*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Một chiếc xe đi ra từ khu biệt thự nào đó, là bà Trình mới chuyển đến gần đây. Bà Trình đang đưa chó cưng ra ngoài chơi, qua qua lại lại vô cùng thu hút sự chú ý. Chỉ trong vài ngày, một người một chó đã rất nổi tiếng tại khu dân cư này.
Bà Trình là một phụ nữ trung niên phúc hậu.
Mà chó cưng của bà, là một chú chó săn Afghanistan quý tộc. Bộ lông bạch kim thướt tha như một dải lụa, kết hợp với dáng đi tao nhã, ngẩng đầu ưỡn ngực, mắt nhìn thẳng, khí chất phiêu phiêu như tiên~
Bà Trình đứng trước mặt cún cưng trông không khác gì nhà giàu mới nổi.
Thế gian như một trò đùa, người còn không thần thái bằng chó =)))))
Mà bà Trình chẳng hề nhận ra, vẫn khăng khăng chạy theo hình tượng quý bà. Ngặt nỗi vật tham chiếu lại không thay đổi, hết sức chênh lệch, vô cùng tức cười.
Dao Quang vừa đi qua đây thì bắt gặp tình huống hài hước này.
Tiếp sau đó, một con chó Husky há mồm lè lưỡi, hồng hộc chạy tới, mặc kệ chủ của nó đang đuổi đứt hơi đằng sau, vừa chạy vừa gọi “Củ Cảiiiiii” đến khàn cả giọng vẫn không thể lay chuyển quyết tâm lao về phía trước của nó. Husky chạy đến chỗ bà Trình và cún cưng thì phanh gấp lại, sau đó cắn vào đuôi con Afghan. Khi mọi người còn chưa hiểu chuyện gì xảy ra, trong mắt lại xuất hiện thêm một con mèo trắng dưới bóng cây bên đường, dùng hết tốc lực xông đến.
Quần chúng vây xem sôi trào: “Giồi ôiiii, mau ra đây mà xem chó với mèo đánh nhau kìa”. Con chó Husky nhào đến trước mặt Dao Quang, mà vuốt mèo cũng đã vả bôm bốp vào cái mặt đẹp trai của chó.
Con người nghe không hiểu mấy em chó nói gì, nhưng Dao Quang thì hiểu. Con Husky này là đói đòn, cắn đuôi con Afghan còn gọi người ta là vợ yêu, nhưng quan trọng nhất – con ngáo đá này dám gọi Miêu bệ hạ là H-O-N-E-Y. Honey cái đầu mầy, đồ chó mắt mù!!! =_=
Tốc độ mèo vung móng khiến người ta hoa cả mắt, đánh cho chó ngốc hoa mắt váng đầu. Miêu bệ hạ với sức chiến đấu mạnh mẽ không có đối thủ, khống chế lực đạo rất tốt, sẽ không làm nó bị thương, nhưng đau thì thôi rồi.
Lúc chủ của Husky đuổi đến nơi thì thấy chó ngốc nhà mình đang quỳ rạp dưới đất, thút tha thút thít như thiếu nữ bị áp bức, tròng mắt lam đậm thấy cậu đến thì ầng ậc nước như sắp khóc đến nơi.
Đây là lần đầu tiên Kha Nguyên thấy Củ Cải to gan lớn mật nhà mình tội nghiệp đến thế, đã vậy còn xin được tha thứ với một con mèo?
Kha Nguyên còn chưa nghĩ thông, bà Trình đã tiến lên bênh vực cho chó cưng nhà mình, “Tiểu Nguyên này, Củ Cải nhà cháu bị sao thế, sao cứ chọc ghẹo William nhà cô hoài vậy? William mang huyết thống quý tộc vô cùng cao quý, Củ Cải hết hy vọng đi! Cho dù tình yêu không phân biệt thân phận, giới tính, chúng nó cũng không có tương lai đâu.” ╮(╯▽╰)╭ (Đm quỳ =)))))
Kha Nguyên: “… …” Dì hàng xóm tưởng tượng phong phú quá, một học sinh trung học còn chưa biết yêu là gì, phải dùng vẻ mặt nào để phân tích với bà về tình cảm giữa hai con chó đây?
May mà bạn học của cậu kịp thời đến cứu trận, một đám thanh thiếu niên chạy lại đây, tuổi trẻ phơi phới, đi tới nơi đâu là nơi đó sẽ không còn nhàm chán và xấu hổ.
Nhìn thấy bạn học đã đến đông đủ, Kha Nguyên tươi cười xán lạn, “Chào mọi người, mẹ tớ hôm nay đi khu sinh thái, chúng mình có thể vui chơi thoải mái~”
“Ăn hết sức chơi hết mình, đại gia em yêu anh!”
“Thích quá điiiiii >_<”
“Nhanh nhanh nhanh, cùng chúc mừng sinh nhật Kha Nguyên nào~ ”
“Aaaaaa~ con chó này đẹp quá!”
