DocTruyenChuFull.Club

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Trẫm, Đã Yêu Một Con Lợn
Chương 41

Mục Duệ Húc khó hiểu nhìn Chu Tiểu Bạch, người này thật sự là Chu Tiểu Bạch mà mình quen biết thường ngày sao? Hoàng đế đại nhân nhìn dáng vẻ hệt như thục nữ của Chu Tiểu Bạch lúc này, chậm rãi ăn từng hạt cơm, còn có chút trầm tư suy nghĩ.

Chu Tiểu Bạch bởi vì ăn quá nhiều lúc nãy nên hiện tại bụng không còn chỗ để chứa nữa, nhưng Chu Tiểu Bạch cũng biết rằng, nếu như một người hận không thể ăn tám bữa như y lại đi nói với Mục Duệ Húc là không muốn ăn, thì chắc chắn Mục Duệ Húc sẽ cảm thấy có vấn đề.

Nhưng mà, đồng học Chu Tiểu Bạch này, ngươi xác định bộ dáng này của ngươi sẽ không làm Hoàng đế đại nhân hoài nghi sao?

Chu Tiểu Bạch thật sự là ăn không vô nữa, y cảm giác rằng nếu như bản thân cứ ép mình ăn đống đồ ăn trước mắt này vào bụng thì cái bụng đang căng tròn của y sẽ phồng to lên như một cái bóng da và sẽ nổ ngay lập tức. Chu Tiểu Bạch miễn cưỡng nhét hạt cơm thứ 98 vào trong miệng của mình, rốt cuộc nhịn không được, cam chịu đẩy bát sang bên cạnh, vô cùng đáng thương nhìn Mục Duệ Húc nói, “A Húc, ta không muốn ăn.”

Mục Duệ Húc vô cùng ngạc nhiên nhìn Chu Tiểu Bạch, vật nhỏ này thế mà lại không muốn ăn, ngày hôm nay rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì. Mục Duệ Húc nhìn dáng vẻ vô cùng đáng thương của Chu Tiểu Bạch, không khỏi nhẹ giọng hỏi, “Thân thể có chỗ nào không khỏe sao? Có muốn truyền ngự y xem qua không?”

Chu Tiểu Bạch vừa nghe truyền ngự y, liền nghĩ đến có phải là lại uống cái thứ thuốc đắng nghét khó uống kia không, đầu ngay lập tức lắc không thua gì cái trống lắc, “Không cần, không cần, A Húc, chỉ là ta không muốn ăn mà thôi, ạch…. Ta nghĩ, đúng rồi, A Húc ngươi không phải muốn ta ăn ít một chút sao? Ta đơn thuần chỉ là muốn nghe theo lời ngươi thôi.”

Mục Duệ Húc nghe Chu Tiểu Bạch nói vậy, không nhịn được liền nheo mắt, “Thì ra là như vậy à, vậy ngươi đi nghỉ ngơi sớm chút đi.”

Chu Tiểu Bạch vừa mới ăn xong một núi đồ ăn, hiện tại làm sao mà ngủ được, y vừa nghe Mục Duệ Húc nói thế liền vội vàng nói, “Cái đó, A Húc, ngươi không phải từng bảo muốn ta đi lại nhiều một chút sao? Bây giờ ta ra ngoài đi dạo, một lát nữa ta sẽ về.” Nói xong Chu Tiểu Bạch chân như bôi dầu chạy vù ra ngoài.

Mục Duệ Húc nhìn dáng vẻ chột dạ của Chu Tiểu Bạch, chuyện này thật sự muốn hắn không nghi ngờ có vẻ hơi khó. Hắn vỗ tay một cái bộp, một ám vệ xuất hiện.

“Ngày hôm nay có chuyện gì xảy ra?”

Ám vệ biết rõ Mục Duệ Húc đang hỏi về cái gì, liền trả lời rõ ràng mười mươi. Mục Duệ Húc nghe xong hai mắt liền nhèo lại, nhìn chả khác gì một con sói nguy hiểm.

