Bữa tối, một nhà ba người Lâm Mỹ Trân, Trì Thạc Thành và Trì Minh đề xuất ăn thịt nướng. Ông cụ tuổi cao không thích ăn mấy thứ này, những người còn lại thì đều có mặt đông đủ.
Từ nhỏ thân thể Trì Hử đã không tốt, khẩu vị thường rất nhẹ, nhưng Miêu bệ hạ nhà anh thích ăn thịt, vì vậy lấy một bếp nướng nhỏ, ngồi ở đình nghỉ mát phía xa, cùng Dao Quang bệ hạ tự vui với nhau.
Quý Thung trưng cái mặt xúi quẩy ngồi trước giá nướng gặm cánh gà, Trì Minh đòi đồ ăn từ chỗ ba mẹ rồi bưng cái đĩa nhỏ đến ngồi cạnh Quý Thung, lấy ngón tay chọc chọc hắn, “Anh, anh đừng lườm Trì Tiểu Lộ và Trì Hiểu Nhị nữa, Trì Hiểu Nhị suốt ngày cười ngây ngô thì không sao, nhưng Trì Hiểu Lộ giống mẹ nó bề ngoài hiền lành nhưng bên trong là cả một bầu trời toan tính, kiểu gì cũng ghi thù trong lòng, có cơ hội sẽ quay sang cắn lại đó.” Trì Minh đã nghe những lời này nhiều lần từ chỗ Lâm Mỹ Trân, truyền đạt lại khá là trôi chảy.
Quý Thung ném xương gà, nguýt cậu ta một cái, “Anh mày bây giờ chả bị cắn rồi còn đâu!!!”
Trì Minh dịch mông lại gần, nhỏ giọng nói: “Sao anh chắc là một trong hai người hay cả hai người đó cùng làm? Nói không chừng là bên đó…” Cầm xiên thịt nướng chỉ về phía chòi nghỉ mát bên kia, Trì Minh cho Quý Thung một cái ánh mắt ‘anh hiểu mà’.
Quý Thung dừng một chút, lấy xiên chân gà trên đĩa thức ăn của Trì Minh, vừa gặm vừa hậm hực: “Trẻ con thì biết cái chi, trong mắt ông cụ anh mày có địa vị gì, người ta là địa vị gì, còn cần làm cái trò này hả?”
Trì Minh nghẹn lời, đúng quá rồi còn gì, anh cả là thái tử, chẳng cần làm gì, chỉ với thân phận của ảnh từ khi sinh ra đã định sẵn đứng trên bọn họ rồi!
Quyết định biến đau thương thành thức ăn, kết quả vừa cúi đầu thì thấy Quý Thung cầm mất mấy xiên đồ nướng trên đĩa của mình, Trì Minh giãy nảy, “Anh! Đây là đồ ăn của em, ba mẹ nướng cho em mà!!!”
Bên kia bắt đầu náo loạn, chòi nghỉ mát bên này cũng chẳng thể thanh tĩnh.
“Meo meo~”
Dao Quang nghiêm mặt mèo, không vui chụp cái đĩa.
Bày trên đĩa toàn nấm là nấm, nấm ăn cũng rất ngon, nhưng thịt mà trẫm thích đâu? Chân gà đâu? Thịt dê đâu? Cá đâu? Tôm tươi sò huyết đâu?
Trì đại thiếu bình tĩnh dưới tương lên nấm, không có động tĩnh gì trước lửa giận của Miêu bệ hạ nhà mình.
“Meo meo~”
Miêu bệ hạ nhảy lên bàn, hùng hổ vung trảo…
Khụ, vung trảo đặt lên đầu vai tự chủ, mặt mèo lông xù cọ má cọ cằm, xoay eo lăn người nịnh hót làm nũng các kiểu các kiểu. Cứng không được thì mềm, ở đây không có người ngoài, không sợ mất mặt, Miêu bệ hạ co được dãn được!
Chiêu này lúc nào cũng có hiệu quả, không kiên trì được bao lâu, Trì đại thiếu yêu nhất là Miêu bệ hạ nhà mình đành phải giơ tay đầu hàng, chọc chọc mũi mèo, bất mãn nói: “Chỉ cần nghe nói Quý Thung bị ông nội răn dạy, ngài đều chạy rất nhanh. Là đi xem trò vui hay cố ý đi làm loạn cho nó đỡ bị mắng? Ngài cũng che chở nó quá ha.”
