rách rồi’ vứt thành một đống trên sofa.
“Dao Quang bệ hạ, làm hỏng quần áo, chi phí đều trừ trực tiếp từ quỹ tiêu vặt của ngày đấy.”
Lúc này con mèo hư kia mới giật mình nhớ đến tài khoản của nó đều gửi dưới danh nghĩa tự chủ…
“…”
Ăn nhờ ở đậu bị bao dưỡng chính là chuyện xót xa như vậy đó!
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Ngày Bình Thường Của Miêu Bệ Hạ
Chương 37
Chương 37