Chu Tiểu Bạch cảm giác được tim mình đập rất nhanh, đây là lần đầu tiên Chu Tiểu Bạch giấu diếm một điều gì đó với Mục Duệ Húc, cùng là lần đầu tiên y nói dối Mục Duệ Húc, Chu Tiểu Bạch có dự cảm xấu, trong lòng cảm thấy loạn tùng phèo cả lên.

Chu Tiểu Bạch ở bên ngoài chạy hết một vòng, sau đó nhìn thấy sắc trời cũng đã trễ, có chút bất đắc dĩ quay trở về.

Đèn trong phòng vẫn sáng, Chu Tiểu Bạch nhìn thấy liền có chút chột dạ, nhưng lại giả vờ trấn định làm bộ dáng không có gì phát sinh cả, hít sâu một hơi, sau đó đi vào.

Mục Duệ Húc mặc đan y ngồi ở đầu giường, tóc đen như mực rối tung, cả người toát lên sự lười biếng bình thường hiếm thấy.

“A Húc ta về rồi.” Chu Tiểu Bạch mặc dù cảm thấy chột dạ nhưng tận lực giả dạng bình thường. Rõ ràng Mục Duệ Húc không hề làm gì cả, nhưng Chu Tiểu Bạch không hiểu vì sao có cảm giác hắn đã biết hết mọi chuyện.

Mục Duệ Húc nhàn nhạt đáp một tiếng, có chút biếng nhác gợi cảm không nói nên lời, giống như vô thức câu dẫn người khác vậy.

Chu Tiểu Bạch không nói gì, theo bản năng nuốt nước bọt, sau đó tự mình rửa mặt, cởi bỏ ngoại y, bò lên trên giường, sau đó từ từ dời đến bên người Mục Duệ Húc, nhìn Mục Duệ Húc không hề có chút phản ứng gì, Chu Tiểu Bạch cảm thấy trong lòng bồn chồn có chút không yên.

“A Húc, ngủ đi.” Chu Tiểu Bạch nhẹ giọng nhắc nhở.

“Ừ.” Mục Duệ Húc đáp một tiếng, trong tay cầm quyển sách, ánh sáng lờ mờ hắt ra từ ngọn đèn dầu trong phòng khiến cho ánh mắt của Mục Duệ Húc như phát sáng, làn da màu mật ong gợi cảm, có chút mê hoặc không tên.

Mục Duệ Húc không hề ngẩng đầu, thậm chí cũng không thèm nhìn Chu Tiểu Bạch một cái, chỉ chăm chú lật từng trang sách, sau đó thản nhiên nói, “Ngươi hôm nay sao đi ngủ sớm thế?” Bình thường Chu Tiểu Bạch cũng chơi một chút mới chịu đi ngủ, nhưng mà hôm nay bởi vì Chu Tiểu Bạch chột dạ nên liền giục Mục Duệ Húc nhanh đi ngủ.

“Hả? Không có gì đâu, chỉ là muốn đi ngủ thôi ấy mà.” Chu Tiểu Bạch thanh âm càng nói càng nhỏ, vừa dứt lời liền đem chăn kéo qua, bao tròn lấy mình, cắn môi, cúi đầu, không dám nhìn Mục Duệ Húc.

Một lát sau, Mục Duệ Húc vẫn không thèm nói gì, Chu Tiểu Bạch cảm thấy trong lòng càng ngày càng khó chịu, nhưng mà bởi vì Mục Duệ Húc không chịu nói gì nên Chu Tiểu Bạch cũng không dám động, chỉ biết đem bản thân quấn chặt như một đòn bánh chưng, sau đó mở to hai mắt nhìn Mục Duệ Húc.

“A Húc, ngươi còn chưa ngủ sao?” Chu Tiểu Bạch mở to hai mắt sáng long lanh hỏi.

Mục Duệ Húc lại lật một trang mới, sau đó đáp một tiếng, rồi lại nói rằng, “Ta ngủ không được.”

“Tại sao?”

“Ngươi ngày hôm nay ăn cơm không ngon, ta đã suy nghĩ rằng có phải là do ta đối với Tiểu Bạch không tốt nên đã chọc cho Tiểu Bạch tức giận rồi, vì thế ta đang tự kiểm điểm lại mình.” Mục Duệ Húc nhếch khóe môi, nhỏ đến mức không thể nhìn thấy, ngữ khí ưu sầu nói.

