“Sếp.” Bạch Xuyên đặt một cuốn tạp chí lên bàn làm việc.
Trì Hử ngó qua một chút, hơi nhướng mày, “Điều tra xong rồi?”
“Vâng.” Bạch Xuyên gật đầu, “Nhà họ Thích ở Thủ đô, đứa con cưng của người vợ cả – Thích Cẩm Ninh.”
Trì Hử không quá ngạc nhiên với kết quả này.
Trong vòng luẩn quẩn của những gia tộc hàng đầu, quan hệ cơm không lành canh không ngọt giữa Thích gia và Úc gia vốn chẳng phải chuyện bí mật. Thế hệ trước không đồng quan điểm càng nhìn càng ghét. Người nối nghiệp hai nhà tranh đoạt các loại tài nguyên không nương tay. Con cháu đời thứ ba, đời thứ tư trong lĩnh vực nào cũng sẽ tồn tại sự cạnh tranh: so quân công, so chiến tích, so đầu tư, so thành tích, so sắc đẹp… Có cái gì so cái đó, dù có là cậu ấm thì cũng phải tranh cao tranh thấp trong giới ăn chơi…
Con trai út của người vợ cả nhà họ Thích – Thích Cẩm Ninh chính là một cậu ấm như vậy.
Mà người còn lại, xuất thân từ nhà ngoại của Trì Hử, cũng chính là anh họ của anh, con trai út nhà họ Úc – Úc Hạo.
Hai người đều là con thứ hai, gia thế tương đương, kết cấu gia đình cũng tương tự, đều có một người anh trai ưu tú chống ở phía trước cho nên bọn họ có thể vô lo vô nghĩ thoải mái ăn chơi. Chí hướng từ nhỏ đến lớn của hai người… khụ, đại khái là tranh vị trí số một trong giới cậu ấm cô chiêu. Vì thế, cậu ấm hai nhà luôn châm chọc đối chọi với nhau mọi lúc mọi nơi.
Độ chịu chơi của Thích Cẩm Ninh rất cao, nam nữ không kiêng.
Úc Hạo cũng chẳng ngán thứ gì. Lúc trước cũng là do anh nhất quyết kéo theo Trì Hử phiên bản thiếu niên đang nghỉ hè ở nhà ông ngoại ra biển chơi. Ặc, tất nhiên anh cũng không có gan để em họ đi làm những chuyện vô bổ có hại cho sức khỏe, toàn bộ đều do anh tự mình ra trận, em họ chỉ cần đứng một chỗ quan sát là được rồi.
Chính trong lần tụ họp đó, Thích Cẩm Ninh mới nhìn trúng Trì Hử.
Trì Hử khi đó rất ít lộ diện trước mặt người khác, người biết anh là cháu ngoại nhà họ Úc lại càng ít hơn.
Thiếu niên xinh đẹp yếu ớt ôm mèo trắng, Thích Cẩm Ninh cho tới giờ chưa từng thấy mẫu hình như vậy, hắn cảm thấy mình thua rồi, từ lúc nào tên họ Úc kia lại có sở thích này!?
Vì thế hắn đẩy ra tiểu minh tinh mình dẫn theo, tiến lên đùa giỡn.
Sau đó…
Hoa tiền nguyệt hạ, ngày tốt cảnh đẹp, Thích nhị thiếu thiếu chút nữa đã bị thiếu niên xinh đẹp và mèo của cậu đánh cho liệt giường, dù cho chẳng có mấy ai tin lời hắn nói.
Đến cả đối thủ sống còn của hắn là Úc Hạo cũng không tin. Biểu cảm “mày là cái đồ khốn nạn dám ức hiếp em họ lại còn dám bôi xấu em ấy”, sau đó đập cho Thích nhị thiếu thêm một trận nữa.
Tuy rằng hai người đều là đại ca trong giới cậu ấm cô chiêu, nhưng nếu nói đến giá trị vũ lực thì Thích nhị thiếu thật sự là thúc ngựa cũng không cản nổi Úc nhị thiếu.
Kể từ khi đó, thù giữa Trì Hử và Thích Cẩm Ninh đã bắt đầu kết.
Ban đầu là do sức khỏe Trì Hử không tốt. Càng là kẻ đứng đầu trong giới cậu ấm cô chiêu lại càng chú trọng thể diện, nhưng Thích nhị thiếu không thể mặt dày cò kéo dây dưa với một người bệnh, bởi vậy hơn phân nửa số nợ đều tính lên đầu Úc nhị thiếu.
Bây giờ Trì Hử hết bệnh rồi, vậy thì những câu chuyện tám nhảm ác tâm sặc mùi drama trên cuốn tạp chí này có thể coi là khúc dạo đầu cho sự trả thù của Thích nhị thiếu?
