*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Ngoại trừ cháu trai cả Trì Hử đã nuôi bên người từ nhỏ, nói thẳng ra thì ông nội Trì đối với những người họ Trì còn lại đều không quá vừa mắt.
Con trai độc nhất Trì Thạc Thành, hơn hai mươi năm trước, không quá nổi bật nhưng tính tình ôn hòa nề nếp, tam quan đoan chính, ông cụ vẫn tương đối vừa lòng, nhưng tất cả đã chấm dứt vào năm con dâu cả qua đời.
Ý đồ ban đầu của ông cụ là cho thằng con đi giải sầu, mắt nhắm mắt mở để Trì Thạc Thành theo bạn bè chơi bời vài lần. Ai ngờ thời kì phản nghịch của Trì Trạc Thành ngoan ngoãn từ nhỏ đến lớn lại tới trễ như vậy, chỉ một lần đắm chìm trong sắc đẹp, cuộc đời thanh niên ba tốt từ nay về sau như con ngựa hoang đứt cương không cách nào kéo về. Bị mấy người phụ nữ sống chết quấn lấy thì thôi, lại còn tai mềm, bên này là chân ái, bên kia là tri kỷ, thiếu ai cũng sống không nổi, bị người ta quay mòng mòng.
Điều khiến ông cụ không thể nguôi ngoai nhất chính là — Trì Thạc Thành dẫn ‘tình yêu đích thực’ bụng to vượt mặt về nhà, suýt chút nữa đã hại chết cháu trai bảo bối của cụ! Mà Trì Thạc Thành thân làm cha, tuy không cố ý nhưng cũng chẳng thể xóa bỏ sự thật ông bị đàn bà làm mụ đầu, trở thành kẻ đồng lõa. Lần bắt cóc năm 6 tuổi đó đã khiến cho cơ thể vốn chỉ hơi yếu của Trì Hử nhanh chóng chuyển biến xấu, trước sau tìm đến bao nhiêu bác sĩ nổi tiếng khắp cả nước cũng đều bó tay không có biện pháp, nhiều lần bệnh tình nguy kịch đến mức chỉ xíu nữa là không qua khỏi.
Lại nói tiếp, ‘tình yêu đích thực’ không làm được con dâu nhà họ Trì, nhưng tri kỷ Lâm Mỹ Trân thì thành công tiến đến vị trí ấy. Là một diễn viên nổi tiếng, từng được vinh danh ảnh hậu, con người xinh đẹp lại khôn khéo, kỹ năng diễn xuất luôn được vận dụng triệt để trong mọi mặt của đời sống, khiến người ta khó phân biệt được thật giả, ‘trông nom’ Trì Thạc Thành hết sức chặt chẽ.
Năm đó Trì Thạc Thành nhất quyết muốn rước bà vào cửa, đến cả chiêu số rách nát là tuyệt thực cũng dùng tới, nháo đến mức ông nội Trì không còn tí mặt mũi nào. Thế mà trong vòng luẩn quẩn của giới thượng lưu, vẫn có người nói ông ta là kẻ si tình, chịu đói chịu khổ vì hồng nhan. (¬__¬)
Còn người cháu thứ hai – Quý Thung.
Vì sao lại là họ Quý?
Bởi vì thời điểm Lâm Mỹ Trân được gả vào nhà họ Trì, nghe nói bởi vì một lần ngoài ý muốn, bà cùng Trì Thạc Thành đã có một đứa con riêng ba tuổi được nuôi bên ngoài. Lâm ảnh hậu luôn giữ mình trong sạch, hướng tới chân thiện mỹ sao có thể chưa lập gia đình đã có con, nhờ con mới được ‘thượng vị’? Vết nhơ như vậy sao có thể để người ta biết!
Trì Thạc Thành bị gió bên gối thổi cho nóng đầu, chủ động tuyên bố với bên ngoài: Quý Thung là đứa trẻ ông và Lâm Mỹ Trân cùng nhận nuôi. Tiền căn hậu quả xung quanh đứa nhỏ này, bọn họ quen biết, yêu nhau, hẹn hò như thế nào đều có thể quay thành một bộ phim drama 8 giờ tối.