“Không phải, không phải lỗi của A Húc, là do ta, là do ta không muốn ăn mà thôi.”

Mục Duệ Húc nghe xong vẻ mặt liền lập tức trở nên lo lắng, nằm ở bên cạnh Chu Tiểu Bạch, dáng vẻ khẩn trương nói. “Tiểu Bạch tại sao lại không muốn ăn? Là do thân thể không thoải mái sao? Ngày mai chúng ta tìm ngự y xem một chút đi.”

“Không cần, không cần.” Chu Tiểu Bach khẩn trương đến độ sắp khóc đến nơi rồi.

“Tiểu Bạch ngươi lại không nói tại sao, lại không muốn tìm ngự y, như vậy sao được? Quên đi, ngày mai ta sẽ bảo ngự y bốc cho ngươi vài đơn thuốc tiêu hóa, ngươi uống khoảng gần tháng là sẽ khỏe lên ngay.” Mục Duệ Húc bày ra dáng vẻ nhượng bộ nói.

Mấy tháng?! Chu Tiểu Bạch thật sự muốn khóc, cái thuốc đắng muốn chết kia, bản thân ngửi một ngày là đã không muốn ăn gì rồi, vậy mà bảo mình uống đến cả tháng thế kia thì làm sao mà sống đây?!

Mục Duệ Húc nhìn dáng vẻ muốn khóc của Chu Tiểu Bạch, thật sự là nhịn không được muốn bật cười.

“Tiểu Bạch có phải là không muốn uống thuốc không? Nhưng mà Tiểu Bạch lại không nói cho ta rốt cuộc là có chuyện gì? Ta cũng chỉ còn có mỗi cách đó thôi không phải sao?” Mục Duệ Húc nhìn Chu Tiểu Bạch đăm chiêu nói, khóe miệng mang theo ý cười khó có thể che giấu.

Chu Tiểu Bạch khó xử nhìn Mục Duệ Húc, cắn môi, dáng vẻ tựa hồ sắp khóc đến nơi, “A Húc, ta sai rồi.”

“Hửm, Tiểu Bạch sai ở chỗ nào? Ta làm sao không biết nhỉ? Tiểu Bạch không phải nói thân thể không thoải mái sao? hay là bây giờ ta bảo ngự y đem đến cho ngươi chén thuốc tiêu hạ nha?” Mục Duệ Húc thương lượng.

“Không được!” Chu Tiểu Bạch vội vàng vồ lấy Mục Duệ Húc đang giả bộ muốn đứng dậy gọi ngự y, trong lòng quýnh lên, vội vàng nói, “Ta vô cùng khỏe mạnh, chỉ là do trước khi ăn cơm ta ăn bậy hơi nhiều thôi!”

Mục Duệ Húc nghe thấy, trong lòng liền quả nhiên, nhưng vẫn bày ra dáng vẻ mê hoặc, “Tiểu Bạch thì đi đâu ăn được chứ? Hẳn là sợ ta lo lắng nên cố ý nói vậy cho ta yên lòng phải không, thôi cứ để ta tìm ngự y kiểm tra thử xem sao?”

Chu Tiểu Bạch càng nhìn càng sốt ruột, có chút cấp bách nói, “Là Mục Duệ Vũ, là Mục Duệ Vũ! Ta bảo hắn mua cho ta.”

“Tên đó tại sao phải mua đồ ăn cho ngươi? Y cũng không có lòng dạ tốt bụng gì với ngươi. Muốn ta đoán sao? Rốt cuộc là tại sao nhỉ?” Mục Duệ Húc trêu tức nhìn Chu Tiểu Bạch.

“Là hắn bảo ta đừng nói cho ngươi biết là hắn trở về, sau đó ta……..” Chu Tiểu Bạch chột dạ nói, càng về sau âm thanh càng nhỏ dần rồi mất hút.

Vẻ mặt Mục Duệ Húc sáng tỏ, “Ngươi liền uy hiếp y?”

Chu Tiểu Bạch bĩu môi bất đắc dĩ gật đầu.

Mục Duệ Húc khoanh tay nhìn Chu Tiểu Bạch, hỏi, “Biết sai ở chỗ nào ư?”

