Cuộc tàn sát dần tới hồi kết.
Nâng lợi kiếm lên, liếm lấy huyết dịch theo mũi kiếm nhỏ xuống, cốc chủ Lưu Yến Cốc Tà Quỷ cười đến vừa tàn nhẫn vừa kinh khủng.
“Ngươi là đồ ma quỷ! Đồ ma quỷ không có nhân tính! Ngươi sẽ không được chết tử tế!” Tam thiên kim mỹ mạo vang danh giang hồ của Lưu gia thê lương gào khóc.
Mắt mở lớn nhìn phụ thân, mẫu thân, thúc thúc, người thân từng người một ra đi, hiện tại chỉ còn lại mình cô và em trai nhỏ nhất liều mạng với sát thủ Lưu Yến Cốc.
Ác quỷ kia rõ ràng có thể một kiếm giết chết bọn họ, lại tựa như mèo vờn chuột trêu đùa hai tỷ muội bọn họ.
“Khặc khặc khặc!” Tà Quỷ xấu xí quái dị cười, “Chỉ cần ngươi nói ra hầm vàng của Lưu gia các ngươi ở đâu, bản tôn sẽ tha cho các ngươi một mạng như thế nào.”
“Ngươi đừng hòng!” Tam thiên kim Lưu gia đầu tóc rối bù, lưng tựa lưng với em trai bị bốn gã sát thủ Lưu Yến Cốc vây vào chính giữa.
“Người chết vì tiền, chim chết vì ăn.”
Tà Quỷ thong thả ngâm xướng tám chữ này, cổ tay hạ xuống, bốn gã sát thủ Lưu Yến Cốc vây quanh tỷ đệ Lưu gia lập tức khép chặt vòng vây.
“Để người sống.”
Ngoại trừ bốn gã sát thủ công kích tỷ đệ Lưu gia, những sát thủ khác lần lượt từ Lưu gia tản ra khắp nơi, trên tay đều xách một chiếc rương hoặc bao hoặc lớn hoặc nhỏ.
“A!” Nhi tử Lưu gia kêu thảm một tiếng, đầu gối mềm nhũn quỳ rạp trên mặt đất.
Mắt thấy em trai bị thương ngã xuống, tam thiên kim Lưu gia càng thêm hoang mang rối loạn, chiêu số đã không thấy quy tắc. Chưa tới mười hiệp liền bị bắt được.
Một trong những sát thủ Lưu Yến Cốc phụ trách Tiền Lợi đi tới bên cạnh Tà Quỷ thấp giọng thì thầm: “Không tìm thấy hầm vàng.”
Tà Quỷ gật đầu, Tiền Lợi lui xuống.
Tỷ đệ Lưu gia bị kéo tới trước mặt Tà Quỷ.
“Hầm vàng ở đâu?”
“Dù chết ta cũng không nói cho ngươi!” Thiên kim Lưu gia nghiến răng phẫn nộ lại không dám đối diện với ánh mắt của Tà Quỷ.
Khuôn mặt đó thực sự quá đáng sợ! Đôi mắt đó cũng quá mức tà ác.
Ánh mắt của Tà Quỷ chuyển tới nhi tử Lưu gia, “Nói hầm vàng ở chỗ nào, bằng không tỷ tỷ của ngươi…”
“Đừng nói! Cái gì cũng đừng nói cho gã!” Thiên kim Lưu gia khàn giọng hét lên với đệ đệ.
Nhi tử Lưu gia ưỡn ngực, “Ác quỷ! Ta sẽ không nói cho ngươi bất kì điều gì! Muốn giết muốn chém tùy ngươi định đoạt!”
“Rất tốt.”
Tà Quỷ mỉm cười, đột nhiên huy kiếm, một vệt sáng lạnh lẽo lóe lên, tiên huyết phun ra, chân trái của nhi tử Lưu gia đã tách rời khỏi thân thể.
Nhỉ tử Lưu gia chỉ vừa nhìn thấy bạch quang lóe lên đã thấy chân trái của mình đã tách khỏi thân thể.
Giữa lúc đang kinh ngạc, cơn đau đớn do chân bị chặt đứt truyền đến thần kinh, cậu lập tức ôm lấy chân trái kêu lên thảm thiết.
“Ngươi! Ngươi…” Thiên kim Lưu gia chỉ vào cốc chủ Lưu Yến Cốc, vừa kinh ngạc vừa phẫn nộ đã nói không nên lời.
“Hầm vàng ở chỗ nào?” Tà Quỷ một lần nữa mở miệng hỏi.
“Ta… Ta không… Biết…” Thiên kim Lưu gia còn chưa nói xong, chỉ nghe đệ đệ hét thảm một tiếng, chân phải cũng tách khỏi thân thể.
“Dừng tay, dừng tay, dừng tay! Đồ ác quỷ! Ngươi vì vàng bạc của nhà chúng ta mà sát hại toàn gia! Ngươi! Ngươi sẽ bị thiên lôi đánh chết! Không được chết tử tế!” Thiên kim Lưu gia giãy giụa gào khóc, kêu gào tên của đệ đệ tựa như đã phát cuồng.
“Thiên lôi đánh chết? Ngươi cho rằng bản tôn là ai! Tiếp tục chặt một cánh tay thì như thế nào?” Tà Quỷ điên cuồng cười, một kiếm hướng tới vai trái của nhi tử Lưu gia.
“Không!”
“A——” Nhi tử Lưu gia thảm thiết kêu lên hôn mê bất tỉnh.
Một lượng huyết dịch lớn từ tứ chi của cậu chảy xuống hình thành một vũng máu bên cạnh thân thể cậu.
“Đừng, đừng, đừng!” Thiên kim Lưu gia thút thít than khóc.
Gã chậm rãi bước tới trước mặt thiên kim Lưu gia, nắm lấy mái tóc của nhi tử Lưu gia, xách cậu tới trước mặt cô.
Tiền Lợi và nhóm người Lưu Yến Cốc nhìn cốc chủ lãnh huyết vô tình, kiệt ngạo quái đản của bọn họ, sự ngoan độc, điên cuồng của gã càng ngày càng khiến bọn họ sợ hãi, cũng khiến bọn họ sùng bái.
Lưu Yến Cốc dưới sự lãnh đạo của gã trở nên lớn mạnh, một bang hội bí mật muốn phát triển, trừ nhân thủ, bọn họ còn cần một số tiền cực lớn, cốc chủ hoàn toàn không giống những thủ lĩnh bang hội khác ra vẻ đạo mạo, tự mình định ra một đống bang quy, không cho bang chúng làm việc này, không cho bang chúng làm việc kia.