Dao Quang híp mắt thành hình viên đạn, tự chủ nhà mình thật hay ghen!
Được rồi được rồi, lúc đầu Miêu bệ hạ đúng là chỉ đi xem trò vui thôi, ai bảo từ bé Quý Thung đã khiến người ta không thích như vậy chứ. Nhưng ngày qua ngày, phát hiện đồ xui xẻo kia tâm địa cũng không tệ lắm. Dù sao cũng nhìn nó lớn lên, Miêu bệ hạ khoan dung độ lượng tha thứ cho nó, vừa xem trò vui vừa thuận tiện giúp một chút.
“Dao Quang!” Trì Hử nghiêm túc nhìn hắn, ngữ khí hết sức trịnh trọng.
“Meo meo~” Miêu bệ hạ lập tức phối hợp ngồi nghiêm chỉnh.
Sau đó, câu chuyện hết sức đứng đắn và nghiêm túc của một người một mèo có nội dung như sau:
“Dao Quang, ngài yêu ai nhất?”
Miêu bệ hạ nhanh chóng chỉ vào tự chủ.
“Tôi và thịt nướng ngài thích ăn nhất cùng để trước mặt, ngài chọn bên nào?”
Nói thì chậm mà xảy ra thì nhanh, Miêu bệ hạ không chút do dự, nhanh như chớp chỉ vào tự chủ.
Cái loại trò chơi buồn nôn ấu trĩ này hai người đã lén lút chơi không biết bao nhiêu lần, lúc này mà phản ứng chậm, kinh nghiệm của Miêu bệ hạ cho biết, hình phạt là hôm sau pi sà sẽ phải ăn chay cả ngày.
Tự chủ được trẫm chiều hư rồi!
Đương nhiên, Miêu bệ hạ của chúng ta với huyết thống cao quý các thứ các thứ bày tỏ, ngài sẽ không vì ăn thịt nên mặt mũi gì cũng vứt hết mà nhân nhượng tự chủ đâu. Ngài phối hợp như vậy, hoàn toàn là bởi vừa hay đấy cũng là sự thật mà thôi! T^T
#
Sáng sớm ngày hôm sau, tổng giám đốc Trì ôm đầu sỏ làm vẹt Bằng Bằng trụi một mảng lông đến công ty. Thứ nhất là để ông nội mắt không thấy tâm không phiền, thứ hai là tiện thể khi tan tầm đưa Miêu bệ hạ đi bệnh viện thú cưng làm kiểm tra sức khỏe.
Ra cửa thì gặp Quý Thung cũng đang muốn trốn.
“Anh hai.” Ở trước mặt Trì Hử, Quý Thung luôn biểu hiện quy củ một cách máy móc.
“Ừ.” Vừa lúc chú Điền đánh xe đến đây, Trì Hử liền mời: “Cùng đi không?”
“Cám ơn anh, người đại diện của em cũng sắp đến rồi.”
“Chuyện quán bar đã xử lý xong chưa?”
“Vâng, công ty xử lý cũng khá ổn rồi ạ. Dù sao bây giờ em cũng đang quay phim, cố gắng ở trong đoàn làm phim, ít lộ diện một chút là được, về cơ bản sẽ không có vấn đề gì.”
“Vậy là tốt. Nếu có gì anh giúp được thì cứ nói nhé.”
“Cám ơn anh hai.”
Trò chuyện ngắn gọn với nhau vài câu, người đại diện của Quý Thung cũng đến, hai bên chào hỏi một chút rồi mỗi người lên một xe rời đi.
Hai người cùng lớn lên ở nhà chính, Trì Hử vẫn luôn có chút để tâm đến Quý Thung. Nếu hỏi anh trong mấy người gọi là em trai em gái, có ai mà không chỉ ngoài mặt bình thường, bên trong còn có tình cảm, thì chắc chắn là Quý Thung. Chẳng qua không biết từ bao giờ, hai người gặp nhau lại ít có chuyện để nói.