Chu Tiểu Bạch méo miệng, “Ta không nên uy hiếp hắn.”

Mục Duệ Húc nhìn dáng vẻ này của Chu Tiểu Bạch, bị chọc tức đến bật cười, “Sai, cái đó là đáng đời y. Tiếp tục suy nghĩ.”

Chu Tiểu Bạch đáng thương chớp chớp đôi mắt to nhìn Mục Duệ Húc, cẩn thận từng li từng tí nói, “Ta không nên ăn nhiều như vậy.”

“Sai, tiếp tục suy nghĩ.” Mục Duệ Húc tiếp tục nói.

Chu Tiểu Bạch suy nghĩ một lát, sau đó hít hít mũi nhìn Mục Duệ Húc, “A Húc, ta nghĩ không ra.”

Mục Duệ Húc nhìn Chu Tiểu Bạch, lạnh giọng nói, “Nằm sấp trên giường, chổng mông lên.”

Chu Tiểu Bạch sợ hãi, nơm nớp lo sợ kêu lên, “A Húc.”

“Làm theo lời ta nói.” Mục Duệ Húc thẳng thừng cự tuyệt.

Chu Tiểu Bạch không tình nguyện nằm sấp xuống giường theo lời Mục Duệ Húc, đem mông vểnh lên. Mục Duệ Húc một chưởng đập xuống mông, Chu Tiểu Bạch ngay lập tức nức nở, khóc lóc kêu tên Mục Duệ Húc. Mục Duệ Húc một phát lại một phát giáng xuống mông y, hoàn toàn không có ý định dừng lại.

Tiếng lòng bàn tay chạm mạnh vào da thịt, còn có tiếng khóc nức nở của Chu Tiểu Bạch hòa lẫn với tiếng nói của Mục Duệ Húc, tất cả âm thanh cứ như vậy vang dội trong phòng.

“A Húc, đau!”

“Biết sai chỗ nào chưa? Sau này còn dám không nghe lời, còn dám gạt ta hay không hả!”

“A Húc, đau quá, ta không dám, hu hu, không dám nữa.”

......

Ngày hôm sau, Mục Duệ Vũ một thân hồng y, nếu chỉ có một thân một mình y thì xem ra cũng có phong thái yểu điệu, nhưng mà nhìn lại hai cái tay xách theo hai cái túi khổng lồ, thật sự khiến người ta cảm thấy có chút quỷ dị khi nhìn thấy. Mục Duệ Vũ mặt tối sầm nhìn Chu Tiểu Bạch khập khễnh đi tới.

“Ngươi làm sao thế?” Mục Duệ Vũ hơi kinh ngạc hỏi.

Chu Tiểu Bạch đỏ mắt nhìn Mục Duệ Vũ, đưa tay ôm lấy túi đồ, sau đó thấp giọng nói, “Sau này người không cần mua đồ ăn cho ta nữa.”

“Hả? Tại sao?” Mục Duệ Vũ có chút kỳ quái, y không cần phải mang đồ ăn cho tiểu tổ tông này nữa thì đương nhiên là chuyện tốt, nhưng mà mọi việc luôn có nguyên nhân của nó, vì thế thật sự khiến y cảm thấy trong lòng có chút bất an.

“Bởi vì chuyện ăn uống của y đều do ta phụ trách.” Mục Duệ Húc vừa nói vừa bước ra, khóe miệng mang theo ý cười nhìn Mục Duệ Vũ.

“Hoàng huynh, ha ha, vẫn khỏe chứ, ha ha.” Mục Duệ Vũ cười khan nói, đồng thời còn không quên liếc mắt oán hận nhìn Chu Tiểu Bạch, chuyện quái gì thế này, không phải đã nói là không được nói cho hắn biết sao? Bản thân ta phải chịu ủy khuất đầy mình trở thành kẻ đưa đồ ăn, vậy mà sao ngươi lại không chịu giữ chữ tín chứ?!

Chu Tiểu Bạch ôm đồ, ngày hôm qua bị Mục Duệ Húc trị tội thê thảm, hiện tại một câu cũng không nói, cúi đầu ngoan ngoãn ở bên cạnh Mục Duệ Húc.

Đọc truyện chữ Full