Trong Lưu Yến Cốc trừ phản kháng cốc chủ giết không cần truy cứu, ngoài quy định này, bọn họ muốn làm gì cũng được.
Đốt, giết, giành giật, cướp bóc, chỉ cần có thể kiếm được tiền, cốc chủ Lưu Yến Cốc chẳng hề quan tâm tới chuyện giết hết cả một gia đình một trăm nhân mạng.
Thanh thế của Lưu Yến Cốc lớn mạnh rồi, bạch đạo không dám khinh thường đám thuộc hạ bọn họ, một vài kẻ lưu vong cũng tìm tới gia nhập Lưu Yến Cốc, về sau cốc chủ Lưu Yến Cốc công khai thu nhận bang chúng, dù là giang dương đại đạo, tội phạm truy nã, tất cả đều chiêu mộ.
Hành vi càn quấy này khiến bạch đạo chú ý tới, cũng khiến bọn chúng cảm thấy sợ hãi, lo lắng cốc chủ Lưu Yến Cốc, truyền nhân Âm Tuyệt Công dấy lên sát kiếp báo thù nhân sĩ võ lâm.
“Hầm vàng ở chỗ nào?” Bất kì người nào cũng có thể nhận ra cốc chủ Lưu Yến Cốc được gọi là Tà Quỷ không quá hứng thú với việc biết được địa điểm giấu hầm vàng, gã tựa hồ cảm thấy hứng thú với trò làm nhục đôi tỷ đệ này, đôi mắt tà ác lập lòe tỏa sáng, miệng câu lên lộ ra nụ cười thị huyết.
Thiên kim Lưu gia nhìn dáng vẻ thảm thương đầu bị kéo, mất đi ba chi của đệ đệ, không kìm được đau đớn nghẹn ngào khóc.
“Không nói à? Vậy thì không còn cách nào rồi.”
Tà Quỷ tỏ vẻ thương tiếc, tay phải của gã túm lấy tay phải của nhi tử Lưu gia, nắm chặt, từng chút nhấc lên, xoay đi.
“A——!” Nhi tử Lưu gia đau đớn tỉnh lại, rốt cuộc chẳng thể quan tâm tới mặt mũi của nam tử nữa, lớn tiếng kêu thảm thiết.
Thiên kim Lưu gia suy sụp rồi, cô khóc nói: “Ta nói! Ta nói!”
Nhưng muộn mất rồi, cánh tay phải của nhi tử Lưu gia đã bị Tà Quỷ vặn gãy, gã còn nắm nó trên tay chơi đùa một chút, “lộp bộp” một tiếng ném tới trước người thiên kim Lưu gia.
“Ngươi muốn chết hay muốn sống?” Thiên kim Lưu gia không đáp lại, cô ôm lấy tàn thi của đệ đệ dùng ánh mắt cừu hận cực điểm bắn về phía Tà Quỷ.
Tà Quỷ khinh miệt quái dị cười chăm chú nhìn cô, “Khặc khặc khặc! Nếu muốn chết, dễ thôi, bản tôn có thể nghĩ ra một trăm hai mươi cách.”
“Ngươi giết ta đi! Ta sẽ không nói gì cho ngươi! Ta có biến thành quỷ cũng sẽ đến tìm ngươi!”
Tà Quỷ căn bản chẳng thèm quan tâm tới cô, “Bản tôn có thể tha cho ngươi một đường sống, cho ngươi cơ hội báo thù bản tôn.”
Thiên kim Lưu gia không thể tin nổi, vào lúc này gã lại nói tha cho cô một đường sống, cô run môi hỏi: “Ngươi muốn cái gì?”
“Rất đơn giản.”
Cốc chủ Lưu Yến Cốc ngẩng đầu, quét mắt nhìn bang chúng ở tứ phía, khẽ cười hỏi: “Trong các ngươi kẻ nào có hứng thú với Lưu tiểu thư thì bước ra.”
Đám bang chúng liếc nhìn lẫn nhau, bọn họ đều hiểu rõ ý tứ của cốc chủ.
Có kẻ bước ra, một kẻ, hai kẻ, ba kẻ…
Tà Quỷ cúi đầu, từ trên cao nhìn xuống thấp giọng nói: “Có nhìn thấy không? Chỉ cần ngươi thỏa mãn bọn họ, hôm nay bản tôn liền không giết ngươi.”
Nói xong câu này, gã bỏ lại tràng cảnh tràn đầy huyết tinh cùng thiên kim Lưu gia thất hồn lạc phách quỳ trên mặt đất nhìn đám nam nhân xung quanh, cốc chủ Lưu Yến Cốc, nam tử được người đời xưng là Tà Quỷ tay nhấc huyết kiếm nghênh ngang rời đi.
Tiền Lợi lưu lại chỉ huy đám bang chúng tiếp tục tìm kiếm hầm vàng.
Một đám người bị cảnh tượng huyết tinh kích thích, hưng trí bừng bừng vọt tới thiên kim Lưu gia kinh hoàng thất thố.
***
Toàn tộc Lưu thị danh gia phương nam bị sát hại, con trai bị lăng trì mà chết, thiên kim cắn lưới tự vẫn, hầm vàng trống không, hiện trường lưu lại Thiết Yến Lệnh dấu hiệu của Lưu Yến Cốc.
Hà gia ở Cao Thủy bởi vì trong nhà có một cây chu quả có thể chữa trị âm độc lãnh hàn, mười sáu người bị giết, hơn ba mươi người bị thương, cạnh cửa lưu lại Thiết Yến Lệnh.
Tiêu cục phương nam bị thiêu, mười vạn hai tuyết hoa ngân hộ tống rơi vào trong tay Lưu Yến Cốc.
Danh y giang hồ Bách Thảo tiên sinh bị giết chỉ vì không thể làm giảm bớt nỗi đau do âm độc công thân khi luyện công của cốc chủ Lưu Yến Cốc.
Đan phòng Thiếu Lâm bị cướp, tất cả dược vật bồi nguyên cố bản (bồi dưỡng nguyên thần)biến mất không chút dấu vết, sáu vị đại sư La Hán đường của Thiếu Lâm liên thủ ứng địch lại sáu người cùng bị trọng thương.
