Lúc Mao Tiểu Lỵ vừa mới gia nhập phân cục Đại Phúc, trong phân cục chỉ có hai người là Mã Sơn Phong và Trương Cầu Đạo. Mã Sơn Phong rất tốt tính, quanh năm nở nụ cười hiền lành, làm người rất khéo đưa đẩy. Tuy phân cục ít người thiếu năng lực nhưng ông vẫn có thể cướp được các mối làm ăn từ tổng cục và các đại môn phái, giúp phân cục hoạt động bình thường. Mỗi lần cướp được đơn hàng, ông đều căn cứ theo đạo hạnh của Mao Tiểu Lỵ và Trương Cầu Đạo mà sắp xếp, nếu đơn hàng khó, ông sẽ hợp tác với người khác, hoặc nhường cho người ta lấy hoa hồng.
Trong mắt Mã Sơn Phong, dù đơn hàng giá cao thế nào cũng không quan trọng bằng tính mạng của thành viên trong phân cục. Mỗi lần có đơn hàng mới, ông đều điều tra tỉ mỉ tình huống, tránh việc lẫn lộn với đơn hàng khó hoặc có tin tức bị giấu diếm. Bởi vậy mà Mao Tiểu Lỵ rất an tâm ở lại phân cục, vừa tiện cho việc học đại học, lúc không có gì làm mới nhận đơn.
Cô đến phân cục một tuần mới chính thức gặp Trương Cầu Đạo, trước đó cô có nghe Mã Sơn Phong nói phân cục còn một đồng nghiệp nhưng cô chưa gặp được, nghe nói là ra ngoài nhận đơn hàng. Hôm đó trời xanh mây trắng, thời tiết rất đẹp, Mao Tiểu Lỵ dắt đạp xe vào phân cục, mới vừa khóa xe xong thì nghe thấy tiếng bước chân. Cô quay đầu nhìn lại, trông thấy một thanh niên đội mũ đen viền hồng, quần dài kiểu lính, trên vai là ba lô và Thất Tinh Kiếm.
Thanh niên rất khôi ngô nhưng nhìn ra được hắn còn trẻ, vẻ mặt lạnh lùng nghiêm nghị, khí chất kỳ lạ như tách ra khỏi đám đông, cách ăn mặc càng khiến hắn thêm đẹp trai, nếu như xuất hiện trong trường học, chắc chắn sẽ hấp dẫn vô số ánh mắt ái mộ của nữ sinh. Đầu tiên Mao Tiểu Lỵ nghĩ đây là khách hàng, sau khi thấy Thất Tinh Kiếm, cô kịp phản ứng đây là người đồng đạo bèn tươi cười chào hỏi: “Anh đến nộp đơn hay tìm người?”
Trương Cầu Đạo đi lướt qua Mao Tiểu Lỵ, trực tiếp vào thẳng phân cục. Mao Tiểu Lỵ sững sốt trong chốc lát rồi đuổi theo: “Anh là ai? Tôi là Mao Tiểu Lỵ, thành viên của phân cục, nếu anh tìm người thì có thể hỏi tôi.”
Trương Cầu Đạo đột nhiên dừng lại, Mao Tiểu Lỵ không kịp đứng lại liền va vào hắn, cô nhe răng trợn mắt xoa mũi vài cái: “Làm gì mà đột ngột đứng lại vậy? Rốt cuộc anh là ai? Mau nói mục đích, bằng không đừng trách tôi không khách sáo.”
Tầm mắt Trương Cầu Đạo từ gương mặt của Mao Tiểu Lỵ lướt xuống thẻ bài bên hông cô, Đô Công màu tím, ngay cả thiên sư cấp 6 cũng không tính.
“Mao Tiểu Lỵ?”
Cô nàng tức giận đáp lời, sau đó nghe thấy câu cười nhạo khó nhận ra: “Tuyển một khúc gỗ mục?”
Mao Tiểu Lỵ ngẩn ra, suy nghĩ mấy lần mới nhận ra câu này là hắn nói với Mã Sơn Phong, ý chỉ Mã Sơn Phong tuyển cô là một thiên sư củi mục. Mao Tiểu Lỵ như quả pháo nổ tung, lấy bùa Ngũ Lôi và kiếm gỗ đào ra đánh nhau với hắn: “Vậy để tôi xem anh có bản lĩnh gì.”
