DocTruyenChuFull.Club

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Nhất Phiến U Tình Nan Tận Hoại
Chương 15: Xảo Tiếu Thiến Hề (trung)

Dương Quân Nguyệt bị sai nha lôi đi từ khi mặt trời còn chưa mọc, Triệu Tử Đoạn không mấy ngạc nhiên, có lẽ Bạch Thực Thần đã biết được hôm qua Dương Quân Nguyệt ở cùng y trong một buồng giam, đương nhiên một kẻ tính toán như hắn liền sợ đêm dài lắm mộng, nên mới nhanh gọn điều Dương Quân Nguyệt đi như vậy.

Trời hưng hửng sáng, hạ nhân đem nước ấm ngâm hoa lan cùng bạc hà và lá trà rang muối biển đến dùng để rửa mặt đánh răng. Sau đó lại hầu hạ Triệu Tử Đoạn lau người bằng dược thảo, bôi cao trân châu lên khắp cơ thể, đổi thường phục mới, chải lại tóc, cài tử trâm. Y nhàn nhạt tiếp nhận đám người nghiêm cẩn biểu tình tuần tự làm việc kia, loại chuyện này, mỗi ngày đều mất khoảng hơn một canh giờ.

Đến khi y hạ lệnh vén rèm lên, thì đám nha dịch phàm phu cả ngày đứng ngoài buồn chán ngáp dài bỗng há hốc mồm, kinh diễm sững sờ ngắm nhìn y - tiên tử yêu mị đang điểm dấu chu sa giữa trán.

Nếu gọi là tiên thì y thiếu đi một phần lương thiện mà gọi là yêu thì y lại không đủ tàn độc. Kỳ lạ thay, tuy là người y lại không giống con người. Kinh thành còn đồn đại một câu chuyện về "thân phận" y. Chuyện bắt đầu khi có một tên thảo khấu tự nhận là kiếm khách giang hồ trừ gian diệt ác, lại cực kỳ căm ghét Cửu Thiên Tuế chuyên quyền, cho nên quyết định sẽ thay trời hành đạo.

Trước khi ra tay một ngày, hắn ta còn tới quán rượu rêu rao mạnh miệng chê bai yêm nhân các loại. Thế nhưng đến khi hành động, đang hùng hùng hổ hổ chặn đường, vừa nhìn thấy Cửu Thiên Tuế vén rèm cỗ kiệu đỏ thẫm quen thuộc, giữa trời tháng năm nắng thiêu đốt, cơ thể hắn ta lại gần như đóng băng, thân không nhấc nổi chân, tay không nhấc nổi kiếm. Kết cục bi thảm của hắn ta thì cả kinh thành đều đã rõ, sau khi tùng xẻo liền bị bêu đầu thị chúng.

Cái đáng nói là trước khi bị Ngự quân lôi đi, hắn ta liền tiết lộ Cửu Thiên Tuến kia không phải con người, mà là hồ yêu mị hoặc Hoàng đế. Tuy là lời đồn hoàn toàn vô căn cứ, nhưng lại không cách nào dập tắt được. Thậm chí sau đó còn có cả một bản sách cấm miêu tả rõ ràng về xuất xứ phép thuật khả năng của loài yêu hồ này.

Hiển nhiên là lời đồn đến được Ngự Quân Đài, chỉ là Triệu Tử Đoạn lại chẳng để vào mắt, mà thản nhiên như không. Tên thảo khấu kia chưa rõ là người của ai, nhưng bản sách cấm thì mười phần là của Bạch Thực Thần viết ra. Đến bây giờ nhìn thấy biểu tình đám lính canh, y lại buồn cười.

Tầm giữa trưa, cửa ngục thêm lần nữa mở ra, nhưng không phải Dương Quân Nguyệt quay về, mà là có người đến thăm nom. Triệu Tử Đoạn ngẩng người nhìn hai nữ tử áo xống hoa lệ tiến vào.

- Tần thiếp Quý Tần Trác thị ra mắt Lang Vương điện hạ!