Lại nói tiếp, là một người không thích ngập ngụa trong lầu son gác tía hay người đẹp xe sang, không quan hệ lung tung, cũng chẳng có ham mê bất lương. Cái loại thiếu gia khác người này, đào ra được tin tức cho công chúng bàn luận thật sự khó, bởi vậy chỉ có thể bới móc chuyện cũ mà thôi.
Ví dụ như cha đẻ của anh, Trì Thạc Thành.
Tuy cho đến giờ Trì Thạc Thành vẫn còn dây dưa không rõ với vài người phụ nữ, nhưng thật lòng mà nói, đúng là sau khi người vợ đầu tiên Úc Lan chết bệnh, ông ta mới bắt đầu ăn chơi đàn đúm.
Nhưng trên báo lại một mực ám chỉ rằng Trì Trạc Thành ngoại tình, khiến vợ cả tức chết, ‘Nam thần quốc dân’ mới nổi – tổng giám đốc Trì quả thực là một ngọn cỏ cô đơn mồ côi mẹ, cha không thương, lấy mẹ kế, sinh em trai~
Hoặc ví dụ như cái người được gọi là ‘vị hôn thê’.
Trước đây ông cụ Trì dựa theo nguyên tắc “Bất kể điều gì tốt cho sức khỏe của cháu đích tôn đều phải nắm lấy”, nên ngay cả bát tự mệnh lý tương hợp ông cũng đã suy xét đến. Hơn nữa, vừa khéo bát tự của đại tiểu thư nhà họ Lý lại phù hợp, Lý gia cũng nhanh chóng đồng ý làm đám hỏi với Trì gia.
Nhưng khi song phương bước đầu đạt thành hiệp nghị, Đại tiểu thư nhà họ Lý lén lút gặp mặt vị hôn phu tương lai của mình. Rất thẳng thắn thành khẩn bày tỏ với Trì Hử rằng cô đã có người thương, nhưng người đó lại không có gia thế, Lý gia sẽ không đồng ý cho bọn họ ở bên nhau. Vì vậy, cô hy vọng sau khi mình và Trì Hử kết hôn, mỗi người sẽ ở một nơi, có cuộc sống riêng của mình, không can thiệp vào chuyện của đối phương.
Hiển nhiên, vị Lý tiểu thư kia cảm thấy bản thân đồng ý gả cho một con ma ốm để xung hỉ là một chuyện vô cùng thiệt thòi, cô nàng cho rằng mình có tư cách ra điều kiện.
Mà người thông minh và kiêu ngạo như Trì Hử sao có thể không nhận ra, chấp nhận sự bố thí mà cô ta tự cho là đúng đó?
Vì thế, cái gọi là vị hôn thê trước khi chính thức xác định đã hoàn toàn đóng băng.
Ngược lại, sau đó Lý gia lại ra mặt tỏ vẻ nhất trí với đám hỏi thêm lần nữa, kế tiếp đại tiểu thư nhà họ Lý dứt khoát trốn ra nước ngoài cùng tình nhân. Việc này là chuyện nhà của nhà họ Lý, không can hệ tới nhà họ Trì.
Thế nhưng, báo chí đâu cần quan tâm sự thật nó như thế nào, công chúng chỉ thích những chuyện máu chó giật gân mà thôi. Mọi người đi theo miêu tả của báo chí mà lạc vào một thế giới huyễn hoặc. Trái tim vị hôn thê của tân ‘nam thần quốc dân’ – tổng giám đốc Trì đã thuộc về người khác, bỏ lại nam thần chống đỡ cơ thể bệnh tật đau khổ đợi chờ… Khiến cho độc giả đồng cảm rơi lệ.
Cuối cùng, người viết còn ăn gan hùm mật gấu tung tin: Theo một nguồn đáng tin cậy, đại tiểu thư nhà họ Lý chuẩn bị về nước, nam thần và vị hôn thê có thể tái tục đoạn tình duyên này hay không? Xin mời bạn đọc đón chờ~
Trì Hử hiểu rất rõ, với tính cách của Thích Cẩm Ninh, gã ta chắc chắn sẽ đưa được tiểu thư Lý gia về nước, cưỡng bức hay lợi dụ gã cũng sẽ làm cho bằng được. Từ đầu đến cuối bài báo này, đây là chuyện duy nhất có thể tin.
“Meo meo~”
Miêu bệ hạ đang chơi một bên cảm thấy không vui, nhảy lên bàn làm việc, xé cuốn tạp chí thành 8 phần. Mặt mèo nghiêm túc tiến đến bên môi tự chủ hết hôn rồi lại liếm.
Con ngươi màu kim lục tỏ vẻ: Tự chủ là của trẫm, kẻ nào dám mơ ước đều phải chết!
