DocTruyenChuFull.Club

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Thiếu Niên Tu Chân Xuyên Qua Cơ Giáp
Chương 17: Viêm hoàng

Chờ sau khi mập mạp hạ tuyến, Ninh Hữu liền dù bận cũng vẫn ung dung đi tới bên cạnh cái cơ giáp khổng lồ kia.

Chớp chớp mắt.

Cái cơ giáp kia tuy rằng lộ ra một chút không tình nguyện, nhưng vẫn là vô cùng tự giác mà đưa Ninh Hữu vào bên trong cabin của mình.

“Ngươi có phải hay không nên giải thích cho tôi sao lại thế này?”, trong ánh mắt Ninh Hữu ẩn ẩn hào quang cực kỳ hưng phấn, thoạt nhìn cứ như nếu nói một lời không hợp ý liền sẽ đem nó dỡ xuống vậy.

Cabin lặng im trong chốc lát.

Sau đó liền truyền ra một giọng trẻ con thật cẩn thận.

“Cậu đừng lộn xộn, tôi chỉ là ra ngoài chơi một chút……”

Ninh Hữu nhấp môi, đứng ở trước cái màn hình màu đen kia, chọc chọc đèn chỉ thị lập loè màu đỏ phía trên.

“Ngươi không giải thích cho tôi một chút sao? Ngươi đến tột cùng là cái… Ách…”

Ninh Hữu có chút buồn rầu, cậu cảm thấy hai từ “Đồ vật” này có chút khuynh hướng khi nhục người khác, Ninh Hữu lập tức đem hai chữ này nuốt trở vào, cân nhắc từ thích hợp hơn.

Cái giọng trẻ con kia lại rất hiểu ý tứ của Ninh Hữu, không tình nguyện mở miệng.

“Tôi chính là cái cơ giáp này ……”

Đôi mắt Ninh Hữu càng ngày càng sáng, quả nhiên cơ giáp cũng có thể có linh trí! Linh trí của cái cơ giáp này thật là cao!

“Tiếp tục nói”, Ninh Hữu chống cằm, “Ngươi tên là gì?”

Cái giọng trẻ con kia buồn một lúc lâu, đột nhiên nhỏ giọng khóc nức nở, “…… Tôi gọi là Viêm Hoàng, tôi chỉ là tới chơi một chút, cậu có thể hay không đừng nói với người khác. Nếu như bị người khác biết, tôi nhất định sẽ rất thảm đó QAQ”

Ánh mắt đen láy của Ninh Hữu quay tròn một vòng.

“Ân —— cũng không phải không được, nhưng là ngươi phải đem chuyện của ngươi nói rõ ràng ra, bằng không tôi liền đi nói cho người khác.”

Trên đèn chỉ thị ánh sáng đỏ tăng mạnh, giọng trẻ con kia cũng thê lương mà khóc lên.

“Tôi nhất định sẽ hoàn hoàn toàn toàn nói cho cậu, cậu ngàn vạn lần không thể đem chuyện của tôi nói với người khác a!”

Ở trong tiếng khóc đứt quãng trộn lẫn cùng miêu tả của Viêm Hoàng, Ninh Hữu rất nhanh đã biết tiểu gia hỏa này là cơ giáp của một người, nó cũng có thể lên mạng, bình thường lúc nhàm chán nó sẽ lên trên mạng tự mình tìm lạc thú. Vốn dĩ nó vẫn luôn ngốc ở trong khu học tập, đọc sách ở chỗ đó, học tập một chút tri thức. Ngẫu nhiên một lần, nó không biết như thế nào lại chạy tới đại sảnh cơ giáp, dưới một lần mờ ám, hoàn toàn sắm vai một cơ giáp trong đó. Phát hiện ra chuyện này Viêm Hoàng cực kỳ kích động, không có việc gì liền sẽ ở đây ngụy trang thành cơ giáp trên mạng giả lập, cùng những người đó cùng nhau chơi.

Sau chuyện này không biết như thế nào lại bị chủ nhân của nó phát hiện, chủ nhân của nó thế nhưng lại trực tiếp thu hồi thẻ mạng* của nó!!!

*Nguyên văn: Network card

Trong mấy ngày đêm đó, Viêm Hoàng bị dày vò quả thực chính là sống không còn gì luyến tiếc, nói nó sống một ngày bằng cả một năm đều là nhẹ! Những ngày đêm này vẫn luôn giằng co đến hai tháng, cái chủ nhân giống như hoàng thế nhân kia của nó mới đem thẻ mạng trả lại cho nó QAQ.

Đúng rồi, cái từ hoàng thế nhân này vẫn là nó từ trong đại sảnh cơ giáp này lúc xem người khác đối chiến biết được!

Có vài người tới đại sảnh cơ giáp ngoại trừ chiến đấu ra còn nói chuyện phiếm, trong đó có hai học sinh nghiên cứu lịch sử cổ đại, bọn họ nói tới ở cổ đại có một bộ hài kịch, bên trong có một kẻ phi thường điển hình cho giai cấp bóc lột, gọi là hoàng thế nhân, thập phần đáng giận, chỉ biết bóc lột cùng khi dễ người khác.

Viêm Hoàng không biết cái gì gọi là giai cấp bóc lột, nhưng là chủ nhân kia của nó chính là đặc biệt đáng giận, chỉ biết khi dễ nó! Chủ nhân của nó quả thực cùng cái hoàng thế nhân kia giống nhau như đúc!

Sau đó, Viêm Hoàng cũng chỉ dám lén lút tới đại sảnh cơ giáp chơi, mà chuyện này một khi bị chủ nhân của nó phát hiện, cái hoàng thế nhân kia liền sẽ không nói hai lời đem thẻ mạng của nó tịch thu! Nếu không phải nó còn phải đi học tập tri thức phương diện cơ giáp, thân thể nhân loại, chỉ sợ chủ nhân của nó cũng sẽ không đem thẻ mạng trả cho nó đâu QAQ.

Ninh Hữu có chút đồng tình sờ sờ cái màn hình lớn đang làm vẻ mặt khóc một cái.

Cái chủ nhân kia của nó xác thật rất đáng giận, không cho chơi thì quả thực là quá tàn nhẫn.

“Tôi sẽ không đem chuyện này nói ra đâu!”, Ninh Hữu vỗ vỗ ngực, lời thề son sắt nói.

“Thật sự?”, Viêm Hoàng nhỏ giọng khóc nức nở.

“Đương nhiên!”, Ninh Hữu nhăn cái mũi lại, đối với việc cơ giáp hoài nghi có chút không cao hứng.

“Ngao!!! Cậu thật tốt quá!!!”, Bên trong giọng trẻ con non nớt tràn đầy vui vẻ.

Mà màn hình trước mặt Ninh Hữu cũng bỗng dưng hiện ra các loại ký hiệu vui vẻ.

【~(≧▽≦)/~】

【(^^*)(^^*)】

……

Cuối cùng còn trực tiếp hiện ra một cảnh tượng pháo hoa nổ tung, huyễn lệ vô cùng.

Ninh Hữu nhìn thấy cái cảnh tượng này cũng rất vui vẻ, chọc chọc đèn chỉ thị của nó, “Tuy rằng tôi không đem chuyện của cậu nói ra, nhưng là nếu lúc tôi lên mạng cậu cũng lên mạng, cậu phải đảm đương làm cơ giáp của tôi a.”

Biểu tình vui sướng nhanh chóng chớp động trên màn hình kia lập tức đứng lại, vốn đang là một khuôn mặt tươi cười rất to, bỗng dưng gục xuống.

“… Vậy, vậy được rồi…”, Giọng trẻ con non nớt không tình nguyện nói.

Mà Ninh Hữu thì nháy mắt cũng không thèm nháy nhìn chằm chằm vào màn hình đang không ngừng hiện lên chữ kia.

【 lại là một cái tiểu hoàng thế nhân!!! (〃> mãnh <)】

【 Mình vốn dĩ cho rằng cậu ta là người tốt! (°ー°〃)】

【 lúc này lại không có cách nào chơi khắp nơi nữa, người xấu!! Đều là người xấu!! (ノ`Д)ノ】

“Uy, Viêm Hoàng, có phải hay không suy nghĩ trong lòng cậu đều hiện ra ở chỗ này!”, Ninh Hữu nhìn một đống chữ bực tức kia, tràn đầy hứng thú.

“… Không có… Tôi cái gì cũng đều không có nói!!”, Giọng trẻ con có chút bén nhọn, hiển nhiên là rấtsốt ruột.

Đèn chỉ thị trên màn hình lóe đã lâu, cuối cùng cái màn hình màu đen kia vẫn nhanh chóng lòe ra một hàng chữ.

【 a a a a!!! Làm sao bây giờ!!! Bị phát hiện!!! ┭┮﹏┭┮】

Ninh Hữu không nhịn được bật cười phun.

Cái linh vật này thật sự là cực kỳ có ý tứ.

“Nếu nói như vậy, tôi đây liền đi trước, nhưng chúng ta một lời đã định rồi đó, ai cũng không được nuốt lời!”, Ninh Hữu nói.

Viêm Hoàng hiển nhiên là còn chưa có phản ứng lại, trên màn hình trắng không hơn nửa ngày.

“Cậu, cậu phải đi?”, Tràn đầy không thể tin tưởng.

“Đúng rồi, thời gian tôi ra ngoài lần này đã rất lâu, tôi phải về sớm một chút, bằng không cha mẹ sẽ lo lắng”, Ninh Hữu chớp chớp mắt, “Cậu nhớ rõ phải liên hệ với tôi nha.”

“Vậy, vậy được rồi, tôi sẽ thực hiện lời hứa! Nếu tôi tới chỗ này, nhất định sẽ tìm được cậu!”, Viêm Hoàng chần chờ trong chốc lát, sau đó trịnh trọng hứa hẹn.

Ninh Hữu cùng nó nói lời tạm biệt xong, liền dựa theo phương pháp dẫn đường cho tay mới lúc trước đã học rời khỏi mạng giả lập.

Lúc này, trời đã tối rồi.

————

Mà Viêm Hoàng trong chốc lát sau khi Ninh Hữu đi khỏi, liền cũng thập phần chột dạ từ trên mạng giả lập thoát ra.

Thời điểm rời khỏi còn yên lặng mà nhắc mãi không được bị cái chủ nhân xấu xa kia phát hiện.

Nhưng là chờ khi Viêm Hoàng khôi phục tầm nhìn trong hiện thực, liền nhìn thấy một đôi giày da màu đen xuất hiện ở trước mặt nó.

“A!!!”, Viêm Hoàng lập tức hét lên, sợ tới mức muốn chết.

Hai chân ngắn ngủn mau chóng dùng phương thức biến thành bốn cái bánh lăn, “Vèo” một cái từ tại chỗ xông ra ngoài.

Chỉ là còn không có chạy được nửa thước, đã bị một đôi tay lớn xách lên.

“Buông ta ra!!! Ta muốn nói cho mụ mụ anh khi dễ ta!!!”, Thanh âm trẻ con non nớt lập tức khóc lên.

“Ân?”, Giọng nói của nam nhân trầm thấp mà đầy từ tính, mà một câu nghi vấn này không mang theo bất cứ cảm xúc gì, lại làm cho Viêm Hoàng nhịn không được run run một chút.

Viêm Hoàng phịch tứ chi lập tức thành thật gục xuống.

“Tui sai rồi”, Viêm Hoàng lập tức ngoan ngoãn nhận sai.

Mà màn hình nhỏ trước ngực nó lại nhanh chóng hiện lên một hàng chữ.

【 Người xấu!! Tương lai anh nhất định sẽ xui xẻo! Trừu anh nha!! ( ̄e(# ̄)☆╰╮】

Ánh mắt thanh lãnh của nam nhân đảo qua trước ngực Viêm Hoàng, vẻ mặt không có một tia dao động.

Mà đôi bàn tay vững vàng hữu lực kia lại bình tĩnh từ trong khe lõm trước ngực Viêm Hoàng đem cái thẻ mạng thật nhỏ kia rút ra.

Đọc truyện chữ Full