Dáng vẻ vô cùng ủy khuất của thiếu niên kia khiến lòng Mục Duệ Húc mềm nhũn, không khỏi hướng nơi đó đi tới. Kết quả thiếu niên kia giống như nhận ra có người, có chút kinh hoảng liếc mắt nhìn hắn, sau đó giống như động vật bốn chân co cẳng muốn chạy.
Mục Duệ Húc vài bước liền đuổi kịp y, một tay nắm lấy chân thiếu niên, sau đó cứ như vậy thuận lợi đi tới ôm lấy eo y, đem y ôm lấy. Thiếu niên dùng cả tay chân để giãy dụa, trong miệng mang theo tiếng khóc nức nở kêu: “Thả ta ra, thả ta ra!”
Mục Duệ Húc đem y chặt chẽ ôm lấy, y giãy dụa thật sự là có chút mãnh liệt, Mục Duệ Húc lại không dám tổn thương y, chỉ có thể thở hổn hển ghé vào lỗ tai y nói: “Đừng làm rộn, chúng ta trở về có được hay không? Ngoan nào.” Mục Duệ Húc dùng giọng điệu như dỗ hài tử nhưng thiếu niên này căn bản không thèm nghe, vẫn liều mạng giãy dụa.
“Ngươi ở lại bên cạnh ta có được hay không? Ngươi muốn gì ta đều đáp ứng ngươi!” Mục Duệ Húc ở bên tai thiếu niên kia nói.
Thiếu niên này lại dường như không nghe thấy vẫn cứ liều mạng giãy dụa, không ngừng kêu la, “Thả ra, ta muốn quay về! Thả ta ra, không được ăn ta!”
Thiếu niên giãy dụa thật sự lợi hại, Mục Duệ Húc nhất thời lỏng tay y liền một bộ dáng chạy thoát thân mà chạy. Mục Duệ Húc có chút tức giận, nhưng không có biện pháp, không thể làm gì hơn là trực tiếp điểm huyệt đạo của y, sau đó mang người trở về.
Lúc Mục Duệ Húc đem thiếu niên này về, chính mình sắp xếp lại tẩm cung, rồi đem thiếu niên bị điểm huyệt lên giường, y mang theo ánh mắt sợ hãi mà nhìn hắn, giống như là nhìn thấy yêu ma quỷ quái. Mục Duệ Húc có chút muốn phát hỏa, nhưng khi nhìn thấy cặp mắt kia của y, lại đem hỏa khí nuốt xuống.
Y phục trên người thiếu niên lúc này vô cùng xộc xệch, một mảng lớn da thịt trước ngực cứ thế lộ ra, nhìn qua vô cùng trắng trẻo nõn nà, như ẩn như hiện, nhìn qua đặc biệt mê người.
Mục Duệ Húc giải khai huyệt đạo cho y, y liền co rúm lại núp ở trong góc giường, đôi mắt vô cùng đáng thương nhìn Mục Duệ Húc.
“Ngươi tên gì?” Mục Duệ Húc bình tĩnh nhìn y hỏi.
Thiếu niên có chút sợ hãi nhìn hắn, cẩn thận hỏi: “Ngươi muốn ăn ta sao?”
Mục Duệ Húc nhìn thiểu niên này, thầm nghĩ, y đây là có ý gì? Có chút nghi hoặc nhìn y, nhất thời không hề trả lời.
“Ta còn chưa có lớn, ngươi có thể chờ thêm mấy năm nữa rồi hẳn ăn ta có được không?” Thiếu niên đôi mắt vô cùng đáng thương nhìn Mục Duệ Húc, nhỏ giọng thỉnh cầu.
Ý của y là…..nói y còn nhỏ ư? Vì lẽ đó không thể nào tiếp thu được chuyện này? Mục Duệ Húc trong lòng hơi nghi hoặc suy nghĩ một chút, sau đó lại thấy thiếu niên kia hai mắt long lanh nhìn mình, Mục Duệ Húc thật sự là không thể nào xuống tay, chỉ có thể gật đầu đồng ý.
Thiếu niên này dường như thở phào nhẹ nhõm, sau đó vẫn còn có chút sợ sệt nhìn Mục Duệ Húc nói: “Ngươi có thể thả ta trở về không?”
Mục Duệ Húc ánh mắt bỗng nhiên phát lạnh, nhìn y, nói: “Ngươi phải về đâu?”
“Ta muốn về nhà.” Thiếu niên kia co rúm lại nhìn Mục Duệ Húc.