Theo như lời nói của sáu vị đại sư này: Người đến nội công cao siêu không giống người phàm, khi công hành âm phong từng trận ngưng khí thành sương, chiêu số quỷ dị khó lường, xuất thủ tàn nhẫn vô cùng, hơn nữa còn cuồng vọng lưu lại danh tự “Tà Quỷ”.
Nhất thời các môn, các hộ trong giang hồ ai nấy đều cảm thấy bất an đóng cửa thủ hộ.
Đặc biệt các danh môn đại viện trong nhà có thuốc hay hoặc có trọng kim đều tìm kiếm thủ viện võ nghệ cao cường khắp tứ phía, hoặc thay đổi vị trí tài sản báu vật.
Cốc chủ Lưu Yến Cốc treo thưởng lớn cho kẻ nào tìm được Viên Khuyết Thủy – Nhi tử của Minh chủ võ lâm, đưa người sống tới Triệu Lăng, thưởng bạc mười vạn hai; Người mật báo tin tức chính xác thưởng bạc một vạn hai; Kẻ làm bị thương Viên Khuyết Thủy giết hết cửu tộc!
Chưa tới ba tháng, cái tên Tà Quỷ đã trở thành cơn ác mộng buổi đêm của trẻ nhỏ! Trong năm, nhi tử của Minh chủ võ lâm Viên Khuyết Thủy cũng nhờ phần thông cáo kia mà đại danh vang vọng đại giang nam bắc.
Người tìm kiếm Viên Khuyết Thủy nhất thời nhiều như cá diếc vượt sông.
Ba tháng rồi! Tròn vẹn ba tháng! Như thế nào cũng không tìm được người kia! Kẻ từng hưởng thụ loại khoái cảm nọ, biết khi luyện công không cần nén chịu khổ hình địa ngục đó, loại thống khổ sau khi có hy vọng lại mất đi hy vọng so với những ngày tháng trước khi có được hy vọng còn thống khổ hơn vạn lần! Yến Vô Quá tưởng như khoảng cách phát cuồng của bản thân chỉ còn kém có nửa bước.
Gã không thể tin được y sẽ giấu Viên Khuyết Thủy đi! Chính là vì gã tin chắc y sẽ không mở to mắt nhìn gã thống khổ vậy nên gã mới không mang Khuyết Thủy đi.
Đùa bỡn nhi tử của lão tặc nọ chẳng qua chỉ bởi vì tiêu trừ một chút kích động của kẻ dù núi Thái Sơn có sập đổ trước mắt cũng không thèm biến sắc.
Không nghĩ tới y lại mang cậu giấu đi! Khắp thiên hạ trừ phi là y giấu người đi, bằng không Yến Vô Quá gã không thể không tìm ra! Cho dù hoàng đế lão tử muốn giấu người, gã cũng dám tiến vào hoàng cung cướp người ra, mà gã quả thực đã từng tìm kiếm rồi.
Gã thả vài đạo tin tức liên lạc gấp gáp, người nọ toàn bộ đều coi như không thấy.
Chẳng lẽ tiểu tử kia trong cảm nhận của người nọ còn quan trọng hơn gã! Yến Vô Quá tức đến phát cuồng! Tay vung lên, “Rầm! Loảng xoảng!” Giá sách bày biện trong phòng toàn bộ đều đổ nhào, những món đồ cổ giá trị xa xỉ vỡ vụn trên nền đất.
“Cốc chủ!” Có người gõ cửa.
“Cút!” Vạt áo cổn xuất lực đạo ngàn cân. Người ngoài cửa còn chưa kịp nói tới chữ thứ ba đã bị tấm ván cửa rạn nứt đụng ngã trên mặt đất vỡ đầu chảy máu.
Gã muốn đi tìm y, gã muốn chất vấn y, hỏi y rốt cuộc y mang tiểu tử kia giấu ở chỗ nào! Lần này gã tuyệt đối sẽ không dễ dàng bỏ qua cho cậu như vậy!
***
Ngày hai mươi mốt tháng mười một, khánh lễ sinh thần của thủ lĩnh Phi Ưng Xã – Yến Vô Quá, vì lung lạc tình cảm của bang chúng, sinh thần mỗi năm Yến thủ lĩnh đều tổ chức ăn mừng tại tổng đàn cùng bang chúng.
Những người đứng đầu phụ trách báo cáo thu chi cuối năm ở các nơi lúc này cũng đều ở tổng đàn, sau khi báo cáo xong hết thì mỗi người tự quay về nhà đón năm mới, trước tết, ngày sinh thần của thủ lĩnh vừa vặn trở thành cái cớ để mọi người tụ tập náo nhiệt cùng nhau.
Chính ngọ, hậu sơn tổng đàn Phi Ưng Xã, địa điểm bí mật chỉ có thủ lĩnh mới biết.
Hai khuôn mặt giống nhau như đúc, tuấn mỹ phi phàm đứng đối diện nhau.
“Y đang ở đâu?” Nam tử nhãn thần tà mị lạnh giọng hỏi.
“Đoạn thời gian này ngươi quá ồn ào rồi.” Nam tử có đôi mắt trong suốt trầm giọng nói.
“Đây không phải là một phần trong kế hoạch của ngươi và ta?” Nam tử tà mị lạnh giọng cười.
“Tiến hành quá nhanh, mất nhiều hơn được.”
Tỉ mỉ quan sát kĩ, nam tử có đôi mắt trong suốt này trên khóe mắt trái có một lệ chí nhàn nhạt.
“Ngươi biết nguyên nhân. Yến Vô Úy, nói cho ta biết, y đang ở đâu?”
“Ta nghe nói ngươi tìm được chu quả.”
“Thứ đó căn bản không dùng được! Chỉ ngăn được một lần phát tác!” Yến Vô Quá đại nộ.
“Ngươi phải học cách khống chế cảm xúc của bản thân.” Yến Vô Úy vẫn bình tĩnh như trước.
“Ngươi biết nguyên nhân. Nếu y ở đây, ta sẽ không không có cách nào khống chế chính mình.” Yến Vô Quá phun ra từng chữ một.
“Ta từng nói ta sẽ nghĩ cách lấy được bí quyết Cửu Dương, ngươi chỉ cần nhẫn nhịn một khoảng thời gian nữa.”
“Ít vô nghĩa đi! Ngươi đã ẩn nấp bên cạnh y mấy năm? Lấy được mấy câu bí quyết Cửu Dương?”
