Chu Tiểu Bạch sợ hãi nhìn nam nhân kia, tấm chăn dưới người hắn đã trở nên nhăn nhúm đến đáng sợ, còn dính một ít thứ dơ bẩn gì đó, nhìn khuôn mặt khủng khiếp của nam nhân kia, Chu Tiểu Bạch cảm giác dạ dày của y một trận cồn cào. Người này rốt cuộc là đang làm gì vậy, nơi này là nơi nào? A Húc không phải đã nói với mình chỉ cần bước vào đây là sẽ bị ăn thịt sao? Nhưng tại sao nhìn có vẻ không giống như vậy?
Chu Tiểu Bạch không hiểu, y cũng không muốn chờ đợi ở nơi này. Y muốn đi ra ngoài tìm Huyễn Lam dẫn y trở về, sau đó sẽ hỏi A Húc tất cả những thứ này là gì.
Vương Song Nam cứ như thường lệ ôm lấy vòng eo mềm mại của một thiếu niên, vừa uống rượu trên hành lang vừa đánh giá xem có mặt hàng gì mới không. Phụ thân hắn là trọng thần trong triều, một thân trong sạch, đáng tiếc lại sinh ra một đứa con trai như hắn, đã vậy còn là độc đinh. Vì đứa con như thế này, mà danh tiếng của lão niên Vương Hãn – phụ thân của hắn, cứ thế quăng đi không thương tiếc.
Vương Song Nam chính là một công tử bột tiêu chuẩn, từ nhỏ đã vô pháp vô thiên, lớn lên còn ngang hơn cua, cứ thích nghênh ngang đi khắp nơi. Thế nhưng bởi vì hoàng thượng đương triều quá mức đáng sợ, vì lẽ đó Vương Song Nam vẫn còn có chút đúng mực, vì thế ở bên ngoài cũng sẽ không gây khó dễ gì cho cha hắn. Chẳng qua là đại công tử của Vương phủ xưa nay tự nhận bản thân sẽ không cướp đoạt dân nữ trắng trợn, hắn chỉ là tìm đến những kẻ hiểu chuyện, tiền trao cháo múc. Nam hay nữ, Vương đại công tử cũng đã lên giường với vô số, nhưng mà nhìn hoài cũng cảm thấy chán, vẫn luôn suy nghĩ có cái gì mới mẻ không.
Chu Tiểu Bạch mở cửa, có chút dè dặt nhìn bên ngoài một chút, ngoài cửa không có ai, Huyễn Lam vừa rồi dường như cố ý chọn một nơi ít người. Kỳ thực Chu Tiểu Bạch không biết, nơi này ít người, đó là bởi vì những người tới nơi này đều là người có thân phận. Huyễn Lam biết rõ cái này, cho nên vừa nãy không chần chừ mà đi thẳng vào nơi này.
Chu Tiểu Bạch giống như động vật nhỏ bị giam trong bẫy rập, đôi mắt tràn đầy kinh hoảng. Y dựa theo trí nhớ có chút mơ hồ của mình bắt đầu đi, thỉnh thoảng có vài thanh âm kỳ quái từ nơi nào đó truyền tới.
Vương Song Nam vốn là vô thức đi về hướng này, kết quả lại nhìn thấy một thiếu niên tựa như ngọc đúc, da dẻ trắng trẻo mịn màng như bạch ngọc, một đôi mắt to sạch sẽ, trông người kia cắn môi có chút lo lắng, Vương Song Nam cảm giác trong lòng mình có chút ngứa ngáy.
Thiếu niên bên cạnh vừa nhìn, có chút không cao hứng, nhưng cũng không dám lỗ mãng. Tính khí Vương Song Nam y hiểu rất rõ, thiếu niên kia đánh giá Chu Tiểu Bạch một hồi, người này là ai? HÌnh như đâu phải là người nơi này? Nhưng mà Chu Tiểu Bạch tại sao có thể đi vào đây để tìm thú vui? Chẳng lẽ là mới tới?
“Người kia là ai?” Vương Song Nam đôi mắt trừng trừng nhìn Chu Tiểu Bạch, giống hệt thợ săn đang nhìn con mồi, trong mắt không hề che giấu dục vọng muốn sở hữu.
“Tiểu nhân không biết.” Thiếu niên cắn môi đáp.
