Là một thầy đồng mèo chuyên kinh doanh bùa chú sách lậu dưới danh nghĩa Kiều đại sư… ý lộn, e hèm, được sự PR nhiệt tình của ông cụ Âu Dương và ông cụ Trì, với tư cách một thầy đồng mèo sẽ hợp tác sẽ làm ăn với giới nhà giàu trong tương lai, sau khi về nhà, Miêu bệ hạ giành trọn thời gian cho việc nâng cấp sản nghiệp.
Trước đó còn chưa biết được chính xác tác dụng của bảo địa, vì vậy ngọc phẩm chôn ở đó đều là mấy thứ góp nhặt được từ giỏ đồ trong nhà. Nào là dây chuyền, nào là con dấu, nhẫn, quân cờ, hạt ngọc, cái đũa, cây lấy ráy tai… chủng loại còn đa dạng hơn so với sạp hàng rong bên đường.
Như cây lấy ráy tai kia ấy mà, dưới tâm trạng sung sướng khi vừa kiếm được tiền lại được xem trò vui miễn phí, Miêu bệ hạ đã hào phóng ban thưởng cho Úc Hạo – Úc nhị thiếu. Được rồi, thật ra Miêu bệ hạ sợ cây lấy ráy tai ấy không bán được. Mỹ miều gọi là bùa hộ mệnh nhưng thực chất chỉ là một cây lấy ráy tai bình thường, bày ra bán liệu có phú hào nào tin tưởng công dụng ‘hộ mệnh’ của nó không? Cứ nhìn vẻ mặt vi diệu của Úc nhị thiếu khi được tặng đồ miễn phí là có đáp án.
Do đó, muốn làm ăn với giới thượng lưu, hình thức sản phẩm và bao bì đóng gói là rất quan trọng.
Ban đầu Dao Quang định lên mạng đặt mua mấy món đồ ngọc chất lượng. Từ khi học được cách sử dụng internet và có tiền, nó rất thích mua sắm qua mạng, có ai ngờ, người mua phía sau màn hình máy tính lại là một con mèo?
Tuy nhiên, sau khi biết được nỗi băn khoăn mèo ‘tường thụy’ nhà mình, ông cụ Trì đã chủ động tài trợ một lô hàng chế tác từ phỉ thúy và ngọc thạch như ngọc bội, mặt dây chuyền, nhẫn… vừa tinh xảo lại dễ mang theo bên người.
Hàng này lấy từ chỗ ông cụ Âu Dương. Ông cụ Âu Dương là ai? Là nhà buôn kim hoàn lớn nhất G thị đó! Chỉ chút ngọc thạch, phỉ thúy này thì tính gì, đúng là giết gà dùng dao mổ trâu! Nhưng chẳng ai ngăn nổi lòng nhiệt tình của ông cụ Âu Dương, vừa nghe ông cụ Trì cần dùng ít ngọc, ông lập tức ngỏ ý muốn tặng, coi như là tiền thuê nhà luôn.
Đúng vậy, ông cụ Âu Dương vẫn còn làm khách trong hậu viện nhà họ Trì. Ai bảo ở nhà bạn già nhận thức thế giới mới, lão Trì lại còn suốt ngày khoe khoang với ông, rằng bố cục phong thủy ở đây là do Kiều đại sư tự mình sắp xếp, rất vượng khí, là vùng đất lành mang lại nhiều hồng phúc cho con cháu.
Ông cụ Âu Dương nghe vậy thì nhất quyết phải ở thêm mấy ngày. Thứ nhất, nơi này có lợi cho thân thể cháu nội bảo bối Âu Dương Sâm của ông. Thứ hai là học hỏi tri thức mới. Và cuối cùng, ông đã cho người mua nhà ở gần đây rồi. Tuy nhà chính ở G thị nhưng mỗi năm về đây ở một thời gian thì vẫn được.
Ông cụ Trì nhất định không chịu nhận tiền thuê nhà, ông cụ Âu Dương lại cứ muốn đưa, hai bên giằng co cả buổi quyết định mỗi người lùi một bước, cứ thanh toán theo giá cả thị trường.
Sau khi hàng về tới tay, Dao Quang cho phần đa vào trong balo rồi đi đến lãnh địa của bầy khỉ.
Đừng nghĩ quá trình chế tác bùa hộ mệnh của Miêu bệ hạ có vẻ rất đơn giản, đào cái hố chôn ngọc xuống là xong. Đổi lại là người khác thì thứ nhất không hiểu thuật phong thủy, thứ hai là chưa chắc đã may mắn tìm được vùng đất đạt tiêu chuẩn “phong thủy bảo địa” còn nguyên sơ như thế này, tiếp đó là thử thách đòi hỏi hàm lượng kỹ thuật cao nhất – ‘phong thủy điểm huyệt’. Nói đơn giản, mấu chốt của vấn đề là tại một vùng đất vô cùng rộng lớn, bạn phải tìm được chính xác “mắt rồng” – điểm trung tâm của nơi đó, thì mới có thể kích hoạt năng lượng của nó phục vụ cho mục đích của mình.