Yến Vô Úy mỉm cười, “Việc này cần làm từ từ.”
“Ta không có lòng kiên nhẫn tốt như ngươi! Ta muốn Viên Khuyết Thủy! Muốn ngay bây giờ!” Yến Vô Quá nóng nảy dị thường.
“Ta không thể để ngươi phá hủy y.”
“Y là của ta! Ta muốn đối xử với y như thế nào liền làm như thế ấy! Nếu không nhờ có ta, y đã sớm bị chó cắn chết rồi! Mệnh của y là của ta! Là của Yến Vô Quá ta! Không phải là của Yến Vô Úy ngươi, cũng không phải là của… Trần Mặc!” Yến Vô Quá không thể khống chế cảm xúc của chính mình, một chưởng đánh về phía thạch bích.
“Nhưng ngươi đã vứt bỏ y.” Giọng nói của Yến Vô Úy trở nên lạnh lẽo.
“Điều đó không thể trách ta! Ngươi cũng biết tiểu tử kia khi còn nhỏ chỉ là một tiểu quỷ nhát gan ưa khóc nhè, không thích luyện công, không thích đọc sách, từ sáng tới tối đi phía sau mông ta khóc lóc thê thảm, kể lể với ta cha y hung ác thế nào, mẹ y không để ý tới y ra sao, gà, chó, mèo, đại hài, tiểu hài trong trang khi dễ y như thế nào, đến tận buổi đêm còn muốn ôm gối trộm chui vào chăn của ta!”
“Hơn hết ta cũng không muốn tiếp tục chờ đợi nữa. Điểm này ta thừa nhận ta không bằng ngươi, kiên nhẫn của ngươi tốt đến mức khiến ta kinh ngạc!” Lần kế tiếp gã nhìn thấy cậu, tiểu quỷ đó vẫn còn sợ chó muốn chết, con người cũng ngốc nghếch chẳng tiến bộ là bao, công lực trái lại tiến triển cực nhanh, so với gã kẻ luyện tà công để nâng cao công lực còn thâm hậu hơn, hèn chi cha cậu vẫn luôn nói cậu là kì tài luyện võ.
“Ngươi rất nôn nóng, nếu ngươi có thể thận trọng hơn một chút, âm độc sẽ không phát tác nhanh như vậy.” Yến Vô Úy từ đầu tới cuối vẫn luôn thong thả ung dung.
“Ta là không muốn võ công của bản thân thấp kém hơn tiểu quỷ nhát gan kia! Vô Úy, nói cho ta, y đang ở đâu? Ngươi biết ta đã tới cực hạn rồi, ta không chờ kịp ngươi lấy được bí quyết Cửu Dương! Nếu ngươi muốn nhìn đệ đệ song sinh của ngươi phát cuồng, hoặc sau khi tán công âm độc công tâm mà chết, tùy ngươi!” Yến Vô Quá tà cười.
Vô Úy và Vô Quá chăm chú nhìn nhau.
Thật lâu sau, Vô Quá mở miệng: “Vô Úy, ta đã đột nhiên xuất hiện hiện tượng tán công.”
Vô Úy nhắm mắt, thật lâu sau vẫn không nói gì.
***
Ngày hai mươi lăm tháng mười một, hậu viện nha môn Cao huyện, Trần Mặc xách một thực hạp tiến vào trong viện.
Đẩy cửa phòng, một luồng không khí ấm áp phả vào mặt.
“Trần Mặc, huynh đã trở lại rồi.”
Trong phòng truyền đến tiếng cười.
“Ừ, ta đến thăm đệ.”
Giọng nói của Trần Mặc vẫn khàn khàn như trước, “Sắp đến tết rồi, đệ không chuẩn bị về nhà?”
Tiến vào trong phòng, đặt thực hạp xuống, nhấc rượu và thức ăn vẫn còn nóng ở bên trong đặt lên trên bàn, Trần Mặc mìm cười nhìn Khuyết Thủy đang đi về phía mình.
Cậu lắc đầu, “Đệ sắp đột phá tầng thứ mười một, vài ngày nay đang là giai đoạn quan trọng, năm nay đệ sẽ không về. Thời điểm huynh quay về Trần gia thôn thuận tiện thông báo với phụ thân đệ một tiếng.”
Khuyết Thủy ngồi xuống cạnh bàn, hì hì cười vươn đầu ngó thử Trần Mặc mang tới cho cậu những món ngon nào.
Ăn xong cơm tối, tán gẫu vài câu về chuyện sinh hoạt hàng ngày, Trần Mặc thu dọn thực hạp đứng dậy.
“Huynh mang thực hạp trả lại cho tửu lâu, đệ… Chính mình phải cẩn thận một chút.”
“Biết rồi, biết rồi, đệ cũng không còn là trẻ con nữa. Nơi này bí mật như vậy, sẽ không có người tới.”
Khuyết Thủy mỉm cười thúc giục Trần Mặc đi nhanh về nhanh.
Trần Mặc xách thực hạp bước tới cửa, y ngần ngừ một chút, xoay đầu lại.
“Có chuyện?” Khuyết Thủy bước tới bên cạnh y hỏi.
“Khuyết Thủy…”
“Ừm?”
“… Huynh hy vọng đệ có thể kiên cường.”
Trần Mặc nhìn vào mắt cậu, khuôn mặt không có bất kì thay đổi nào lên tiếng.
Khuyết Thủy sửng sốt, lập tức lớn tiếng cười gật đầu.
Ánh mắt nhìn theo Trần Mặc rời đi, Khuyết Thủy quay trở lại phòng rửa mặt chuẩn bị đi nằm.
Chừng nửa nén hương sau, cửa bị đẩy ra, một luồng gió lạnh ập vào.
Trong tai nghe được tiếng động, thân thể cảm thấy dị biến, Khuyết Thủy cho rằng là Trần Mặc trở lại, cậu hoàn toàn không chú ý tới những biến hóa này, vén chăn, đầu cũng không quay lại nói: “Trần Mặc, đệ giúp huynh chuẩn bị nước rồi, huynh dùng đi.”
“Đa tạ, tiểu Khuyết Thủy, ngươi thực khiến ta cảm động.”
Hất chăn lên, xoay người, vận khí, kích chưởng, một loạt động tác được hoàn thành trong chớp mắt.
Tốc độ phản ứng của Khuyết Thủy không thể nói là không nhanh.
Khuyết Thủy nhanh, người tới cũng không chậm, trong nháy mắt hai người đã so đấu được mười chiêu.