Trì Hử hôn lại Miêu bệ hạ.
Bạch Xuyên đứng ở một bên yên lặng che mặt, thằng nhỏ trong lòng hận không thể gào lên với cả thế giới: Lũ phàm nhân kia hãy từ bỏ đi! Sếp tổng bệnh rồi, không có dấu hiệu hồi phục cũng chẳng thèm chạy chữa! Chân ái của anh là Miêu bệ hạ nhaaaaaaaaaa…
Trì Hử gãi gãi gãi cằm cho Miêu bệ hạ rồi ngẩng đầu nói với Bạch Xuyên: “Xem ra gần đây Thích Cẩm Ninh rảnh rỗi quá, tìm chút chuyện cho anh ta đi.”
“Vâng.” Bạch Xuyên nhỏ hai giọt nước mắt cá sấu cho Thích nhị thiếu. Nghĩ sếp tổng là quả hồng mềm thật à, có biết tổ tiên Trì gia làm cái gì không? Anh ta cho rằng sếp tổng ở nước ngoài vài năm chỉ để dưỡng bệnh thật chắc?
Trước đây, Trì gia là một chủ buôn chè có tiếng, có mang lưới quan hệ rất rộng với đủ mọi tầng lớp từ Bắc vào Nam. Khi đất nước bị xâm lược, ông cố nhà họ Trì còn thu lưu rất nhiều tài ba dị sĩ, giang hồ hào kiệt. Ngoại trừ thuốc phiện thì hầu như cái gì cũng từng kinh qua. Sau khi chiến tranh kết thúc, cả gia đình liền di cư qua nước ngoài.
Khi đất nước mở cửa, ông cụ Trì đưa tro cốt của ông cố về lại quê hương, đầu tư kinh doanh, làm một thương nhân có lương tâm. Nhưng điều này không có nghĩa là Trì gia ở nước ngoài, vốn đã thâm căn cố đế cắm rễ thật sâu, cũng sẽ trong văn vắt.
Ngẫm lại, ông cố Trì ra nước ngoài với đủ hạng người, như Kiều đại sư trên lĩnh vực phong thủy huyền học, ờ thì, lý luận tri thức vững chắc, dù áp dụng vào thực tế khi đúng khi sai, nhưng y thuật và võ thuật thì đích thực là cao nhân. Thậm chí có những người còn xuất thân từ kỹ viện, phường trộm… gặp được đất lành thì cũng phát triển lắm. Chọn bừa mấy đồ đệ, đồ tôn đưa về nước bố trí, mỹ nhân kế hay mỹ nam kế linh tinh đều đủ hết, nói chung là thoải mái khiến Thích nhị thiếu khóc một dòng sông.
Dù sao chuyện của mấy đứa nhỏ, người lớn thường là mở con mắt nhắm con mắt, sẽ không dễ dàng nhúng tay.
Thích nhị thiếu chỉ có thể tự cầu phúc thôi~
#
Gần đây tự chủ bị người ta dòm ngó, thánh tâm của Miêu bệ hạ luôn cảm thấy không yên, bớt chút thời gian vào chỗ rừng sâu vui chơi một chút, giao dịch xong với bọn khỉ thì vui vẻ về nhà.
Vậy mới nói, liều thuốc tốt nhất để xua tan nỗi sầu, chính là đi shopping ╮(╯▽╰)╭
Từ sáng sớm Dao Quang đã vác đống đồ ăn vặt vào rừng, thuận tiện ngó xem ngọc chôn ở đó đã có hiệu quả gì chưa. Nếu bầy khỉ giữ lời hứa trông coi chu đáo, hắn sẽ đưa chút đồ ăn làm phí bảo quản để cổ vũ, động viên. Còn mục đích chủ yếu của chuyến đi ngày hôm nay là lấy một món đồ bằng ngọc chôn ở nơi đại hung sau sơn cốc về làm thí nghiệm. Hắn còn ghi thù cái tạp chí to gan lớn mật viết vớ vẩn linh tinh kia đấy!
Ai ngờ, vì có thể đổi lấy nhiều đồ ăn vặt hơn, lũ khỉ mang tới cho pi sà một niềm vui bất ngờ.
Hổ phách màu vàng kim to như quả trứng chim bồ câu, bao bọc một cây sen xanh, sắc xanh bên trong hổ phách khẽ chuyển động, đẹp mắt vô cùng. Hơi ma sát khiến hổ phách ấm lên còn có thể ngửi được một mùi thơm cây cỏ lạ lùng.
Tuy Dao Quang không rõ cụ thể viên hổ phách này là cái gì, nhưng với trực giác sắc bén, ngay từ cái nhìn đầu tiên nó đã biết đây là thứ tốt, tốt hơn rất nhiều so với mấy đồ ngọc chôn xuống đất để hấp thu khí lành. Vì thế, Miêu bệ hạ quyết đoán lấy hai bao đồ ăn ra đổi.