“Nha.” Vương Song Nam trong mắt phát sáng, “Nói như vậy, người này vẫn còn là thanh quan nhi ư?” (Ú: kiểu như còn trinh ấy)
Chu Tiểu Bạch nhìn nơi này, có chút không khống chế được mà mặt đỏ tim đập, những hình ảnh âm thanh kia không hề khống chế được cứ thế tiền vào đầu của Chu Tiểu Bạch, khiến bộ não bé lợn của Tiểu Bạch triệt đệ chết máy. (Ú: cục cưng hiểu được đó là gì o.O)
Chu Tiểu Bạch lúc quyết định đi ra ngoài, y phát hiện bản thân gặp phải hai vấn đề lớn, thứ nhất, y căn bản không biết đường, thứ hai, y căn bản cũng không biết Huyễn Lam đi đâu. Chu Tiểu Bạch có chút khổ não, y cảm giác bản thân đang lẽ đừng nên bỏ chạy đi, nên ở nơi đó chờ. Chu Tiểu Bạch muốn trở về gian phòng kia, lại phát hiện phòng ở đây tựa hồ cái nào cũng giống nhau, y không tìm được đường quay về a.
“Không biết vị tiểu công tử này tên gì? Tại hạ Vương Song Nam, có thể giúp gì cho ngươi không?” Vương Song Nam diễn xuất sắc vai diễn mặt người da thú của mình, bản thân hiện tại vẫn còn mặc y phục bảnh bao, đợi lát nữa chỉ cần cởi y phục ra thì ngay lập tức muốn cầm thú xuất hiện thì sẽ có cầm thú xuất hiện.
Chu Tiểu Bạch liếc mắt nhìn người đến, nhìn khuôn mặt xem ra cũng là một người bình thường, nhưng khi quan sát tổng quan người này, Chu Tiểu Bạch có một cảm giác không tốt. Người tâm tư trong suốt, đặc biệt đều sẽ nhận ra những ai có ý không tốt với mình. Có thể chính là bởi vì trái tim của bọn họ không có tạp chất, cho nên đối với một số việc mới nhìn thấy rõ ràng như vậy. Vì thế, tuy rằng Chu Tiểu Bạch cái gì cũng không hiểu, nhưng bản năng của y rất đúng, Vương Song Lam người nay hoàn toàn không có ý tốt.
Vương Song Nam nhìn dáng vẻ cảnh giác của đối phương, không khỏi buồn cười. Rõ ràng là một kẻ hành nghề thấp hèn vậy mà cũng bày ra một bộ dạng đơn thuần câu dẫn người khác, có điều dáng vẻ như vậy, nhìn còn rất câu người, cũng được, bản thân cứ bồi vật nhỏ này vậy, dù sao, cũng đã lâu chưa từng thấy mặt hàng như vậy.
“Tiểu công tử nếu có gì cần giúp một tay thì cứ nói ra, Vương mỗ có thể dốc ra một ít dức lực.” Vương Song Nam cười ám muội.
Chu Tiểu Bạch cảm thấy có chút kỳ quái nhìn đối phương, đặc biệt là ánh mắt của người kia, nó khiến y có cảm giác rất xấu xa. Tuy rằng A Húc có lúc cũng sẽ dùng ánh mắt như thế nhìn y, nhưng mà với cái này...... Không giống nhau.
Chu Tiểu Bạch tuy rằng không thích người này, nhưng hiện tại y tựa hồ cũng không có lựa chọn khác, nơi này có hai loại người, một là đang bán một là đang mua, không rảnh phản ứng lại với người như Chu Tiểu Bạch, Chu Tiểu Bạch cũng không dám ở thời điểm người khác đang cao hứng đến quấy rầy. Hoặc có thể nói, Chu Tiểu Bạch vẫn chưa học được việc phải đối với người khác cầu xin giúp đỡ ra sao.
Y chỉ gặp qua Mục Duệ Húc cùng một vài thị vệ thái giám, không cần y mở miệng, mỗi người đều sẽ cúi người chào hỏi. Nhưng nơi này không giống với hoàng cung.
Chu Tiểu Bạch nhìn đối phương, vẫn còn có chút cảnh giác hỏi, “Ngươi có nhìn thấy một bạch y nhân không, ta đang tìm hắn.”
“Dung mạo hắn ra sao?”
“A, rất ưa nhìn.” Chu Tiểu Bạch gãi đầu, tựa hồ không tìm được từ nào khác để hình dung.