Mục Duệ Húc nhìn y, giống hệt như đang hống một hài tử, nói: “Tại sao phải trở về, lưu lại không được sao? Lưu lại, ta cái gì cũng có thể đáp ứng ngươi? Ngươi muốn cái gì cũng có thể.”
Thiếu niên nhìn hắn, sau đó sờ sờ cái bụng có chút ủy khuất nói: “Nhưng là, ta đói rồi.” Mấy đám cây lá hồi này vừa cứng lại vừa đắng, ăn không ngon tí nào.
Mục Duệ Húc vừa nhìn thấy dáng vẻ ấy, quay đầu có chút cao hứng phân phó nói, “Người đâu, dặn dò Ngự Thiện Phòng, đưa chút đồ ăn lại đây.”
Người phía dưới đáp ứng, thiếu niên kia nhìn dáng dấp như vậy, tựa hồ cũng biết rõ người này thật không giống có ác ý, có chút ngạc nhiên nhìn hắn, nhưng vẫn còn có chút sợ sệt núp ở trong góc.
“Hiện tại có thể nói cho trẫm biết ngươi tên gì không?” Mục Duệ Húc hỏi y.
Thiếu niên nhìn hắn, dáng vẻ hơi ngây ngốc nói: “Ta không có tên.”
“Không có tên?” Mục Duệ Húc có chút giật mình, sau đó nhìn y hỏi: “Vậy phụ mẫu ngươi gọi ngươi là gì?”
“Ạch….. A Bát, ta được sinh ra thứ tám, nên được gọi là A Bát.” Thiếu niên suy nghĩ một chút lên tiếng.
A Bát, sao nghe cứ thấy là lạ? Mục Duệ Húc suy nghĩ một chút lại hỏi, “Vậy trừ cha mẹ ra ở ngoài người khác gọi ngươi là gì?”
Thiếu niên suy nghĩ một chút, người chăn nuôi kia dường như bởi vì y toàn thân màu trắng, so với các huynh đệ tỷ muội khác sạch sẽ hơn, vì thế hình như có gọi y là…..
“Tiểu Bạch.”
“Tiểu Bạch?” Mục Duệ Húc nhìn nhìn da thịt trắng nõn của y, cảm thấy danh tự này thật sự rất thích hợp, không khỏi câu lên khóe miệng, lại hỏi, “Vậy ngươi họ gì?”
“Họ?”
“Chính là ngươi thuộc dòng họ nào?”
“Heo.”
“Chu.(*)” Mục Duệ Húc gật gù, nhìn y, nói: “Vậy tên ngươi là Chu Tiểu Bạch.”
(*) Từ Trư và họ Chu đều được phát âm là [zhu] nên bạn Húc hiểu nhầm cũng không có gì lạ. Tiếng bông công nhận mệt mỏi thật …
Bạn học Chu Tiểu Bạch chớp chớp con mắt, nhìn Mục Duệ Húc, sau đó tựa hồ nghe hắn nói có lý, thì ra tên của mình là Chu Tiểu Bạch.
“Nhà ngươi ở đâu?” Mục Duệ Húc tiếp tục hỏi y. Hắn chung quy cảm thấy sự xuất hiện của thiếu niên này quá mức kỳ quái, cũng không biết nhà ai có thể dưỡng dục ra một thiếu niên linh động đơn thuần như vậy.
“Không biết.” Thiếu niên lắc đầu một cái, lại nói: “Ta không hề đi đâu ngoài nhà của mình.”
Mục Duệ Húc gật gật đầu, nói như vậy, thiếu niên này thật sự là được nuôi dưỡng trong nhà từ bé, vẫn chưa biết sự đời bên ngoài.
Mục Duệ Húc vốn còn muốn tiếp tục hỏi thăm, kết quả lại nghe từ bụng y truyền đến một trận tiếng vang, y ngơ ngác nhìn hắn, Mục Duệ Húc cười cười, hắn nhất thời có chút cuống lên, đúng là đã quên thiếu niên này đã đói bụng từ lâu.
“Được rồi, ăn cơm đi.” Mục Duệ Húc cười nhìn thiếu niên, sắc mặt hiện lên vẻ nhu hòa hiếm thấy. Thiếu niên trợn tròn mắt nhìn hắn, giống như một tiểu sủng vật có chút sợ người, nhìn vô cùng đáng yêu.
Mục Duệ Húc giúp y sửa sang lại y phục, sau đó liền kéo tay y đi đến cạnh bàn, nhìn một bàn toàn món ngon mỹ vị, sắc thái vô cùng rực rỡ, tựa như một bức họa. Chính giữa bàn, đặt một con heo sữa quay, nhìn qua sắc hương mỹ vị đầy đủ, làm cho người nhìn phải thèm nhỏ dãi.
