Ngày hai mươi tám tháng bảy.
Năm nay người tham gia Đại hội võ lâm đặc biệt nhiều, gần như gấp ba lần năm ngoái.
Vương gia vì Đại hội võ lâm lần này mà không tiếc san bằng đỉnh núi hậu sơn, dùng xẻng dọn sạch, san thành hai mươi mẫu đất trống.
Nhưng hiện giờ trên hai mươi mẫy đất trống này đã chẳng còn thấy được bao nhiêu đất để đặt chân nữa, chỗ nào cũng là người! Đương nhiên, Vương gia cũng đâu phí công san phẳng một tòa hậu sơn của mình, lúc này những quán trà nước, đồ ăn nhẹ cung ứng cho vạn người tới tham gia Đại hội võ lâm trên ngọn núi này đều bị Vương gia độc quyền.
Không chỉ có vấn đề ăn uống, Vương gia từ những thứ nhỏ như may y phục, giày, vớ, tới những thứ lớn như cái bàn, lều trại, binh khí, chỉ cần bạn đưa tiền họ liền có thể cung cấp cho bạn.
Trước ngày khai mạc Đại hội hai ngày mọi chuyện đã cực kì náo nhiệt.
Đám người làm thuê trong các hiệu buôn của Vương gia bận rộn tới mức chân không chạm đất, ngay cả nhóm cung cấp y phục, giày, vớ, cũng bận rộn qua lại tới cả người đều là mồ hôi! Vì sao vậy nhỉ? Bởi vì những anh hùng, anh thư ngày đầu tiên thượng đài đã có trên một trăm người, đao kiếm vô tình, quyền cước không có mắt, y phục, giày, vớ dưới những trận tỉ thí luôn là những thứ đầu tiên bị nạn.
Trong đó còn không thiếu những kẻ vì thể diện mà lúc này mới mua y phục để thượng đài.
Để rút ngắn thời gian tỉ thí, người thượng đài phải qua được hai trong ba cửa khảo thí.
Cửa đầu tiên, thi khinh công.
Lôi đài cao hai trượng không phải kẻ nào cũng có thể lên được.
Cửa thứ hai, thi nội công.
Lên tới lôi đài rồi, trước tiên bạn phải dịch chuyển cái cối xay lớn bằng ba người ôm đặt giữa trung tâm lôi đài tới nơi được chỉ định.
Cửa thứ ba, thi tiêu chuẩn.
Trên lôi đài được dựng sẵn hai cây cột cao khoảng mười thước, giữa hai cây cột buộc một chiếc đĩa đồng to bằng nắm tay. Người trên đài phải tìm biện pháp dùng một vật nào đó bắn trúng lên đĩa đồng, đĩa đồng phát ra tiếng vang chính là đại biểu cho việc người này đã trở thành người khiêu chiến mới trên lôi đài.
Tiện đây tôi xin nói một câu, hơn một trăm vị anh hùng anh thư thượng đài lần đầu tiên thì có hơn một nửa vị y phục là bởi trong lúc di chuyển cái cối xay lớn nọ thì bị cọ xát, kéo hỏng.
Nam giới còn không sao, nhưng nữ giới sợ xấu hổ, căn bản đều bỏ qua cửa khảo thí thứ hai này.
Người có thể thông qua hai trong ba cửa là có thể tiếp nhận khiêu chiến trên lôi đài.
Để công bằng, người chiến thắng trong vòng hai sau khi khiêu chiến có thể chờ tới ngày thứ hai.
Ngày tỉ thí đầu tiên, đã có không ít người bại trận trước ba cửa thứ thách, cuối cùng người có thể lưu lại tới ngày tỉ thí thứ hai cũng chỉ có sáu người.
Chẳng qua tới ngày thứ hai lại xuất hiện một nhóm người khiêu chiến mới, vậy nên mọi thứ vẫn náo nhiệt như trước.
Nhưng tới ngày thứ ba, trừ đệ tử tục gia phái Thiếu Lâm Hạ Thu đứng trên lôi đài, chờ một hồi lâu đã không còn người khiêu chiến mới tiến lên.
Ngày ba mươi tháng bảy.
Viên Chính Tiếu nhìn Hạ Thu trên lôi đài, trên khuôn mặt mang ý cười nhưng lại khẽ cau mày.
Phương trượng phái Thiếu Lâm Vô Tận song song ngồi bên cạnh Viên Chính Tiếu, nghiêng đầu khẽ niệm một tiếng phật hiệu.
“Viên Minh chủ phải chăng là đang lo lắng Lưu Yến Cốc vì sao tới giờ còn chưa xuất hiện?”
Viên Chính Tiếu cười khổ, “Đại sư nói không sai, Viên mỗ quả thực là đang lo lắng chuyện này. Đại hội võ lâm còn hôm nay là ngày cuối cùng, yêu nhân Lưu Yến Cốc nếu muốn tới cũng chính là tới vào lúc này.”
Vương Vũ ngồi ở một bên nghe được cuộc đối thoại của bọn họ, cũng tiếp lời nói: “Tội danh Lưu Yến Cốc phạm phải thiên hạ phẫn nộ, hiện giờ cao thủ trong thiên hạ đều tề tựu tại ngọn núi này, Vương mỗ cho rằng bọn họ dù có càn rỡ cũng sẽ cố kỵ một hai phần. Viên Minh chủ có lẽ không cần lo lắng như vậy.”
Viên Chính Tiếu thở dài, “Nếu thực sự như vậy thì không sao, nhưng chỉ sợ bọn chúng quỷ kế đa đoan khiến chúng ta trở tay không kịp!”
Chính vào lúc trên mặt đệ tử tục gia phái Thiếu Lâm Hạ Thu bắt đầu xuất hiện nụ cười, vào lúc anh ta đang tự hỏi chính mình có thể giành được vị trí đứng đầu Đại hội võ lâm lần này hay không, Tề Tú Phong của phái Hoa Sơn nhảy lên lôi đài, đánh vang chiếc đĩa đồng khiêu chiến.
Mọi người trên khán đài lại chuyển ánh mắt về hướng lôi đài.
Chưởng môn phái Hoa Sơn nhìn chưởng tử thượng đài, cùng môn hạ đệ tử đứng dậy.
Khuyết Thủy nhìn nét mặt kích động của chưởng môn phái Hoa Sơn và tiểu nhi tử Tề Tùng Vũ thì không khỏi mỉm cười.
Lại nghĩ tới phụ thân của cậu, không biết sau khi nhìn thấy cậu thượng đài, phụ thân có thể biểu lộ cảm xúc chân thật như vậy không? Trần Mặc tựa hồ chẳng hề để tâm tới trận tỉ thí trên lôi đài, ánh mắt lơ đãng nhìn về hướng thành Kinh Châu ở phía trước.
Chủ nhân Vương gia hiển nhiên cũng có chút lơ đãng đối với trận tỉ thí trên lôi đài.
Ánh mắt của Vương Vũ chuyển từ nhi tử của ông lần lượt lướt qua Viên Khuyết Thủy, Trần Mặc, đệ tử quan môn phái Tuyết Sơn Hoắc Phong, bang chủ Cái Bang ba ngày trước mới tới, một vài kẻ còn đang chộn rộn náo động, chưởng môn các môn phái đã bước một chân vào quan tài rồi nhưng vẫn ôm tư tâm tranh hùng, cao thủ thực sự còn chưa hề xuất đầu lộ diện! Hươu chết về tay ai (1) chẳng kẻ nào biết được! Ngoài ra còn có một nhân vật trọng yếu không thể bỏ sót, tuy là nhân vật lớn của Hắc đạo, nhưng lại được cả hai giới hắc bạch sùng tín – Khuynh Thành Kiếm Yến Vô Quá.
