*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Nấu một nồi cháo gạo nóng hổi, múc vào chén, thổi đến vừa ăn, A Lục lay Chuột dậy, đút cho mấy muỗng, Chuột cúi đầu lại muốn ngủ. A Lục vội luống cuống tay chân, lục thuốc ra từ góc sâu trong tủ, đổ vào miệng y.
Uống thuốc xong, Chuột hoàn toàn yên tĩnh. Chuột lúc ngủ rất ngoan, không ồn ào, không nhốn nháo, không cay nghiệt, lông mày giãn ra, lông mi thật dài như chiếc quạt nhỏ, phủ xuống một bóng mờ nhạt nhạt. Y lặng yên dựa vào đầu vai A Lục, hơi thở nóng rực lại kéo dài, lơ đãng thổi hồng mặt A Lục.
“ Nặng chết đi được!” Cố ý đẩy đầu y ra, dùng hết sức lực quăng y lên giường, A Lục đứng bên giường, xoa bả vai nhỏ giọng oán giận.
Từ nhỏ bị y dùng đủ kiểu cười chê mình vừa ngốc vừa chậm, tiểu lâu la Đỗ Thanh Luật trước giờ chỉ có thể ngậm ngón tay, vừa hâm mộ vừa ghen tị với kiện tướng vận động Chu Thiên Hạo. Không thể tưởng tượng được, không thể tưởng tượng được, hóa ra kẻ tự xưng đã bái sư học nghệ luyện được khinh công bước đi trên nước, vẫn có thể nằm dật nằm dựa thế này ở đây.
Một bụng tính từ Chuột từng dùng cho hắn cuồn cuộn xoáy trong cổ họng như lồng đèn kéo quân, A Lục nhìn gương mặt không chút phòng bị của Chuột, nuốt nuốt nước bọt, nhút nhát lui về phía sau nửa bước, cẩn thận mở miệng: “Y như heo” Tiếng nói nhỏ đến độ hầu như không có.
Đại gia nằm trên giường đương nhiên nghe không thấy, vặn vẹo thắt lưng, chậc chậc lưỡi, thoải mái trở mình tiếp tục ngủ. Gương mặt đẹp trai tuấn tú quay về phía A Lục, khóe miệng nhếch lên thấy thế nào cũng là đắc ý. Qua loa kéo chăn trùm đầu y, A Lục nắm chặt góc chăn, sâu sắc ân hận bản thân khờ dại. Sao lại tin chứ? Tin cái thằng bịp bợm một miệng bá láp này, còn tin rất nhiều, tin đến kiên định, không thay không đổi. Tám phần là bị rót thuốc lú, chắc chắn.
Chuột trời sinh là kẻ bịp bợm. Hồi nhỏ, A Lục thường dùng bút máy mới, cục gôm mới, đồ chơi mới đổi lấy tiên đơn, thần dược, thuốc tăng lực từ trong tay Chuột. Chuột thiên phú dị bẩm, cứ đi trên đường đến trường là có đủ loại thần tiên yêu ma khóc la đòi tặng quà cho nó. Bé A Lục cắn ngón tay mở to mắt nghe, Chuột tốt số thật là hào phóng, chỉ lấy một cây bút máy mới thôi, liền đưa tiên đơn thần tiên tặng mình cho A Lục. “Không cần cám ơn, đồ tốt phải cùng sẻ chia với bè bạn!”
Đáng tiếc, bất luận là bảo bối gì, vừa tới tay A Lục liền trở thành cục kẹo, bánh nếp, bột viên. Lúc này Chuột mới lắc đầu tiếc nuối y như thật. “Tiên duyên quả nhiên không phải cái ai ai cũng có!”
Có một lần càng quá đáng hơn nữa, đem hộp bút mới mua chưa tới ba ngày đổi lấy một viên “Vạn linh dược” đựng trong cái hộp nhỏ tinh xảo, Chuột thần thần bí bí, làm sao cũng không chịu mở ra. “Cơ duyên còn chưa tới, thấy sáng là mất linh!”
A Lục bị vẻ trịnh trọng này hù, cẩn thận tỉ mỉ vâng theo chỉ thị Chuột, đợi đủ ba mươi ba ngày mới run run tay, tâm tình kích động mở nó ra. Trong cái hộp nho nhỏ, một hòn đá thô ráp lẳng lặng nằm đó, đơn thuần chất phác, lặng lẽ trầm mặc.