Nói tóm lại, Lâm Mỹ Trân chơi một chiêu như vậy, không chỉ tìm cho mình một cái cớ, đồng thời còn biểu thị quyết tâm với ông nội Trì, bà không vì tài sản của nhà họ Trì, cũng tuyệt đối không mơ ước quyền kế thừa của Trì đại thiếu, không tiếc để con trai mình nhận lấy cái danh con nuôi.
Đáng tiếc, cũng chỉ có Trì Thạc Thành mới cảm động hihi haha, ông nội Trì căn bản là không ưa. Sau khi kết hôn, Lâm Mỹ Trân vô luận làm cách nào để lấy lòng ba chồng, ấn tượng của ông nội Trì với bà vẫn là hạng người không biết tự trọng, tâm cơ thâm trầm, đã làm công việc đặc thù lại còn có ý đồ mưu phản.
Liên lụy đến cháu trai thứ hai Quý Thung cũng không được yêu thích. Sinh ra không vẻ vang, không cùng họ, lớn lên không chăm chỉ học hành, tính tình thì hung hăng ngạo mạn, có một đám hồ bằng cẩu hữu (bạn xấu) thích gây chuyện thị phi, lại còn muốn bắt chước mẹ nó dấn thân vào showbiz, đã thế còn chẳng nổi tiếng… Như vậy làm sao ông cụ thích cho nổi?
Cháu trai út Trì Minh cơ bản cũng giống như trên.
Ông cụ nhìn vợ của con trai không vừa mắt, nói chung là ghét ốc ghét cả ổ. Huống chi, khi Trì Minh còn đang đi nhà trẻ, Lâm Mỹ Trân liền xúi giục Trì Thạc Thành dọn ra ở riêng sống cho thoải mái. Ngày lễ ngày tết mới nhìn thấy mặt, bồi dưỡng tình cảm bằng niềm tin à?
Còn lại hai đứa cháu gái như hoa như ngọc, Trì Tiểu Lộ, Trì Hiểu Nhị, thoạt nhìn thì vô cùng nhu thuận nhưng ông cụ vẫn khó tránh khỏi nghẹn lòng.
Trì Thạc Thành trước khi kết hôn với Lâm Mỹ Trân, nghe nói từng có quan hệ với một người bạn đại học yêu thầm ông đã lâu và một ca sỹ phòng trà nổi tiếng, hai người lần lượt sinh ra hai đứa con riêng tuổi xấp xỉ nhau trông như chị em sinh đôi.
Ông cụ cho rằng mẹ của Trì Tiểu Lộ, Trì Hiểu Nhị cũng chẳng phải hạng đứng đắn gì, so với Lâm Mỹ Trân thì chỉ kém chút thôi, bản chất cũng là người đàn bà tâm cơ. Cháu gái dưới sự nuôi dạy của họ, ông thực khó mà không mang thành kiến.
Từng người từng người bày ra trước mắt, bốn chữ “gia môn bất hạnh” to đùng lòe sáng dán trên trán ông nội Trì, có thể thấy được ông cụ phiền lòng đến thế nào.
May mà cụ Trì tuổi cao, chú ý tu thân dưỡng tính, tâm cũng mềm mại, sẽ không giận chó đánh mèo với cháu trai cháu gái. Rốt cuộc đều là máu mủ nhà họ Trì, làm chuyện vô liêm sỉ là mấy người Trì Thạc Thành, Lâm Mỹ Trân, cho nên nhìn ông cụ nghiêm túc là vậy, kỳ thật không hề khắt khe với cháu mình.
Con trai út Trì Minh rất được Trì Thạc Thành và Lâm Mỹ Trân yêu chiều, quen thói khoe khoang trước mặt người lớn, thấy ông cụ nhận lấy hộp cờ, như hờn như tủi mà than thở: “Ông nội, ba mẹ cướp công của con, bộ cờ vua này con cũng góp lực. Trường học tổ chức thi tài, con thi trà nghệ được hạng nhất! Hoàng đại sư là một người mê trà, còn chỉ bảo cho con một phen. Khi biết con luyện trà nghệ là vì muốn tự tay pha trà cho ông nội, khen con hiếu thuận mới đồng ý lấy đồ ra đó! ”
Ông cụ thấy cháu trai cố ý lấy lòng, sắc mặt cũng dịu đi, gật đầu nói: “Bộ cờ vua này không tồi, mấy đứa có tâm. Ở độ tuổi của cháu, người có thể tĩnh tâm pha trà cũng không nhiều.”
