*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Mọi người nhìn lướt qua rồi vội quay mặt đi, Khấu Tuyên Linh nghiêm túc nói: “Mới liếc nhìn thôi mà tôi đã chịu không nổi rồi, làm sao siêu độ được?”
Trần Dương xoa xoa da gà nổi đầy cánh tay và cả trên mặt khi nhìn nguồn oán khí ghê tởm kia: “Tôi cũng đang tự hỏi câu này, siêu độ không cần nhìn nó đi.”
Nguồn oán khí trước mặt là một núi thịt người đích thực, quỷ dị kinh khủng, người khác nhìn vào mà buồn nôn. Mấy cái đầu người trên núi thịt cười hi hi ha ha cực kỳ khó nghe. Mọi người bỗng nghe giọng của quỷ trai vang lên: “Không ngờ lần này nhanh như vậy, tao không chuẩn bị trò chơi cho tốt. Không bằng hiện tại các người bắt đầu siêu độ đi, để xem tụi bây siêu độ tao trước, hay là tao biến chúng mày thành chất dinh dưỡng cho âm trạch trước.” Nó nói xong cười ha hả, những cái đầu khác cũng phá lên cười rất chói tai.
Vừa nãy nhóm Trần Dương bị tiếng rít kia làm bị thương, lúc này càng không chịu nổi âm thanh huyên náo chói tai này, nó khiến họ không yên lòng. Trần Dương vội niệm chú tĩnh tâm, hai tai lập tức dễ chịu hơn rất nhiều. Cậu lên tiếng: “Niệm chú tĩnh tâm hoặc thanh tâm quyết, mấy âm thanh này có trộn lẫn oán khí, nghe lâu sẽ khiến chúng ta mất đi lý trí.”
Những người còn lại cũng bắt đầu cảm thấy trong lòng buồn bực vô cớ, vì vậy họ không suy nghĩ nhiều, lập tức niệm chú tĩnh tâm và thanh tâm quyết, quả nhiên âm thanh chói tai này yếu đi rất nhiều. Mưa xối ướt quần áo và đầu tóc của mọi người, những nơi bị nước mưa thấm qua đều bốc lên khói đen.
Khấu Tuyên Linh nói: “Chúng ta không có nhiều thời gian, oán khí trong cơn mưa này rất nặng, chẳng mấy chốc sẽ đồng hóa chúng ta. Dù sao bây giờ chúng ta chỉ là sinh hồn, không có thể xác, rất dễ bị ảnh hưởng.”
Trong tay mỗi người đều có bùa của Hiệp hội Đạo giáo, nếu gặp nguy hiểm, chỉ cần xé rách là có thể rời khỏi đây. Nhưng trong tình hình hiện tại, thiếu một người là thiếu đi một phần sức mạnh để phong ấn nguồn oán khí, họ không muốn cứ vậy mà rời đi.
Trần Dương lên tiếng: “Nếu mọi người không chịu đựng được thì có thể xé lá bùa, tôi nghĩ các vị Đạo trưởng và ngài Trần Thanh Đại giao bùa cho chúng ta do không muốn chúng ta hy sinh vô ích. Lão Độ nhà tôi cũng nói, mục đích quan trọng nhất khi vào âm trạch là học cách siêu độ.”
Mọi người sau lưng cậu lại không có ý xé nát lá bùa, Mao Tiểu Doanh nói: “Tôi phải đưa bác cả về.” Những người còn lại đều có lý do riêng, không ai muốn rời đi như vậy.
Thường Duyệt khuyên Khâu Thịnh Mẫn: “Hay là em về đi. Em mới học Đạo pháp hai năm, có lẽ không đối phó được đâu.”
Mặc dù giọng nói của Khâu Thịnh Mẫn vẫn ôn hòa, nhưng thái độ vô cùng kiên quyết: “Đạo thuật coi trọng linh quang, thiên phú của em tốt hơn anh, tốc độ học Đạo pháp cũng nhanh hơn anh. Bây giờ vẫn chưa thấy anh lợi hại hơn em.”
Thường Duyệt bó tay, không khuyên cô nổi, chỉ có thể âm thầm hạ quyết tâm phải bảo vệ cô bằng mọi giá.
Thấy mọi người đã quyết, không ai muốn rời đi, Trần Dương vẫn hỏi lại: “Mọi người xác định?”