Trương Cầu Đạo không thèm quay đầu, Thất Tinh Kiếm dễ dàng đỡ được kiếm gỗ đào, chuôi kiếm còn gõ lên mu bàn tay của Mao Tiểu Lỵ, cô nàng bị đau tránh ra. Mà mũi kiếm của hắn đã chĩa hay cổ họng cô: “Vẫn còn đánh sao?”
Chưa đến ba chiêu đã bị khống chế, Mao Tiểu Lỵ nghiến răng kèn kẹt, nâng cằm nói: “Bây giờ tôi thua, hai tháng sau chúng ta lại đánh một trận.”
Hắn thu Thất Tinh Kiếm, lười nhận lời thách đấu của cô nàng. Mã Sơn Phong nghe tiếng động bèn đi ra, vừa thấy hai người, nhất là Mao Tiểu Lỵ đang một mình giương cung bạt kiếm bèn nói: “Về rồi à?”
Mao Tiểu Lỵ hỏi: “Chú Mã, chú biết hắn à?”
“Đương nhiên biết…”
“Đã hoàn thành đơn hàng, thù lao sẽ được gửi qua. Cháu sẽ chuyển cho chú.” Trương Cầu Đạo cắt ngang lời Mã Sơn Phong, báo cáo tình hình xong liền lên lầu nghỉ ngơi. Mao Tiểu Lỵ lên tiếng: “Đồ chảnh.” Cô cho rằng người này khinh thường tu vi của cô nên mới chảnh chọe, không ngờ đối với Mã Sơn Phong mà hắn cũng vậy.
“Chú Mã, hắn là Trương Cầu Đạo, thành viên còn lại của phân cục hả chú?”
Ông cười ha hả gật đầu: “Hai đứa phải chung sống hòa thuận đó.”
Cô nàng bĩu môi: “Khó à nha.” Cô từng nghe nói đến Trương Cầu Đạo, trong diễn đàn thiên sư có một bài post đăng tên tuổi các thiên sư tuổi trẻ tài cao, trong đó Trương Cầu Đạo là người nhỏ tuổi nhất trong 20 người đứng đầu. Nghe nói hắn cuồng tu luyện, trong nhà không thiếu tiền nhưng thường nhận đơn hàng để rèn luyện, cũng nghe nói hắn đã thăng lên Minh Uy cấp 4, có lẽ chừng hai năm nữa sẽ trở thành thiên sư Ngũ Lôi trẻ tuổi nhất.”
Mã Sơn Phong nghe vậy cười ha hả nhưng không bình luận gì. Mao Tiểu Lỵ nói với ông: “Chú Mã, hai tháng tiếp theo cháu không nhận đơn hàng.”
“Hả? Tại sao?” Mã Sơn Phong lấy túi trà trong ngăn tủ ra, nghe vậy hiếu kỳ hỏi.
“Cháu phải chuẩn bị thăng lên Đô Công cấp 6.” Hai tháng sau phải đánh một trận với Trương Cầu Đạo, xem hắn còn xem cô là củi mục không.
Mã Sơn Phong trầm ngâm nói: “Chú có thể không nhận đơn hàng cho cháu trong hai tháng, chẳng qua nếu cháu muốn thăng lên cấp 6 trong vòng hai tháng thì có lẽ hơi khó. Với thiên phú của cháu, đạo hạnh có thể đạt đến cấp 6, nhưng e là không được Hiệp hội Đạo giáo thừa nhận.” Dù sao thăng thụ cần Hiệp hội Đạo giáo sát hạch, không chỉ cần đạo hạnh mà phải có công đức cùng trình độ hiểu biết kinh lục. Với sự lười biếng của Mao Tiểu Lỵ, e là khó có thể nắm vững kinh lục trong thời gian ngắn.
“Không sao đâu ạ.” Cô nàng nhún vai: “Cháu chỉ cần tăng đạo hạnh, không giống như hôm nay, chưa đến ba chiêu đã thua.”
Mã Sơn Phong nói: “Được rồi. Chúc cháu thành công. Mà cháu nên sống hòa thuận với Cầu Đạo, tuy tính tình nó hơi quái gở nhưng rất dễ ở chung.” Mao Tiểu Lỵ nghe vậy rất hoài nghi.
Khoảng thời gian tiếp theo, Mao Tiểu Lỵ gần như không gặp được Trương Cầu Đạo, vì hắn nhận đơn hàng xong thường sẽ nghỉ ngơi một hai tuần, trong khoảng thời gian này, ngoại trừ đến trường thì hắn luôn ở trong phòng, ngay cả ăn uống cũng gọi giao hàng. Theo như lời Mã Sơn Phong, Trương Cầu Đạo là một tên nghiện game, cách giải tỏa áp lực và giải trí đều là chơi game.
