DocTruyenChuFull.Club

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Trọng Sinh Chi Phỉ Quân
Quyển 4 - Chương 108: Phiên ngoại: Lời nói dối – Tô Đường Mạc Sinh

Ngày 21 tháng 8 năm 7622 lịch liên bang, hạm đội tinh hạm kéo dài bay khỏi tinh vực hỗn loạn, mang tới tin tức chấn động trên dưới liên bang__ liên bang và Hà Việt kết làm liên minh, cùng đối kháng tộc trùng.

Rất nhiều dân chúng không hiểu được nhân duyên giữa Hà Việt và liên bang, mà bất luận là cấp cao liên bang hay Hà Việt, đều không muốn nhắc lại đoạn lịch sử tối nghĩa của niên đại hỗn độn đó, thế là ăn ý bảo trì yên lặng với ân oán quá khứ.

Thế là những gì mọi người biết, chỉ là một vài thứ mỏng manh ngoài mặt.

Chẳng hạn liên bang và Hà Việt kỳ thật chung nguồn chung cội, nhưng vì một vài biến cố trong vũ trụ, mới phân tách với liên bang__ tinh vực hỗn loạn chính là sản vật của trận biến cố đó, từ đó khiến liên bang Hà Việt không cách nào tương giao nữa.

Nhưng tất cả mọi người đều hiểu một điều, cũng vui vẻ tin tưởng điều đó, sau khi Hà Việt và liên bang kết minh, tộc trùng không còn là núi cao không thể đẩy ngã nữa!

Vì thế mỗi người đã trải qua chiến tranh đau khổ mấy tháng, đều hoan hô cổ vũ khi người Hà Việt tới.

“Mạc Sinh, cậu không tới tiếp đãi chiến hữu tương lai một chút sao?” Lallot tựa lên trụ đá của kiến trúc màu trắng, nhìn bạn tốt ngày càng trầm ổn trong màn hình, con mắt xanh biếc dưới bầu trời trong xanh dịu dàng như gió ấm, “Tinh hạm của tinh hệ Hà Việt đã đến Hải Lam tinh rồi.”

Lúc này hắn đang ở Hải Lam tinh, vì nguyên nhân Phỉ gia, tinh cầu này vốn đã được võ trang đến tận răng. Sau khi chiến tranh cùng tộc trùng bùng phát, Phỉ Đồ cũng không còn che giấu, trực tiếp bại lộ căn bản quân sự của Hải Lam tinh, khiến cấp cao liên bang tin tưởng chọn lựa nơi này trở thành một trong những căn cứ chỉ huy chiến tranh.

Đương nhiên, Mạc Sinh đảm nhiệm sở tình báo cũng đồng dạng đang ở tinh cầu này.

Mạc Sinh trong màn hình còn đang ngồi trong phòng làm việc của hắn, hơi buồn ngủ xoa mắt, ngáp một cái: “Tôi là nhân viên tình báo ẩn trong bóng tối, lại không phải quan hệ xã hội ngoại giao gì, chuyện tiếp đãi, làm sao cũng không tới phiên tôi chứ?”

Hắn chống cằm, rồi cứ thế tựa hồ muốn ngủ luôn như vậy: “Mấy ngày trước phòng tuyến thứ ba căng thẳng, tôi đã mấy ngày thâu đêm, hiện tại nghỉ ngơi một chút mới là chuyện quan trọng.”

Hắn nói xong, liền trực tiếp nằm xoài ra bàn, giây tiếp theo, hô hấp đã trở nên đều đặn.

Người trong màn hình trực tiếp ngủ mất, Lallot bất đắc dĩ nhún vai, cũng không nói thêm nữa, ngắt liên lạc… không biết lần này Vô Thuật có cùng hạm đội trở lại không? Hắn cười nhạt, mang theo hộ vệ sau lưng, tới bãi neo đậu nghênh đón tinh hạm Hà Việt.

Mà trong phòng làm việc, người đàn ông tì lên bàn nhìn như ngủ say, ý thức lại vẫn còn tỉnh táo.

Khi mấy người Vô Thuật khởi hành tới Hà Việt đàm phán, hắn đã chỉnh lý lại toàn bộ tư liệu tình báo mà đoàn đội của mình trước đó thu thập được ở tinh hệ Hà Việt, giao cho mấy nhân viên ngoại giao đó. Những tư liệu kia, có lẽ sẽ giúp ích được trong lần đàm phán này?

Mạc Sinh vùi đầu vào tay, nhắm mắt, an tĩnh nghĩ.

Người Hà Việt sắp tới à… sau khi kết minh thành công, xu thế liên tục bại lui của liên bang cuối cùng có thể ngừng lại sao?

A, thật sự rất cực khổ.

Là nhân viên tình báo, mỗi ngày con số thương vong lạnh lẽo ghê người đi qua tay, càng khiến người ta bất giác cảm khái sự tàn khốc của chiến tranh, sự yếu ớt của sinh mạng. Là nhân viên tình báo, mỗi ngày tiếp xúc đều là chiến huống mới nhất ở tiền tuyến, thảm bại, máu tanh và tuyệt vọng, mây mù bao phủ tâm linh, khiến người ta cảm thấy mệt mỏi nồng đậm xuất phát từ tinh thần.

Nhưng Mạc Sinh không thể không xem, tổng chỉ huy tình báo liên bang hiện nay là cha của hắn, nhưng gia chủ Mạc gia đã nói thế này với hắn__ “Chiến tranh với tộc trùng sẽ kéo dài mấy đời người, đây là chiến tranh của chủng tộc và chủng tộc, chiến tranh trăm năm ngàn năm. Ba sẽ có lúc già yếu mắt hoa, sẽ có lúc chết đi, nhưng khi đó chiến tranh vẫn còn tiếp tục. Khi đó, liên bang sẽ giao phó vào tay các con. Đời các con nhất định phải trở nên kiên cường, phải trở nên cường đại, để mấy ông già chúng ta có thể yên tâm giao gánh nặng vào tay các con.”

Phải trở nên cường đại…

Mạc Sinh đột nhiên nghĩ tới, cái người có thể so tài với mình ở phương diện tình báo, nếu là người đó, khi đối diện với tử vong nặng nề, khi đối diện với chiến tranh thảm liệt tuyệt vọng, sẽ như thế nào?

Đại khái cũng chỉ là tươi cười xinh tươi mê người không nắm bắt được, nói thế này, Mạc Sinh cậu không thừa nhận nổi rồi sao?

Tựa hồ đã sắp không nhớ được bộ dáng người đó nữa, nói ra, cho dù là rất lâu về trước, khi hai người họ không biết đối thủ là đối phương, thì đã âm thầm giao thủ mấy lần, nhưng trên thực tế, số lần họ gặp mặt nhau không nhiều, hơn nữa gần như đều là trong lưới mạng, sử dụng hình tượng ảo của mình.



Trong lưới mạng, quý công tử với cái tên “Sinh Mạc” rất được các thiếu nữ xuân tâm lay động hoan nghênh.

Một đêm, Sinh Mạc như bình thường đi vào một câu lạc bộ đêm nào đó ở lưới mạng, ngồi trong góc tối, ánh mắt thông qua ly rượu nhìn nam nam nữ nữ dưới ánh sáng rực rỡ, nhàm chán ngáp một cái.

Trên vũ đài ánh sáng không ngừng biến ảo, có một cô gái yêu mị như xà nữ múa may thân thể theo âm nhạc nhấp nhô ái muội, sự tồn tại của cô giống như hóa thân của tình dục, mỗi một động tác, mỗi một biểu cảm, cho dù là ánh mắt trong lúc vô tình đảo qua người khác, cũng lộ ra vị đạo vô cùng mê người, khiến ánh mắt tất cả đàn ông tại đây đều dán chặt lên người cô, khiến nhịp tim của tất cả đàn ông đều biến hóa theo động tác của cô, khiến tất cả đàn ông đều không tự chủ… mà căng chặt thân dưới.

Đàn ông trong câu lạc bộ đều như thế, các cô gái cô đơn lại phẫn nộ ném ánh mắt về phía Sinh Mạc đang ngồi ở chỗ tối.

Thế là khi Sinh Mạc nhàm chán lay động ly rượu, hắn liền bị mấy cô gái trang điểm tinh xảo này vây chặt lấy.

Trong câu lạc bộ lập tức tốt xấu rõ ràng.

Sinh Mạc buông ly rượu xuống, mắt hoa đào liếc nhìn biểu tình ghen tỵ vặn vẹo trên mặt của mấy cô gái vây quanh, thầm than một tiếng, cứ như chiến tranh vậy, như vậy không dễ chơi.

Vì thế hắn đứng lên, muốn ra khỏi câu lạc bộ.

Nhưng hắn chưa đi được mấy bước, bên cạnh đã có người va vào, tay bị đối phương túm lấy rất tự nhiên, ám hương triền miên bịn rịn theo làn gió nhẹ đối phương mang tới ập vào mũi, tràn đầy hương hoa ám thị và tình dục.

Đồng thời vang lên bên tai, là giọng nữ hơi khàn nhưng rất gợi cảm: “Làm gì tới mức giương cung bạc kiếm, cái này không dễ chơi.”

“Chúng ta đi thôi.” Đầu sỏ khiến tình thế trở nên giương cung bạt kiếm cười nói nhìn hắn, không đợi hắn trả lời, đã dùng sức kéo hắn ra khỏi câu lạc bộ.

Sinh Mạc nghĩ, sức lực của người này thật lớn.

Trong gió lạnh trời đêm, mỹ nhân ấn nụ hôn lên khóe môi hắn: “Em trai, có hứng thú kết bạn không?”

Sinh Mạc túm cánh tay không quy củ của mỹ nhân đang sờ lên ngực mình, nhìn cô gái gần như cao bằng mình… chậc, vóc người thật cao.

Chẳng qua đủ phóng khoáng đủ chủ động, cũng hợp khẩu vị hắn.

Sinh Mạc cong mắt hoa đào, phong lưu đa tình cười: “Chị gái muốn kết bạn thế nào?”

“Cậu muốn kết bạn thế nào?” Tô Đường dán lên người Sinh Mạc, giọng nói nhè nhẹ âm mũi chìm vào trời đêm, gảy vào lòng người.

Sinh Mạc nghe không hiểu ám thị của cô, dịu dàng đưa tay vuốt mặt cô: “Đầu tiên, tôi là Sinh Mạc, cô là ai?”

“Tôi là Tô Đường.”

“Sau đó, cô tới từ đâu?”

Tô Đường mím môi cười nhẹ: “Ha ha, em trai Sinh Mạc, muốn cùng tôi phát triển tới hiện thực không?” Cô nói, “Tôi là người bản địa Hải Lam tinh, còn cậu?”

Sinh Mạc luyến tiếc nói: “Ái chà, tôi là người bản thổ tinh cầu thủ đô.”

“Như vậy được rồi đi?” Tô Đường ghé lại, nhẹ phà hơi, “Chúng ta là bạn, sao?”

“Vấn đề cuối cùng.” Sinh Mạc nhìn đôi mắt gần trong gang tấc, đây là ánh mắt ác ma dẫn người trụy lạc, hắn nhẹ giọng hỏi: “Cuối cùng, cô có người yêu không?”

Đôi mắt mê người đó không hề đổi sắc, vẫn đầy vị đạo dẫn dụ: “Không có nha, em trai Sinh Mạc, cậu còn cơ hội.”

Hô hấp ái muội đan xen nhau, Sinh Mạc chậm rãi nói: “Rất xin lỗi, tôi có rồi. Người yêu nhất.”

“Ôi ôi, thật là đáng tiếc.” Tô Đường lùi ra mấy bước, không chút lưu luyến vung tay cáo biệt, “Em trai Sinh Mạc, tôi trước giờ không làm bạn với người tim đã có chủ.”

Sau đêm đó, trong lưới mạng, Tô Đường và Sinh Mạc trở thành đối thủ.

Vì có thiên phú kinh tài tuyệt diễm trên mặt tình báo giống nhau, cuộc sống cứ thế rào rào trôi qua trong cạnh tranh ăn ý mỗi ngày.

Cho đến lần cuối cùng ngã bài đăng xuất, từ đó cũng không còn gặp nhau trên lưới mạng nữa.

Phụ nữ giả khí lực lớn vóc dáng lại cao, thật sự không biết làm sao mà lừa ngã một đống đàn ông trên lưới mạng.



Mạc Sinh từ bàn làm việc đứng lên, xoa đôi mắt mệt mỏi, liếc nhìn máy thông tin trên tay… a a a, vậy mà ngủ mất ba tiếng rồi sao? Thật là tiêu cực biếng nhác quá mức…

Tựa hồ mơ thấy cái gì, nhưng hiện tại nghĩ lại, chỉ cảm thấy rất mơ hồ, không thể nhớ nổi.

Có một người, Mạc Sinh nhiều lần muốn nhắc tới, nhiều lần muốn quên đi, cuối cùng cũng chỉ là đưa ánh mắt đặt trên tư liệu tình báo thật dày, nghiêm túc mà chuyên chú.

Cô là ai?

Cô tới từ đâu?

Cô có người yêu không?

Không, tôi sẽ không nói, những gì tôi có thể nói, toàn là lời nói dối.

Vào đêm, trên Hải Lam tinh, nghi thức nghênh đón Hà Việt chính thức bắt đầu.

Mạc Sinh đói xẹp bụng dẫm lên bóng đổ của kiến trúc bước vào đại sảnh, nhanh chóng lấy thức ăn nhét vào bụng, rồi vội vã ra khỏi đại sảnh.

Một bóng người cao lớn cản hắn lại ngoài đại sảnh, ngũ quan thanh tú có chút mơ hồ trong sắc đêm, nhưng vẫn nhìn được rõ ràng, ít nhất Mạc Sinh biết, hắn không quen người này.

Thế là hắn mở miệng hỏi: “Anh là ai?”

“Tôi tên Bạch Hà, là quan tình báo cấp cao nhất dưới tay Brolin đại nhân, tới từ tinh hệ Hà Việt.” Người này nhẹ cười, khi cười, ngũ quan thanh tú giống như được thi triển ma pháp, diêm dúa mị hoặc dụ người vô cùng, ngay cả âm thanh trong trẻo cũng lộ ra sự khàn khàn gợi cảm kỳ dị làm lòng người dao động, “Có người yêu rồi, em trai Sinh Mạc.”

Mạc Sinh sửng sốt, sau đó cong mắt hoa đào cười: “Tôi không phải Sinh Mạc, tôi là Mạc Sinh, làm việc ở sở tình báo Hải Lam tinh. Ừm, cũng có người yêu rồi__ lần này là thật.”

Đọc truyện chữ Full