Vương Song Nam nhìn dáng vẻ vô thức của đối phương, cảm thấy trong lòng có chút ngứa ngáy không rõ nguyên do. Hắn trong lòng suy nghĩ, làm bộ thỏ con ngây thơ cũng thật giống a.
“Hắn tên gì?” Vương Song Nam cười hỏi.
“Huyễn Lam.”
“À ta biết hắn đi đâu rồi, ta dẫn ngươi tới đó nhá?” Vương Song Nam cười nói.
Chu Tiểu Bạch vừa nghe thấy, ánh mắt liền sáng lên, có thể tìm được Huyễn Lam rồi! Như vậy là y có thể đi về rồi, quá tốt rồi, nơi này quá kì quái, y muốn mau mau quay về.
“Đi theo ta.” Vương Song Nam đi ở phía trước dẫn đường, Chu Tiểu Bạch ngoan ngoãn theo ở phía sau.
“Ngươi bây giờ có thể nói cho ta biết ngươi tên gì chưa?” Vương Song Nam đột nhiên hỏi.
“Tiểu Bạch.” Chu Tiểu Bạch đáp. Nếu người này có thể giúp y tìm Huyễn Lam, vậy hẳn là là một người tốt, nếu như vậy, mình cũng nên nói tên cho hắn biết, Chu Tiểu Bạch nghĩ.
“Tiểu Bạch.” Vương Song Nam liếm liếm môi nhìn Chu Tiểu Bạch một chút, đúng là một cái tên hay, thật sự rất trắng rất non!
Mục Duệ Húc mặt tối sầm bước vào cửa tiểu quan quán, mấy tiểu quan ở cửa chào khách vừa nhìn thấy y phục trên người Mục Duệ Húc liền biết là món béo bở, nhưng gương mặt đen sì của Mục Duệ Húc nhìn thật đáng sợ, nhìn vẻ mặt đấy lệ khí ấy, cảm giác bản thân mà tới gần thì đầu cũng sẽ an toàn đáp đất luôn.
Có một tiểu quan điếc không sợ súng vừa định nghênh đón, kết quả nhìn thấy từng người từng người nam nhân đột nhiên xuất hiện, sau đó đem đao gác ở trên cổ của hắn, vẻ mặt hờ hững. Bầu không khí xung quanh vốn đang kiều diễm liền ngay lập tức bị phá vỡ.
“Các ngươi muốn làm gì?” Một người khách bị cắt đứt chuyện tốt hơi không kiên nhẫn quát.
“Đem nơi này thu dọn sạch sẽ.” Mục Duệ Húc liếc mắt nhìn những nơi tràn đầy mấy chuyện kia, nhíu nhíu mày.
Vừa nghĩ tới Chu Tiểu Bạch cứ như vậy ngây ngốc xuất hiện tại nơi này, nhìn những thiếu niên dáng người xinh đẹp kia, còn có những tên gia hỏa cử chỉ thô lỗ kia, Mục Duệ Húc liền cảm thấy cả người không thoải mái. Mục Duệ Húc xác nhận chưa phát hiện Chu Tiểu Bạch, phân phó một tiếng, không nén nổi vội vã đi lên lầu.
Thị vệ cung kính mà lĩnh mệnh, sau đó mặt không hề cảm xúc chỉ huy, nơi này đột nhiên cứ như vậy có nhiều người, đều là một vẻ mặt vô cảm giống nhau, giống hệt như Quỷ Ảnh.
Mấy tiểu quan cùng những vị khách kia dường như bị bộ dáng ấy dọa đến bất động, không biết rốt cuộc đang xảy ra chuyện gì? Chẳng lẽ là phá trận?!
Chỉ có những thị vệ này biết, nơi này, phỏng chừng sẽ không còn tồn tại được, nguyên nhân là bởi vì, tất cả những thứ này đã làm dơ bẩn con mắt của người kia.
Mục Duệ Húc vẻ mặt lo lắng lên lầu. Vừa nhìn những cảnh tượng âu yếm dung tục kia, vừa nghĩ tới Chu Tiểu Bạch sẽ nhìn thấy những thứ này, giống như một khối bạch ngọc trắng toát bị nhiễm bẩn, điều này làm cho hắn cảm thấy khó có thể khống chế được bản thân.
Huyễn Lam từ gian phòng đi ra, sau khi biết được tình trạng hiện nay của Mục Duệ Vũ hắn liền chuẩn bị quay lại mang Chu Tiểu Bạch đi về, nếu như ở ngốc lâu một chút, phỏng chừng tên hoàng đế kia sẽ tìm đến cửa mất! Huyễn Lam có chút sốt ruột nghĩ, sau đó đã nhìn thấy khuôn mặt tái nhợt của nam nhân kia.....