Tình cờ hai người gặp nhau lần nữa là do đêm đó Mao Tiểu Lỵ không ngủ được bèn đi xuống phòng khách vẽ bùa, sau đó nghe thấy tiếng động trong bếp. Cô tưởng có chuột bèn cầm một lá bùa Ngũ Lôi rón rén đi qua, tủ lạnh đang mở hắt ra ánh sáng yếu ớt. Cô nhanh chóng phi tới, dán bùa Ngũ Lôi lên: “Ngọc thanh thủy chân, chân phù cáo minh …”
Một bàn tay tái nhợt nổi gân xanh đột nhiên nắm lấy cổ tay Mao Tiểu Lỵ, giật lấy lá bùa cô đang kẹp ở ngón giữa. Trương Cầu Đạo lạnh lùng nhìn cô nàng: “Cô muốn giết tôi?”
Mao Tiểu Lỵ cười hì hì: “Tôi tưởng chuột.”
Hắn buông tay: “Chuột nhà cô biết mở tủ lạnh à? Cô giết chuột bằng bùa Ngũ Lôi?” Hắn vừa nói vừa xé lá bùa, vo tròn thành một cục ném vào thùng rác, thuận tay cầm hộp sữa bò tiệt trùng đứng lên, từ trên cao lạnh lùng nhìn Mao Tiểu Lỵ.
Cô nàng nhún vai vờ vô tội: “Nói không chừng đúng là chuột nhà chúng ta biết mở tủ lạnh. Nếu không ai lại nửa đêm rảnh rỗi mở tủ lạnh? A biết rồi, tôi quên mất trong phân cục còn có người, cứ tưởng chỉ có một mình tôi.” Cô nàng xoa tay rồi mở tủ lạnh, phát hiện trong tủ toàn là sữa tiệt trùng và một nải chuối tiêu, cô bẻ một trái rồi đóng tủ lạnh lại. Mao Tiểu Lỵ dựa vào tủ lạnh lột vỏ chuối, cắn một miếng to, vừa nhai vừa nói: “Thực phẩm rác rưởi trong phòng anh hết rồi à?”
Trương Cầu Đạo cắm ống hút, hút mạnh một hơi đến nửa hộp, cả hộp sữa xẹp xuống. Hắn đứng trong chỗ tối, ánh mắt hung ác không chút tình cảm nhìn thẳng Mao Tiểu Lỵ, dáng vẻ hung dữ của hắn khiến cô nàng hơi hồi hộp lo sợ.
Trương Cầu Đạo uống sạch hộp sữa, sau đó thổi phồng lên, đặt trong lòng bàn tay dùng sức đập mạnh một cái, hộp sữa nổ bụp một tiếng, bị đập dẹp lép. Hắn vo tròn hộp sữa ném vào thùng rác, lúc xoay người còn liếc mắt nhìn Mao Tiểu Lỵ đang bị dọa rồi mới cười lạnh một tiếng bỏ đi.
Mao Tiểu Lỵ sợ run, lát sau mới ăn cho xong quả chuối, sau đó ba chân bốn cẳng chạy về phòng lên kế hoạch luyện tập, nhất định trong vòng hai tháng phải đạp Trương Cầu Đạo xuống chân!
Khổ luyện chỉ hai tháng đương nhiên không có kết quả gì mấy, cũng may người nhà họ Mao đều có chung một điểm giống nhau, một khi đã xác định việc gì thì sẽ toàn tâm toàn ý hoàn thành. Thế nên Mao Tiểu Lỵ mất bốn tháng gia tăng đạo hạnh, thăng từ cấp 7 lên cấp 6, lần nữa thách đấu Trương Cầu Đạo, tuy nhiên vẫn thua người ta.
Dù sao thiên sư cấp 6 cũng kém cấp 4 đến hai bậc, thực lực không đủ là sự thật. Tuy nhiên Trương Cầu Đạo thắng không dễ dàng gì, Mao Tiểu Lỵ linh hoạt tinh quái, lợi dụng thiên phú vẽ bùa chơi hắn một vố. Hai người không ai dễ dàng đánh thắng đối phương, dù cuối cùng thắng nhưng hắn không xem thường cô nàng nữa.
Mất bốn tháng có thể tăng từ cấp 7 lên cấp 6, chứng minh thiên phú kinh người. Đặc biệt là trong khoảng thời gian này, Mao Tiểu Lỵ còn phải đến trường và nhận hai đơn hàng, nếu bỏ hết tất cả mọi việc qua một bên mà chuyên tâm tu luyện, xem chừng không cần đến hai tháng. Thiên phú của người nhà họ Mao quả thật kinh khủng như lời đồn, không thể xem thường.
Dù nói thế nào, bầu không khí giữa hai người không còn căng thẳng như trước nữa. Thỉnh thoảng Mao Tiểu Lỵ hỏi gì đó, Trương Cầu Đạo không làm lơ nữa. Coi như quan hệ giữa hai người đang dần tốt đẹp, Mã Sơn Phong rất vui nhìn cục diện này.
Hai người không mặn không nhạt ở chung một năm, hình như Mao Tiểu Lỵ hoàn toàn quên mất chuyện đối chọi gay gắt với Trương Cầu Đạo trước kia, cũng quên ánh mắt lạnh lùng của hắn. Cô không ghi hận trong lòng, đối xử với hắn không khác gì người khác, đôi khi hai người cùng nhận đơn hàng, dọc đường cô nàng cứ líu ríu làm hắn hận không thể bịt miệng cô lại. Thế như khi nhận đơn một mình, Trương Cầu Đạo lại thấy buồn vô cớ, không hiểu sao lại nhớ đén Mao Tiểu Lỵ luôn ồn ào kia.
Lúc Trương Cầu Đạo hợp tác nhận đơn hàng với các thiên sư khác, hắn cố gắng nói đùa, kết quả đối phương tưởng hắn bị quỷ nhập, ném tất cả bùa chú vào người hắn. Trương Cầu Đạo xé bùa bị dán đầy đầu, không bao giờ học theo Mao Tiểu Lỵ cố đùa giỡn với người lạ nữa, làm như thế trông hắn như thằng ngu vậy.
Lại nói tiếp, sau khi Mao Tiểu Lỵ trở nên thân thiết với Trương Cầu Đạo, cô phát hiện thật ra hắn là người rất đáng tin. Ít nhất lúc nhận đơn hàng, hắn là đồng nghiệp có thể tin cậy, quan sát tỉ mỉ và năng lực không tầm thường. Sau khi tiếp xúc lâu, cô biết yêu cầu đối với Đạo thuật của hắn hơi cao, cuộc sống thường ngày thì bừa bãi, nhưng cơ bản vẫn rất tốt.
Sau khi Trần Dương gia nhập phân cục Đai Phúc, phân cục bắt đầu có cục trưởng, quy mô cũng phát triển, đồng thời dần náo nhiệt hơn. Mao Tiểu Lỵ thích náo nhiệt, thích đông người, đặc biệt rất thích ôm Đại Béo. Mỗi ngày tan học là có thể thấy phân cục náo nhiệt, nó cơm nước ngon lành không cần ăn ngoài nữa.
Đến mùa hè, mọi người thường ăn cơm chiều ngoài sân, thỉnh thoảng quấn lấy Mã Sơn Phong, ông sẽ nhả ra hai bình rượu trái cây yêu dấu. Rượu trái cây ướp lạnh uống vào mát mẻ cổ họng không thôi, gió đêm mùa hè mát mẻ thổi từng cơn vào mặt, trên bầu trời là các vì sao chớp lóe từng chấm nhỏ, mọi người trong phân cục tụ lại nói chuyện phiếm. Đây là giờ phút Mao Tiểu Lỵ yêu thích nhất, mỗi lần như vậy, cô sẽ cướp nửa chai rượu uống sạch, sau khi hơi say lại kích động hưng phấn, một lúc thì nhào đến Đại Béo cọ mặt vào thịt mỡ của nó, một lúc lại ôm hai anh em tốt là Khấu Tuyên Linh và Trương Cầu Đạo.
Khấu Tuyên Linh ghét bỏ đá văng cô ra, Mao Tiểu Lỵ ôm bình rượu rống hắn: “Anh nhất định sẽ FA cả đời!”
Lúc đó cô không biết, Khấu Tuyên Linh là người chiến thắng nhanh nhất so với mọi người. Cô gào xong lại vui vẻ với anh em tốt Trương Cầu Đạo. Tuy vẻ mặt hắn đầy ghét bỏ nhưng không có đẩy cô ra, trái lại còn pha trà giúp cô tỉnh rượu.
Tay nghề pha trà của Trương Cầu Đạo rất khá, những lúc muốn uống, cô lại trộm dụng cụ pha trà của Mã Sơn Phong mang lên lầu cho hắn pha. Mã Sơn Phong không biết, cứ ở dưới lầu gào thét: “Dụng cụ pha trà của chú đâu rồi? Ai trộm rồi hả?”
Bàn tay đang pha trà của Trương Cầu Đạo khựng lại, hắn ngước mắt nhìn Mao Tiểu Lỵ đang chột dạ. Cô tiện đà nói đầy chính nghĩa: “Tiếp tục đi. Đừng để ý đến chú Mã, chú ấy uống nhiều rồi, thiếu một chầu cũng không sao.”
Lần nào cũng cây ngay không sợ chết đứng như vậy, nhưng sau đó cô sẽ lén lên mạng, mua trà nhét vào ngăn tủ của Mã Sơn Phong, khiến ông không hiểu sao trà uống mãi không hết, ông đang định đổi loại trà khác mà. Trương Cầu Đạo bật cười, pha trà ngon đặt xuống trước mặt Mao Tiểu Lỵ: “Uống đi.” Vừa nhìn lên lại thấy cô nàng đang ngây người nhìn hắn.
Cô thì thào: “Trương Cầu Đạo, anh vừa cười thật dịu dàng thật cưng chiều, đẹp trai đến nỗi tim tôi đập bình bịch.”
Bàn tay đang cầm tách trà của hắn khẽ run, vì câu nói của cô nàng mà tim hắn đập loạn.
“Uống xong thì cút nhanh đi, tôi muốn chơi game.” Giọng nói hung dữ che dấu nội tâm rung động của hắn lúc này.
Mao Tiểu Lỵ nhún vai: “Uống xong lập tức cút ngay… Trương Cầu Đạo, anh có từng nghĩ đến việc kết hôn sinh con không?”
Hắn không lên tiếng. Cô uống xong lại nói tiếp: “Tôi còn nhỏ như vậy mà người nhà đã thúc tôi mau tìm bạn trai nhân lúc đang học đại học. Nếu như qua hai mươi mà tôi vẫn chưa có bạn trai, người nhà sẽ ép tôi đi gặp mặt làm mai. Hừ, nói tới nói lui cũng chỉ vì lo lắng tôi giống cô cả cô hai cô út không lấy chồng. Sao phải lập gia đình? Tôi còn trẻ mà. Nếu họ ép tôi đi gặp mặt, tôi sẽ chạy vào rừng sâu núi thẳm tu luyện.”
Trương Cầu Đạo cười: “Cô hả? Trong rừng núi không có mạng internet, không có bát quái, cô sống ở đó nổi hả?”
“Không nổi.” Mao Tiểu Lỵ thành thật trả lời: “Vậy ở ẩn trong thành thị là được.” Hai mắt cô nàng đảo qua đảo lại: “Trương Cầu Đạo, nếu ba mẹ anh buộc anh kết hôn, anh lại không muốn thì chúng ta có thể cùng nhau chạy trốn, cũng có bạn có bè đỡ buồn.”
“Cô muốn kéo tôi làm đồng minh?” Trương Cầu Đạo cười xong bỗng lạnh mặt: “Uống xong dọn dẹp dụng cụ ra ngoài.” Hắn lập tức hạ lệnh đuổi khách.
Mao Tiểu Lỵ dọn dẹp xong xuôi đứng lên, vẫn còn khuyên hắn: “Anh thật sự có thể cân nhắc kết đồng minh với tôi. Anh không muốn kết hôn, tôi cũng vậy, không bằng hai chúng ta liên thủ chống lại thế lực tà ác. Ối? Sao anh lại động tay động chân? Được rồi, tôi đi ra ngoài ngay đây.”
Lúc đóng cửa, đột nhiên Trương Cầu Đạo lên tiếng: “Tôi chưa nói không kết hôn.”
“Hả?”
“Trước kia thật sự không muốn.”
Mao Tiểu Lỵ ngửi thấy mùi bát quái, mới vừa nhào đến định hỏi thì cánh cửa đã đóng rầm một tiếng, căn cản cô bên ngoài.
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Xông Vào Ngõ Âm Dương
Chương 137: Tê chiếu 1
Chương 137: Tê chiếu 1