Khấu Tuyên Linh biết cậu muốn nói gì, hắn giơ ngón cái ra hiệu rồi nói: “Yên tâm, chúng tôi tự biết lượng sức. Khi đến cực hạn, chúng tôi sẽ tự xé lá bùa rời đi, sẽ không bỏ mạng vô cớ. Lại nói, chỉ cần nhìn mấy cái đầu gào khóc trên người nguồn oán khí, tôi có chết cũng không muốn chết ở đây. Quá buồn nôn.”
Ánh mắt Mao Tiểu Doanh bi thương: “Bác tôi thật khổ quá mà, thật sự quá thảm, bị nhốt ở đây chưa tính, còn bị oán khí dằn vặt suốt hai mươi mấy năm trời. Sắp hết khổ rồi thì lại bị cả núi thịt buồn nôn kia nuốt chửng, chỉ còn lại cái đầu chỉ biết gào khóc.”
Trần Dương quay lại định an ủi hắn, nhưng chợt thấy Mao Chân mặt mày âm trầm đứng sau lưng Mao Tiểu Doanh. Cậu nhướng mày, lập tức nhảy ra sau đứng cùng chiến tuyến với mấy người còn lại. Mao Tiểu Doanh ngẩng đầu: “Mọi người nhìn tôi làm gì?”
Mao Chân hung hăng đánh một phát vào gáy Mao Tiểu Doanh: “Nhìn mày bị ăn đòn chứ làm gì.” Hắn vừa đánh vừa mắng: “Bác mày là người nhếch nhác dơ dáy như vậy sao? Bị cả núi thịt nuốt chửng, bác mày còn sống nổi hả? Thằng cháu ngu xuẩn!!”
Mao Tiểu Doanh ôm đầu, vội né tránh đòn hiểm của Mao Chân, miệng liên tục xin lỗi nhận sai.
Bỗng nhiên mặt đất chấn động như có động đất, mọi người đứng không vững, nhìn ra sau thì thấy núi thịt đang đến gần. Nhìn càng gần càng thấy nó thật to lớn, ai nấy vội xoay người chạy thật nhanh, cũng may không gian trong hóa thân này rất rộng lớn, như vô biên vô hạn vậy.
Trương Cầu Đạo hô lớn: “Tôi tình nguyện đạp lên con đường chồng chất đầy hài cốt hay ở trong tòa nhà hài cốt cũng không muốn đối mặt với núi thịt đầy đầu người thế này.”
“Ai mà muốn chứ!” Trần Dương hơi hối hận vừa nãy không chừa đường lui rồi hãy vạch trần nguồn oán khí, sớm biết bản thể của nó buồn nôn như vậy, cậu cứ tiếp tục giả vờ không biết còn hơn.
“Mao Chân, anh ở đây hơn hai mươi năm mà không bị đồng hóa, có cách nào không?”
Mao Chân chạy trốn nhanh nhất bọn, hắn đang chạy phía trước, nghe vậy lớn tiếng trả lời: “Không có!” Trả lời hùng hồn không chút xấu hổ.
“Tôi bị giam hơn hai mươi năm, không bị đồng hóa vì ngày ngày tôi niệm “Kinh thái thượng động huyền linh bảo cứu khổ bạt tội diệu”, niệm sáng niệm trưa niệm tối, niệm đến nỗi buồn nôn luôn. Nếu không làm bộ bị ảnh hưởng thì tôi vẫn còn bị giam dưới tầng hầm hai mươi mấy năm, đến lúc ra ngoài được thì đừng nói đã già nua, trực tiếp hóa thành tro luôn cũng được!”
“Không phải trước kia anh từng phong ấn nguồn oán khí sao? Bây giờ làm thế nào?” Trần Dương đã xem cách Địa Tạng Bồ Tát tiến hành “Phá thành” trên bức tranh tường, nhưng núi thịt khủng bố trước mặt dùng cơn mưa đồng hóa sinh hồn không cho họ cơ hội tiến hành siêu độ.
“Chẳng lẽ muốn đánh nhau?”
