*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Tiết Nhàn chỉnh trang quần áo xong, thấy Huyền Mẫn chậm chạp không có động tĩnh, liền nhịn không được mà quay đầu thúc giục: “Sao ngươi còn ngẩn ra đó thế?”
Ai ngờ Huyền Mẫn lại nâng cái tay bị thương kia lên, hỏi y một câu: “Ngươi cũng biết tác dụng của long tiên (nước miếng rồng)?”
Thần sắc của hắn vẫn lạnh nhạt như trước, thế như giọng điệu lại hơi cổ quái, dường như cảm xúc có chút phức tạp. Khóe miệng Tiết Nhàn khẽ giật, lòng nói lừa trọc nhà ngươi đúng là vạch áo cho người xem lưng! Những gì tự thuyết phục bản thân lúc trước bỗng dưng không có tác dụng, biến về hình người rồi ngẫm lại những gì mình trải qua, quả thực là…… có một tư vị khác.
Ha ha.
Tiết Nhàn đơ mặt, không lý cũng phải cãi ra ba phần lý: “Đồ trên người mình, sao ta lại muốn đi tìm hiểu tác dụng cụ thể chứ?”
“Cứ biết hữu dụng là được, quản nhiều như vậy làm chi, ta cũng đâu đến mức tự cắt mình ra làm thuốc? Ta bị điên chắc?” Y “Xì” một tiếng, liếc nhìn Huyền Mẫn, lại quay đầu, ngón tay mất kiên nhẫn gõ hai cái lên tay vịn ghế, nói: “Trị thương cho ngươi, không nói cám ơn thì thôi, lại còn nói lời vô nghĩa như vậy, đi mau!”
Ý định của y vốn là muốn phô trương thanh thế một phen, nội dung không hỏi đến, trong giọng nói có vẻ đặc biệt có lý không cho phản bác là được, ít nhất cũng có thể khiến Huyền Mẫn không nghĩ đến cái chuyện “Liếm miệng vết thương” kia nữa.
Quả nhiên, y lén nghiêng đầu liếc trộm Huyền Mẫn, thấy hắn lắc đầu, buông bàn tay bị thương xuống, nói như thể bất đắc dĩ: “Đi thôi.” Hiển nhiên, cũng không định tiếp tục đàm luận đề tài này nữa.
Tiết Nhàn vô cùng hài lòng.
Hai người chẳng mấy chốc đã về đến nhà Từ đại thiện nhân, bọn họ vòng qua cửa chính, từ bên rìa lặng yên không một tiếng động đi vào trạch viện.
Tiền đường vốn tiếp đãi người tới giờ đây đã chẳng còn bóng người, tiếng ăn uống linh đình và tán gẫu nói cười loáng thoáng truyền đến từ hậu đường, vẫn như thể cách một lớp sương mù dày đặc mơ hồ không rõ.
“Các ngươi cuối cùng cũng trở lại……” Hai người Tiết Nhàn tiến vào phòng Đông, Giang Thế Ninh liền thở phào một hơi.
Dù sao hai vị tổ tông này vừa đi, trong phòng liền chẳng còn người nào đáng tin, ngộ nhỡ đám người Từ đại thiện nhân đột nhiên chuyển tính phát điên, vậy thì có ngăn cũng không ngăn được.
“Ngươi làm gì mà trông lo lắng hãi hùng thế?” Tiết Nhàn tức tối trêu hắn một câu, “Các ngươi không ra ngoài rêu rao, Từ đại thiện nhân đương nhiên sẽ không tiến vào, trừ phi xúi quẩy ông ta muốn tới phòng Đông lấy đồ.”
Vừa nghe lời này, người trong phòng đều có chút hiếu kỳ. Giang Thế Ninh thắc mắc: “Chúng ta không ra ngoài, thì ông ta sẽ không tiến vào? Đúng rồi, vừa nãy mới nghe loáng thoáng thấy ngoài cửa có tiếng hô bè gọi bạn, hình như đang dặn dò chuẩn bị rượu trà, thanh âm hẳn là hướng về phía sau, như thể thật sự không nhớ trong phòng Đông này còn có người.”