“Cái kia, hoàng thượng, thật là đúng dịp, ngài cũng tới nơi như thế này sao?!” Huyễn Lam kinh ngạc vài giây, sau đó vô cùng nhanh chóng chuyển sang nụ cười đón khách đầy tiêu chuẩn.
“Người đâu?” Mục Duệ Húc nhìn Huyễn Lam cười tươi như hoa, hận đến nghiến răng.
“Nha, hoàng thượng là nói Tiểu Bạch à.” Huyễn Lam cười, cố ý chậm rãi nói này, nhìn gấn xanh xuất hiện trên trán Mục Duệ Húc, Huyễn Lam cười càng thêm xán lạn.
” Ít nói nhảm, y ở đâu?!” Mục Duệ Húc thiếu kiên nhẫn quát. Hồ ly tinh chết tiệt này làm bộ làm tịch chi không biết, hắn cũng có phải là tên hòa thượng kia đâu?!
Huyễn Lam vừa nghe, sắc mặt lạnh một chút, nhưng nụ cười bất biến, chỉ mang theo vài phần mùi vị đẹp đẽ, “Hoàng thượng tự mình làm mất đi oa nhi, lại hướng ta rống giận, Huyễn Lam cũng thật có chút không rõ. Cũng không biết Huyễn Lam dã làm sai cái gì rồi?”
“Ngươi mà không đem người ra, ta ngày mai sẽ hạ lệnh đem hòa thượng khắp thiên hạ này toàn bộ đều xử tử!” Mục Duệ Húc cắn răng nói.
“Ngươi...... Con mẹ nhà ngươi, ngươi là đồ hôn quân! Hòa thượng đã chọc giận gì ngươi chứ! Tấm đức hạnh này của ngươi, sớm muộn để tiếng xấu muôn đời!” Huyễn Lam rốt cục đổi sắc mặt, hệt như một bát phụ(*)chửi ầm lên.
(*) đàn bà đánh đá
“Ta đã là hôn quân rồi, y ở đâu?!”
Huyễn Lam vừa nghe, lườm một cái, “Vẫn khỏe, ta còn có thể đem y ăn mất sao?”
Mục Duệ Húc nghe thấy vậy, sắc mặt hơi hơi hòa hoãn một chút, nhưng mà vẫn vô cùng khó coi. Huyễn Lam thấy dáng vẻ như vậy, cũng không có ý định trêu chọc thêm nữa, trực tiếp đi đến gian phòng kia, đến phía ngoài phòng, liền nghe thấy tiếng kêu buồn nôn của tên nam nhân kia, còn cái gì mà “bảo bối”, “thật trơn”.
Mục Duệ Húc sắc mặt lập tức liền đen thui, Huyễn Lam có chút lúng túng, “Cái kia, chỉ là giúp tiểu tử kia phổ cập một chút kiến thức thường thức thôi mà.”
Mục Duệ Húc thiếu kiên nhẫn đẩy cửa đi vào, vừa nhìn xong, đột nhiên xoay người lại, lạnh lùng hỏi, “Người đâu?!”
“Không phải ở bên trong sao?” Huyễn Lam có chút kỳ quái, đồng thời trong lòng đột nhiên có cảm giác xấu, ló đầu vào nhìn, trong phòng ngoại trừ tên nam nhân thần trí không rõ kia thì không một bóng người.
“Sao….. sao lại như vậy?” Huyễn Lam có chút há hốc mồm.
“Ta hỏi ngươi...... Người ở đâu nhi?” Mục Duệ Húc trầm mặt, gằn từng chữ.
“Ta làm sao biết được? Y vừa nãy ở ngay trong phòng, ta bảo y ở im đây chờ ta mà?” Huyễn Lam có chút nóng nảy nói.
Mục Duệ Húc nghe xong trong lòng liền chìm xuống, không nói một lời quay người bước đi, trực tiếp đá văng cánh cửa bên cạnh, khiến tên nam nhân kia nhất thời sợ hãi mềm nhũn, có chút kinh hãi nhìn hắn, Mục Duệ Húc liếc mắt nhìn, rồi cứ như vậy trực tiếp đá văng cánh còn lại.
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Trẫm, Đã Yêu Một Con Lợn
Chương 20
Chương 20