Sau đó lớn lên, Chuột cứ dăm ba bữa là lăn ra ngã bệnh, máu trắng, u não, đậu mùa… Miễn là bệnh nghe lên sợ đến mức mất mật bể gan, đều hùa nhau kéo tới gõ cửa hỏi thăm Chuột. Sau khi tan học, Chuột yếu ớt ghé sấp trên bàn học, ngập ngừng nói với A Lục. “Bác sĩ nói, tôi chỉ còn ba tháng cuối cùng của cuộc đời này. A Lục, trước kia là tôi có lỗi với cậu. Nhưng, cậu là người bạn tốt nhất đời này của tôi. A Lục, có thể quen biết cậu thật sự là may mắn!”
Y còn chưa nói xong, A Lục đã “lộp độp” rớt thẳng nước mắt, khuôn mặt nhỏ nhắn khóc đến đỏ bừng bừng. “Cậu đừng như vậy, tôi tha thứ cho cậu! Có chuyện gì cứ nói cho tôi biết, tôi chắc chắn sẽ giúp cậu!”
Kẻ hấp hối lập tức mặt mày tỏa sáng. “Vậy tuần này cậu trực nhật giúp tôi đi!”
Từ lúc đó cho tới bây giờ, Chuột bạo bệnh quấn thân vẫn tung tăng bay nhảy, không thấy chỗ nào là không khỏe mạnh. A Lục bởi vậy ngộ ra đạo lý đầu tiên của đời: tai họa để lại ngàn năm. Chuột tu luyện đến cảnh giới này, ai chết thì chết chứ y là không chết được.
“Xạo hết trò này đến trò khác!” Mím môi, không cam lòng chọc vào cái mặt lộ ngoài chăn của y.
Chuột chỉ hơi cau mày, khóe miệng lõm sâu hơn, không biết lại mơ thấy thứ tốt gì. Tám phần lại là làm sao ăn hiếp mình, A Lục căm giận nghĩ.
Đoan Đoan từng nói với A Lục, mẹ cô theo đạo Phật. Thờ cúng bốn mùa, bao năm như một. Gặp phải sư cô đi hóa duyên, biết rõ là giả, cũng sẽ không chút do dự bỏ tiền. A Lục để tay lên ngực tự hỏi, niềm tin của mình đối với Chuột, cũng cách mẹ Đoan Đoan không xa lắm.
“ Ai bảo cậu vừa biết ăn nói vừa làm người ta ưa thích!” Không cam không nguyện lại chọc một cái lên gương mặt đẹp trai của y, A Lục thì thào tự nói.
Có thể đừng làm người ta thích được không? Mặt mũi tuấn tú miệng lưỡi dẻo ngọt. Cả ngày chào chị thưa anh, ai thấy y lại không cho một khuôn mặt tươi cười? Tới thầy cô trong trường cũng kiềm lòng không được phải đối xử bất công, lúc phê bình y đều nhẹ lời nhỏ giọng, nửa nghiêm nửa thích. Đâu giống như đối với A Lục, một tiếng quát cao “Đỗ Thanh Luật”, đã đủ để A Lục nhát gan bị dọa cho bể mật.
Ghé sấp bên giường suy nghĩ không đầu không đuôi một trận, đêm đã khuya, trong ngoài cửa sổ một mảnh vắng lặng, ngay cả tiếng bước chân nặng nề của người qua đường dưới lầu cũng có vẻ vang dội bất thường. Thuốc hạ sốt phát huy công dụng, kẻ bị A Lục chôn ở trong chăn ngủ đến say sưa. Lấy tay sờ lên trán y, vẫn còn hơi nóng. A Lục thở dài nhận mệnh, mang tới một chậu nước lạnh, vắt khô khăn đặt giữa trán y. Lại lấy ra một bộ đệm chăn trong tủ, trải xuống bên chân giường Chuột.
Nửa đêm, gió mát quỷ dị từng đợt phất qua má. A Lục từ từ tỉnh lại, một tia đèn đường mờ nhạt dưới lầu thấu vào từ khe rèm nhỏ hẹp, pha lẫn bóng sáng mông lung trong phòng. Có người đang cúi xuống nhìn hắn, hai tay chống bên gối đầu, đôi mắt trắng đen rõ rệt đang chằm chằm nhìn thẳng vào mặt hắn, gió ấm phất vào mặt là hơi thở nhè nhẹ của y, đầu gần thêm chút nữa, chóp mũi liền phải chạm vào nhau. Nhóc ngốc ngủ đến mù mờ dụi dụi mắt, mở lớn đồng tử ngây ngốc nhìn lại y.
Con ngươi đen như mực phủ đầy bóng sáng, tò mò, mông lung cùng ngây ngốc luân phiên hiện rõ bên trong. Chuột kiên nhẫn đợi chờ. Ánh mắt hiếu kỳ nhìn y cuối cùng trở lại thành hai dấu chấm hỏi cực đại. “Hứ ——” Một tiếng cười nhạo, thoáng cái nhấc thân trên, Chuột không chút lưu tình vặn mũi hắn. “Này, ngốc rồi hả?”
“ Á?” Theo bản năng kêu đau một tiếng, dấu chấm hỏi trong mắt bị sợ hãi trì hoãn đã lâu thế chỗ. A Lục kinh hãi, trên mặt trắng bệt một mảnh, tay bịt mũi, té ra sau.
Chuột thẳng người dậy, khoanh tay, nhíu mày cực kỳ bất mãn. “Sợ cái gì? Ngốc thành như vậy, ma thấy cũng chê cậu!”
Vỗ vỗ đệm chăn bên cạnh, Chuột nói. “Qua!”
A Lục vuốt cái mũi bị vặn đến nóng lên, còn chưa hít được hơi nào.
Chuột sốt ruột, vươn người qua, tay dài dãn một cái, liền bắt hắn đến bên cạnh. “Tôi bảo cậu qua!”
Nhóc ngốc không kịp đề phòng, bị y nắm chặt cổ áo tóm qua như bé gà. Ngồi trên mép giường, tay sát tay, vai kề vai. Chuột còn chưa hoàn toàn hết sốt, hơi nóng mơ hồ phát ra truyền đến từng đợt thông qua thịt da kề sát. A Lục nhỏ giọng nói. “Mau ngủ đi, ngày mai còn chưa hạ sốt thì chúng ta đến bệnh viện!”
“ Không cần!” Chuột không chút nghĩ ngợi, cự tuyệt một cái.
Trong mắt A Lục lộ ra lo lắng.
Chuột không cho là đúng, nâng tay xoa cái đầu rối bù vì ngủ của hắn, biến nó thành ổ gà. “Đã nói với cậu rồi, không sao đâu! Chuyện bé xé ra to! Cậu thấy ai sốt một trận liền chết cháy chưa?”
“ Thì không chết cháy. Nhưng…” Cào tóc, A Lục ấp úng phản bác.
Chuột chậm rãi liếc xiên, tiếng nhóc ngốc nhỏ như tiếng muỗi, nhỏ đến mức hoàn toàn không có. “Nhưng…”
Nhưng sốt rồi ngốc luôn vẫn có rất nhiều. A Tam nói có một người cậu đã bị như vậy.
“ Nói rồi, không đi là không đi!” Miệng nói đến ngang ngược, trên mặt y lại lộ chút nét cười.
Chuột gạt ngang cánh tay ôm lấy vai A Lục, khuỷu tay chống vai hắn, ngón tay cắm vào tóc hắn chậm rãi vò vò chải chải. Từ lúc đến tiệm chú Khoan học việc, tóc nhóc ngốc liền mượt mà không sao tả nổi. Rảnh rỗi kẹp hắn dưới cánh tay, xoa đầu véo má, thẳng luôn một mạch.
A Lục hỏi Chuột. “Cậu sao không chịu đến bệnh viện?”
Chuột hừ lạnh một tiếng, khịt mũi coi thường. “Mắc chết đi được!”
A Lục hất mặt sang một bên, nhỏ giọng nói thầm. “Kẹo kiết!”
Sơ sẩy một cái, để Chuột nghe thấy. Đại gia hung hăng giật giật khóe miệng, tóm lấy mặt hắn ra sức nhéo. “Ông đây là tiết kiệm, biết chưa?”
Nhóc ngốc đau đến la oái oái, xoa mặt vừa ấm ức vừa khinh thường. “Cậu không phải kiếm được nhiều tiền lắm sao? Còn tiết kiệm chi nữa?”
Chuột nhìn vách tường u tối nói. “Tiết kiệm tiền mua nhà!”
A Lục vẫn thấy khó hiểu. “Mua nhà làm gì?”
Chuột bỗng nhiên quay đầu lại, trong mắt chợt có thêm mấy phần phức tạp. Y nhanh chóng chuyển mắt đi, giọng điệu hài hước. “Mua nhà đương nhiên là để lấy vợ.”
“À!” A Lục cái hiểu cái không, chớp chớp mắt từ từ gật đầu. Hóa ra Chuột có bạn gái.
Liền bắt đầu nói chuyện câu được câu không như vậy. Ông chú chuyên làm đại lý nhà ở xã hội mở văn phòng mới, nhưng mười năm như một ngày, vẫn mặc cái áo thun đã giặt đến ố vàng cũ kỹ. Bên cạnh quản lý Hàn thêm một nữ trợ lý xinh đẹp trẻ trung, chân dài hơn chị Du, eo nhỏ hơn chị Du, giọng nói trẻ thơ có thể so được với Lâm Chí Linh (*), mắt chị Du đỏ tới muốn giết người. Lâm Phóng, tấm bảng vàng của Địa ốc Gia Viên, là bạn thân của Chuột, thằng đó gần đây yêu đơn phương, theo lời đồn từ miệng mấy nhân viên môi giới, nó phải lòng “Bông hoa đỉnh núi” trong Sở thuế vụ.
Vào nghề nhiều năm như vậy, mỗi ngày giao tiếp đủ loại người, chuyện kỳ quái hiếm lạ cũng không phải không có, nhiều hơn nữa chính là trăm kiểu thói đời. Con bạc mất hết lý trí thế chấp căn nhà duy nhất với giá thấp. Đứa con bất hiếu táng tận lương tâm ép mẹ già bán đi nhà cửa. Còn ông chồng càn quấy lén mua căn hộ cho vợ bé, lại bị vợ lớn bắt ngay tại trận, tát một cái hết biết luôn phương hướng.
A Lục chống cằm say sưa lắng nghe, Chuột cong ngón trỏ cào lên mũi hắn. “Nói thêm cậu cũng nghe không hiểu.”
Nhóc ngốc đếm số khách hàng ít ỏi mình khắc sâu ấn tượng, đếm tới đếm lui, tốt nhất vẫn là Đoan Đoan. Đoan Đoan còn đang học đại học, rõ ràng là cùng tuổi, trước mặt A Lục, Đoan Đoan lại hoàn toàn y như một người chị.
Chuột kéo khóe miệng nói. “Chị cậu quá nhiều!” Trong nhà còn ba người nữa.
A Lục gập khuỷu tay thúc lên ngực y. “Cậu đừng nói chen vào!”
Đoan Đoan rất tốt, mỗi lần đến đều đem đồ ăn ngon. Hình như chưa từng có chuyện làm cô phiền muộn, một năm mười hai tháng đều cười ha hả. Tất cả mọi người thích cô, cô đến một cái, cả tiệm tràn ngập tiếng cười.
“Cậu rốt cuộc tham ăn tới bao nhiêu? Một cục kẹo liền câu được cậu?” Chuột kéo mặt A Lục, chỉ tiếc rèn sắt không thành thép.
“Không… Không có!” A Lục giải thích không thành lời. Tròng mắt nhóc ngốc xoay vòng vòng, đột nhiên hiểu ra. “Cậu vẫn còn quen với Lý Yến? Cậu muốn kết hôn với cô ấy?”
Chuột không hiểu ất giáp gì. “Ai hả? Ai là Lý Yến?”
“Bạn học cấp ba của cậu.”
“…….” Chuột nghĩ không ra.
A Lục lại nhớ rõ ràng. “ Hoa khôi lớp cậu! Ba chúng ta còn từng làm bài tập ở thư viện trường các cậu. Cái cô rất đẹp ấy!”
Chuột căn bản không nhớ có người này. “Có sao?”
“Đương nhiên là có! Cậu vừa lên cấp ba liền cặp với cô ấy!”
Theo thường lệ, bị bạn học cầu xin trực nhật giùm thứ sáu, vì sợ bị thằng bạn thân thiếu kiên nhẫn kia trách mắng, hắn một đường từ phòng học chạy vội tới cổng trường, một đầu toàn mồ hôi nóng. Y dựa ở cánh cổng cao cao như thường lệ, quăng tới ánh mắt thiếu kiên nhẫn lại bực tức. Sau đó trên đường về nhà, y nói y đang hẹn hò với nữ sinh đẹp nhất khối. Giọng điệu vẫn bình thản khoe khoang.
Không lâu sau đó, hắn thấy được “nàng” của y. Tóc như thác nước, da trắng hơn tuyết. Trai tài gái sắc xứng lứa vừa đôi, cảnh đẹp ý vui không sao tả nổi. Nhóc ngốc yên lặng đứng tại chỗ, nhìn bóng lưng bọn họ đến sắp phát ngốc, còn thì thào than thở với nội tâm trống rỗng mịt mờ, Chuột à, thật không hổ là Chuột.
Khốn khổ hồi tưởng một lúc lâu theo lời hắn nói, trong ấn tượng hình như có một đoạn ký ức như vậy. Cô gái kia bộ dạng thế nào, Chuột sớm đã quên mất, nhớ mang máng, hình như không quá lâu sau liền hai người đôi ngả. Yêu sớm mà, chơi chơi thôi, ai lại thật sự suốt đời chỉ có một người? Cũng không phải tiểu thuyết!
“Đúng không? Nhớ ra chưa?” Hắn lại nhớ kỹ đến như vậy, hưng phấn chắn trước mặt không ngừng vung tay múa chân. Thằng ngốc quên trước quên sau, tới ví tiền trong tay cũng phải mấy lần bỏ mất, lại nghiêm túc cất vào đáy lòng những chuyện xa xưa cũ kỹ, phảng phất như kim cương châu báu. “Cậu còn gọi cô ấy là Tiểu Yến Tử, tặng người ta một con gấu bông!”
Chuột nói không ra lời, chỉ thâm sâu nhìn người trước mắt. Tóc rối bù xù, mắt đen như mực, mặt trắng ửng hồng, còn cái cằm tròn trĩnh cùng đôi môi màu nước không ngừng đóng mở… Đồ ngốc, chỉ nhớ những chuyện chẳng đâu vào đâu kia, khó trách đầu óc không xài được.
Ôm bả vai gầy yếu của hắn, xoay người nằm xuống, thân thể kề cận, tay chân quấn quýt. Chuột nhắm mắt lại. “Đừng nói nữa, ngủ!”
A Lục bị y ôm trong lồng ngực nóng bỏng, cuống cuồng lúng túng. “Này?”
Không để ý tới nghi hoặc của hắn, Chuột cố chấp kéo tay hắn qua, đặt lên thắt lưng mình. “Ồn ào nữa là quăng cậu ra ngoài!
Trong phòng im lặng, tiếng hít thở và tiếng đùn đẩy vô ích của hắn đan xen. Qua một lúc lâu, A Lục rốt cuộc nhịn không được mở miệng. “Chuột…”
“Gì?”
“Cậu còn chưa hết sốt!”
“Nói rồi, không sao cả!”
“Nhưng…” Hắn chần chừ.
Y thúc giục. “Gì nữa?”
A Lục dè dặt khẽ hỏi. “Có lây bệnh hay không?”
“……”
Kéo cái eo không ngừng rút ra sau của hắn qua, Chuột xoay người đè lên, cắn một cái lên cổ hắn, hung hăng nhai nghiến giữa răng. “Lây là phúc của cậu!”
(*) Lâm Chí Linh (sinh ngày 29 tháng 11 năm 1974) là siêu mẫu kiêm diễn viên Đài Loan, được mệnh danh là “chân dài” số một của Đài Loan khi còn là người mẫu, là mỹ nhân của màn ảnh Hoa ngữ khi lấn sân điện ảnh.
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Quan Hệ Bất Thường (Bất Chính Thường Quan Hệ)
Chương 8
Chương 8