“Đây là loại chó gì vậy, lông màu bạch kim, vừa dài vừa mượt, nhìn cứ như tiểu thư quý tộc tóc vàng ấy! ”
“Tớ biết tớ biết, là giống chó săn Afghanistan. Tớ thấy trên tivi rồi, tiểu thiên hậu Khiết Ny cũng nuôi một con, màu đen tuyền, trông vừa huyền bí vừa kiêu sa, có người còn gọi nó là ‘góa phụ đen’ đó!”
Có một em cún xinh đẹp ở đây, đại gia cũng phải đứng sang một bên, thật là phũ phàng T^T.
Husky phát hiện bên mình đông hơn, lúc này mới run rẩy đứng lên, quy củ đi đến trước mặt chủ nhân. Khỏi phải nói, chỉ nhìn bề ngoài thì chó Husky mắt xanh thẳm đẹp trai ngầu lòi, rất là cho chủ nhân mặt mũi. Các bạn học cũng cổ động, sôi nổi quỳ gối dưới chân đại ngáo Husky.
“Kha Nguyên, đây là Robb nhà cậu phải không, hệt như lời cậu nói, ngầu quá đê:D”
Đối mặt với lời khen, Husky im lặng.
“Robb à, cho chị ôm một cái nhé?”
Đối mặt với mỹ nữ, Husky vẫn im lặng.
“Robb ơi qua đây, chúng mình chụp ảnh nhá?”
Đối mặt một đám mỹ nữ, Husky tiếp tục lặng im.
“Robb ơi chúng mình… Robb ơi tới đây… Nam thần nam thần nhìn qua bên này…”
Husky vẫn chẳng có động tĩnh gì, trái tym thủy tinh mong manh dễ vỡ của các bạn trẻ rơi đầy đất: “Kha Nguyên, Robb nhà cậu lạnh lùng quá đi, chẳng thèm để ý đến ai cả.”
Nghe các bạn hâm mộ oán giận, Kha Nguyên miễn cưỡng cười cười, trong lòng thì khóc một dòng sông.
Trước đây có một chú chó Husky xinh đẹp và uy phong. Chủ của nó hy vọng khi lớn lên nó sẽ trở thành một anh hùng cái thế như Lang Vương trong truyền thuyết, vì thế đặt tên cho nó là Robb. Trớ trêu thay, ông bà ngoại của chủ nhân lại không phát âm được cái tên Robb này, cho nên gọi nó là Củ Cải, phương thức nuôi dưỡng cũng khá là truyền thống…
Cún con trẻ người non dạ, từ đó kiên định tin rằng – Củ Cải mới là tên của mình! Đối với những người đến cái tên bình dị gần gũi như vậy cũng gọi sai, Củ Cải tỏ vẻ, nó rất là khinh thường!
Trong khoảnh khắc, giữa việc Husky nhà mình là một chú chó lạnh lùng cao ngạo và Husky nhà mình thật ra rất ngốc, Kha Nguyên quyết định lựa chọn vế trước, tốc chiến tốc thắng nói: “… Robb không thích đến gần người lạ, ừ, về sau gặp nhiều hơn, nó sẽ nhiệt tình thôi. Ừm, mọi người đợi tớ một chút nhé, tớ cho nó về trước, nãy mở cửa không cẩn thận để nó chuồn ra ngoài.”
Sự nghiệp giả vờ rất nhanh đã bị vạch trần, khi Kha Nguyên đang chuẩn bị dẫn chó về nhà, một bà lão hiền lành đi ngang qua lên tiếng chào hỏi: “Tiểu nguyên à, cho Củ Cải đi chơi hả, có nhiều bạn bè quá này, Củ Cải hôm nay sẽ vui lắm đây.”
Husky được gọi tên, trước mặt bao người nhếch môi, lè lưỡi, vẻ mặt ngốc nghếch tươi sáng quẫy đuôi với bà lão.
Kha Nguyên: “…”
Các bạn trẻ: “…”
Im lặng ba giây, các bạn trẻ nhìn Husky và chủ nhân của nó, cười sặc sụa. Husky rất là thân thiện, ai gọi Củ Cải nó cũng sẽ nhiệt tình với họ, chỉ trong một giây, từ cool thành troll, hoàn toàn mặc kệ chủ nhân đương u sầu vì mất mặt trước crush.
“Oa, các cậu nhìn kìa, bên kia còn một con mèo nữa, lông trắng như tuyết, đẹp quá đi mất~”
Cuối cùng cũng có một bạn gái hiểu lòng người, chủ động giải vây cho Kha Nguyên, muốn dời đi lực chú ý của mọi người. Phương pháp tuy có vẻ cứng ngắc, nhưng ngặt nỗi người nói chuyện lại là khoa khôi trường! Với khuôn mặt và dáng người đó, Mục Tuyết Hề chỉ về phía con mèo trắng bên kia, các nam sinh ai còn chú ý tới Husky? Khuôn mặt tinh xảo, các nét cân đối hài hòa, Mục Tuyết Hề cho người ta cảm giác đặc biệt thanh thuần. Dù chỉ mặc áo thun váy hoa đi giày vải, trông cô bé vẫn như một đóa hoa nhài thanh khiết.