Khuyết Thủy vận khí toàn thân, cậu phải dốc hết toàn bộ công lực tốc chiến tốc thắng! Lần này cậu tin cậu sẽ đánh bại Tà Quỷ này! Ngay lúc Khuyết Thủy đổi chiêu cậu đột nhiên không thở được, chân dưới khẽ lảo đảo.
Cao thủ so chiêu sao có thể do dự! Một chút sơ sảy cũng đã quyết định thắng bại được mất!
Người tới đương nhiên không bỏ qua cơ hội tuyệt vời này, gã không để Khuyết Thủy có cơ hội đứng vững, Băng Sơn Ngũ Chỉ trảo nhanh chóng đánh vào năm yếu huyệt bên trái thân thể cậu.
Khuyết Thủy nhanh như chớp liên tiếp tránh né, tiếp tục đề khí thì phát hiện khí đã không còn trở ngại, cậu không kịp suy xét nguyên nhân, dự tính bổ cứu tiên cơ đã mất lại chẳng thế tránh thoát công kích của người tới! Công lực của mình đã đột phá tầng mười, cũng đã nghiên cứu chiêu thức của gã, lần này mình chắc chắn có thể đánh bại gã! Vì sao… Vào thời điểm Khuyết Thủy ngã xuống đất, trăm suy nghĩ loạn chuyển không lời giải đáp.
***
Ngoài cửa sổ mưa rơi tầm tã, trừ tiếng mưa lộp bộp đập vào mái hiên ngoài hành lang, tứ phía tràn ngập sự tĩnh lặng.
Có một người ngẩn ngơ ngồi trước cửa sổ, ánh mắt mê mang.
Chính người đó cũng không biết cậu đang muốn làm cái gì.
Nếu là trước đây, giờ nên là thời gian cậu luyện công, nhưng mấy ngày hôm nay, cậu làm cách nào cũng chẳng dậy nổi hứng thú.
Luyện thì có tác dụng gì, chẳng phải đều mang tặng kẻ khác cả sao.
Tên đó cách bảy ngày lại tới một lần, gã tới một lần, công lực của cậu liền mất đi một phần, cho dù cậu có tiếp tục chăm chỉ luyện tập cũng chẳng so được với tốc độ tiêu thất nhanh chóng.
Đại hội tranh cử chức Minh chủ còn nửa năm nữa sẽ bắt đầu, phụ thân chắc hẳn đang bận rộn việc bố trí đấu tràng và phát thiệp mời, Trần Mặc hẳn cũng đang bận rộn giúp đỡ ông.
Trần Mặc… Huynh ấy chắc đang lo lắng muốn chết rồi.
Cậu có thể tưởng tượng ra buổi tối ngày hôm đó khi y trả thực hạp quay về, không thấy cậu ở đó, y sẽ lo lắng như thế nào, đã lâu như vậy rồi còn không tìm được cậu, y có thể sẽ tự trách đến nhường nào.
Hy vọng phụ thân đừng gây quá nhiều áp lực cho y.
Ngoài ra, cậu còn muốn báo cho phụ thân một việc, đó chính là cậu phát hiện Cửu Dương Thần Công tựa hồ có chỗ thiếu hụt, hoặc cũng có thể là do cậu luyện sai hướng.
Ngày đó khi cậu vận toàn lực đối phó với tên kia, cơ thể cậu đột nhiên có hiện tượng thất công, tuy chỉ có một lần nhưng cũng cần phải chú ý.
Cậu vốn muốn chứng thực lại lần nữa, nhưng hơn một tháng gần đây, cậu vẫn luôn không có cách nào đột phá cánh cửa tầng mười.
Hơn một tháng, bốn mươi hai ngày, cậu chưa một lần bước được chân ra khỏi tòa kiến trúc cổ xưa này.
Căn phòng này bản thân nó vốn không hề có điểm kì quái, trang trí theo phong cách cổ xưa, sắc gỗ sậm màu, tỏ vẻ căn phòng cũ kĩ này là một căn phòng không hề ít tuổi, tổng thể được bảo trì cực kì hoàn hảo, chất gỗ cũng vô cùng rắn chắc.
Trên phương diện trang trí và thưởng thức căn phòng, cậu luôn cảm thấy nó không hề phù hợp với tên kia, ngược lại nó rất phù hợp với thưởng thức của cậu.
Điểm cổ quái là rừng cây và giả sơn xung quanh căn phòng.
Từ trong phòng nhìn ra, nó chỉ là một cảnh tượng đình viện bình thường, chẳng qua cây có hơi nhiều một chút.
Nhưng chỉ cần bạn tiến vào đó, rừng cây thưa thớt lập tức biến thành biển cây dày đặc, cậu đã dò dẫm trong đó hai ngày hai đêm, chém đổ không dưới hai mươi cây, đến cuối cùng vẫn phải quay về căn phòng cũ lúc trước.
Cậu từng thử phi thân lên nóc nhà, chạy trốn từ trên đỉnh ngọn cây, nhưng đứng trên nóc nhà, cậu vẫn chỉ nhìn thấy biển cây vô cùng vô tận.
Tuy nhiên cậu không tin có quỷ, cậu tiếp tục thử thêm hai ngày hai đêm, vào lúc cậu mệt mỏi không chịu nổi từ trên ngọn cây ngã xuống, chỗ cậu rơi xuống lại chính là trước căn phòng của cậu.
Tên kia tựa hồ nhìn thấu suy nghĩ của cậu, cố ý phái đôi vợ chồng già tới hầu hạ cậu, nhưng đều một hỏi ba không biết.
Từ cảm xúc tức giận, nóng nảy ban đầu tới cảm giác bình tĩnh hiện tại, chẳng có cách nào, Khuyết Thủy có cảm giác cậu đã lâm vào tuyệt vọng.
Bất quá cậu chung quy sẽ nghĩ ra biện pháp chạy trốn, chỉ cần cậu có thể nhìn thấu biến hóa của thế trận rừng rậm này.
Trước lúc đó, cậu chỉ có thể nhẫn nhịn chịu đựng tên kia coi cậu như đỉnh lô để dùng.
Cái tên tự xưng là Yến Vô Quá kia là một tên điên hàng thật giá thật! Tên mất trí! Đồ ma quỷ! Cho dù nhân chi sơ tính bản thiện, bản tính lương thiện của y cũng đã bị Âm Tuyệt Công ăn mòn đến không còn chút nào! Vừa nghĩ tới sự điên cuồng của người kia, Khuyết Thủy liền kìm không được rùng mình.