Triệu Tử Đoạn hòa nhã cười, Quý Tần Trác thị này chính là Lan Quý Tần*, đồng hương của y, là dưỡng mẫu Nhị Hoàng tử*, vừa rồi mới được tấn vị. Có điều phía sau nàng ta, là một người khác, mà người này lại khiến y ngạc nhiên bội phần.

- Không cần đa lễ!

Lan Quý Tần huých tay người bên cạnh, thì thầm:

- Đừng thất lễ, chính muội muốn cùng ta đến đây cơ mà!

Tĩnh Thường Cơ hơi giật mình, môi dẫu ra hờn dỗi, rõ ràng là nàng khi đó bị điên rồi mới đi theo Lan Quý Tần đến nhà lao tối tăm này. Tĩnh Thường Cơ lấm la lấm lét vẫy vẫy tay:

- Lang Vương...điện hạ...khỏe không? Khỏe không?

Triệu Tử Đoạn nâng khóe mắt, không rõ tiểu miêu nhát chết này đâu ra dũng khí để mò vào hang cọp:

- Tĩnh Quý nhân đã được tấn vị chưa?

Lan Quý Tần kéo Tĩnh Thường Cơ ngồi cạnh mình, nàng lắc đầu:

- Vẫn chưa! Điện hạ cũng biết Hoàng thượng ngoài tẩm cung của Hoàng hậu nương nương thì không nghỉ lại nơi nào, huống hồ vì chuyện của điện hạ, Hoàng thượng dạo gần đây hậu cung cũng chẳng buồn đặt chân đến!

Triệu Tử Đoạn tâm can trầm lắng dường như có dòng nước mát mẻ chạy qua ve vuốt, y ngắm nghía mũi hài nhỏ xíu phấn hồng đang đong đưa dưới tà váy Tĩnh Thường Cơ, làn môi không tự chủ mà nhếch lên. Nụ cười chân thật hiếm hoi như dương quang chiếu sáng cả đại lao tăm tối.

Lan Quý Tần nói qua vài chuyện vụn vặt trong cung, Tĩnh Thường Cơ tai má đều đỏ ửng, xấu hổ cúi mặt như muốn tàng hình. Hồi lâu, Lan Quý Tần vờ ngạc nhiên, tiến đến gần trường kỷ:

- Lang Vương, y phục điện hạ hình như có vết bẩn...

Lan Quý Tần nhanh nhẹn lại gần, Triệu Tử Đoạn cũng không né tránh. Tĩnh Thường Cơ chớp chớp hàng mi cong nhẹ, từ góc độ của nàng có thể nhìn rõ nàng ta đang nhét vào tay áo Lang Vương vật gì đó. Tĩnh Thường cơ nghe tim đập thình thịch nhưng vẫn cố làm ra vẻ bình bình tĩnh tĩnh.

Triệu Tử Đoạn cảm nhận mẩu giấy cứng cáp trong tay, nhàn nhạt biểu hiện. Lan Quý Tần sau khi đạt được mục đích cũng nhanh chóng hồi cung. Triệu Tử Đoạn nhìn tà váy thêu hải đường xinh đẹp của Tĩnh Thường Cơ cuốn quýt chạy theo phía sau kia, lòng âm ỉ vui vẻ. Vừa thật giống nhưng cũng chẳng giống người xưa.

Triệu Tử Đoạn buông rèm nghỉ trưa, chậm rãi mở mảnh giấy, đây là mật thư của Phùng Hoàng hậu, bên trong chỉ có hai chữ. Triệu Tử Đoạn chăm thư trên ngọn nến, Phùng Hoàng hậu điều tra cũng thật nhanh, y vào ngục ba ngày liền có thể hạ thủ gọn gàng. Không phải y không làm được, mà là sợ rằng sẽ khiến người kề cận bị tổn thương. Y tự đặt bản thân vào tình thế của Trần Khắc, nếu như một ngày y bị chính Vĩnh Thành Đế nghi ngờ, y sẽ đau đớn nhường nào, thất vọng nhường nào, có thể y liền khi đó chết ngay vì bi thương, vì thống khổ. Y không muốn Trần Khắc phải chịu đựng như thế.