Chờ tự chủ tan tầm về nhà, Miêu bệ hạ trưng mặt mèo nghiêm túc lấy ra viên hổ phách đưa cho anh.
Ông nội Trì đang đọc báo trên ghế sofa bên kia cũng nhanh chóng xán lại.
Mèo Dao Quang vừa về nhà đã giữ khư khư lấy balo, không cho người khác chạm vào. Vừa thấy hành động này của nó là cụ biết ngay mèo nhà mình lại mang thứ gì tốt về. Tiếc là không cho cụ thôi, haizz…
Ngón tay trắng nõn của tự chủ cầm lấy hổ phách, màu sắc tương hỗ hết sức nổi bật, trông hết sức đẹp mắt. Miêu bệ hạ vung vẩy cái đuôi, vui vẻ kêu meo meo~
“Đây là…” Là một người sinh ra trong nhung lụa, nhìn nhiều dùng quen hàng xa xỉ, nhưng cầm viên hổ phách này trong tay, Trì Hử vẫn không khỏi có chút chần chờ. Trông thì giống hổ phách, nhưng cầm trong tay có cảm giác…
‘Cập phu mộc chi giả, tùng bách chi luân nhập đích thiên tuế, hóa vi phục linh, phục linh vạn tuế, kì thượng sinh tiểu mộc, trạng tự liên hoa, danh viết mộc uy hỉ chi. Dạ thị hữu quang, trì chi thậm hoạt, thiêu chi bất nhiên.’
(Đại khái: Hạt giống linh chi bám vào thông mỡ, chôn trong đất sâu ngàn năm hóa thành phục linh, qua ngàn vạn năm mọc lên một cây nhỏ, hình dáng như hoa sen, tên là Mộc Uy Hỉ Chi. Phát sáng trong đêm, cầm vào rất trơn, không thể đốt cháy. => Tóm lại là một loại nấm phục linh, cụ thể là gì thì tra mãi không ra T^T)
Là fan cuồng của Kiều đại sư, phàm là thứ Kiều đại sư nhắc tới, dù chỉ tồn tại trong truyền thuyết ông cụ Trì cũng sẽ ghi nhớ trong đầu. Mà vài năm Trì Hử ở nước ngoài, khi điều dưỡng thân thể cho Trì Hử, Kiều đại sư cũng không tránh khỏi có chút bệnh nghề nghiệp nhắc tới vài câu. Vì thế khi nhìn viên hổ phách này, trong đầu Trì Hử và ông cụ Trì bỗng nhớ nhớ tới đoạn trích về một loại tiên dược.
“Đây, đây, không phải là, là, là Tường Thụy Mộc Uy Hỉ Chi trong truyền thuyết chứ? Thật sự tồn tại trên đời…” Ông cụ nói không lên lời, thở không ra hơi, cả người run rẩy như mắc chứng động kinh.
Nghe đâu thời thượng cổ có người từng làm thí nghiệm: Nhốt 10 con ngỗng vào lồng sắt, trong đó có một con đeo Mộc Uy Hỉ Chi, sau đó cho người xếp thành hàng bắn tên. Kết quả, cả 9 con ngỗng còn lại đều bị bắn chết, chỉ duy nhất con ngỗng đeo Mộc Uy Hỉ Chi vẫn lông tóc vô thương. Bởi vậy mới được gọi là Tường Thụy Mộc Uy Hỉ Chi, khiến người đeo vô cùng may mắn, may mắn đến mức không thể tưởng tượng nổi! (Tường thụy = may mắn)
Mặc dù lời đồn có hơi khoa trương, nhưng chỉ cần 1/10, thậm chí 1/100 uy lực như trong lời kể cũng đủ khiến người đời đỏ mắt.
Nhất thời, ông cụ Trì không còn cảm thấy đau lưng mỏi gối, đầu váng mắt hoa. Mắt sáng quắc mong chờ nhìn theo Miêu bệ hạ dở hơi nhà mình.
Nhìn điệu bộ của ông cụ, Dao Quang nghiêm mặt mèo, miễn cưỡng lục lọi trong balo.
Sau đó, trong lúc cụ Trì ngưng thần nín thở, kích động chờ mong, một đồ vật được đặt xuống trước mặt cụ.
Ông cụ mừng rỡ lại gần quan sát, suýt nữa thì phun máu. Đây không phải là cái nhẫn bị mất hồi năm ngoái hả!? Ông biết ngay mà, hồi ấy tìm mãi không thấy, nghi can số một là con mèo kia, mà đánh chết nó cũng không nhận!
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Ngày Bình Thường Của Miêu Bệ Hạ
Chương 19
Chương 19