Người đại diện Đại Mễ đợi Quý Thung lên xe, kích động nói: “Cuối cùng cũng được nhìn người thật! Trì đại thiếu thật sự, thật sự là quá khí chất, có thể coi là điển hình của câu ‘cao, phú, soái’. Ôm mèo trắng gì gì đó, ôi đẹp làm sao, đây chính là nam thần trong truyền thuyết! Câu đó nói thế nào nhỉ? Lục thủy vô ưu, nhân phong trứu diện; Thanh sơn bất lão, vi tuyết bạch đầu…”(Nước biếc vốn vô ưu, mà vì gió nhăn mặt; Núi xanh vốn chẳng già, lại vì tuyết bạc đầu)
Quý Thung nguýt hắn một cái, “Có thể nói chuyện bình thường không?”
Người đại diện còn đang deep, “Cậu chẳng hiểu gì cả, đúng là đồ thô thiển! Ai~ Trì đại thiếu là gió là tuyết, vì thân thể không tốt, khiến nước biếc vì anh mà nhăn mặt, khiến núi xanh vì anh mà bạc đầu, huống chi là phàm nhân chúng ta…”
Quý Thung bị cách giải thích của hắn cạp cho không nhẹ, “Cậu xác định câu nói đó có ý như vậy chứ?”
Đại Mễ tùy hứng hất đầu, “Có sao đâu, hợp cảnh là được.”
An tĩnh một giây, người đại diện lại bắt đầu huyên thuyên, “Nhưng mà tình trạng của Trì đại thiếu có vẻ không tệ như lời đồn nhể. Áu áu áu, thế vị thiên kim nhà họ Lý kia thì sao, nghe nói lúc trước là vì lí do này mà từ hôn đó. Nam thần tốt vậy mà không cần, tuổi nào rồi còn chơi cái trò bỏ trốn, chả biết sau này có hối hận không.”
“Đúng đúng, lúc tôi lái xe đến đây thì nghe được Trì đại thiếu nói với cậu cái gì mà “Cần giúp gì thì bảo anh!”, mẹ ôi, không ngờ với cái tính nghĩ một đằng nói một nẻo của cậu mà anh trai cậu vẫn đối xử với cậu không tệ à nha. Ánh mắt kia giọng điệu kia, tôi lấy mắt chó 24K chuyên nghiệp của mình ra để đảm bảo, tuyệt đối không phải giả vờ. Cậu nói cậu có quá xem thường bản thân rồi không, từ khi debut đến nay vẫn luôn phân rõ giới hạn với gia đình, làm chúng tôi còn tưởng cậu ở Trì gia chỉ là một ngọn cải thìa thôi chứ (ý chỉ kẻ yếu, người không quan trọng, rất mờ nhạt)…”
Đi được một lúc, Đại Mễ nhịn không được tiếp tục thăm dò: “Baby à, cậu coi coi, nếu anh trai cậu đã tỏ thái độ như vậy rồi, vai diễn cậu vất vả lắm mới giành được lại bị out ấy, nhờ anh ấy thử xem, chắc chắn có thể giải quyết…”
“Không được!” Bị người đại diện dong dài nửa ngày, Quý Thung đang nhắm mắt dưỡng thần, vừa nghe lời này liền xù lông, kiên quyết nói: “Đây là chuyện của tôi, tôi sẽ tự mình giải quyết!”
#
Đến quán quen ăn sáng, sau đó một người một mèo đến công ty.
Tổng giám đốc Trì đi họp, Dao Quang kéo đệm dựa đến vị trí đón nắng, ngủ bù cho khoảng thời gian lúc sáng dậy sớm đập vẹt Bằng Bằng.
Ngủ dậy thì tự chủ còn đang họp, nhưng anh vẫn rất tri kỉ dặn dò trợ lý Bạch Xuyên đưa tới pho mát, bánh quy, khoai chiên, nước ngọt và các loại đồ ăn vặt cho pi sà.
Bạch Xuyên là con trai của quản gia nhà họ Trì – chú Bạch Tam, tam quan (thế giới quan, nhân sinh quan, giá trị quan) từ lúc niên thiếu vô tri đã bị các loại đãi ngộ cao cấp của Miêu bệ hạ tàn phá không còn một mảnh, anh không cảm thấy bản thân cúi đầu khom lưng hầu hạ một con mèo thì có gì sai. Thậm chí một ngày nào đó giám đốc tuyên bố kết hôn với con mèo này, Bạch Xuyên cũng có thể bình tĩnh đón nhận.