“Ông nội, còn bọn con nữa, cháu gái của ông cũng rất hiếu thuận nha…”
Cháu gái lớn Trì Tiểu Lộ và cháu gái nhỏ Trì Hiểu Nhị không chịu yếu thế, một trái một phải kéo tay ông cụ làm nũng. Hai đứa cháu gái như châu như ngọc nói nói cười cười cũng chọc cho ông nội Trì vui vẻ.
Lâm Mỹ Trân trừng mắt nhìn hai đứa con riêng đục nước béo cò, dùng mũi chân đá đá con trai lớn Quý Thung đang ngồi một bên không thấy ư hử gì.
Quý Thung che che lấp lấp băng gạc ở một bên trán, thu được ám hiệu của mẹ thì nhức hết đầu, cái dạng này mà cũng muốn tạo cảm giác tồn tại trước mặt ông cụ hả???
Đáng tiếc muốn trốn cũng trốn không được, ông cụ nhanh chóng chú ý đến động tác nhỏ của thằng cháu, “Quý Thung, trán của cháu làm sao?”
Không thể tránh thoát, Quý Thung chỉ đành cúi đầu đáp lời: “Lúc quay phim có cảnh treo trên dây, không cẩn thận nên bị đụng đầu ạ.”
Ông cụ nào dễ bị lừa, “Là bộ phim thần tượng đô thị cháu nói lần trước ấy hả?”
“A, vâng, đúng ạ.” Khi đứng trước ông cụ, Quý Thung không khác gì ba mình, ấp a ấp úng, lúng ta lúng túng.
Nhưng lúng túng thì lúng túng, hắn cũng không dám thừa nhận mình với bọn bạn đi bar ăn chơi, khụ, đi bar thư giãn, lúc tranh giành phụ nữ, khụ, là nói chuyện nhân sinh với hai người đẹp, thì bị một tên khốn đập chai rượu vào đầu. Chỉ có thể cố gắng giải thích: “Thi thoảng trong phim thần tượng sẽ có cảnh nữ chính bị ép nhảy lầu, nam phụ số 2 cố sống cố chết xông lên…”
Ông cụ bực mình, “Tôi không cần anh giải thích kịch bản phim thần tượng.”
Quý Thung mặt nhăn như trái mướp đắng: “…”
“Đói bụng rồi, Bằng Bằng đói chết rồi chết rồi chết rồi~”
Vừa lúc vẹt Bằng Bằng bay về kiếm ăn, bịch một cái ngã xuống đất giả chết, thấy có nhiều người thì mau chóng bật dậy khóc lóc om sòm kêu la ầm ĩ. Ông cụ nhân đó dời đi sự chú ý, không tiếp tục tra hỏi Quý Thung.
Có con vẹt Kim cương màu hoàng lam đương phát rồ, không khí trong phòng khách lần thứ hai dịu xuống.
#
Khi mấy người Trì Thạc Thành, Lâm Mỹ Trân đến nhà chính, đại thiếu gia nhà họ Trì, tân tổng giám đốc tập đoàn Trì thị —— Trì Hử, đang ngồi xổm trong phòng tắm, xắn tay áo tự mình hầu hạ Dao Quang bệ hạ tắm rửa.
Lông mèo ướt nhẹp dính vào người, càng làm nổi bật cặp mắt mèo to tròn, làn da phấn nộn, ánh mắt ngập nước, thoạt nhìn vừa đáng thương lại đáng yêu. Cố tình Dao Quang bệ hạ không hề có tự giác của loài mèo (mèo rất sợ nước + sợ tắm, nhưng Miêu bệ hạ của chúng ta thì không:’>), dang rộng tứ chi, dáng vẻ trẫm thực hưởng thụ, trẫm thật uy vũ hiên ngang khí phách làm sao~
=__= Pi sà, ngài cầm nhầm kịch bản rồi…
“Gội đầu.”