Tiết Nhàn khoát tay: “Vốn sẽ không nhớ rõ mà……”
Phược linh chung quy không phải người sống, bọn họ chỉ khắc sâu ấn tượng với những gương mặt và sự việc không ngừng lặp lại kia, còn đối với kẻ ngoại lai đột nhiên xâm nhập thì lại có chút trì độn. Cũng giống như khi Từ đại thiện nhân trông thấy nhóm người Tiết Nhàn, sẽ hàn huyên nói chuyện bình thường, thậm chí còn khiến người ta cảm thấy thịnh tình không thể chối từ. Nhưng nếu bọn họ không nhìn thấy nhóm người Tiết Nhàn, chỉ một chốc liền không nghĩ đến nữa, bọn họ sẽ vô tri bất giác quên mất sự tồn tại của những kẻ ngoại lai này.
Lúc trước bọn họ ở trong phòng Đông lâu như vậy, mà cũng không có ai đến tiếp đón người trong phòng, thế nhưng vừa ra khỏi phòng, Từ đại thiện nhân liền nhiệt tình đi tới.
“Ra là vậy.” Đám người nam nhân mặt sẹo cũng bừng tỉnh đại ngộ.
Hắn đang muốn nói gì đó, lại bị Tiết Nhàn chỉ vào: “Các ngươi đừng ngạc nhiên làm gì, không phải chuyện của các ngươi. Kẻ ngoại lai ở nơi này chỉ có chúng ta, từ khi Từ đại thiện nhân còn sống đến tận khi ông ấy không còn tại thế, đối với những người ở hậu đường, các ngươi ở trung gian, không tính là kẻ ngoại lai. Bọn họ chỉ nhất thời quên mất các ngươi thôi, ắt hẳn chẳng mấy chốc nữa sẽ tới tìm các ngươi.”
Vừa nói xong, liền có tiếng người mơ hồ truyền đến từ phía hậu đường, cách phòng Đông mỗi lúc một gần……..
“Đám Đức Lương đâu rồi ấy nhỉ? Ôi trí nhớ của ta, thế mà lại quên tiếp đón bạn cũ, tội lỗi quá……” Từ đại thiện nhân không biết đang nói chuyện với ai, chỉ qua hai câu, giọng nói đã đến ngoài cửa.
Cốc cốc cốc ——
Người trong phòng bất chợt cả kinh.
“Đức Lương à, mọi người đang ở trong đó sao?” Thanh âm của Từ đại thiện nhân cách một lớp cửa, “Tiệc hội đã bày lên rồi, đang để chỗ cho mọi người đấy ——”
Két ——
Cánh cửa cũ kỹ dù chỉ khẽ động một chút, cũng sẽ phát ra tiếng vang khiến người ta ê răng.
“Đây đây!” Đám người nam nhân mặt sẹo xoay người trước khi cánh cửa bị đẩy ra, già trẻ lớn bé đứng tụm lại, vừa vặn ngăn trở tầm mắt của Từ đại thiện nhân đứng ngoài cửa, “Ở trong này nghỉ chân ấy mà, qua ngay đây.”
Theo góc độ của đa số người, chỉ có thể nhìn thấy bóng dáng bọn họ. Giọng nói vui tươi hào hứng của Từ đại thiện nhân truyền đến, “Mau mau mau, đi đường lâu như vậy, chắc đói bụng lắm nhỉ? Mau tới đây ——”
Nam nhân mặt sẹo nặng nề cười một tiếng, đáp hai câu. Sau đó, người trong gánh hát nối tiếp nhau đi ra cửa, dưới sự tiếp đón của Từ đại thiện nhân, hướng về phía hậu đường.
Nam nhân mặt sẹo vẫn đứng ở cửa, là người cuối cùng nán lại. Trước khi ra khỏi phòng Đông, hắn hơi nghiêng đầu nói với người trong phòng: “Nhân lúc này các ngươi mau đi đi. Lát nữa phải hát, bọn ta không giúp được, muốn đi sẽ khó.”