Mục Duệ Húc vừa muốn đưa cho hài tử này đĩa rau, đột nhiên hài tử này không biết nhìn thấy cái gì, sắc mặt lập tức liền trắng bệch, đột nhiên la rên một tiếng, sau đó cứ như vậy vội vội vàng vàng chạy về trên giường, thu về một góc, dùng chăn đem chính mình toàn bộ quấn chặt lại.
“Làm sao vậy?” Mục Duệ Húc nhất thời không hiểu, hài tử kia đột nhiên hét lên một tiếng, sau đó cứ như vậy chạy về, Mục Duệ Húc thấy Chu Tiểu Bạch đã đem chính mình co lại thành một đoàn, dường như là nhìn thấy chuyện đáng sợ gì đó, từ bên ngoài chăn có thể nhìn thấy hài tử kia còn đang không ngừng run rẩy.
“Ngươi làm sao vậy? Đã xảy ra chuyện gì?” Mục Duệ Húc có chút lo lắng hỏi, bởi vì hắn cảm giác được thiếu niên này thật sự như đã gặp phải một khủng hoảng gì đó vô cùng lớn.
Mục Duệ Húc muốn đem chăn kéo ra cùng y hảo hảo nói chuyện, kết quả thiếu niên này lại chặt chẽ nắm lấy chăn, nhất quyết không chịu ra, Mục Duệ Húc lúc này cũng không thể dùng sức quá mạnh.
“Đến cùng là làm sao vậy, ngươi không phải đói bụng sao? Bé ngoan ra đi, chúng ta ăn cơm.” Mục Duệ Húc lần đầu tiên biết được bản thân hắn lại có thể kiên trì như vậy.
“Ta ….. ta không ăn.” Chu Tiểu Bạch âm thanh run rẩy, nghe vô cùng sợ sệt.
“Ngươi đến cùng làm sao vậy, ngươi đang sợ cái gì?” Mục Duệ Húc có chút nghi ngờ hỏi. Vừa rồi rốt cuộc xảy ra chuyện gì, vốn là đều đang tốt đẹp, kết quả lúc y nhìn thấy một bàn đồ ăn kia, lại đột nhiên nổi điên.
Thiếu niên không hề trả lời hắn, thậm chí đối với hắn chống cự so với ban đầu còn mãnh liệt hơn, Mục Duệ Húc tâm tình phiền muộn, nhìn một bàn đồ ăn, nói: “Truyền chỉ xuống, đem hết thảy ngươi trong ngự thiện phòng đánh 30 đại bản, lấy đó trừng phạt.”
Một tiểu thái gám run lập cập nhận chỉ, Trương công công nhìn hoàng thượng nổi giận, cũng không dám nhiều lời, chỉ là nhìn Chu Tiểu Bạch này, cảm thấy càng ngày càng có chút kỳ quái.
Mục Duệ Húc nhìn Chu Tiểu Bạch vẫn cứ đem chính mình vây thành một đoàn, nhất thời cũng không cưỡng cầu, liền ngồi ở một bên hỏi, “Trước trẫm đã kêu người điều tra, có biết cha mẹ huynh đệ Chu Tiểu Bạch là ai không?”
Trương công công khó khăn nhìn Mục Duệ Húc một chút, sau đó một mực cung kính hồi đáp: “Bẩm hoàng thượng, nô tài đã sai người điều tra nghe ngóng xung quanh nhưng là trong cung cũng không có một ai như vậy, ngự thiện phòng nô tài đã tra khắp, xác thực không có vị công tử nào như vậy, chỉ là……” Trương công công có chút không xác định mình rốt cuộc có nên hay không đem ý nghĩ hoang đường như thế nói cho hoàng thượng, hơi hơi do dự.
“Chỉ là cái gì?” Mục Duệ Húc hơi không kiên nhẫn hỏi.
Trương công công cắn răng một cái, quyết tâm, trả lời: “Chỉ là Chu Đại phụ trách chăn nuôi có nói….. một con bạch trư hắn nuôi hôm nay không thấy đâu.”
Mục Duệ Húc sững sờ, vỗ bàn một cái, “Trẫm hỏi ngươi người, ngươi nói cho trẫm chuyện con heo đó làm gì? Heo mất rồi, chẳng lẽ còn muốn trẫm giúp hắn tìm con heo đó hay sao?!”
Trương công công quỳ xuống đất thỉnh tội, nói: “Lão nô hồ đồ.”