Tất nhiên, ‘phong thủy bảo địa’ không phải là nơi bạn muốn ‘điểm’ là ‘điểm’ được, hơn nửa số thầy phong thủy đều thất bại trước vấn đề mang tính quyết định này. Dẫu có là bậc thầy trong lĩnh vực này cũng chưa chắc ‘điểm’ trúng trăm phần trăm.
Vậy nên nếu có năng lực như mèo Dao Quang, chỉ cần dựa vào cảm giác cũng tìm được đúng vị trí, chắc chắn sẽ khiến giới phong thủy phát điên!
Xuyên qua kết giới năng lượng từ trường hỗn loạn trong khu rừng rậm rạp không có sinh vật sống tồn tại, lãnh địa của bầy khỉ vẫn chẳng có gì thay đổi… A, Dao Quang giảm tốc độ, trong không gian an lành của bảo địa tựa hồ có gì đó khác lạ.
Bầy khỉ đâu rồi? Trước đây chúng nó thích nhất là đùa nghịch quanh suối nguồn cơ mà.
Cẩn thận cảm nhận một lúc, Dao Quang cất bước đi tới dòng nước được bao bọc bởi đồi núi chập chùng bên kia, sự khác thường này có vẻ bắt nguồn từ nơi đó.
Một tia sáng mỏng manh hiện ra từ dưới nước, tựa như cái đuôi của một con cá ngũ sắc, nhưng khi nhìn kỹ lại chẳng thấy đâu nữa.
Dao Quang nghi hoặc đi vòng quanh con suối, hay là trong nước có gì đó? Nhưng lúc trước nó đã thử rồi, ngoại trừ chất nước thanh mát ngọt lành thì cũng không có gì đặc biệt.
Hay là uống thử lần nữa?
Không nghĩ nữa, mèo Dao Quang tò mò thò chân xuống nước.
“Khẹc! Khẹc khẹc!”
Đúng lúc này, Hầu đại ca dẫn đồng bọn đi tuần quanh núi đi qua đó, thấy thế vội vàng ngăn lại, ờm, bạn thân chí cốt của mình!
Nếu Hầu đại ca có thể nói tiếng người, vậy câu nói kia có thể diễn giải như sau: “Định đi chết à! Muốn chết sớm hả!!! Anh bạn ngu xuẩn của tôi ơi, có biết rằng ‘lòng hiếu kỳ hại chết mèo’* không???”
(*là một câu tục ngữ tiếng anh ‘Curiosity kills the cat’)
Chú mèo với lòng hiếu kỳ đang bùng nổ nhưng nhất định không chịu chết: Được rồi, để tránh gặp phiền toái, tốt nhất cứ đứng xa con suối, nghe xem bầy khỉ vẫn thường trú tại đây muốn nói gì.
Sau một hồi trao đổi vất vả, dưới sự ra sức miêu tả của Hầu đại ca và đồng bọn, kết thúc bằng một màn diễn xuất chuyên nghiệp, mô tả quá trình từ lăn lộn kêu gào đến khi chết ngắc dưới đất, cuối cùng cũng rõ ràng đầu đuôi sự việc.
Từ khi bầy khỉ đến đây sinh sống, dòng suối đã biến hóa nhiều lần.
Biến hóa lần này chỉ vừa mới bắt đầu, còn chưa rõ ràng. Đợi thêm một thời gian nữa, dưới nước sẽ xuất hiện rất nhiều cá với đủ màu sắc tung tăng bơi lội.
Ban đầu lúc mới phát hiện trong suối có cá, bầy khỉ coi đó như bảo bối, nhưng khi Hầu Vương phái một con ra bắt thử thì chuyện đáng sợ bất ngờ xảy ra, nó vừa chạm vào con cá thì bị con cá chui ngược vào trong cơ thể, sau đó con khỉ kia bắt đầu gào thét lăn lộn dưới đất, chết trong đau đớn. Khủng khiếp tới mức không còn con khỉ nào dám động vào mấy con cá trông vừa đẹp vừa ngon kia nữa.
Lần thứ hai, sự việc về cơ bản cũng giống như trên, đối với loại cá ngũ sắc đột nhiên xuất hiện dưới suối, trực giác của bầy khỉ cho thấy đây là thứ tốt. Hầu Vương mới nhậm chức vẫn chưa bỏ ý định, lại phái một con khỉ già sắp chết ra thăm dò, con khỉ lần này còn thảm hơn, nổ banh xác! Bầy khỉ tận mắt chứng kiến thì sợ vỡ mật. Kể từ đó, khi dòng suối bắt đầu biến hóa, những con khỉ già sẽ khuyên bảo khỉ con, giúp chúng nó tránh xa nguy hiểm…
Tóm lại, ý của Hầu đại ca là: ‘Bây giờ là thời kỳ nhạy cảm, nếu còn yêu đời thì phải tránh xa dòng suối.’