Miêu bệ hạ cụp tai xuống để tránh nước chảy vào.
“Cái đuôi.”
Miêu bệ hạ phối hợp dựng đuôi đưa cho tự chủ.
Chơi trăm lần không biết chán, Trì đại thiếu vươn tay ra trước mặt Miêu bệ hạ, yêu cầu: “Tay trái.”
‘Tạch’, bị chọc trúng tử huyệt, Miêu bệ hạ đứng hình, “… …”
Đứng hình một lát, vẻ mặt ngây thơ tựa hồ không có nghe rõ, Miêu bệ hạ đưa bừa một cái vuốt qua.
Giữ vững biểu cảm trên mặt, Trì đại thiếu tiếp tục chà xát móng vuốt, bình tĩnh đưa ra một đáp án tiêu chuẩn: “Tốt lắm, tay bên kia.”
Lần này Miêu bệ hạ phản xạ thật nhanh, sau khi đưa móng vuốt cho tự chủ còn khoái trá ‘meo meo’ một tiếng, bảo vệ thể diện thành công, thiệt là sung sướng~
Trì đại thiếu cố gắng áp chế khóe môi đang cong lên.
Đợi Trì Hử kiên nhẫn cẩn thận làm xong dịch vụ sấy – khô – chải – vuốt hạng sang, Miêu bệ hạ lắc mình xõa tung lông mao, đáp lại một ánh mắt ‘tâm trẫm quá duyệt’, thậm chí còn dung túng để tự chủ chọn cho mình một cái nơ hình xương cá đáng yêu đeo lên cổ.
Miêu bệ hạ ưỡn ngực ngẩng đầu trước gương, xác định bản thân vẫn giữ vững phong phạm vương giả như trước mới nhảy lên tay vịn cầu thang, trượt xuống lầu.
Xoèn xoẹt, trên thang cuốn bóng loáng ta xoèn xoẹt ~
Một bước hai bước, một bước hai bước như ma quỷ nện bước ~
Xoèn xoẹt~ Xoèn xoẹt~
Quản gia nhà họ Trì – Bạch Tam, đi qua cầu thang, thấy cảnh này liền dừng chân. Đại thiếu gia đi nước ngoài vài năm, sao ông lại quên chuyện này chứ!
Lần thứ hai đối mặt với bước chân ma quỷ của Miêu bệ hạ, chú Bạch yên lặng tính toán trong lòng, tay vịn cầu thang bằng gỗ bị chà đạp dưới vuốt mèo bấy lâu cũng sắp hỏng rồi…. Lần sau đổi thành kim loại chắc dùng được lâu, hay là đổi thành chất liệu trong suốt để Miêu bệ hạ cảm thấy mới mẻ kích thích hơn nhỉ…
#
Bữa tối cho tám người một mèo vô cùng phong phú, nói là Lâm Mỹ Trân mang bọn nhỏ xuống bếp, trên thực tế vẫn là người giúp việc chế biến, bởi vậy chất lượng mỗi món ăn trên bàn coi như đồng đều.
Ông nội Trì ngồi ở chủ vị, Trì Thạc Thành và Trì Hử lần lượt ngồi ở hai bên trái phải của ông. Bên tay phải Trì Thạc Thành là Lâm Mỹ Trân, mà kề bên tay trái của Trì đại thiếu — Miêu bệ hạ quy củ ngồi trên ghế ăn cơm đặc chế chờ cơm.
Đối với việc một con mèo cùng ngồi ăn với mọi người, trải qua nhiều năm như vậy, chuyện Trì đại thiếu với đam mê cổ quái yêu mèo thành si, ai cũng thấy nhưng không thể trách. Bởi vậy, không có người nào ngu ngốc dám ý kiến trước mặt anh.
Người bị bệnh tật giày vò, tính cách thường hơi cực đoan. Có người nóng nảy dễ nổi cáu, có người lại tiêu cực hậm hực, cũng có người than trời trách đất..v.v.. Nhưng không phải viên đá nào bị chà đạp cũng là đồ bỏ đi, vẫn luôn có những viên ngọc thô lẫn trong đó, trải qua mài giũa sẽ chỉ khiến họ lột xác trở nên hoàn mỹ hơn mà thôi.