“Không sai!” Mao Chân hô to: “Câu giờ trước! Chờ thiên sư bên ngoài bố trí đàn pháp, lập đàn, lập minh đường ngũ phương, thỉnh Thập Phương Cứu Khổ Thiên Tôn phóng *tường quang. Mưa dầm sẽ bị ánh sáng tinh lọc, nhưng có thời hạn. Núi thịt, à, nguồn oán khí dựa vào cơn mưa mới có thể duy trì hình dạng kia, khi mưa bị ánh sáng tinh lọc thì mấy cậu nhân cơ hội đó siêu độ nó.”
*Ánh sáng mang điềm lành.
Trần Dương nghe vậy dừng bước, nhưng vì quán tính nên cậu không dừng được, cậu xoay người chạy về phía núi thịt, đồng thời hô to: “Tản ra, bám lấy nó, kéo dài thời gian!”
Mọi người lập tức tản ra mười hướng khác nhau, tất cả đối mặt với núi thịt, phát hiện cả người nó toàn là đầu người, dù ở hướng nào cũng có thể thấy đầu người xâu lại thành chuỗi như chùm nho, cười hi hi ha ha chói tai. Mấy cái đầu này có nam có nữ, có trẻ em, cũng có người già. Trẻ con khóc inh ỏi, phụ nữ thì cười the thé. Trần Dương đối mặt với một chuỗi hơn mười cái đầu phụ nữ nối liền nhau, không thấy rõ mặt mày do bị tóc phủ kín.
Cậu cầm kiếm đồng tiền vung lên thành roi, vừa định xông lên thì phải vội né tránh đòn tấn công bằng tóc dài của mấy cái đầu. Tóc dài quất xuống đất tạo ra vết nứt thật sâu xuống nền, dễ dàng tưởng tượng được người nào bị đánh trúng không chết thì cũng tàn phế. Trần Dương chạy lên núi thịt, dẫm lên mấy đầu người, nắm lấy tóc dài tấn công về phía cậu, vốn định mượn lực chạy qua, đột nhiên lòng bàn tay cậu bị đâm rách, máu me đầm đìa.
Trần Dương theo bản năng buông tay, phát hiện trên mái tóc kia mọc rất nhiều gai bén nhọn, giống như lưỡi dao. Máu hòa lẫn âm khí của cậu nhỏ vào miệng cái đầu phía dưới, cái đầu phụ nữ kia lập tức hét lên đầy ngạc nhiên, sau đó chỉ huy mấy cái đầu khác điên cuồng tấn công Trần Dương.
Một lúc sau, cả núi thịt khổng lồ đã nhận được thông tin, đồng thời phát hiện bí mật của Trần Dương, chúng hưng phấn đến run rẩy. Mấy cái đầu thì thầm bàn tán, nhưng vì chúng nói cùng lúc nên giọng nói vang lên như sấm.
“Thể chất cực âm? Bắt lấy hắn!”
“Bắt hắn, không cần âm khí, không cần tòa nhà vướng víu cũng có thể đi lại ở dương gian.”
“Bắt lấy nó!”
“Bắt hắn, tóm lấy hắn!”
“Tao muốn chui vào từ miệng hắn!”
“Tao muốn chui vào bụng nó, tao muốn đến dương gian!”
Tất cả quỷ hồn trên núi thịt hết hứng thú đùa giỡn các thiên sư, chúng tranh nhau vượt lên muốn bắt lấy Trần Dương. Tóc đen dài cứng như roi sắt, đầu lưỡi trong miệng mấy cái đầu đột nhiên vươn ra, trở nên cực kỳ to lớn, trên đầu lưỡi có gai ngược, chúng đồng loạt đánh úp về phía Trần Dương.
Cậu xoay người tránh né rồi nhảy xuống khỏi núi thịt, gấp roi lại thành kiếm đồng tiền đâm vào cái đầu người trước mặt, nó định dùng tóc dài quấn lấy mắt cá chân cậu, dùng cái lưỡi đáng sợ mở miệng cậu để chui vào. Đầu người bị cậu chém đứt hét lên thảm thiết, rơi xuống đất nhanh chóng bị đầu người phía sau ăn sạch.
Các thiên sư đang chờ bên ngoài Vô Lương Âm Trạch nhìn thấy bức phù điêu trên vách tường từ từ biến mất hết, qua vài giây, màn sương mù dày đặc bao phủ lập tức hành động.
Bố trí thập phương đàn tràng, triệu Nguyên Thủy Chân Quang, cũng khai thông Ngũ Phương Minh Lộ Nhiếp Hồn đại thần.
Trong đó có Tam Nguyên Trị Sự Thần Hổ Hà Kiều Nhị Đại Nguyên Soái, Minh Dương Khai Lộ Ngũ Đạo tướng quân, thành hoàng thổ địa Thái Sơn, Chu tướng quân một trong 36 thiên tướng v.v… Quan trọng nhất là Bắc Âm Phong Đô đại đế quản lý vạn quỷ. Sau đó thỉnh Thái Ất hóa Thập Phương Cứu Khổ Thiên Tôn phóng tường quang, xuyên qua vách tường và mây đen, tinh lọc mưa dầm.
Lúc đó thiên sư trong và ngoài Vô Lương Âm Trạch sẽ đồng tâm hiệp lực niệm Thánh Hào Linh Âm, linh âm tỏa khắp nơi, phù nguy cứu nạn, siêu độ vong hồn, hóa giải oán khí.
Ngay lúc giọt máu của Trần Dương rơi xuống, âm khí trong máu dẫn dắt oán khí trong hóa thân của Uổng Mạng Thành, khiến vạn quỷ bạo động, Độ Sóc bỗng mở mắt, sải bước tiến lên. Lúc hắn sắp chạm vào mặt tường, Trần Thanh Đại gọi hắn lại: “Đại đế.”
Độ Sóc khựng lại, đứng nguyên tại chỗ.
Trần Thanh Đại nói: “Họ phải học để trưởng thành.”
Độ Sóc bỗng quay đầu lại, không giận tự uy, không hề cố kỵ phóng khí thế khiến Trần Thanh Đại không khỏi nheo mắt, trong lòng sợ hãi. Ông là người đứng đầu giới thiên sư, Độ Sóc có thể không để ý đến sự truyền thừa của giới thiên sư, nhưng ông lại không thể.
Trần Thanh Đại mạnh mẽ chống đỡ, nỗ lực điềm tĩnh khuyên hắn: “Trần Dương rất khá, ngài đừng ngăn cản con đường của cậu ấy.”
Một lúc lâu sau, Độ Sóc xoay người, thu khí thế khiếp người vừa nãy: “Tôi có chừng mực.”
Trần Thanh Đại âm thầm thở phào nhẹ nhõm, quay đầu tuyên bố với các thiên sư phía sau: “Có thể bắt đầu rồi.”
Ông vừa dứt lời, các thiên sư bắt đầu xướng “Kinh thái thượng động huyền linh bảo cứu khổ bạt tội diệu” và “Kinh nguyên thủy thiên tôn thuyết phong đô diệt tội”, đây là hai kinh siêu độ nổi tiếng của Đạo giáo, là linh âm diệu kinh mà pháp đàn thường niệm.
Ở một nơi khác.
Trần Dương lăn mấy vòng dưới đất, mặt đất nơi cậu lăn qua bị đâm thành vô số lỗ đen. Đột nhiên một cánh tay quỷ từ dưới đất vươn lên tóm lấy chân cậu, còn giật lấy pháp khí của cậu. Trần Dương không thể động đậy, cậu ngẩng đầu lên thì thấy núi thịt đang đến gần, mà tay quỷ còn lại đang bóp hàm cậu, muốn mở miệng cậu ra. Đầu người trên núi thịt hưng phấn cười sảng khoái, dường như chúng định cứ như vậy mà chui vào bụng Trần Dương.
“Thần binh lôi binh lập tức nghe lệnh!” Trương Cầu Đạo hô lớn, bùa Ngũ Lôi đốt cháy tóc dài của một cái đầu ngoài rìa núi thịt, khiến núi thịt nhất thời không thể tập trung chui vào miệng Trần Dương.
Mao Chân bỗng nắm tay Mao Tiểu Doanh hỏi hắn: “Có thể niệm chú Ngũ Lôi không, có mang chu sa không?”
Trong tình cảnh hỗn loạn, Mao Tiểu Doanh không rõ ý của hắn nhưng vẫn trả lời: “Biết niệm chú, không mang chu sa.”
Lúc này Mao Chân không để ý đến chu sa nữa, thấy kiếm gỗ đào trên tay Mao Tiểu Doanh, hắn giật sợi dây đỏ trên chuôi kiếm xuống, cột lên ngón tay giữa của Mao Tiểu Doanh, giơ thẳng làm pháp quyết rồi niệm: “Sắc!”
Sau đó Mao Chân cắn đầu ngón giữa của Mao Tiểu Doanh, dùng máu thay thế chu sa vẽ bùa lôi hỏa vào lòng bàn tay hắn: “Đông khởi thái sơn lôi, nam khởi hằng sơn lôi… Ngũ lôi tốc phát, cấp cấp như luật lệnh!” Mao Chân vẽ xong nói với Mao Tiểu Doanh: “Đây là chưởng tâm lôi, nhớ kỹ câu chú: Ngũ bách lôi thần chưởng trung tồn…” Hắn niệm thật nhanh câu thần chú: “Ta phụng lôi tổ cấp cấp như luật lệnh, sắc. Đi!”
Mao Tiểu Doanh xoay người chạy về phía núi thịt đầy đầu người đang nhe răng trợn mắt: “Ngũ bách lôi thần chưởng trung tồn…Cấp cấp như luật lệnh, sắc!” Trong chớp mắt, đầu người bị sấm sét đánh trúng, nháy mắt tan thành phấn vụn. Sau đó Mao Tiểu Doanh theo cách cũ, tấn công đầu người trên núi thịt đang bám lấy Trần Dương.
Nhưng hắn chỉ có thể duy trì trong thời gian rất ngắn, vì uy lực chưởng tâm lôi quá lớn, đương nhiên người mới học sẽ tiêu hao rất nhiều tinh lực. Lúc này Mao Tiểu Doanh không thể sử dụng chưởng tâm lôi nữa, cả người hắn như bị rút hết sức lực, không thể cử động nổi.
Tình hình của các thiên sư khác cũng giống vậy, Khâu Thịnh Mẫn mạnh mẽ thông linh quỷ, Thường Duyệt bên cạnh hiệp trợ. Miêu Miêu sai khiến cổ vương, Liễu Tông vì bảo vệ cô mà bị thương không nhẹ. Hồ Anh Nam và Thẩm Nhất Hồi dựa lưng vào nhau, kề vai chiến đấu. Khấu Tuyên Linh chặt đứt tay quỷ, kéo Trần Dương thoát khỏi đầu trên người núi thịt trước mặt, khiến hai người trở thành mục tiêu tấn công chủ yếu của nó.
Đòn tấn công của các thiên sư còn lại đối với núi thịt giống như châu chấu đá xe, nhưng cũng quấy nhiễu được nó. Vì vậy nó phải bỏ một phần tinh lực giải quyết các thiên sư trước, rất nhanh bọn họ bị lệ quỷ và ác linh dây dưa kéo xé, không rảnh để ý đến Trần Dương và Khấu Tuyên Linh.
Trong lúc chạy trốn, Trần Dương nhặt được kiếm đồng tiền, cậu biến nó thành roi rồi quấn bên hông, sau đó tháo pháp ấn của Phong Đô đại đế trên cổ xuống, kết hợp với tâm ấn, phát huy trấn áp ác quỷ. Thế nhưng cũng chỉ miễn cưỡng trấn áp được một nửa ác quỷ, còn lại một nửa, ví dụ như quỷ trai thì không cách nào trấn áp.
Quỷ trai cười ha hả: “Ngay cả Địa Tạng Bồ Tát mà tao còn không sợ, huống chi pháp ấn của Phong Đô đại đế? Nếu Phong Đô đại đế đứng trước mặt tao, có lẽ tao sẽ sợ hắn ba phần. Pháp ấn xoàng xĩnh cản trở hành động của tao, nhưng còn vạn quỷ có thể sai khiến!”
Nó vừa dứt lời, núi thịt trước mặt mọi người bỗng sụp đổ với tốc độ mà mắt thường có thể thấy rõ, vô số ác quỷ leo xuống khỏi núi thịt, phía sau chúng có một đoạn ruột nối với một viên thịt tròn tròn ở giữa. Nhìn tình cảnh này còn buồn nôn hơn núi thịt toàn đầu người ban nãy, Trần Dương biến sắc: “Nó đang khiêu chiến sức chịu đựng buồn nôn của chúng ta sao?”
Khấu Tuyên Linh nói: “Xem xem có thể giết viên cầu kia không.”
Trần Dương hô to: “Mao Tiểu Doanh, dùng chưởng tâm lôi đánh viên thịt kia đi.”
Mao Tiểu Doanh lập tức dùng chưởng tâm lôi đánh lên viên thịt tròn kia, nhưng chỉ có thể xé rách một khối thịt nhỏ, mà nó đang từ từ hồi phục như cũ. Mao Tiểu Doanh ngã nhào xuống đất, không nhúc nhích nổi nữa. Mao Chân vội kéo hắn chạy, Mao Tiểu Doanh yếu ớt cầu xin: “Bác, có thể cõng cháu không?”
Mao Chân từ chối: “Tao yếu lắm.”
Mao Tiểu Doanh không thể làm gì khác hơn đành lấy lùi làm tiến: “Vậy có thể đổi thành kéo nửa người trên, đừng kéo nửa người của cháu.”
“Được.” Mao Chân thầm nghĩ hắn thật sự là một ông bác hiền hòa.
Trần Dương chém giết ác quỷ đang bò tới, sau đó cậu ném kiếm đồng tiền vào viên thịt tròn, nhưng nó không hề hấn gì còn từ từ nuốt chửng kiếm đồng tiền. Trương Cầu Đạo thấy thế bèn thu Thất Tinh Kiếm đang định ném ra: “Không giết được nó.”
Sức chiến đấu của các thiên sư giảm xuống không ít, Miêu Miêu, Khâu Thịnh Mẫn và Mao Chân đều mệt lả, Thường Duyệt và Liễu Tông bảo vệ Miêu Miêu và Khâu Thịnh Mẫn. Hiện tại chỉ còn lại Trần Dương, Khấu Tuyên Linh, Trương Cầu Đạo, Hồ Anh Nam và Thẩm Nhất Hồi, nhưng họ cũng sắp cạn hết sức lực.
Mao Chân đứng sưởi ấm hai tay kiểu đông bắc, quay qua năm người hô to: “Mọi người kiên trì thêm chút nữa đi nào, theo kinh nghiệm của tôi, các thiên sư bên ngoài đã chuẩn bị đầy đủ cả rồi. Tường quang của Thập Phương Thiên Tôn Cứu Khổ sắp đến rồi, tin tôi đi.”
kiểu như vầy
Khấu Tuyên Linh hít sâu một hơi: “Liễu Tông, cậu có thể đánh Mao Chân không?”
Liễu Tông so sánh sức chiến đấu hai bên, xin lỗi nói: “Tôi sẽ bị giết ngược lại đó”
Khấu Tuyên Linh chửi thầm vài tiếng, Mao Chân cười híp mắt nhìn họ, toàn thân sạch sẽ không dính nửa hạt bụi, so với bọn họ chật vật nhếch nhác thì đúng là hai thế giới hoàn toàn khác nhau.
Mao Chân nói với mấy tiểu bối mệt lả phía sau: “Khảo nghiệm, đây là khảo nghiệm của các cậu. Ôi chao, đừng nằm. Ngồi xuống, ngồi xếp bằng hết đi, vẫn đang chờ các cậu xướng “Thái thượng động huyền linh bảo cứu khổ bạt tội diệu kinh” và “Nguyên thủy thiên tôn thuyết phong đô diệt tội kinh” đó.”
Miêu Miêu kéo ống tay áo Mao Tiểu Doanh: “Tính tình bác anh vốn như vậy hay là bị áp bức lâu ngày, đột nhiên bộc lộ tính tình?”
“Cha tôi nói, tính tình bác cả phóng đãng, không chịu gò bó.” Nói ngắn gọn, đặc biệt thiếu đòn.
Trần Dương thở mạnh một hơi, nói với Khấu Tuyên Linh và Trương Cầu Đạo: “Bảo vệ tôi, tôi dùng pháp ấn của Phong Đô đại đế lần nữa.” Hai người lập tức bảo vệ Trần Dương, cậu nhanh chóng kết ấn, phát huy pháp ấn của Phong Đô đại đế, kim quang tỏa ra bốn phương tám hướng, tầng tầng lan tỏa như sóng nước.
Rất nhiều quỷ hồn bị trấn áp lần nữa, nhưng lần này Trần Dương cũng kiệt sức, té xuống đất thở dốc.
Quỷ trai cười to: “Chúng mày không giết được tao, mà chuyện tao giết chúng mày chỉ là vấn đề thời gian mà thôi.”
Đúng như lời quỷ trai nói, nếu như không có tường quang của Thập Phương Thiên Tôn Cứu Khổ tinh lọc oán khí. Lúc tường quang đâm thủng bóng tối, tinh lọc mưa dầm không dứt, mọi người đang mệt lả bỗng khôi phục chút sức lực, quỷ hồn thì rên rỉ đau đớn, quỷ trai sợ hãi gào lên. Viên thịt tròn sợ đến lạnh run, hình như muốn tìm chỗ trốn.
“Nhĩ thì, cứu khổ thiên tôn…Cứu nhất thiết tội, độ nhất thiết ách… Giai thừa đại đạo lực, dĩ phục tru ma tinh.”
Trần Dương quay đầu lại, trông thấy thiếu niên thiên sư Mao Chân đã thu vẻ cà lơ phất phơ thiếu đòn, hắn đang ngồi xếp bằng kết pháp quyết, giọng nói thiếu niên trong trẻo rành mạch xướng tụng linh âm. Linh âm êm tai, gột rửa tội ác, tinh lọc oán khí.
Mấy người còn lại cũng ngồi xếp bằng sau lưng Mao Chân, xướng tụng linh âm siêu độ. Trần Dương dời tầm mắt, cũng ngồi xếp bằng bắt đầu niệm: “Hoàn tương thượng thiên khí, dĩ chế cửu thiên hồn. Cứu khổ chư diệu thần, thiện kiến cứu khổ thì.”
Tất cả đồng thanh tụng: “… Quy mệnh Thái thượng tôn, có thể tiêu tất cả tội.”
Như một khe suối trong vắt, nước chảy róc rách, tiếng nước vui tai. Gột rửa tội ác thế gian, khiến người ta quay về bản chân.
Tường quang soi sáng khắp hóa thân của Uổng Mạng Thành, soi rõ vẻ mặt tiều tụy của mỗi thiên sư. Dù vết thương chồng chất, sức cùng lực kiệt, nhưng lòng cứu tế thế nhân vẫn hết sức chân thành tha thiết. Chân tâm đại nghĩa khiến tường quang Thập Phương Thiên Tôn Cứu Khổ mang kinh văn mà các thiên sư bên ngoài đang tụng vào trong âm trạch.
“Thập phương chư thiên tôn, kỳ sổ như sa trần, hóa hình thập phương giới, phổ tể độ thiên nhân…”
Linh âm thanh tịnh lanh lảnh, tường quang chiếu sáng khắp nơi, ác quỷ hóa giải oán khí có thể luân hồi. Quỷ trai trốn dưới viên thịt tròn, viên thịt bị tường quang chiếu rọi nứt ra, sau đó vỡ nát thành bụi phấn, chỉ còn lại một chút oán khí màu xám tro chìm vào lòng đất, đợi ngày sau thức tỉnh. Quỷ trai không còn chỗ trốn, vì làm nhiều việc ác mà bị giết chết.
Linh âm vang trong tai Trần Dương, cậu mở mắt ra, trong lòng bỗng hiểu được, rốt cuộc ngộ đạo. Ẩn ẩn chạm đến cánh cửa, cái gì gọi là Đạo? Cái gì là pháp? Đạo pháp tự nhiên, tự tại bản tâm. Cái gì gọi là thiên sư? Trước thì thủ núi sông, lùi thì an gia đình.
Tế thế cứu dân, giữ vững bản tâm, tức là đạo thiên sư!
_________________
Chương này có tên mấy vị thần, mấy câu chú gì đó, tui k rành nên chỉ edit theo những gì tui hiểu thôi, ai thấy sai sót thì chỉ dùm nhé.
Vậy là hoàn rồi, sắp tới là chuyện tình yêu tình báo của 2 cp phụ nha. Chuẩn bị tinh thần bị dồn bánh chó nào.
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Xông Vào Ngõ Âm Dương
Chương 119: Vô Lương Âm Trạch 11
Chương 119: Vô Lương Âm Trạch 11