Mèo Dao Quang:... Chạy cái gì mà chạy, có vẻ là thứ rất tốt đó.
Hầu đại ca không có phúc phận tiêu thụ ‘thứ tốt’ này, tỏ vẻ sắp tới chúng nó sẽ không đến đây uống nước nữa mà ở ẩn trong sơn động, khi nào quái ngư dưới nước đi hết rồi mới ra ngoài. Người anh em lông trắng, bảo trọng!
Đào hố chôn mấy món đồ ngọc trước cửa sơn động, ngụy trang xong xuôi, mèo Dao Quang đi ra suối.
Nhìn đi nhìn lại, con suối này cũng chẳng có gì đặc biệt, tại sao lại xuất hiện cá ngũ sắc? Thật là kỳ lạ.
Không nghĩ ra thì thôi, Miêu bệ hạ quyết định… lặn xuống suối.
Nước suối không sâu, mát lạnh. Khi ra đảo chơi, kỹ thuật lặn của nó đã được rèn luyện thường xuyên, sắp đạt điểm tối đa, vì vậy Miêu bệ hạ lặn một vòng từ trên xuống dưới, từ trái sang phải, đủ mọi ngóc ngách dưới nước. Nhưng tiếc thay, đừng nói là loại cá ngũ sắc rực rỡ như lời bầy khỉ mô tả, đến tia sáng nhỏ nhoi lúc trước cũng chẳng thấy tăm hơi.
#
Khi mèo Dao Quang về đến nhà, tự chủ đã đi làm về, đang gọi điện thoại ngoài ban công phòng ngủ.
Nhảy lên cây hòe già gần đó, đầu dây bên kia có vẻ khá ồn ào nên đối phương phải nói to hơn, Miêu bệ hạ cũng nghe được rõ ràng, đúng là đối tượng được nó ban thưởng cho cây lấy ráy tai, Úc Hạo – Úc nhị thiếu.
“Duyên Niên yên tâm đi, Thích lùn làm gì còn mặt mũi mà ở lại. Chú vừa đi hôm trước, hôm sau nó cũng đi luôn. Ha ha ha, Duyên Niên này, lúc chú đặt cược đã tính trước rồi phải không, vừa bắt nó nôn tiền thắng trước đó lại vừa gán cho một khoản nợ. Dẫu cũng xót ruột lắm nhưng có người tự nguyện giúp nó mà, không đến mức cùng đường. Nếu nó còn biết nghĩ thì sẽ không dám trở mặt đâu, chỉ đành nuốt hận vào lòng thôi…”
“Chỗ bọn anh vui lắm, đêm nào cũng quẩy nhiệt tình, sao Duyên Niên không ở chơi thêm vài ngày chứ?”
“… Anh đã nói rồi mà, Tề Bân Úc đúng là cái đồ hư hỏng, vừa mới kết hôn, vợ chửa vượt mặt lại bắt đầu lêu lổng, còn khăng khăng đi theo anh, đuổi mãi không được…”
“Ha ha ha, cây lấy ráy tai mà Miêu bệ hạ cho anh hôm bữa ấy, hôm nay anh tìm sợi chỉ đỏ xuyên thành dây đeo cổ. Lúc đi bơi ai cũng nhìn chằm chằm, anh hỏi có đẹp không, bọn họ còn khen anh có cá tính chứ. Haha, coi anh đây là đồ ngốc chắc, nhưng mà không hiểu sao, càng nhìn anh lại càng thấy nó đẹp chứ lị…”
“Cũng may là Duyên Niên đi trước ấy, con ốc biển của chú mở ra được viên ngọc trai thượng hạng vừa đẹp vừa to như quả trứng chim cút, rất nhiều người muốn mua đó, thật phiền. Nghe phong thanh hình như còn truyền ra tận nước ngoài cơ, hahaha, cẩn thận có ngày bị anh Ả rập nào đó đến gõ cửa nha~”
Nghe một kẻ say nói hươu nói vượn hiển nhiên không có gì hay ho cả, nhất là khi đã nhìn thấy Miêu bệ hạ nhà mình trên cây hòe già, vì vậy Trì đại thiếu dứt khoát cúp máy.
Tưởng tượng mà xem, một con mèo trắng thuần mang theo bộ lông ướt sũng băng rừng về nhà, tạo hình sẽ như thế nào?
“Meo meo~”
Mèo Dao Quang tự biết bộ dạng của mình bây giờ ra sao, vì vậy chủ động nhảy vào ban công chứ không đợi tự chủ giơ tay ra đón, sau đó dịu dàng thắm thiết ôm vào lòng gì gì đó… Tất nhiên, ánh mắt vi diệu khi tự chủ nhìn thấy nó tuyệt đối không phải là mừng rỡ!
“Meo meo!”
Miêu bệ hạ trưng cái mặt nghiêm túc đối diện với tự chủ nửa giây, sao đó yên lặng đi vào phòng tắm.
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Ngày Bình Thường Của Miêu Bệ Hạ
Chương 33
Chương 33