Ăn chút đồ ăn vặt, Dao Quang đẩy cửa văn phòng đi ra ngoài. Không phải lần đầu tới đây, nó với nơi này có thể nói là quen thuộc.
Trên đường đi tuần tra, có 7, 8 quả bóng bọc nhung lăn đến trước mặt mèo, một cái cần câu mèo, còn có mấy con búp bê hình con gà, con vịt, con chuột linh tinh….
Các sếp đi họp hết, mọi người được tự do bắt đầu rục rịch trong lòng.
Trong quá trình ai cũng không dụ dỗ được Miêu bệ hạ, có một hai người nhịn không được quyết định không từ thủ đoạn, lấy ra túi bò khô thơm ngào ngạt, nhưng còn chưa lên sàn đã bị nhóm tinh anh của công ty nhanh chóng tha đi, “Đồ ngốc này, đồ chơi có thể chơi bừa, nhưng ăn thì không được ăn bậy nha, nếu trái tym bé bỏng của sếp mà có chuyện gì, một mình mi chịu chết thì thôi, nhưng liên lụy đến mọi người thì làm sao đây?”
Các đồng nghiệp nam thuộc tính thẳng tưng (ý chỉ không gay =)))), mắt mở trừng trừng nhìn từng làn sóng em gái người trước ngã xuống, người sau tiến lên kiên trì bất khuất dụ-dỗ-một-con-mèo, đều hận không thể khóc ngất trong nhà vệ sinh.
Nam thần còn được, dù sao cũng là sếp tổng, nhưng con mèo sếp nuôi còn được hoan nghênh hơn cả bọn họ, những ngày đặc biệt này(ngày Miêu bệ hạ đến công ty), trôi qua sao mà khó khăn!
Đối diện với sếp, đa số các đồng nghiệp nữ sẽ hồi hộp ngại ngùng. Nhưng đối mặt với mèo nhà sếp thì thật sự quá trắng trợn.
Tổng giám đốc Trì từ ngày đầu tiên mang mèo cưng đi làm, người yêu động vật trong công ty xuất hiện như nấm mọc sau mưa. Bây giờ các em gái đều thích bày trên bàn nào là mấy quả bóng đồ chơi, nào là ảnh chụp thú cưng, túi xách, chìa khóa đều treo mấy cái móc khóa hình mèo chibi, trong ngăn kéo nào là súng bắt ếch, cần câu mèo…. tóm lại là càng nhiều càng tốt, thừa còn hơn thiếu.
Đáng tiếc, cho dù có chuẩn bị đầy đủ ra sao, Miêu bệ hạ đều nghiêm mặt mèo, không thèm để ý mấy thứ đồ chơi ấu trĩ đó.
Mãi cho đến khi nhìn thấy vòng tay của một cô nàng, Miêu bệ hạ mới dừng lại bước chân lãnh khốc vô tình của mình.
Đột nhiên được lọt vào mắt xanh của pi sà, nhân viên mới Lạc Tiên tỏ vẻ mình rất bất ngờ rất sung sướng. Ngặt cái cô nàng xem phim cung đấu hơi nhiều, mở mồm ra là: “Bệ, Bệ hạ, Bệ hạ đang nhìn thần thiếp ư, Bệ hạ!!! Thần thiếp không nằm mơ chứ, Bệ hạ!!! Thần thiếp chỉ là cọng cỏ ven đường, được Bệ hạ coi trọng, thần thiếp thật sự sợ hãi…”
Có lần, một đồng nghiệp nghe được trợ lý Bạch gọi mèo là Miêu bệ hạ, từ ấy về sau trên dưới công ty đều nhất trí gọi mèo yêu của sếp là Bệ hạ.
“Đồ tiện nhân vô liêm sỉ, dám ở trước mặt Bổn cung rù quyến Bệ hạ!” Nữ đồng nghiệp bên cạnh Lạc Tiên chắc hôm nay cũng quên uống thuốc, hai người phối hợp khá là ăn ý.
Dao Quang: “…” Trẫm bắt đầu thấy lo cho của cải của tự chủ rồi đấy.
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Ngày Bình Thường Của Miêu Bệ Hạ
Chương 7
Chương 7