Tiết Nhàn vốn cũng có tính toán như vậy, hiện tại đám người nam nhân mặt sẹo lại chủ động dẫn Từ đại thiện nhân rời đi, đương nhiên không thể tốt hơn.
Người trong phòng lũ lượt đứng dậy, chỉ có người ăn mày cụt tay kia là có chút do dự.
“Không phải là muốn hai chúng ta cứu người sao?” Giang Thế Tĩnh chỉ vào một già hai trẻ đang hôn mê ở trên giường, “Mang họ theo chúng ta về dược đường đi, cẩn thận một chút, dùng quần áo che vết thương lại.”
Đám ăn mày liếc nhau, liên thanh đáp ứng, không do dự nữa, vội vàng bọc kỹ ba người nổi sởi kia lại, cõng đi theo phía sau mọi người.
Huyền Mẫn đẩy xe lăn của Tiết Nhàn, nhanh chóng hướng ra ngoài, nam nhân mặt sẹo đã ra khỏi cửa bỗng quay đầu lại hỏi như nhớ tới gì đó: “Ta nhìn ra được, hai vị là người có bản lĩnh, vừa nãy trong Ôn thôn có chút động tĩnh và biến hóa, ta cũng có thể cảm nhận được…….”
Hắn đưa mắt nhìn về cánh cửa ở hậu đường phía sau, dường như cách mấy năm, nghe những người đã sớm qua đời kia chuyện trò vui vẻ. Hắn im lặng một lát, rồi quay đầu nhìn Huyền Mẫn, “Thứ cho ta mạo muội hỏi một câu, có phải bọn họ sắp tiêu tán rồi không?”
Huyền Mẫn “Ừm” một tiếng, lạnh nhạt nói: “Trận đảo loạn khí cục đã phá, phược linh đương nhiên cũng sẽ không bị vây khốn ở nơi này nữa.”
“Cùng lắm chỉ có thể chống đỡ được nửa ngày thôi, chắc là đến đêm.” Tiết Nhàn đưa mắt nhìn ánh nắng ở bên ngoài, nói bổ sung.
Những phược linh kia, đối với mấy khách ngoại lai như đám Giang Thế Ninh thì là tai họa ngầm, có thể cách xa bao nhiêu thì xa bấy nhiêu, dù biểu hiện có nhiệt tình vô hại, thì cũng không thể nào thân cận, chỉ có thể đổi được một câu cảm khái hoặc tiếc thương. Nhưng đối với nhóm người nam nhân mặt sẹo thì lại khác, đó đều là thân quyến láng giềng mà bọn họ quen biết từ nhỏ, mỗi một gương mặt, dáng đứng điệu đi, tư thái nói cười, đều có thể khơi gợi những chuỗi hồi ức về quá khứ…….
Nam nhân mặt sẹo thần sắc phức tạp gật đầu, hồi lâu sau, lại gật đầu tiếp, thấp giọng nói: “Vậy cũng tốt.”
……..
Trên đường trở về, Tiết Nhàn ngoan ngoãn dị thường, không gọi thiên lôi, cũng không biến thành chân long chi thân, thậm chí không đưa xe ngựa lên trời. Chỗ động tay động chân duy nhất chính là mở rộng bên trong xe ngựa thêm một vòng, lại gọi gió tới, ép sát mông ngựa, khiến tốc độ của xe ngựa nhanh hơn không ít.
Giang Thế Ninh thấy Tiết Nhàn không làm loạn thì rất không thích ứng, dọc đường đi không ít lần ngó y, cuối cùng rốt cuộc nhịn không được nữa, hỏi một câu: “Ngươi đang tỏ vẻ đứng đắn suy tư cái gì thế?”