Mục Duệ Húc hơi không kiên nhẫn phất phất tay nói: “Đi xuống đi, trẫm một mình ở cùng y một lúc.”
Trương công công cùng đám nô tài lui xuống, trong phòng chỉ còn lại Chu Tiểu Bạch và Mục Duệ Húc, Mục Duệ Húc ngồi ở bên giường, sau đó lại từng chút từng chút một kéo chăn ra, Chu Tiểu Bạch mang theo một mặt đẫm lệ hiện ra trước mặt hắn.
“Ngươi nói, ngươi sẽ không ăn ta.” Chu Tiểu Bạch có chút sợ sệt nhìn Mục Duệ Húc mà lên tiếng.
“Trẫm, miệng vàng lời ngọc, tuyệt không đổi ý.” Mục Duệ Húc nhìn Chu Tiểu Bạch nói, sau đó lại hỏi, “Ngươi vừa này sợ cái gì?”
“Ngươi, ngươi lại muốn ăn tiểu hài tử! Ngươi là người xấu!” Chu Tiểu Bạch một mặt tức giận nhìn Mục Duệ Húc.
Mục Duệ Húc có chút không hiểu ra sao, “Ta lúc nào muốn ăn tiểu hài tử?”
“Vừa nãy đặt ở chính giữa bàn!” Chu Tiểu Bạch một mặt tức giận nói, nước mắt mơ hồ xuất hiện.
Vừa nãy? Mục Duệ Húc suy nghĩ một chút chính giữa bàn hồi nãy có gì, sau đó có chút nghi ngờ hỏi, “Đó không phải là heo sao?!”
“Ta cũng là heo!” Chu Tiểu Bạch mân mê miệng, nhìn Mục Duệ Húc.
Mục Duệ Húc nhìn tiểu hài dáng vẻ như đang nói ra lời thề sắt son, phì một tiếng nở nụ cười, nói: “Nào có ai nói mình như vậy?”
“Ta chính là heo!” Chu Tiểu Bạch thấy người không tin, lặp lại lần nữa.
“Được được được, ngươi là heo.” Mục Duệ Húc mi tâm hiện lên hắc tuyến, lần đầu tiên có người tự nói bản thân như vậy. Bất quá suy nghĩ kĩ, hay là hài tử này không ăn thịt heo? Mục Duệ Húc mơ hồ minh bạch mấy phần.
Chu Tiểu Bạch có chút oan ức, cúi đầu nói: “Lúc đầu đích xác là vậy, ta ngủ lúc tỉnh lại liền biến thành bộ dáng này, dáng dấp như vậy không tốt đẹp gì cả, ta đến bây giờ còn bị đói đây.”
Mục Duệ Húc vừa nghe, cảm thấy hài tử này thật sự là có chút đáng thương, liền cho người bảo ngự thiện phòng lại làm một chút đồ ăn gì đó, lại dặn bọn họ không chuẩn bị thịt heo.
Sau đó, một tiểu thái giám nét mắt tái xanh lo sợ mang theo một thùng gỗ nhỏ tới, Mục Duệ Húc mở ra xem, bên trong chính là cháo.
“Ngự thiện phòng đều chết hết hay sao? Lại làm cái thứ này?” Mục Duệ Húc có chút không vui nhìn tiểu thái giám kia.
“Bẩm hoàng thượng, ngài vừa hạ lệnh đánh mỗi người trong ngự thiện phòng 30 đại bản, hiện tại……bọn họ vẫn còn đang dưỡng thương.” Trương công công một mặt bất đắc dĩ nói.
Mục Duệ Húc cảm thấy có gì đó nghẹn trước ngực, nhưng lại không phát ra được, quay đầu lại nhìn Chu Tiểu Bạch, y thì đã đem cái thùng gỗ nhỏ kia mở ra, sau đó trực tiếp cứ như vậy mà ăn.
Trương công công: …….. Nhìn dáng vẻ, bệ hạ hẳn là sẽ không tức giận nữa rồi.
Mục Duệ Húc:……. Tướng ăn này, vì sao lại khiến ta cảm thấy y đúng là một con heo vậy!
Chu Tiểu Bạch: ăn thật ngon, này hình như là dùng gạo tốt nhất, không ngờ lại mới nấu, không phải đồ thừa lại, thật sự ăn rất ngon a!——–
Ú: ôi bảo bối dễ cưng quá đi má ôi *lăn lăn*, lại hai ngàn mấy chữ, u hu hu hu hu. cái truyện dài nhất mà tôi ed, tôi khổ quá mà T.T
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Trẫm, Đã Yêu Một Con Lợn
Chương 3
Chương 3