Dùng cậu để luyện công, cậu có thể chịu đựng được. Không phải chỉ là khối băng của gã cắm vào thân thể cậu thôi sao? Điều đó tuy thống khổ nhưng sao chúng có thể so được với hàng loạt huấn luyện tàn khốc mà phụ thân sắp xếp cho cậu.
Đau, cậu hoàn toàn không sợ; Lạnh, cậu cũng có thể nén nhịn chịu đựng được, so với hành vi khi dùng cậu để luyện công của tên kia, cậu càng sợ hãi trò tiêu khiển sau khi luyện công xong của gã.
Đúng, gã gọi đó là trò tiêu khiển.
Gã lấy thân thể cậu để tiêu khiển.
Gã biết rõ cậu mệt mỏi tới mức không còn sức kháng cự bất kì hành vi nào của gã, gã lại càng phát cuồng làm càn.
Tùy tiện vuốt ve thân thể cậu, tùy ý gặn cắn thân thể cậu, gã thích nghe cậu cầu xin gã tha thứ, nếu cậu nhắm chặt mắt, ngậm chặt miệng không rên rỉ một tiếng, gã có thể tiếp tục tra tấn cậu đến khi cậu mở miệng cầu xin, đến khi gã thỏa mãn mới thôi.
Nhưng rất kì quái là gã tựa hồ sợ cậu tự sát, không có việc gì cũng sẽ tới nhìn cậu, thấy cậu không có chuyện gì sẽ châm chọc cậu hai câu rồi bỏ đi.
Mình tại sao lại muốn tự sát? Khuyết Thủy trái lại cảm thấy thực khó hiểu.
Cậu sẽ không dễ dàng tự sát, cậu cũng không muốn chết.
Cậu thừa nhận cậu sợ chết, từ khi cậu biết sau khi chết sẽ phải nằm một mình trong một cái hòm bịt kín, ngủ dưới nền đất tối đen như mực, thi thể chậm rãi hư thối, dần dần bị kiến cắn làm thức ăn, vĩnh viễn không tỉnh lại, vĩnh viễn không được nhìn thấy Trần Mặc, vĩnh viễn không thể suy nghĩ, cậu liền nảy sinh một loại tâm lý kháng cự đối với cái chết.
Huống chi phụ thân từng dạy cậu, cái chết có cái nặng tựa Thái Sơn, có cái nhẹ tựa lông ngỗng, cậu sẽ không bởi vì một tên điên không quan trọng mang tới thống khổ cho cậu mà có định tự sát!
Còn tên Yến Vô Quá hèn hạ này đang giương một cây dù chầm chậm bước tới từ trong mưa, “Hôm nay sao lại có tâm tình ngồi ngắm mưa?” Khuôn mặt tuấn mỹ trắng bệch nhưng không hề giống như người chết mà sáng bóng tựa như sứ ngọc.
Nụ cười mỉm trên khuôn mặt chẳng hề thay đổi, tràn đầy vẻ châm chọc cùng giễu cợt.
“Nghe nói ngươi luyện công bất phân ngày đêm, sợ ngươi luyện hư thân thể, bản tôn đặc biệt tới đây thăm ngươi, lại không ngờ tới ngươi rảnh rỗi có hứng thứ thưởng thức cảnh mưa rơi. Uổng công bản tôn lo lắng.”
Khuyết Thủy bấm ngón tay, thử tính xem hôm nay cách lần Yến Vô Quá rời đi bao lâu.
Vừa mới qua ngày thứ sáu.
“Công lực của ngươi tiến bộ như thế nào?”
“Khó có được một lần ngươi quan tâm tới ta.” Nam nhân cười, thu ô giẫm lên hàng hiên.
“Quỷ mới thèm quan tâm đến ngươi! Ngươi nếu đã luyện thành Âm Tuyệt Công thì nhanh chóng thả ra rời đi!” Khuyết Thủy lạnh mặt nói.
“Ha ha, đừng nói ta còn chưa luyện thành, cho dù luyện thành rồi, ngươi nói ta sẽ sao?” Yến Vô Quá đi tới trước cửa sổ, nở một nụ cười châm chọc với cậu.
“Rầm.”
Khuyết Thủy không chút do dự, lập tức đóng cửa sổ.
Không có cửa sổ còn có cửa chính, nhìn người nọ đẩy cửa bước vào, Khuyết Thủy biết thời gian chịu khổ của cậu lại đến rồi.
Giống như những ngày trước, sau khi tỷ thí một trận, cậu tinh bì lực tẫn bị Yến Vô Quá kéo lên giường.
Khi tên kia xếp bằng luyện công hấp thụ chân dương của cậu, cậu chỉ có thể ghé lên trên giường, toàn thân xích lõa, thoi thóp thở, tên kia vẫn còn chút lương tâm, biết phải đắp chăn cho cậu.
Chỉ đáng tiếc phần lương tâm này nhanh chóng tán hết, phần lưng của cậu rơi vào trong mắt người nọ.
“Ngươi vẫn không muốn giao bí quyết Cửu Dương cho ta?” Yến Vô Quá sau khi thu công hỏi cậu.
Khuyết Thủy đã chẳng còn tinh thần để ý tới gã.
Một bàn tay lạnh băng xoa nhẹ lên phần lưng trần trụi của cậu.
Trong nháy mắt, một tầng da gà nổi lên.
Bàn tay chầm chậm trượt xuống mông cậu, dừng lại.
Một cái tay khác áp lên trên sống lưng của cậu.
Ý thức được gã muốn làm gì, Khuyết Thủy liều mạng giãy giụa.
“Ngươi là một đứa trẻ hư không nghe lời, tiểu Khuyết Thủy. Vậy nên, Yến ca ca phải giáo huấn ngươi.”
“Đồ điên! Biến thái!” Khuyết Thủy được giáo dục rất tốt, lúc mắng chửi người cũng chỉ mắng được hai câu này.
“Ai, đúng là đứa trẻ không nghe lời, vốn dĩ chỉ chuẩn bị đánh ngươi hai mươi phát, nhưng hiện tại ta phải đánh ngươi… Ừm, đến khi ngươi khóc mới thôi.”
Nhiệt khí tiến vào trong tai cậu.
Ác ma này rõ ràng đang bắt đầu hưng phấn.