Rõ ràng, Trì Hử thuộc loại người sau.
Ai cũng biết, đại thiếu gia nhà họ Trì gia thế tốt, bộ dạng tốt, đầu óc cũng tốt, đáng quý hơn cả chính là tính tình phong độ cũng rất tốt. Nếu nói về tỳ vết duy nhất, đại khái là sức khỏe không được tốt cho lắm. Một người đối nhân xử thế luôn tao nhã hữu lễ dịu dàng như làn gió xuân, vậy mà có mấy lần giận dữ hiếm hoi, nguyên nhân đều là vì mèo của mình.
Nghe nói ngày xưa Trì đại thiếu bị bắt cóc, khi được tìm thấy, dù sốt cao đến hấp hối anh vẫn luôn ôm chặt một con mèo trắng thương tích đầy mình vào lòng, nhân viên y tế muốn tách họ ra để cấp cứu cũng phải tốn không ít thời gian.
Tất cả những người quen biết nhà họ Trì đều thống nhất rằng con mèo trắng kia chính là vảy ngược của Trì Hử. Nghe tên thì biết, Dao Quang Dao Quang, ánh sáng trong bóng tối, nói trắng ra thì có khác gì đang nói ‘bạn là ánh trăng trong lòng tôi’ không? Cho nên, thà rằng đắc tội bản thân Trì đại thiếu, cũng không nên trêu chọc Miêu bệ hạ nhà anh.
Đối với điều này, tam thiếu gia nhà họ Trì – Trì Minh, có thể coi là một dẫn chứng điển hình.
Khi Trì Minh còn là một đứa trẻ nghịch ngợm, luôn ao ước có được con mèo trắng vô cùng thông minh của anh trai. Sau khi làm nũng rồi khóc lóc lắn lộn đủ kiểu cũng không đòi được, cậu nhóc liền sinh hận.
Trì Thạc Thành và Lâm Mỹ Trân cưng chiều con trai út, không đành lòng nhìn con trai đau lòng khổ sở, đành phải đồng ý mua cho nó một con chó săn nhỏ. Nào biết rằng thằng bé ngỗ nghịch Trì Minh không phải đã nghĩ thông suốt nên muốn nuôi thú cưng khác, nó chỉ muốn thả chó cắn chết mèo trắng mà thôi!
Nhưng đâu ngờ chọc phải tổ ong vò vẽ!
Tuy rằng Trì Minh hành hung không thành công, nhưng cảnh tượng mèo trắng bị chó rượt thực sự trông rất nguy hiểm. Trì đại thiếu vốn luôn khách khí khoan dung với đứa em cùng cha khác mẹ lập tức bùng nổ, ba người cũng không cản nổi. Trì đại thiếu luôn tao nhã, chớp mắt biến thành hung thần, đáng sợ đến mức không một ai dám chống đối.
Đối mặt với thảm trạng của con trai út, lại thêm bà vợ khóc lóc kể lể, Trì Thạc Thành nổi trận lôi đình muốn đi dạy dỗ con trai lớn, kết quả đã không gặp được người lại còn bị ông cụ chửi cho một trận, suýt chút nữa cũng bị đánh nhừ tử. Theo lời của ông nội Trì, nếu không vì Trì Thạc Thành vô liêm sỉ làm hại cháu đích tôn của ông bị bắt cóc, thằng bé sẽ không bị chấn thương tâm lý, cũng sẽ không xảy ra chuyện hôm nay!
Cho nên, Trì Minh nằm trong bệnh viện là tự làm tự chịu, không ai dám chủ trì công đạo cho nó, những người khác đều đã vạch rõ ranh giới.
Đến đây, địa vị của mèo trắng tại nhà họ Trì đã không thể dao động, tôn hào Miêu bệ hạ cũng được định ra từ đó.
=====
- À, vẹt Bằng Bằng ngố đây:)))) Giống vẹt kim cương màu hoàng lam:
2. Rùa phong thủy của ông nội Trì: