*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Thổ nhưỡng Hà Bắc luôn mang một màu hồng nhạt, có lẽ do nhiễm đỏ tiên huyết vô số tướng sĩ khắp đại địa. Lý Nguyên Cát đẩy mành trướng nhìn về phương xa, không hẳn là lo lắng cho chiến sự căng thẳng.
Vừa rồi, mới vừa rồi thôi, hắn nghe được tin tức La Thành chết trận, thời khắc ấy, cảm giác thật là khoái ý. Đây là nhiệm vụ đại ca giao phó, tuy rằng không thật sự rõ ràng dụng ý của đại ca rốt cuộc là gì, thế nhưng, đây cũng là do một tay hắn hoàn thành, không phụ sự ủy thác của đại ca.
Biết rõ mất đi một đại tướng sẽ bất lợi với toàn quân, biết rõ sẽ tự tạo nên vô số kẻ địch trong nội bộ, nhưng hắn không quan tâm, chỉ cần biết như thế có lợi cho đại ca, chỉ cần đại ca vui vẻ, hắn sẽ không do dự mà xuống tay.
Tiền phương, tin tức La Thành chết trận truyền đến, triều đình ai nấy xôn xao.
Đây là anh hùng bách chiến bách thắng của Đường quân, là tướng quân quan trọng của Đại Đường khai quốc, không chỉ bởi vì sự dũng mãnh không gì sánh được, mà còn vì sự trung thành đối với Tần Vương. Tề Vương mang binh, La Thành chết ngay trong chiến dịch bình loạn Hà Bắc, cục diện như vậy, dân gian bách tính cũng phải nghi ngờ, huống chi triều đình phức tạp.
Anh hùng một đời vô địch, cuối cùng, lại bị người nhà gây khó dễ đến chết oan uổng, tựa hồ, từ bất cứ phương diện nào cũng không thể chấp nhận nổi.
Toàn bộ quan văn quan võ dưới trướng Tần Vương trong nháy mắt đều bùng nổ.
Mưa Trường An, xưa nay đều dữ dội, cuồng phong thổi tới, mây đen khắp trời, toàn bộ thần kinh con người đều căng như dây đàn.
Ánh mắt nhẹ đảo qua màn mưa, như châm, như đao, xuyên thẳng qua lòng, đau tận xương cốt.
Vươn tay ra, cảm nhận sự tồn tại của giọt mưa thêm chân thực.
“Vương gia…” Người hầu hô lên cực nhỏ.
Mưa lạnh thấm sâu vào trong thân thể, hắn không có xoay người, “Họ còn ở đó sao?”
“Vâng… Các vị tướng quân nói, không gặp được Tần Vương, hôm nay họ sẽ… chờ đến chết ở đó.”
Khóe miệng hắn hơi cong lên, “Lời này nhất định do Trình tướng quân nói đúng không?”
Người hầu không dám lắm miệng, khó xử cúi đầu.
Thoáng giật mình, hắn thở dài một hơi, xem ra, vẫn là tránh không khỏi, trốn không xong.
Đã từng có một khoảng thời gian ngắn, hắn từng sống trong thành Trường An như vậy, vô ưu vô lự, muốn gì làm nấy, chẳng bao giờ nghĩ tới, có một ngày, bản thân sẽ trở thành nhân vật giữ thành trì, chuyển phong vân. Số phận đã an bài, trời xanh đã định sẵn, nếu như có thể lựa chọn, hắn thật lòng tình nguyện không phải là hy vọng của hàng ngàn hàng vạn con người, cũng không chìm giữa quyền lực cùng vinh hoa.
Đối với cái chết của La Thành, hắn nên có lời ăn nói, là Tần Vương, là thống soái, hắn phải nói cái gì?
Chuẩn bị bước vào tiền sảnh, hắn chợt dừng chân, nhìn về hướng Đông cung cười khổ, đại ca, đây là do huynh bày mưu tính kế, đúng không? Nếu không, Nguyên Cát sao dám làm ra chuyện trắng trợn như vậy?
Làm như vậy đối với huynh có lợi gì? Hay là, đó chỉ là muốn nhằm vào ta, muốn nhổ bỏ vây cánh của ta mà thôi?
Năm 622 sau Công Nguyên, Lý Thế Dân tự mình dẫn hai đạo quân đi dẹp loạn Hà Bắc, đồng thời lấy thân phận nguyên soái mà thay thế địa vị cầm binh của Tề Vương. Lần chinh phạt này, thời gian không dài, hi sinh cũng là lớn nhất trong lịch sử dẫn binh của Tần Vương. Rất nhiều người đều nói, Lý Thế Dân đã dùng tiên huyết của các tướng sĩ để tỏ rõ một việc cho thiên hạ thấy: Thống soái quân sự Đại Đường, chỉ có thể là Tần Vương, nộ khí cùng thần uy của quân đội Đại Đường, chỉ Tần Vương mới có thể khống chế.
Ngựa chiến thỉnh thoảng lại phát ra tiếng thở phì phò, mảnh đất khô cằn trước mắt khiến cho người đã quen với chiến trường có một loại cảm giác vô cùng bình tĩnh. Một hồi chiến tranh như vậy có thể lấy lại bình tĩnh của hắn, dù cho có một chút thương tổn, nhưng nhờ đó mà tâm Lý Thế Dân đã thay đổi hoàn toàn.
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Quyết Tuyệt
Chương 16
Chương 16