“Ta không phải trẻ con! Đừng có đối với ta như vậy!” Khuyết Thủy tức giận hét lớn.
Hành vi này là hành vi cậu kháng cự nhất trong toàn bộ tra tấn, cũng chính là thứ đả kích tự tôn của cậu nhất.
Nam nhân chỉ khẽ cười bên tai cậu, rung động rõ ràng truyền tới trong ngực cậu.
“A, ta suýt nữa đã quên mất, sang năm ngươi đã mười tám tuổi rồi. Mười tám tuổi, có thể coi là người lớn rồi. Chẳng qua, ngươi vẫn là tiểu Khuyết Thủy của ta, ta thích nhìn dáng vẻ ngươi khóc, đáng tiếc ngươi lớn rồi lại không thể nào khóc.”
Nam nhân lại thở dài, tựa hồ vô cùng tiếc hận.
“Coi như ta cầu ngươi, đừng như vậy đối với ta!” Khuyết Thủy muốn bản thân bình tĩnh ứng đối.
“Cầu ta, được thôi, chờ ngươi vừa khóc vừa cầu xin ta là được rồi.”
Tiếng khóc của cậu so với tiếng khóc mềm mại của bất cứ nữ nhân nào còn khiến gã hưng phấn hơn, còn cả hỏa nhiệt trong thân thể cậu, chúng quả thực tựa như dành riêng cho gã vậy.
Chỉ thuộc về gã!
“Ba!” Tiếng da thịt bị đánh thanh thúy vang lên trong phòng, theo đó là tiếng rống giận dữ của Khuyết Thủy.
Giãy giụa mạnh mẽ khiến chiếc giường chắc chắn phát ra tiếng kẽo kẹt.
Nhãn thần của Yến Vô Quá đang biến hóa, từ bất thường tới tàn nhẫn, từ hưng phấn đến kích động.
“Ba ba ba!” Liên tiếp đánh mấy phát, lực đạo mỗi phát đều không chút lưu tình.
Khuyết Thủy chỉ có thể giống như một đứa trẻ phạm lỗi, bị ấn trên giường, cái mông trần trụi thừa nhận những cái đánh vô tình của nam nhân.
Trong nháy mắt, da thịt màu lúa mạch trở nên đỏ bừng nóng bỏng.
Yến Vô Quá biết làm như vậy hoàn toàn không thể bức Khuyết Thủy bật khóc, gã áp một chân xuống vai trái của cậu, một tay kéo gối đầu nhét xuống dưới eo của cậu, ra sức tách mở hai chân cậu ra, một lần nữa khôi phục tư thế vừa rồi, nâng tay phải vỗ một phát thật mạnh vào giữa đùi cậu.
Một tiếng thét đau đớn thiếu chút nữa bật khỏi miệng Khuyết Thủy.
Tên chết tiệt này! Tên điên dồ này! Cư nhiên làm nhục cậu như vậy! Nước mắt theo khóe mắt rớt xuống, cảm giác tự tôn bị xé nát khiến cậu hận không thể cầm dao chặt Yến Vô Quá thành mười bảy, mười tám, mười chín khúc!
“Tiểu Khuyết Thủy, ngoan, nói cho Yến ca ca, câu đầu tiên của bí quyết Cửu Dương là gì?”
“Ngươi… Đừng mơ! A——” Lại một chưởng thật mạnh nữa, vừa vặn đánh trúng giang khẩu sưng tấy của cậu, kích thích đau đớn xuyên tới sau đầu khiến cậu đau đớn buột miệng kêu.
Một dòng máu tươi tinh tế chảy ra, Yến Vô Quá trong lúc kích động chẳng hề để tâm tới việc này.
Bằng kinh nghiệm của bản thân, gã biết nghỉ ngơi bảy ngày là đủ cho thương thế của Khuyết Thủy hồi phục.
Chỉ cần không ảnh hưởng tới việc luyện công và tiêu khiển lần sau của gã, chút tiểu thương này gã căn bản không xem vào mắt.
Túm hai chân của cậu lên, lật cả người cậu lại, gã muốn chơi đùa nhũ đầu nho nhỏ mềm mại của cậu, đó là nơi gã yêu thích nhất.
Từ lần đầu tiên được thưởng thức ngày đó, gã liền không quên được cảm giác ngon miệng nọ.
Nhờ sự nỗ lực không ngừng của gã, nơi kia của Khuyết Thủy từ hai hạt nhỏ không hề thu hút biến thành hai hạt đậu đỏ.
Nếu gã dùng thêm thời gian chà đạp hai hạt đậu đỏ kia, khoái ý chúng mang tới cho gã sẽ càng nhiều, tiếng khóc của Khuyết Thủy sẽ đưa gã tới cao trào.
Đương nhiên sau đó gã sẽ phóng dục vọng của bản thân vào trong thân thể cậu, nhuộm đẫm cả bên trong lẫn bên ngoài của cậu bằng thứ hương vị chỉ thuộc về mình gã.
Đúng như dự đoán, khi đôi môi của gã ngậm hai hạt mềm mại kia vào, kéo nó ra ngoài, Khuyết Thủy cuối cùng chịu không nổi mở miệng cầu xin.
Lúc này đến phiên Yến Vô Quá phớt lờ cậu, tới lúc này, không tận hứng gã sẽ không dừng tay! Gã dùng sức hấp, hấp hai hạt nhỏ trong miệng đến cứng rắn, lại tiếp tục dùng răng day cắn, từng chút từng chút tỉ mỉ ma sát; Mặt khác, hạt nhỏ còn lại gã đương nhiên cũng không bỏ qua, gã dùng ngón cái, ngón trỏ kẹp lấy nó, nhéo tới nhéo lui.
Một bàn tay rảnh rỗi vươn xuống lần mò hạ thể của cậu, nắm ở trong tay chơi đùa.
Khuyết Thủy đáng thương bị gã giày vò hết lần này tới lần khác, thẳng đến khi người nọ một lần nữa tiến vào thân thể cậu, sau một trận điên cuồng lưu lại dấu hiệu của gã, lúc này gã mới để cậu nặng nề chìm vào giấc ngủ.
Ngày tiếp theo, tên Tà Quỷ kia thần thanh khí sảng, cả người nhẹ nhàng thoải mái rời đi, lưu lại cậu toàn thân hỗn độn mang *** trong bụng trải qua một ngày thống khổ.
***
“Y ở đâu?” Giọng nói lãnh đạm ẩn chứa vẻ bất ổn.
“Ngươi nói ai?” Khuôn mặt tương đồng vẻ mặt lại chẳng hề giống nhau, dáng vẻ xa cách.
“Viên Khuyết Thủy.”
“Ngươi tìm y? Y đã không cần thiết đối với ngươi rồi mà? Về phần bí quyết Cửu Dương, ta sẽ nghĩ cách khiến y phải nói cho ta.” Yến Vô Quá nâng chén trà chậm rãi thưởng thức.
“Ta chỉ đáp ứng để y giúp ngươi thư hoãn thống khổ, hoàn toàn không nói tặng y cho ngươi độc chiếm.”
Yến Vô Úy giống như đang trò chuyện với một đứa trẻ, cố gắng khiến gã hiểu rõ.
“Tới tay ta rồi chính là của ta.” Yến Vô Quá giương mắt liếc nhìn huynh đệ của mình một cái.
“Y còn có tác dụng, ta không thể để ngươi hủy y đi như vậy!” Yến Vô Úy trở nên có chút nôn nóng.
“Ngươi cũng biết chúng ta đang tốn rất nhiều thời gian trên người y!”
“Đúng vậy, thế nên hiện tại đến phiên ta hưởng dụng y. Vô Úy, y thực tuyệt vời, lúc bắt đầu ta vốn chỉ dùng y để luyện công, sau đó ta phát hiện thân thể của y cũng thực phù hợp để chơi đùa, ừm, cơ bắp rất cân xứng, sờ lên thực thoải mái, hai nhũ đầu của y vừa non nớt vừa mềm dai, rất nhiều lần ta chỉ muốn cắn nó xuống rồi lại sợ sau này không có gì để chơi nữa. Cái mông cũng vô cùng dẻo dai mà đàn hồi, nơi đó kẹp thật chặt, hỏa nhiệt bên trong tựa hồ có thể hòa tan ta!” Vô Quá dâm ô cười, may sao dung mạo tuyệt thế đã bù đắp cho vẻ hạ lưu của gã.
Vô Úy cũng mỉm cười, “Đúng không, ta chỉ nhớ bờ môi của y rất ôn nhuận, khiến ta thực thoải mái. Hơn nữa còn là y cam tâm tình nguyện.”
Nói xong, Vô Úy ngẩn người, y không hiểu vì sao bản thân lại nói như vậy.
Trong mắt Vô Quá toát lên vẻ ngoan lệ, không hề che giấu!
“Ta còn cho rằng các ngươi trong sạch!”
“Trong sạch? Nếu ngươi cho rằng hai người thường xuyên ngủ cùng một chăn là trong sạch, ta sẽ không ngăn ngươi nghĩ như vậy.”
Ngữ khí của Vô Úy càng trở nên nhẹ nhàng, y phát hiện bản thân không thể ngăn cái miệng của mình lại.
“Rất tốt. Chẳng qua sau này ngươi sẽ không có cơ hội ngủ cùng một giường với y nữa, cũng không thể một lần nữa hưởng dụng đôi môi của y.” Vô Quá đứng dậy.
“Đợi một chút!” Vô Úy nhíu mày, “Ngươi sao vậy? Viên Khuyết Thủy từ khi nào trở nên quan trọng trong tâm ngươi như vậy, ngươi cư nhiên vì y cãi nhau với ta.”
“Có ý gì?”
“Ta cho rằng ngươi chỉ là hiếu kì, lấy y tìm vui mà thôi.”
“Đúng vậy, không sai. Nhưng ta không muốn chia sẻ với ngươi.” Vô Quá nói thẳng.
“Vô Quá! Ngươi đứng lại.”
Vô Úy quát Vô Quá, thận trọng cảnh cáo gã: “Ta không hy vọng Viên Khuyết Thủy ảnh hưởng tới tìm cảm giữa hai chúng ta, càng không hy vọng y ảnh hưởng đến kế hoạch sắp đặt sẵn bao năm qua.”
“Vậy ngươi đừng tranh giành y với ta!”
“Vô Quá, chúng ta không thể thất bại. Ngươi ngẫm xem sau khi chúng ta thành công, ngươi muốn kiểu người nào mà không có, nếu khi đó ngươi vẫn có hứng thú với Viên Khuyết Thủy, ngươi muốn xử trí y như thế nào cũng được, ta… Tuyệt đối sẽ không nhúng tay. Nhưng hiện tại, ta muốn y làm đá lót đường cho chúng ta, huống hồ, ta nắm chắc cơ hội y sẽ giao bí quyết Cửu Dương cho ta nhiều hơn ngươi. Dịu dàng với y có ích hơn là tra tấn y, cứ xem mối quan hệ giữa y với phụ thân y và Trần Mặc là biết. Vô Quá, ta biết ngươi đang tranh giành với ta. Vì một người ngoài, có đáng không? Ngươi suy nghĩ kĩ xem.”
Vô Úy nói xong, cảm xúc cũng ổn định lại, suy nghĩ cũng trở nên rõ ràng mạch lạc.
Cái gì là quan trọng nhất, cái gì là thứ yếu, cái gì không quá quan trọng, trong tâm y đã cân nhắc rõ ràng.
Vô Quá xoay người lại, từ trên xuống dưới đánh giá Vô Úy, mỉm cười nói: “Ta suýt nữa đã quên ngươi là huynh đệ của ta.”
Vô Úy thở dài, “Ngươi đang nói ta tàn nhẫn?”
“Ta cho rằng ngươi thích đứa trẻ kia.”
Vô Úy dừng lại một chút, “Không sai. Nhưng nó hoàn toàn không thể ảnh hưởng tới điều gì.”
“Vô Úy.”
“Hửm?”
“Ta nói rồi, đứa trẻ đó là của ta.”
“…Đúng.”
“Rất tốt, nhớ kĩ, đừng quên lời nói hôm nay của ngươi!”
***
Mới được hai ngày sao tên kia đã trở lại rồi? Hơn nữa… Tựa hồ có vẻ không vui.
Khuyết Thủy lập tức vận công lực toàn thân, tuy cậu biết việc này không có quá nhiều tác dụng, nhưng còn tốt hơn so với bó tay chịu trói.
Cánh cửa khắc hoa bị đá văng.
Nam nhân hung ác xông vào phòng, khuôn mặt tuấn tú khó coi tới mức không thể khó coi hơn!
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Mặt Nạ
Quyển 1 - Chương 7
Quyển 1 - Chương 7