Tiết Nhàn liếc mắt nhìn hắn, lại nhìn cái nữa, “Ầy” một tiếng, nói thầm: “Đúng rồi, ngươi cũng chỉ miễn cưỡng coi là nửa đại phu thôi……”
Giang Thế Ninh: “……..” Có thể nói cái gì xuôi tai tí được không?
Thấy Giang Thế Ninh quay đầu đi, Tiết Nhàn liền vươn tay kéo hắn lại gần, nói: “Ta hỏi ngươi, ngươi có biết nước miêng rồng có tác dụng gì không?”
Giang Thế Ninh tỏ vẻ cổ quái nhìn y một cái, như thể đang nhìn một tên biến thái.
“Chậc —— Cái vẻ mặt của ngươi là sao thế hả? Đang hỏi ngươi đấy.” Tiết Nhàn mất kiên nhẫn nói.
“Không phải, ta chỉ cảm thấy một con rồng nghiêm trang hỏi người ngoài tác dụng của nước miếng rồng, có hơi……. một lời khó nói hết.” Giang Thế Ninh nói chậm rì, “Chính ngươi cũng không biết à?”
Tiết Nhàn trợn trắng mắt nhìn hắn, “Ngươi rảnh rỗi chẳng có gì làm thì sẽ đi nghiên cứu xem mắt mình có làm thuốc được không, nuốt vào có công hiệu gì không hả? Dù sao đối với bản thân ta cũng chưa thấy công hiệu gì.”
“Cũng đúng đấy chứ…….” Giang Thế Ninh gật đầu nói thầm.
“Huống hồ cái khác chưa tính, thử lên người bên cạnh hai lần chắc cũng biết được đại khái rồi, chứ nước miếng rồng thì ta thử chỗ nào được!”
Giang Thế Ninh liếc mắt nhìn y, do dự nói: “Tốt nhất vẫn đừng thử……”
“Vì sao?”
“Mặc dù ta chưa từng chính mắt thấy ai dùng bao giờ, thế nhưng đồn đãi thì có nghe mấy lần, nước miếng rồng ấy……..” Trước đó Giang Thế Ninh còn chú ý hạ thấp giọng, giờ nói được vài câu, thanh âm bất giác khôi phục bình thường. Kết quả hắn vừa nói được câu đầu, liền bị một cái tay vươn tới cắt ngang.
Hắn mù mờ nhìn Huyền Mẫn đột nhiên đem xâu tiền của mình bỏ vào tay Tiết Nhàn, lại tiện thể vỗ một lá phù lên trán Tiết Nhàn, khiến cả người lẫn xe của y chuyển hướng, quay lưng lại với Giang Thế Ninh, rồi sau đó hắn lẳng lặng nhìn Giang Thế Ninh.
“Mặc dù không biết mình nói không đúng chỗ nào, nhưng mà đại sư nhìn ta như vậy, ta khẳng định là không đúng.” Giang Thế Ninh thì thào lầm bầm một câu, thoáng cười gượng với Huyền Mẫn, rồi yên lặng ngậm miệng, quay đầu nhìn ra ngoài màn xe.
Tiết Nhàn: “……..Lừa trọc ngươi chờ đó, lấy được cái tờ giấy rách này ra ta liền đánh chết ngươi.” Nói chuyện đến giữa chừng có thể nghẹn chết người đấy ngươi có biết không hả?
Đáng tiếc, tờ giấy rách này cứ dán ở đó lâu lắc vô tận.
Mãi khi về đến Phương gia, được xếp vào cùng một gian sương phòng, Tiết Nhàn vẫn không thể động đậy.
Huyền Mẫn lại thay y chọn một góc mà nghe nói là “Linh khí không tệ thích hợp tĩnh dưỡng”, may là lúc này lừa trọc đại phát từ bi, không bắt y quay mặt vào góc tường nữa……..
Thế nhưng hướng ra cửa cũng rất dọa người, mặt mũi đâu mà đi gặp người khác nữa? Hở?
Tiết Nhàn lại bị tức đến ngã ngửa.
Lúc trước khi y và Huyền Mẫn đi đào long cốt, Giang Thế Ninh đã giải thích chân tướng với tỷ tỷ và tỷ phu nhà mình, Giang Thế Tĩnh cũng biết cần máu của mình mới có thể tiễn cha mẹ lên đường, song giữa ban ngày âm quỷ không thích hợp hiện thân, siêu độ phải để mấy hôm nữa.
Bất luận thế nào, việc của cha mẹ đều là đại sự với nàng. Vì thế, mặt trời vừa xuống núi, nàng liền cùng Giang Thế Ninh đến tìm Huyền Mẫn.
Sắc trời tối đen, đương lúc chạng vạng, trong phòng tất nhiên thắp đèn.
Tiết Nhàn nhắm mắt ngồi ở một góc, đang bấm tiền đồng lẳng lặng dưỡng gân cốt, ánh đèn vàng nhạt rọi xuống tầng sáng ôn hòa từ trên đầu y, khiến làn da luôn tái nhợt của y hiện lên chút sắc ấm.
Tỷ đệ Giang Thế Ninh vừa đến phòng liền theo bản năng thả nhẹ động tác, may là tính tình Huyền Mẫn dứt khoát linh hoạt, không nhiều lời cũng không trải đệm, lập tức đặt chiếc y linh bạc của Giang gia lên mặt bàn.
Hắn lấy ra một cái bao vải từ trong túi hông, rút ra một cây châm bạc kích thước vừa đủ, đưa cho Giang Thế Tĩnh, “Chích lấy ba giọt máu lao cung.”
Giang Thế Tĩnh nhận lấy châm bạc, hơ nhẹ trên ánh đèn, sau đó chích vào huyệt lao cung ở lòng bàn tay, rồi trả châm bạc cho Huyền Mẫn.
“Nhỏ vào đây.” Huyền Mẫn chỉ ra ba chỗ trên y linh, “Từ Tây sang Đông.”
Giang Thế Tĩnh bình ổn lại hô hấp, im lặng nhỏ xuống một giọt máu ở ba nơi theo thứ tự.
Giọt máu nhỏ trên y linh đột nhiên động đậy, tự di chuyển. Khi di chuyển đến vị trí nào đó, toàn bộ y linh đột nhiên rung lên, như đang hứng chịu dày vò và trùng kích. Tiếng rắc rắc khiến tỷ đệ Giang Thế Ninh nghe mà lộ vẻ âu lo.
Mãi đến khi ba giọt máu di chuyển khắp toàn bộ y linh, bấy giờ mới theo mép y linh chảy xuống bàn.
Huyền Mẫn dùng bàn tay đã rửa sạch cầm lấy bút, viết tên của hai vợ chồng Giang gia xuống một tờ giấy vàng, rồi gấp giấy vàng ba lần đặt trên y linh, châm lửa.
Hắn mượn lửa từ giấy vàng đốt một cây hương dài xong, khói xanh lượn lờ mang theo một mùi hương đặc hữu tản ra trong phòng, khiến người ta thấy tâm thần an tĩnh.
Đến khi cây hương đốt đến tận cuối, người trong phòng vẫn chưa hề mở miệng nói một lời, chỉ có Huyền Mẫn thấp giọng niệm một câu kinh văn trầm hậu.
Keng ——
Y linh bạc động nhiên vang lên một tiếng, dư âm vấn vương, tỷ đệ Giang gia đều nghe được một hồi.
Keng ——
Lại là một tiếng…….
“Là……. Là cha mẹ sao?” Khi Giang Thế Tĩnh hỏi ra lời này, nước mắt đã rơi xuống mặt bàn.
Huyền Mẫn bình tĩnh nói: “Bọn họ bị nhốt ở đây quá lâu, đã không thể nào hiện ra thân hình, chỉ có thể lấy âm đưa tin, nói lời từ biệt với hai người.”
Rửa tay, viết thiếp, đốt hương, tụng kinh, có thể đưa người chết hướng sinh.
Tiết Nhàn ngồi ở góc phòng vô thanh mở mắt ra, y nhìn vào một điểm nào đó trong hư không, nhắm mắt thay cho gật đầu, xem như cách thời gian hơn mười năm, nói một tiếng cảm ơn với đôi vợ chồng ôn hòa trước mặt ——
Hiệu dụng của thuốc đắp trên mặt vết thương rất tốt, lò sưởi ấm tay cũng rất ấm, cám ơn, lên đường bình an.
Trong sân nhà Từ trạch ở Ôn thôn, hoa đán tiểu sinh hát y y a a, làn điệu uyển chuyển, chiêng đồng và trống da hòa cùng theo nhịp: “Đừng để minh nguyệt xuống sườn núi, từ nay…….”
Cùng một vở diễn, từ rất nhiều năm trước, vẫn hát đến rất nhiều năm sau, lại chẳng một ai thấy chán, người trong viện vẫn thích nghe những câu từ này, thích xem những điệu múa này.
Người cũ, nhà cũ, sân khấu kịch cũ, giống như thời gian hơn mười năm chưa từng trôi qua, cũng chẳng hề có âm dương cách trở.
Từ đại thiện nhân ngồi bên bàn, nhấp trà, xem những cảnh ly hợp tụ tán trên sân khấu, ngón tay khẽ gõ lên bàn, hòa cùng những nhịp điệu nhẹ nhàng, câu hát chậm rãi kia. Hồi lâu sau, ông bỗng ôn thanh nói, “Đức Lương à, vất vả rồi……”
Nam nhân mặt sẹo là trưởng đoàn, không lên đài diễn. Hắn ngồi cùng một bàn với Từ đại thiện nhân, nghe được lời ấy thì thoáng sửng sốt, quay đầu đã thấy Từ đại thiện nhân cười nhẹ với mình, trong nụ cười ấy có rất nhiều ý vị, thật giống như…… ông đã sớm biết hoang thôn không còn, người xưa đã qua đời vậy.
Nam nhân mặt sẹo im lặng một chốc, bưng ly trà mà mình chưa từng động qua lên, nâng ly hướng về phía Từ đại thiện nhân kính một cái, rồi nhấp một ngụm, nói: “Sang năm, có lẽ chúng ta……. sẽ không tới được nữa.”
Trong vẻ mặt của hắn cũng mang rất nhiều ý vị, có hơi giống với Từ đại thiện nhân.
Một ly trà uống xong, hai người nhìn nhau cười, như là sau khi xong hẹn ước sinh tử vô bờ, làm một lời từ biệt hiểu lòng nhưng không nói ra.
Ông cần phải ra đi, ta cũng vậy…….
Sắc trời tối đặc, sương mù quanh năm không tiêu tán trong hoang thông đang từ từ tản ra, tiếng hát mơ hồ cũng giống như màn sương dày đặc kia, dần dần nhạt nhòa, lại chậm rãi truyền xa.
“Đừng để minh nguyệt xuống sườn núi, từ nay nguyệt chẳng tối, người chẳng già, trăm năm một ngày vẫn tựa đêm nay…….” [1]
Ông tới nghe, ta liền đến hát, một lời thiên kim, sinh tử chẳng màng.
✿Tác giả có lời muốn nói:
Chú thích [1]: Đừng để minh nguyệt xuống sườn núi, từ nay nguyệt chẳng tối, người chẳng già, trăm năm một ngày vẫn tựa đêm nay —— Dẫn từ Triều kịch《Ái ca》.
Viết xong quyển này, có hơi muộn rồi ~ Giờ là canh một, buổi tối còn một canh nữa, cố gắng xong trước 12 giờ ~ Moah moah
Quyển ba đến đây là hết, quyển tiếp theo chẳng bao lâu nữa sẽ có thôi, người nào đó có thể xuống đất rồi.
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Đồng Tiền Kham Thế
Quyển 3 - Chương 55: Cựu cổ điều (Nhịp trống xưa) – 2
Quyển 3 - Chương 55: Cựu cổ điều (Nhịp trống xưa) – 2