Nhìn Yến Vô Quá tựa hồ chẳng hề có tâm tư tranh hùng, đối với ngôi vị Minh chủ võ lâm cũng chẳng phải rất có hứng thú, cho tới bây giờ đều chỉ ngồi trong khán đài tận cùng bên trong của Phi Ưng Xã, nếu không cẩn thận quan sát sẽ chẳng thể nhìn thấy gã.
Tiếng động lớn xôn xao truyền tới, Vương Vũ ngẩng đầu nhìn về hướng lôi đài.
Nguyên lai là Tề Tú Phong giành được chiến thắng, đệ tử phái Hoa Sơn đang hưng phấn hò reo.
Không biết vị chưởng môn Hoa Sơn này có ý định giành lấy ngôi vị Minh chủ không? Vương Vũ vuốt râu, trù tính tâm tư những người có mặt tại đây.
Phái Hoa Sơn vui mừng còn chưa được bao lâu, đệ tử phái Tuyết Sơn Hoắc Phong sau năm trăm chiêu may mắn chiến thắng Tề Tú Phong.
Tề Tú Phong bại trận nhưng không hề tỏ vẻ ủ rũ, ngược lại hô lớn thật quá đã, tỏ ý bội phục Hoắc Phong.
Phái Hoa Sơn cũng hết người này tới người khác bừng bừng phấn khởi nghênh đón đại sư huynh, kẻ không biết nhìn vào còn cho rằng Tề Tú Phong mới là mới là người thắng trận ấy chứ.
Viên Chính Tiếu cũng không biết đã nói với ai rằng: “Võ lâm có tam bang, lục phái, mười một môn, trong số những môn phái đó phái Hoa Sơn ba mươi năm sau ắt sẽ thập phần hưng thịnh.”
Vô Tận gật đầu, cười mà không nói.
Ngoài đám hậu bối trẻ tuổi, các nhân vật lão thành cũng không hề muốn nhàn rỗi làm kẻ ngoài cuộc, sôi nổi thượng đài biểu diễn, tỉ thí trên lôi đài tới lúc này mới bước vào hồi gay cấn.
Liên tiếp ba người gần như không một ai có thể đợi được người khiêu chiến thứ ba.
Hoắc Phong bị thần thâu Ngô Thái Nguyệt tuổi chừng bốn mươi, dùng vũ khí đặc thù là chiếc móc làm bằng tơ tằm Đái Thiên ném xuống dưới đài; Thần thâu Ngô Thái Nguyệt bị môn chủ Hình Ý Môn dùng Hình Ý Quyền đánh bại; Môn chủ Hình Ý Môn tiếp đó lại bại dưới tay đại công tử của Âu Dương thế gia – Âu Dương Thăng; Đại công tử Âu Dương lại ngoài dự đoán của mọi người liên tiếp đánh bại nhi tử độc tôn của Đông Phương gia, hộ pháp của Tứ Phương Lâu.
Người nào người nấy đều chấn kinh, giữa đường chẳng nhẽ lại đột nhiên xuất hiện một hắc mã.
Đệ tử thân truyền thứ sáu của phái Đường Môn Tứ Xuyên xuất trận, ám khí và độc dược của Đường Môn thiên hạ đều tỏ, ai nấy vốn đều cho rằng đại công tử Âu Dương nhất định sẽ bại trận, lại không ngờ tới Đường Lục nọ sau khi dùng ám khí làm bị thương đối phương thì đột nhiên tự mình nhận thua, cứ thế thối lui vào trận doanh của Đường gia.
Đại công tử Âu Dương nét mặt đau khổ nhìn phương hướng Đường Lục rời đi, tâm nghĩ ngươi đi thì cứ đi, nhưng phải lưu lại giải dược chứ! Biết đối phương khẳng định sẽ không cho mình thuốc giải, cũng biết lần này mình thắng chẳng vẻ vang gì, liền dứt khoát chủ động bỏ cuộc xuống đài chữa thương.
Trên lôi đài đột nhiên không có đài chủ, Vương Vũ chịu trách nhiệm chủ trì cùng Viên Chính Tiếu liếc mắt nhìn nhau, hai bên đều đang thầm nghĩ: Thời điểm đến rồi.
Viên Chính Tiếu đứng dậy.
“Chư vị.”
Hai tiếng đơn giản rõ ràng truyền khắp toàn trường.
Khu đất chứa hơn vạn người phút chốc liền yên lặng, mọi người nhất tề tập chung về hướng chủ tịch nơi khán đài cao nhất.
“Chư vị đều biết giang hồ tuy lớn, người tài ba, dị sĩ lớp lớp xuất hiện, nhưng đại đa số môn phái đều vì lo lắng tuyệt kĩ độc môn bị lưu truyền ra ngoài mà luôn bảo thủ tự bế, lại càng có rất nhiều người tài ba, dị sĩ không muốn bước chân vào giang hồ, trọn một đời sống tại sơn lâm, vì vậy khiến cho rất nhiều tuyệt kĩ võ công bị thất truyền, truyền sai, truyền thiếu.”
“Vì nhằm giúp mọi người có một cơ hội giao lưu võ nghệ, cũng vì tránh cho nhân tài trong võ lâm bị tàn lụi, vậy nên trăm năm trở lại đây cứ ba năm sẽ tổ chức một kì Đại hội võ lâm, đồng thời cũng là giúp một vài thiếu hiệp anh hùng sẽ không vì vậy mà mai một.”
“Năm nay càng thêm không giống mọi năm, năm nay chính là kì hạn lựa chọn ngôi vị Minh chủ võ lâm hai mươi năm một lần. Vì vậy, người đoạt giải nhất trong Đại hội năm nay trừ việc có thể nhận được khoản tiền thưởng ban đầu, mà còn là người có hy vọng đạt được ngôi vị Minh chủ võ lâm nhất. Đó là lý do mà Viên mỗ cùng bằng hữu Võ lâm minh đều vô cùng coi trọng kỳ Đại hội võ lâm lần này.”
“Hơn nữa hiện tại trên đài bởi đài chủ tự nguyện bỏ cuộc, không có người nào có khả năng thượng đài khiêu chiến, vì vậy để cuộc tỉ thí có thể tiếp tục diễn ra, cũng là vì lý do công bằng, Viên mỗ nhận tung gạch nhử ngọc tiếp nhận một người khiêu chiến.”
Nghe Viên Chính Tiếu nói muốn tự mình áp trận, dưới đài truyền tới từng trận xôn xao, giống như sóng biển đợt sau cao hơn đợt trước.
Viên Chính Tiếu tựa hồ rất thỏa mãn đối với phản ứng này, xoay người nhìn về hướng khán đài của Âu Dương gia.
“Âu Dương hiền chất, ngươi tuy rằng đã tự nguyện bỏ cuộc, nhưng Viên mỗ vẫn như cũ muốn chiếu theo quy củ hỏi ngươi một câu: Viên mỗ thượng đài, ngươi có phục không?”
Ánh mắt chán chường của Âu Dương Thăng phút chốc liền hướng về phía Viên đại Minh chủ, nhếch miệng cười khổ nói: “Phục. Đại Minh chủ đích thân xuất trận, tại hạ nào dám không phục.”
Thanh âm tuy rằng hữu khí vô lực, nhưng lại có không ít người nghe được.
Viên Chính Tiếu nhìn xuống dưới đài, không thấy có bất kì ai phản đối, liền phiêu nhiên bay từ khán đài ông đứng tới chính giữa lôi đài.
Một chiêu khinh công Vân Lý Hoành Đồ này khiến mấy ngàn người dưới đài phải nhất tề tán thán một chữ “Hay”!
Viên Chính Tiếu chắp tay mỉm cười, mũi chân trái khẽ câu, hất xuống chiếc cối xay bên dưới, nhẹ đẩy một cái, còn chưa hề dụng lực, cái cối xay kia đã bay lên, nơi nó hạ xuống không lệch một ly, vừa vặn chính là địa điểm được chỉ định.
Dưới đài lại ầm ầm vang lên một tiếng hay! Khuyết Thủy đứng ở bên cạnh Trần Mặc xem chỉ cảm thấy kích động dị thưởng, trong tâm tràn ngập cảm xúc sùng bái và tôn trọng đối với phụ thân.
Trần Mặc nhìn Viên Chính Tiếu tùy tay tung một đồng tiền đập vào đĩa đồng, khóe miệng hiện lên một tia cười giễu cợt, nhưng không để người khác kịp phát hiện nét mặt của y có thay đổi, cảm xúc của y đã khôi phục lại vẻ lạnh nhạt vừa rồi.
Viên Chính Tiếu đứng ở trên đài, chờ nhi tử đánh bại chính mình.
Nhưng trước đó, ông biết ông ít nhất còn phải đối phó với hai cao thủ ——- Phụ tử Vương gia thâm tàng bất lộ, bọn họ ai sẽ là kẻ xuất thủ trước?
Vương Vũ liếc mắt nhìn nhi tử, cơ hội của con tới rồi! Nếu có thể đánh bại Minh chủ võ lâm đương thời Viên Chính Tiếu, như vậy so với con đánh bại Khuyết Thủy và Trần Mặc còn có lợi hơn rất nhiều! Đi đi, để phụ thân nhìn xem tu vi của con rốt cuộc đã tới trình độ nào rồi!
Vương Thanh Trúc đứng dậy, trút bỏ ngoại y, thắt chặt võ phục.
Trận đấu này đối với hắn vô cùng quan trọng, hắn không cầu tài vật, chỉ cầu bất bại! Nhìn Vương Thanh Trúc nhảy lên đài, Khuyết Thủy có hơi lo lắng.
Tối qua cậu đã nhận được chỉ thị của phụ thân, nếu nhìn thấy Vương Thanh Trúc thượng đài, chính là tới lúc ông thi triển sở học trước mặt quần hùng.
Phụ thân nói phụ tử Vương gia thâm tàng bất lộ, Vương Thanh Trúc này có thể là đối thủ của phụ thân không, có thể đánh bại phụ thân không, Khuyết Thủy thân là nhi tử của ông trong lòng tràn đầy lo lắng.
Còn có Lưu Yến Cốc, bọn chúng hôm nay sẽ tới náo loạn chứ? Thủ lĩnh Phi Ưng Xã Yến Vô Quá rốt cuộc có quan hệ với Lưu Yến Cốc hay không? Chuyện phiền não quá nhiều, Khuyết Thủy không kìm được nhìn về phía Trần Mặc ở bên cạnh.
Không qua bao lâu, hai người Vương, Viên đã đã bắt đầu triền đấu trên đài.
Khuyết Thủy chú ý tới từ lúc Đại hội võ lâm bắt đầu tới giờ, Trần Mặc đều có vẻ thờ ơ, nay lại hết sức chăm chú nhìn xuống lôi đài, cậu cũng lập tức chuyển tầm mắt lên người phụ thân.
“Khuyết Thủy.”
“Ừm?”
“Nếu ta muốn đệ hiện tại rời khỏi nơi này, tới Trần gia thôn đợi ta, đệ có bằng lòng không?”
“… Huynh nói cái gì?” Khuyết Thủy thấy Trần Mặc chuyển tầm mắt lên người cậu, ánh mắt chăm chú.
“Ta nói muốn đệ rời khỏi thành Kinh Châu, ngay lập tức. Sau đó tới Trần gia thôn đợi ta, ta sẽ đi tìm đệ, sau đó mang đệ tới nơi đệ muốn tới, sống cuộc sống đệ muốn trải qua.”
Khuyết Thủy hồ đồ rồi, “Trần Mặc, đệ không hiểu ý của huynh, nhưng đệ hiện tại không thể rời khỏi nơi này, phụ thân đệ…”
Lời của Khuyết Thủy còn chưa nói hết, trên lôi đài đã xảy ra biến hóa! Viên Chính Tiếu thét lớn một tiếng phóng lên cao, Cửu Dương Thần Công tập trung ở hai lòng bàn tay đánh xuống Vương Thanh Trúc.
“… Vương Thanh Trúc tuy võ công cao cường lại được danh sư chỉ điểm, nhưng nội công của hắn còn chưa đủ thuần hậu như phụ thân của đệ. Phụ thân đệ so đấu nội công với hắn, hơn nữa còn không hề khoan nhượng, Vương Thanh Trúc nếu không có việc ngoài ý muốn tất sẽ bại trận.”
Khuyết Thủy còn đang muốn nói gì đó, nghe thấy Trần Mặc tự động chuyển đề tài, trong tâm bỗng cảm thấy nhẹ nhõm.
Mới rồi cậu thực sự còn không biết nên trả lời y như thế nào, nhưng Trần Mặc vì sao đột nhiên vào lúc này nói ra câu nói như vậy?
Không ngoài sở liệu của Trần Mặc, trong trận so đấu nội công này, Vương Thanh Trúc vì không muốn chịu trọng thương nên đành bị bức rơi khỏi đài.
Nhìn Vương Thanh Trúc bị thua, Khuyết Thủy thầm hít sâu một hơi.
Cậu chưa từng nghĩ tới phụ thân sẽ thượng đài, nhưng nhớ lại những lời dặn dò của phụ thân tối hôm qua… Hiện tại đã tới thời điểm cậu thượng đài rồi! Vương Vũ bên kia mày mắt nhíu chặt, xem chừng cũng có ý định thượng đài.
Trần Mặc liếc mắt nhìn Vương Vũ, bỗng nhiên bật cười.
Giữa lúc đó, hội trường đại hội võ lâm đột nhiên xôn xao! Tiếp đó lại là một trận tĩnh lặng, các môn phái ngồi trên khán đài toàn bộ đều đứng dậy.
Lưu Yến Cốc quả nhiên cũng tới! Không một ai biết bọn chúng xuất hiện từ lúc nào, chờ tới khi mọi người chú ý tới, bọn chúng đã xuất hiện ở nơi gần nhất bên ngoài tràng địa.
Ước chừng có mười mấy hai mươi người, trang phục vô cùng kì quái, thần sắc bọn họ cũng mỗi người một vẻ, có già, có trẻ, có nam, có nữ, có cao, có thấp, một nhóm người nhìn qua lại tựa hồ như chẳng có mấy người là cao thủ.
Nhưng điểm khiến người ta cảm thấy nực cười chính là mười mấy hai mươi người như vậy lại chỉ tùy tiện đứng ở đó đã khiến gần vạn người tham dự Đại hội võ lâm trở nên hoàn toàn yên lặng.
Thực Bối Lão Ma! Bách Độc Yêu Bà! Âm Sơn Tam Thú! Bất Lão Quỷ Đồng! Tam Giang Tẩu… Chậc chậc, yêu ma quỷ quái hoành hành trên giang hồ đều tới cả rồi! Người nhận ra những khuôn mặt quen thuộc này thầm nuốt nước miếng, bước chân cũng dần lùi về phía sau.
Thấy rõ khuôn mặt của mười mấy người kia, sắc mặt của nhóm người Võ lâm minh ngày càng trở nên ngưng trọng.
Những ma đầu tạo nghiệt khắp thiên hạ này như thế nào đều bị Lưu Yến Cốc chiêu mộ? Mười mấy hai mươi người này kẻ nào kẻ nấy cũng đều là nhân vật có thể khơi mào một màn huyết tinh phong vũ trên giang hồ! Mà hôm nay một lúc liền xuất hiện mười mấy tên… Có người bắt đầu thầm kêu trời.
Mười mấy người này nhìn qua thì giống như đang chờ đợi người nào đó.
Bọn họ đang đợi ai? Là ai có thể khiến những ma nhân này cam tâm tình nguyện đứng dưới ánh mặt trời chói chang chờ đợi?!
“Khặc khặc khặc!” Tiếng cười chói tai phá không truyền tới.
Trên sơn đạo có một người nghênh ngang bước tới.
Áo choàng đỏ thẫm, mái tóc dùng khăn đỏ tùy tiện vấn lên, áo màu đỏ tươi, quần màu đỏ tươi, thậm chí tới cả giày đi cũng là màu đỏ tươi! Màu sắc chói mắt tới cực điểm, giọng cười kiêu ngạo phối với gương mặt quỷ gai mắt, không chỗ nào không nói lên rằng người này cuồng vọng vô kỵ như thế nào! Người nhìn rõ khuôn mặt kẻ đến đều hít một ngụm khí lạnh, khuôn mặt kia dù là ai nhìn vào cũng sẽ không nói rằng đó là một khuôn mặt thuộc về con người ——– Xấu xí tới đáng sợ! Chỉ có thể hình dung như vậy.
Mười mấy người kia khi nhìn thấy gã đều khẽ cúi mình, chủ động nhường đường tựa như cung nghênh.
Lưu Yến Cốc chủ! Viên Chính Tiếu đứng ở trên đài gắt gao theo dõi hồng ảnh trương cuồng kia, cảm xúc nói không rõ là căng thẳng hay là kích động.
Đến rồi! Cuối cùng cũng đến rồi! Khuôn mặt của Khuyết Thủy thoắt cái trở nên trắng bệch.
Cậu hận kẻ này, lại cực độ sợ hãi ác ma này, không biết khuôn mặt này là bộ mặt thật của gã hay là khuôn mặt kia mới là thật?
Áo choàng màu đỏ tươi hất lên, một trận cuồng phong lập tức kéo tới, người trước đè lên người sau, người nọ tránh người kia, toàn tràng đại loạn, chờ tới khi mọi người ổn định lại mới phát hiện chính giữa hội tràng gần một vạn người đã xuất hiện một con đường đi! Kình đạo xảo diệu, công lực hùng hậu, Lưu Yến Cốc chủ chỉ bằng một cái hất tay đã khiến toàn tràng khiếp sợ! Thoải mái đường hoàng, tà ma điên cuồng ngang ngược nhất trong thiên hạ cứ như vậy từng bước đi xuyên qua toàn bộ hội trường, đi đến trước lôi đài.
Bước chân không hề ngừng lại, chẳng qua chỉ là một thoáng ngẩng đầu, từng bước từng bước giẫm lên khoảng không, đại ma đầu dưới ánh nhìn chăm chú của vạn người từ phía dưới bước lên trên lôi đài.
Tung Vân Thê! Người biết môn võ công này há hốc mồm không thốt nên lời.
Nếu bàn về cao thấp, Vân Lý Hoành Đồ đã bại bởi Tung Vân Thê một bậc!
“Lưu Yến Cốc chủ?” Viên Chính Tiếu cười hỏi.
Lưu Yến Cốc chủ nhìn thẳng vào Viên Chính Tiếu, tựa như đang đánh giá.
Thái độ vô lễ không hề khiến Viên Minh chủ bất mãn, ngược lại ông vẫn như trước mỉm cười hỏi một lần nữa: “Xin hỏi anh hùng có phải là Lưu Yến Cốc chủ?”
“Anh hùng? Khặc khặc khặc! Nực cười tới cực điểm! Nực cười đám người xưng là chính đạo các ngươi, kẻ nào kẻ nấy trong tâm đều hận không thể mau chóng giết chết bản tôn lại không thể không duy trì bộ mặt giả nhân giả nghĩa! Quả nhiên là cực kì nực cười!” Sắc mặt của gã thoắt đổi, “Chính là bản tôn!”
“Ngươi vì sao tới? Nếu là tới tham gia Đại hội võ lâm, như vậy xin hãy tuân thủ quy tắc, ba cửa qua hai cửa mới có thể khiêu chiến với Viên mỗ.”
Viên Chính Tiếu không hổ là người đã ngồi trên chức vị Minh chủ hai mươi năm, không giận tự uy, đối diện với đại ác ma đệ nhất thiên hạ này cũng không hề có chút nao núng.
Lưu Yến Cốc chủ khinh thường quét mắt nhìn Viên Chính Tiếu cùng mọi người trong Võ lâm minh.
“Quy củ cẩu thỉ! Nghe nói mục đích lớn nhất mà các ngươi tụ tập ở Đại hội võ lâm này chính là để thương nghị làm cách nào đối phó với Lưu Yến Cốc ta, ta thân là cốc chủ nghe được tin tức này hiển nhiên cũng muốn tới xem thử. Viên Minh chủ ngươi nói có đúng không?”
“Cốc chủ cũng biết Lưu Yến Cốc làm nhiều chuyện bất nghĩa sớm đã khiến thiên hạ căm phẫn, thật sự nếu không giữ mình trong sạch, quản thúc thuộc hạ, như thế cuối cùng cũng chỉ còn bước rơi vào kết cục của Thiên Hành Giáo hai mươi năm trước! Viên mỗ hết lời khuyên can, mong cốc chủ nghĩ lại.”
“Khặc khặc khặc! Làm nhiều chuyện bất nghĩa? Khiến thiên hạ căm phẫn? Ha ha ha!” Tà Quỷ ngẩng mặt lên trời cười lớn, lại đột nhiên ngừng cười, “Vậy thì làm sao!”
Nghe cốc chủ trả lời như vậy, cốc chúng Lưu Yến Cốc có kẻ cũng cất tiếng cười to, vỗ tay hô lớn cốc chủ nói hay lắm! Hành động kiêu ngạo càn quấy như vậy khiến người người căm phẫn.
“Muốn diệt Lưu Yến Cốc ta còn phải xem những kẻ trong Võ lâm minh ngoài mặt thì miệng đầy nhân nghĩa đạo đức, sau lưng lại nam đạo nữ xướng (2) việc bẩn thỉu nào cũng dám làm các ngươi có đủ sức hay không!”
“Câm mồm! Tà Quỷ ngươi người người muốn giết! Ngươi nói! Chưởng môn Ninh Hư phái Thanh Thành ta có phải là bị ngươi vu oan hãm hại hay không!” Người lên tiếng chất vấn chính là thủ tịch đệ tử của tiền chưởng môn phái Thanh Thành Thanh Dương Tử.
Nhẹ giễu cợt cười một tiếng, Lưu Yến Cốc chủ căn bản khinh thường không muốn trả lời.
Ngược lại Bách Độc Yêu Bà đứng ở bên ngoài tràng lại hắc hắc cười nói: “Vu oan hãm hại? Ninh Hư kia còn cần vu oan hãm hại cái gì? Lão là loại người ra sao lão thái bà ta rõ ràng nhất! Vài chiêu võ chà đạp nữ nhân kia của lão đều là do lão thái bà ta truyền cho đó! Hắc hắc hắc!”
“Câm mồm! Bách Độc Yêu Bà ngươi đừng có ngậm máu phun người! Lão thái bà chết tiệt nhà ngươi đừng có không biết xấu hổ, lúc còn trẻ ai cũng có thể lấy làm chồng, giờ già rồi còn vẫn đê tiện như vậy, chẳng những người tiện, mồm miệng cũng bẩn thỉu không kém!” Phái Thanh Thành người người căm phẫn, chẳng còn để tâm tới mặt mũi lớn giọng mắng chửi.
Vài chữ tiện mắng ra khiến Bách Độc lão bà vô cùng tức giận, quái dị cười một tiếng, vọt người đánh về phía chỗ ngồi của phái Thanh Thành.
“A———” Tiếng kêu thảm thiết liên thanh vang lên, không biết Bách Độc Yêu Bà lăng không vứt xuống loại độc gì, hơn mười đệ tử phái Thanh Thành người nào người nấy lăn lộn trên mặt đất kêu rên thảm thiết, dáng vẻ vô cùng thê thảm!
Viên Chính Tiếu lòng thầm mắng phái Thanh Thành không hiểu thời cơ tự mình tìm chết, lại không thể không thực hiện chức trách Minh chủ của mình, lên tiếng khẩn cầu Đường gia ra mặt chữa trị cho nhóm đệ tử phái Thanh Thành.
Bách Độc Yêu Bà thấy Đường gia lộ diện, đang có ý định giận chó đánh mèo lại chợt thấy cốc chủ trên lôi đài phất tay.
Bách Độc Yêu Bà biết ý tứ của cốc chủ, để người của Đường gia ra mặt giải độc, bản thân lắc mình lui xuống.
Trên đài dưới đài chỉ thấy Lưu Yến Cốc chúng xuất ra một người liền làm bị thương mười mấy người phái Thanh Thành, lại thấy chúng chưởng môn Võ lâm minh và Viên đại Minh chủ không ngăn cản không trợ giúp, để mặc lão thái bà yêu dị kia rời khỏi, người nào người nấy đều thêm ba phần sợ hãi! Có người đã bắt đầu lặng lẽ rút lui, định âm thầm rời khỏi tòa tiểu sơn này, rời khỏi Kinh Châu.
“Viên Minh chủ,” Lưu Yến Cốc chủ quái dị cười, “Nếu ngươi không muốn hôm nay Đại hội võ lâm này máu chảy thành sông, bản tôn khuyên ngươi nên quản thúc cho tốt những đồng đạo Võ lâm minh của ngươi, đừng tùy tiện trêu trọc người của Lưu Yến Cốc ta!”
“Ngươi tới đây rốt cuộc là có mục đích gì?” Viên Chính Tiếu thần tình nghiêm túc.
“Bản tôn hôm nay tới đây…” Đang nói, Lưu Yến Cốc chủ lại khẽ cười một tiếng, nhìn về phía khán đài chính cách đó không xa.
Khuyết Thủy thầm mắng chính mình xúi quẩy, ánh mắt lại vừa vặn đụng trúng đối phương.
Trần Mặc khẽ cau mày, không rõ người kia muốn làm cái gì.
“Ha ha ha!” Cốc chủ Lưu Yến Cốc giống như cực kì khoái trá, thoải mái cười lớn.
Viên Chính Tiếu không rõ tại sao đối phương lại đột nhiên cười to, chỉ đành lấy bất biến ứng vạn biến, ngưng thần đề phòng đối phương gây khó dễ.
“Viên Minh chủ, bản tôn hôm nay tới đây là để đặc biệt biến chiến tranh thành tơ lụa.”
“Lời này của cốc chủ là có ý gì?” Không chỉ riêng mình Viên Chính Tiếu, toàn bộ vạn người tham gia Đại hội võ lâm không ai ngờ tới Lưu Yến Cốc chủ sẽ nói những lời này.
Vì sao lại không làm theo kế hoạch? Ngươi rốt cuộc muốn làm cái gì? Có người nhíu chặt đôi mày.
“Tự cổ hai nước tranh chấp, vì biểu thị ý tứ hữu hảo hoặc vì ngưng chiến, đa số đều dùng phương thức hòa thân. Viên Minh chủ, ngài xem chúng ta có nên noi theo cổ nhân hay không?”
Cái gì?! Viên Chính Tiếu ngây người.
Không chờ Viên Chính Tiếu lấy lại tinh thần, Tà Quỷ đã tiếp tục thao thao bất tuyệt: “Bản tôn tuy rằng đã qua tuổi hai tư, nhưng lại vì bận rộn khai cương khoát thổ, tụ tài trù tư (3) vì Lưu Yến Cốc, cho tới tận bây giờ việc đại sự của bản thân vẫn còn chưa quyết, đồng thời cũng bởi vì vẫn luôn không xuất hiện bất kì người nào có thể lọt vào trong mắt bản tôn, nên vẫn cô đơn tới nay.”
“Nhưng cuộc gặp gỡ vào một năm trước, bản tôn cùng công tử của Viên Minh chủ ngẫu nhiên tương ngộ kinh vi thiên nhân (4), hai bên vào lúc còn chưa biết rõ thân phận của nhau đã cùng ước định thề non hẹn biển. Những ngày tháng đó bản tôn cùng lệnh công tử gắn bó như keo sơn, đêm đêm xuân triều sóng đỏ vân vũ nan thâu, làm chuyện sàng tử, cạnh bản tôn thị thiếp hơn mười người, lại chẳng có một ai được như lệnh công tử có thể hầu hạ tới mức ta khắp mình thư sướng, ai… Lệnh công tử quả thực chính là vưu vật mà!”
Giọng nói của Lưu Yến Cốc chủ không to, lại rất chói tai khó nghe, nhưng giọng nói không cao, không thấp này lại vừa khéo đủ cho gần vạn người trên tiểu sơn nghe được rõ ràng! Lưu Yến Cốc chủ tung hoành ngang dọc trên giang hồ lại chỉ có hai mươi tư tuổi! Chuyện này tuy khiến người ta kinh ngạc nhưng những lời gã nói tiếp theo lại càng khiến người ta trợn mắt cứng họng! Rất nhiều người biết thân phận của Khuyết Thủy đều nhìn về phía cậu, ánh mắt kì quái thế nào cũng đều có.
“Ngươi đừng nói hươu nói vượn!” Viên Chính Tiếu gằn từng chữ một, sắc mặt cũng khó coi tới cực điểm.
Huyết sắc trên khuôn mặt của Khuyết Thủy gần như không còn, hai nắm tay bên dưới trường tụ cho dù siết chặt như thế nào cũng chẳng thể khiến chúng ngừng run rẩy.
Gã đang nói xằng! Gã đang nói xằng! Có người chú ý tới nam tử đứng bên cạnh Viên công tử ánh mắt trong nháy mắt trở nên vô cùng dữ tợn.
“Về sau sau khi lệnh công tử biết thân phận thật của bản tôn, vì sợ Viên Minh chủ trách mắng liền lặng lẽ rời khỏi bản tôn. Ai, bản tôn đối với y một lòng một dạ, không nghĩ y lại bỏ ta mà đi, dưới cơn tức giận liền tùy tiện bắt một nữ nhân định bụng thành thân. May sao lệnh công tử không quên tình cũ cũng không muốn bản tôn thực sự cưới kẻ khác, liền ngày đêm đuổi tới đón ý hầu hạ làm cho bản tôn vui vẻ, rồi cùng bản tôn nối lại tình xưa.”
“Viên Minh chủ nếu không tin có thể hỏi chúng nhân phái Hoa Sơn, nếu bản tôn nhớ không nhầm, người Khuyết Thủy cầu bản tôn thả khi đó chính là nữ tử đang ngồi ở vị trí phái Hoa Sơn kia, còn có tiểu bối phái Hoa Sơn kia cũng biết chuyện.”
Ánh mắt của tất cả mọi người nhất thời đồng loạt chuyển về phía vị trí ngồi của phái Hoa Sơn.
Tuy rằng chẳng có mấy người tin tưởng những lời nói cuồng vọng của Tà Quỷ, nhưng người ta đã đưa ra nhân chứng, vậy nên chuyện này thật cũng có chút đáng tin.
Lại có người nhớ tới khi đó trên giang hồ xôn xao lan truyền tin tức giải thưởng mười vạn lượng vàng, có lẽ… Thực sự cũng có chuyện như vậy đi?
“Sau này lệnh công tử cùng bản tôn vẫn luôn thầm trao đổi tin tức, cho dù là đang ở trong thành Kinh Châu, y cũng tận lực nghĩ biện pháp ban đêm gặp gỡ ta. Vài ngày trước bản tôn đang cùng lệnh công tử điên long đảo phượng lại bị vài tiểu tử không biết điều quấy rầy. Việc này chắc hẳn chư vị đều đã biết rồi, khặc khặc khặc!” Tất cả mọi người đều chăm chú nhìn phái Hoa Sơn, đám tiểu bối phái Hoa Sơn lại đồng loạt nhìn Viên Khuyết Thủy, trong đó ánh mắt của Bạch Đỗ Quyên là châm chọc nhất.
Ta đã nói rồi, huynh nhất định sẽ vì cự tuyệt ta mà hối hận! Vậy nên huynh cũng đừng hy vọng vào lúc này ta sẽ giúp đỡ huynh! Nghĩ như vậy, Bạch Đỗ Quyên lại tựa hồ nhớ tới sự việc nhục nhã kia, hai má đỏ bừng trốn ra sau lưng Liễu Như Phi.
Mà hành động trốn tránh không hề lên tiếng phản bác kia của Bạch Đỗ Quyên lại khiến mọi người càng thêm nghi ngờ, ánh mắt nhìn về phía Viên Khuyết Thủy cũng dần mang theo vẻ nghiền ngẫm.
Vương Thanh Trúc thực sự kinh ngạc, chẳng lẽ người buổi tối ngày đó ở Chu Chỉ Viên chính là Viên Khuyết Thủy? Nghĩ tới đây, tiếng rên rỉ liêu nhân kia lại tựa hồ vang lên bên tai…
Khuyết Thủy hai mắt nhìn thẳng, nét mặt thê lương, ánh mắt của vạn người khiến cậu hận không thể cứ thế mà đâm đầu tự vẫn! Ta nên làm như thế nào? Ta nên làm như thế nào? Liều mạng với ác quỷ kia! Trong đầu có thứ gì đó nổ ầm một tiếng, thân thể vào lúc cậu còn chưa kịp ý thức được đã xông lên phía trước!
“Khuyết Thủy!” Trần Mặc vội vã hô.
Thân thể lăng không đánh xuống, ánh mắt đỏ rực, tốc độ nhanh tới mức mắt thường gần như không kịp nhìn thấy! Một chưởng dùng công lực toàn thân chụp xuống đỉnh đầu của Tà Quỷ kia! Thế công đồng quy vu tận của Khuyết Thủy khiến Lưu Yến Cốc chủ hoảng sợ, tâm nghĩ tên nhóc này sao lại liều mạng như vậy, ta nói xàm ngươi cũng không biết phản bác à? Đại cốc chủ không muốn bị thương cũng chẳng muốn đưa đầu chịu chết, vừa nghĩ vậy vừa thi triển thân pháp Càn Khôn Đại Na Di, tránh khỏi thế công.
“Ầm!” Bụi đất gỗ đá bị cuốn hất văng lên trời.
Tới khi bụi bặm tan đi, mọi người mới phát hiện giữa trung tâm lôi đài xuất hiện thêm một cái hố lớn đường kính một trượng, sâu ba thước! Nếu lôi đài này chỉ được làm bằng gỗ ván thông thường thì đã sụp đổ rồi, may thay lôi đài được Vương gia khi san phẳng ngọn núi vì để hảo hán giang hồ tận sức thi triển võ công đã đặc biệt lưu lại gần ba trượng thổ thạch! Sau đó Vương gia lại san thêm một tầng ván gỗ đắp trên đống thổ thạch này, tạo nên lôi đài như hiện giờ.
Một chưởng này của Viên Khuyết Thủy khiến quần hùng thiên hạ lần đầu tiên thực sự nhận thức được sự lợi hại của thiếu công tử nhà đương kim Minh chủ! Trường giang sóng sau đè sóng trước, uy thế của một chưởng này khiến rất nhiều người tâm phục khẩu phục.
Có người ở dưới đài hỏi Âu Dương Thăng: “Nếu một chưởng này đánh vào ngươi, ngươi có mấy phần nắm chắc?”
Âu Dương Thăng thở dài làm bộ gạt lệ nói: “Có một chết một, có hai chết mất một nửa. Ta nói Tiểu Lục này, ngươi còn không cho ta giải dược ta sẽ chết thật đó.”
“Vậy ngươi đi chết đi!” Đường Lục đá ra một cước, đạp Âu Dương Thăng té nhào.
Viên Khuyết Thủy một kích không trúng, vọt người đánh về phía thân ảnh màu đỏ tươi.
“Khuyết Thủy!” “Chờ đã!” Tiếng kêu của Viên Chính Tiếu và Vương Vũ đồng thời cùng vang lên.
Viên Chính Tiếu có thể là bởi lo lắng cho nhi tử, còn Vương Vũ là bởi vì sao? Trong chớp mắt, Viên Chính Tiếu đã phi thân chắn trước người nhi tử.
Trên khán đài, Vương Vũ dùng giọng nói lanh lảnh rõ ràng cất tiếng: “Cho dù lời nói của Lưu Yến Cốc chủ là giả, Viên công tử sao có thể trước mặt quần hùng trong thiên hạ âm thầm ra chiêu đánh lén? Vương mỗ thân là người tổ chức Đại hội lại kiêm thêm chức vụ giám sát, tự nhiên không thể để Viên công tử dễ dàng trúng kế khiêu khích của kẻ địch, phá hủy Đại hội võ lâm lần này. Chư vị chưởng môn, không biết Vương mỗ nói có đúng không?” Một lời nói vừa đả kích Viên Khuyết Thủy vừa mới chấn nhiếp quần hùng, lại chỉ ra độc kế của Lưu Yến Cốc chủ, hơn nữa còn thể hiện Vương Vũ là người có bản lĩnh nắm giữ toàn bộ đại cục, một mũi tên bắn trúng ba con chim, càng thể hiện rõ ràng tâm cơ của đại học sĩ năm đó!
Chúng chưởng môn Võ lâm minh vuốt cằm xưng phải.
Được Vương Vũ nhắc nhở mới phát hiện Lưu Yến Cốc chủ tính toán mượn chuyện này để phá hủy việc cử hành Đại hội võ lâm.
Viên Chính Tiếu mặt không biến sắc, tâm lại vô cùng phẫn nộ.
Ông ngăn cản nhi tử cũng là vì nghĩ tới điểm này, lại bị Vương Vũ giành trước tiên cơ, còn chụp mũ việc đánh lén ti tiện này lên đầu Khuyết Thủy.
Vương Vũ à Vương Vũ, ngươi quả nhiên là đang có ý định với ngôi vị Minh chủ này.
Chỉ là ngươi dành nó cho chính mình hay là phụng mệnh của triều đình, điều này không ai biết được!
Khuyết Thủy không biết trong lòng cậu đang suy nghĩ những gì, sau khi bị phụ thân kéo lại cậu vẫn luôn cúi đầu không nói, dáng vẻ kia giống hệt như cậu đã chẳng còn quan tâm tới mọi thứ của thế giới bên ngoài.
“Nếu Viên công tử trong tâm không có quỷ, tục ngữ nói cây ngay không sợ chết đứng, Viên công tử sao không để cho đại cốc chủ nói hết?” Vương Vũ hùng hổ đe dọa lại chiếm được một chữ lý.
Vô Tận nhìn phụ tử Viên gia, khẽ niệm một câu phật hiệu nhưng không hề lên tiếng ngăn cản.
Trần Mặc chuyển ánh mắt nhìn về phía Khuyết Thủy lên người Vương Vũ, đối với người này lại có thêm vài phần nhận thức.
Vương Vũ muốn để Lưu Yến Cốc chủ phá hủy danh dự của Viên gia, đáng tiếc đại ma đầu kia không những không lĩnh tình mà còn cực kì không vui!
“Vương đại học sĩ, ngươi muốn làm Minh chủ võ lâm, muốn lập công trước mặt lão hoàng đế, bản tôn cũng không quản! Nhưng Khuyết Thủy nhà ta cùng bản tôn vui đùa thì liên quan gì đến ngươi? Ngươi không nghe mắng là thương, đánh là yêu à? Khuyết Thủy nhà ta đây là đang khảo nghiệm thực lực của bản tôn trước nhạc phụ đại nhân tương lai đó, ngươi ở đó kêu gà dọa chó cái gì!” Tà Quỷ sắc mặt chợt lạnh, “Ngươi tính toán cái gì! Dựa vào cái gì mà dám giáo huấn người của bản tôn!”
Lời này nói ra khiến quần hùng thiên hạ dở khóc dở cười.
Tà Quỷ đệ nhất thiên hạ này quả nhiên không thể dùng lý lẽ của người bình thường để nói chuyện, hỉ nộ vô thường trở mặt còn nhanh hơn cả trở trang sách! Đồng thời những lời này cũng nhắc nhở không ít người, Vương Vũ này vốn dĩ có quan hệ với triều đình?!
Sắc mặt của Vương Vũ không đổi, trong tâm lại cực kì giận dữ.
Một câu nói tựa hồ không hề đứng đắn của Lưu Yến Cốc chủ lại chặt đứt hy vọng làm Minh chủ của ông ta! Người trong giang hồ vốn cực không ưa việc triều đình can dự vào chuyện giang hồ, huống chi còn là chức vị Minh chủ võ lâm hiệu lệnh toàn giang hồ!
“Những lời này của cốc chủ là dựa vào đâu? Thế nhân đều biết Vương Vũ ta mười mấy năm trước sớm đã rời khỏi triều đình, ta như thế nào còn có thể làm việc cho triều đình? Chư vị anh hùng mắt sáng như sao, cốc chủ muốn châm ngòi chia rẽ quan hệ giữa Vương gia cùng võ lâm e rằng đã uổng phí tâm tư rồi.”
“Khặc khặc khặc! Vương đại học sĩ nói không sai, là thật hay giả, người sáng suốt tự nhiên trong lòng rõ ràng!” Lưu Yến Cốc chủ đang quái dị cười, bỗng nhiên bước về phía phụ tử Viên gia.
Dừng bước, Lưu Yến Cốc chủ dường như lần đầu tiên nhìn thẳng vào Viên Chính Tiếu, “Viên Minh chủ, bản tôn từng cẩn thận suy xét, nếu bản tôn đã luyến tiếc lệnh công tử lại không muốn thấy y khó xử, thì chẳng bằng trực tiếp tác cầu Minh chủ, đưa về Lưu Yến Cốc tận tình yêu thương. Đương nhiên, thiếu công tử của Viên Minh chủ không hề giống với những nam phường tượng cô, bản tôn tất sẽ không khinh mạn, tam môi lục chứng, bát sĩ đại kiệu, sính lễ tam dạng (5), ý của Viên Minh chủ như thế nào?”
“Sính lễ ở đây.” Có người đứng ngoài tràng cao giọng hô.
Chúng nhân bất giác đều chuyển mắt nhìn về hướng mười mấy yêu ma kia.
Bỗng chốc ba đại ma đầu đáng sợ nhất trên tay mỗi người đều bưng một chiếc hộp.
Thực Anh Lão Ma hì hì cười mở chiếc hộp đầu tiên ra, “Sính lễ thứ nhất, hoàng kim một vạn lượng. Kim phiếu của Long Thành tiền trang.”
Ánh vàng chói trang bắn ra tứ phía! Ánh sáng chói mắt đó làm hoa mắt mọi người, cũng hun nóng đầu họ! Một vạn lượng hoàng kim! Số tiền này vừa báo lên đã có ít nhất ba nghìn người chảy nước miếng! Hoàng kim đương thời so với bạc trắng là một so với mười sáu, mười sáu vạn lượng bạc trắng có thể nuôi sống bao nhiêu gia đình? Vì con số này, lại có bao nhiêu người sẽ liều mạng tới đầu rơi máu chảy? Lưu Yến Cốc chủ ra tay quả nhiên hào phóng! Đương nhiên cũng có người bĩu môi thầm mắng: Dù sao cũng là tiền cướp được, muốn bao nhiêu mà chẳng có!
Bách Độc Yêu Bà vặn vặn thắt lưng, ánh mắt làm ra vẻ ngượng ngùng nhìn mọi người, che miệng ngân lên giọng nói như tiếng “chuông bạc”: “Sính lễ thứ hai, một củ sơn sâm một nghìn hai trăm năm tuổi. Người nhận định Trường Bạch sâm khách Mạn Đỗ La Đa Ba Nhĩ.”
Sâm núi một nghìn hai trăm năm tuổi, chắc chắn người biết không nhiều.
Nhưng đối với người có nhận thức nhất định về dược vật và nhân sâm thì phần lớn đều từng nghe nói về lão nhân đào sâm, trồng sâm núi Trường Bạch tộc Mạn Đỗ La, mà Mạn Đỗ La Đa Ba Nhĩ chính là nhờ bản lĩnh tìm sâm, nhận sâm mà thiết lập được một địa vị không thể lay động đối với người trong nghề.
Nếu Mạn Đỗ La Đa Ba Nhĩ nói củ sâm này có tuổi thọ một nghìn hai trăm năm tuổi, như vậy củ sâm này chắc chắn có tuổi thọ một nghìn hai trăm năm tuổi! Người tham gia Đại hội võ lâm có không ít người là lang trung hành nghề y, vừa nghe thấy có củ sâm trên ngàn năm tuổi do Mạn Đỗ La Ba Đa Nhĩ xác nhận thì mắt đều đỏ lên! Thậm chí tới cả Đường Lục cũng trưng ra vẻ mặt ham muốn.
Nghe được hai món sính lễ này, tại đây không biết có bao nhiêu người thầm tưởng tượng: Nếu sính lễ này là dành cho gia đình mình thì tốt biết bao nhiêu! Trong đó cũng có người bắt đầu sinh lòng hâm hộ đối với Viên Khuyết Thủy.
Còn về phần đối tượng là Lưu Yến Cốc chủ, hơn nữa còn là nam nhân sở hữu gương mặt đáng sợ lại bị không ít người xem nhẹ.
Từng người từng người, kể cả những đại chưởng môn Võ lâm minh kia cũng đều dài cổ ngóng chờ món sính lễ thứ ba, hai món sính lễ trước đã như vậy, sính lễ thứ ba sẽ là thứ gì? Đương nhiên, trong đó cũng có vài người giống như Vô Tận và Tam Mao lão đạo, nhìn thấy hai món sính lễ thì ưu sầu nhiều hơn là kinh ngạc! Nhân tính tham lam, Lưu Yến Cốc chủ đưa ra ba món bảo vật này là có dụng ý gì? Chiếc hộp ngọc thứ ba được nâng lên cao.
Người nâng hộp là Bất Lão Quỷ Đồng tóc trắng, khuôn mặt trẻ con.
Bất Lão Quỷ Đồng nhìn những khuôn mặt tham lam này, cười lạnh mở chiếc hộp đang nằm trong tay mình ra.
“Sính lễ thứ ba, Dược điển của Dược Thánh Tề Lẫm Vương —— Thoán Chí. Thoán Chí một quyển sách phân làm hai phần thượng hạ, phần thượng có chứa sở học cả đời của Dược Thánh Tề Lẫm Vương, quyển hạ ghi chép lại tường tận tính tương khắc của các loại thực vật, động vật, dược vật…”
Người giang hồ điên cả rồi! Không chờ Bất Lão Quỷ Đồng nói hết, đã có năm người xông tới, mục tiêu chính là chiếc hộp ngọc đang nằm trong tay Bất Lão Quỷ Đồng! Tiền, người giang hồ có thể không cần; Sâm, người giang hồ có thể từ bỏ; Nhưng Dược Thánh Bảo Điển trong truyền thuyết có thể cứu sống người chết, làm cho xương trắng sinh thịt, cho dù là thật hay giả, trước cứ đoạt đã rồi nói sau! Năm người động, nghìn người động! Mỗi người đều muốn đục nước béo cò, nhưng những ma chúng của Lưu Yến Cốc kia há nào chỉ là búp bê trưng bày, người tranh đoạt còn chưa đụng vào chiếc hộp đã bị giết chết.
Toàn trường đại loạn! Trong tay Viên Chính Tiếu đang chế trụ mạch môn của nhi tử, tâm vội vã xoay chuyển.
Nghe đồn “Thoán Chí” vẫn luôn được cung phụng trong hoàng cung, nơi cất giấu cũng chỉ có mình hoàng đế mới biết, các đại phu trong thái y viện muốn đọc “Thoán Chí” cũng nhất định phải nhận được chỉ dụ tự tay hoàng đế viết, “Thoán Chí” khi xuất hiện trước mặt người ắt phải có có một nhóm bốn thị vệ nhất đẳng bảo vệ.
Bảo vệ nghiêm mật như vậy, “Thoán Chí” vì sao có thể lưu lạc vào trong tay của Lưu Yến Cốc chủ? Quyển sách “Thoán Chí” này là thật hay giả?
Cùng một câu hỏi, Vương Vũ cũng đang suy nghĩ.
Đại hội võ lâm trong nháy mắt liền sắp bị phá hủy, Lưu Yến Cốc chủ căn bản chẳng hề quan tâm tới mớ hỗn loạn kia, chỉ một mực quan tâm tới một Viên Khuyết Thủy liều mạng chằm chằm nhìn mình đang bị chính phụ thân chế trụ, ánh mắt rõ ràng hàm chứa vẻ khinh nhờn khiến người ta ngượng ngùng! Võ lâm minh lòng người không đồng, tới ngay cả Minh chủ cũng mang một tâm tư khác.
Minh chủ hai mươi năm thay thế một lần, Đại hội võ lâm ba năm tổ chức một lần chẳng lẽ cứ như vậy liền sụp đổ?
Bỗng nhiên, một tiếng thét dài phá không mà tới! Tiếng hét lảnh lót hùng hậu lấn át toàn thể mọi tiếng động.
Những người có võ công thấp lập tức bưng tay khuỵu xuống, những người có võ công cao cường cũng bị bức tới nhất thời chỉ thể vận công tự bảo vệ, trận chiến kẻ cướp người đoạt ngừng hẳn lại.
Tới ngay cả ma chúng Lưu Yến Cốc cũng dừng tay, nhìn về phía tiếng thét dài truyền tới.
Vương Vũ đại kinh thất sắc! Trần Mặc kia quả nhiên không lên tiếng thì thôi, một khi đã cất tiếng liền khiến người ta kinh sợ! Sắc mặt của phương trượng Vô Tận, Tam Mao Lão Đạo đều lộ vẻ hoan hỉ, thật may! Võ lâm chính đạo có người mới xuất hiện! Tới ngay cả Viên Chính Tiếu cũng khẽ mỉm cười.
Dưới chấn động của tiếng hét, Khuyết Thủy tựa như đã tỉnh táo trở lại, ngẩng đầu tìm kiếm người duy nhất cậu có thể ỷ lại kia.
Trần Mặc, đệ còn có huynh, đúng không?
(1)Hươu chết về tay ai: Chưa biết ai là kẻ thắng lợi cuối cùng
(2)Nam đạo nữ xướng: đàn ông thì trộm cướp, phụ nữ thì như kĩ nữ
(3)Khai cương khoát thổ, tụ tài trù tư: mở rộng đất đai, tụ tập người tài làm giàu
(4)Kinh vi thiên nhân: khi nhìn thấy thì rất kinh ngạc, cho rằng chỉ có thần tiên mới được như vậy
(5)Tam môi lục chứng, bát sĩ đại kiệu, sính lễ tam dạng: ba người làm mối, sáu người làm chứng, kiệu tám người khiêng, sính lễ ba loại. Đại khái đây là hậu lễ khi kết hôn
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Mặt Nạ
Quyển 2 - Chương 6
Quyển 2 - Chương 6