Và đúng như y dự đoán, chuyện vật chứng ở Ngự Quân đài xuất hiện trong hiện trường vụ án Phan Hiền Thái phi không phải do Trần Khắc gây ra, mặc dù cũng có ít nhiều liên can đến hắn.

Bên ngoài rèm lanh canh tiếng động, giọng nói quen thuộc của Trần Khắc vang lên:

- Thiên Tuế gia, người của Ngự Thiện phòng đã chuẩn bị xong ngọ thiện!

Triệu Tử Đoạn ừ nhẹ một tiếng, Trần Khắc nhanh nhẹn sắp xếp hơn ba mươi món ăn lên bàn gỗ:

- Thiên Tuế gia, cả buổi sáng nô tài túc trực trước phòng lấy khẩu cung, không có gì bất thường xảy ra! Người của Đại Lý tự cũng ở đó, Dương Quân Nguyệt hiện tại vẫn an toàn, đang trên đường quay về!

Triệu Tử Đoạn gật đầu, lại nhìn cổ tay hằn vết dây trói của Trần Khắc, dưới mắt hắn hai vệt đen dài khó che giấu, có lẽ đã bị trúng mê dược. Dù sao Phùng Hoàng hậu làm việc biết tiến biết lui, nên tuyệt đối sẽ không gây thương tổn nặng nề, vì vậy y mới an tâm mà nhờ vả.

Triệu Tử Đoạn dùng xong bữa trưa, lặng lẽ phân phó Trần Khắc vài câu, y chậm rãi quan sát biến đổi trên cơ mặt cận vệ thân tín này. Chỉ thấy trong mắt hắn ta vừa bàng hoàng vừa hối hận lại xen lẫn tức giận. Triệu Tử Đoạn trấn an:

- Bổn tọa không trách ngươi!

Trần Khắc quỳ xuống:

- Là nô tài ngu dốt mới gây nên tội nghiệt này! Thiên Tuế gia cứ thẳng tay trừng phạt!

Triệu Tử Đoạn thong thả nhấp trà, không mặn không nhạt đáp lời:

- Xác chết không thể sinh lời! Ngươi có sống thì mới lấy công chuộc tội được!

Trần Khắc ánh mắt sáng lên lấp lánh lại ngân ngấn lệ đỏ sắp khóc, nghẹn ngào dập đầu:

- Nô tài làm ngay, tuyệt đối không khiến người thất vọng!

Triệu Tử Đoạn ngả người xuống trường kỷ, rèm buông kín, tiếng bước chân Trần Khắc nhỏ dần, trong thư của Phùng Hoàng hậu chỉ có hai chữ "Lâm Đình".

Lâm Đình là biểu đệ của Phan Phượng Thuật, trên đường hành quân từ Đông Thành hồi kinh, hắn bị khép tội trộm cắp mà trục xuất khỏi quân danh Chinh Di Tướng quân. Triệu Tử Đoạn đã thu nhận hắn, vốn là ban đầu chỉ muốn đùa bỡn hành hạ Dương Quân Nguyệt, không ngờ lại tạo thành nhược điểm để Bạch Thực Thần nắm lấy.

Trần Khắc là đứa trẻ mười sáu tuổi, tuy kề cận y mỗi ngày, học được không ít, nhưng dù sao vẫn chưa trải qua quá nhiều va chạm mưu hèn kế bẩn chốn quan trường. Trần Khắc một mực tin tưởng Lâm Đình vừa được thu nhận vào Ngự Quân vừa được Cửu Thiên Tuế tạo cơ hội trả thù lên Dương Quân Nguyệt thì sẽ giống như bản thân, trung thành tận tâm cùng Cửu Thiên Tuế. Huống hồ Trần Khắc không ưa Dương Quân Nguyệt nên liền coi kẻ thù của Dương Quân Nguyệt là bằng hữu. Điểm yếu này ngay lập tức bị Lâm Đình lợi dụng, mà còn là lợi dụng triệt để.