Sợ làm mèo trắng hoảng, Mục Tuyết Hề đi đến cách con mèo nửa mét rồi từ từ ngồi xuống, vốn chỉ làm bộ thôi, nhưng khi nhìn vào vào cặp mắt kim lục với vệt sáng khúc xạ trên đồng tử trước mặt, Mục Tuyết Hề liền si mê, “Mắt em đẹp quá, đẹp đến hút hồn… Chẳng trách các cụ lại nói mắt mèo có ma thuật…”
Dám tát thẳng vào mặt chó Husky, con mèo này hiển nhiên vô cùng dã tính. Huống chi, dáng vẻ mèo trắng ngưỡng cằm ung dung nhìn mọi người, mang đến cảm giác chớ có tới gần hết sức sâu sắc.
Chớp chớp mắt, Mục Tuyết Hề nhanh chóng tỉnh táo lại, lấy ra một túi cá chiên từ trong ba lô, đưa một con tới trước mặt mèo trắng, nhỏ nhẹ: “Meo meo đến đây ăn nè, cá ngon lắm.”
Chỉ là đi ngang qua, tiện tay xử lý một con chó hoang, sau đó bị nhiều người vây xem như vậy, Dao Quang bệ hạ: “… …”
Miêu bệ hạ sao có thể ăn đồ ăn đặt trên đất chứ? Nhưng khác với mèo ta, các nam sinh có mặt ở đó ồn ào như cắt tiết gà.
“Mục mỹ nhân hãy nhìn qua đây, xin đừng chỉ nhìn mỗi mèo thôi!”
“Mục mỹ nhân cho mình ăn đi, mình nhất định sẽ quỳ sấp mà ăn!”
“Chúng tớ cũng muốnnnn!” Dao Quang không kiên nhẫn nhìn trời, loài người thật kỳ lạ, người với người sao có thể chênh lệch đến thế.
“Ui chao, mèo trắng, ánh mắt của mày là có ý gì? Có phúc mà không biết hưởng, mau ăn đi, thật chẳng biết nhìn hàng.” Nam sinh A thề, cậu vừa nhìn thấy sự khinh bỉ đậm đặc trong mắt con mèo đó.
“Ha ha~” Một nữ sinh ngứa mắt mấy cậu trai không biết xấu hổ luôn luôn bợ đỡ Mục Tuyết Hề, trào phúng: “Nhìn hàng gì chứ, mèo nhà người ta còn chưa ừ hử gì mà mấy người đã tranh nhau lên tiếng. Có phải súc sinh không mà tối ngày phát tình thế? Ghen tỵ với cả con mèo, thật đáng xấu hổ!”
Các nam sinh bị trúng đạn: “Lục Huyên Huyên, cậu, cậu…”
“Cậu cái gì mà cậu, dám làm nhưng không dám để người ta nói hả?”
Cũng không hiểu hình ảnh tranh chấp giữa các bạn trẻ đã kích thích bà Trình đứng một bên hóng chuyện ở chỗ nào, còn chưa đợi chủ nhà là Kha Nguyên mở miệng hòa giải, bà đã bắn liên thanh: “Ôi giời, các cháu chẳng biết gì cả. Các cháu có nhìn thấy vòng cổ của nó không? Kim cương thật đấy! Cô nhìn thấy trong tạp chí Luxury rồi, được thiết kế bởi một nhà thiết kế trang sức nước ngoài nổi tiếng, mỗi một chiếc dây đeo cổ cho thú cưng đều là hàng thủ công cao cấp đó…. Khụ khụ, tiểu vương tử William nhà cô sắp tới cũng sẽ có một cái.”
Sau đó bà tiếp tục đánh giá Mục Tuyết Hề, không tán đồng: “Cô bé này cho nó ăn đồ ăn linh tinh, nếu mèo nhà người ta mà bị làm sao…”
Nghe ra ám chỉ trong lời nói của bà Trình, Mục Tuyết Hề lúng túng đứng lên, đỏ mặt ấp úng: “Túi cá này là cháu tự làm, cháu vẫn hay ăn mà, không bị đau bụng đâu ạ.”
Bên cạnh hoa khôi trường học sao có thể thiếu hộ hoa sứ giả, vừa thấy tình hình không ổn, đám người bảo vệ hoa thi nhau xông lên.
“Vòng cổ cho thú cưng mà nạm kim cương á? Thật hay giả vậy? Thím à, chúng cháu còn nhỏ, thím đừng gạt chúng cháu chứ.”
“Thật là làm ơn mắc oán, Tuyết Hề rất thích động vật nên mới cho mèo ăn đó.”
“Tớ nhìn trái nhìn phải, sao chẳng thấy con mèo trắng này có gì hay nhỉ?”
Mèo đại gia nằm cũng trúng đạn: “…”
_______________
1.William quý-xờ-tộc:>
2. Củ Cải đệp trai ngầu lòi =)))))
3. “Góa phụ đen” là em:3
4. Các món Cánh gà om coca, giò heo hầm nấm, tôm viên chiên xù:
Giò heo hầm nấm
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Ngày Bình Thường Của Miêu Bệ Hạ
Chương 4
Chương 4