Lần này, Triệu Tử Đoạn dùng lại kế sách của Bạch Thực Thần, tung tin đồn Lâm Đình là hung thủ thích sát Hiền Thái phi. Dù sao, Lâm Đình cùng Phan Phượng Thuật có chút quan hệ, việc hắn gặp được Hiền Thái phi cũng là hợp lý. Huống hồ, Lâm Đình có động cơ gây án rất rõ ràng, hắn ta từng có mâu thuẫn cùng Dương Quân Nguyệt, lại thống hận Phan Phượng Thuật hạ nhục bản thân, giết Hiền Thái phi đổ tội Dương Quân Nguyệt, khiến Phan Phượng Thuật mất đi người thân.

Còn vì sao Lâm Đình phải vu oan giá họa lên y bằng cách trộm bảo vật từ Ngự Quân đài, có thể do hắn ta căm giận việc bị hoạn đi, nhưng cũng không loại trừ có kẻ đứng sau sai khiến.

Lần này Triệu Tử Đoạn cho tin đồn truyền ra, nếu Lâm Đình chết, đồng nghĩa với việc hắn ta bị kẻ đứng sau diệt khẩu, liền chứng minh tin đồn là chính xác. Còn nếu hắn ta sống, Ngự Quân không thiếu cách để lấy lời khai. Bạch Thực Thần đẩy y vào tình thế phải bảo vệ Dương Quân Nguyệt, y liền cho hắn nếm lại loại tư vị không mấy dễ chịu này!

Dương Quân Nguyệt bây giờ mới quay về, biểu tình mệt mỏi. Hắn hơi cúi mặt, thần trí bất an, rất lâu sau mới khó nhọc mở miệng:

- Lang Vương điện hạ, người nói xem, tiếp theo phải làm cái gì?

Huyết y nam tử kia dường như đã ngủ, hơi thở nhẹ tựa thinh không, Dương Quân Nguyệt tự mình rót trà uống cạn, hắn cứ thế bần thần ngồi đó. Một khắc sau, không rõ vì sao Dương Quân Nguyệt cảm nhận ruột gan co thắt từng cơn, đau đến không thở nổi, mồ hôi vã ra như tắm, máu tươi trào từ cổ họng tanh ngọt từng đợt.

Triệu Tử Đoạn bây giờ mới xoay người lại, nụ cười phảng phất trên môi mỏng, y tiến đến gần hắn, lãnh đạm:

- Cố chịu đựng một chút! Phải nhớ đây là Bạch Thực Thần vừa lấy được lời khai liền hạ thủ diệt khẩu ngươi!

Dương Quân Nguyệt quằn quại chống đỡ, sắc mặt bệch bạc mấy phần:

- Sau...đó...

Triệu Tử Đoạn tà mị cười, nhếch môi:

- Phản cung!

Thái y nhanh chóng được truyền vào đưa Dương Quân Nguyệt đi. Triệu Tử Đoạn lẳng lặng phân phó:

- Bộ trà cụ ấy! Hủy đi!

____________________

Chú thích:

Lan Quý Tần Trác thị: tên đầy đủ là Trác Tây Lan, người Mạt Quốc, có quan hệ thân tình cùng Triệu Tử Đoạn, từng vì giúp đỡ Vĩnh Thành Đế khi còn là Thành Vương mà động lòng, quyết định trở thành cung tần.

Nhị Hoàng tử: tên đầy đủ là Hoàn Nhan Vũ Huy. Sinh mẫu Nhị Hoàng tử vốn là cận nữ bên cạnh Phùng Hoàng hậu, vì nhiều biến cố mà tiến cung trở thành cung nữ, lại may mắn được Hoàng đế sủng hạnh. Sau bị ban tử.

Đọc truyện chữ Full