*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Ngũ quan của Ngụy Kiệt vốn không tồi, nhưng vì quanh năm suốt tháng ngủ không ngon, cộng thêm suy nhược thần kinh khiến ngoại hình hắn trông có vẻ hung ác, ít khi cười nói và mệt mỏi. Lúc Ngụy Quang Minh gọi hắn xuống gặp nhóm Trần Dương, vì có mặt cha hắn nên thái độ của hắn tạm được. Thế nhưng khi Ngụy Quang Minh vừa đi, hắn lập tức lộ ra vẻ không chào đón.
Ngụy Kiệt cầm một xâu chìa khóa: "Đi thôi, tôi đưa mọi người đi xem bức tranh ở tầng 5." Nói xong hắn đi lên lầu, vừa đi vừa căn dặn: "Mấy người đừng sờ mó lung tung vào các món đồ sưu tầm ở tầng 5, chúng rất quý báu. Thiếu hoặc bị hư là không phục hồi được."
Trần Dương đi theo phía sau, nghe vậy bèn hỏi: "Hình như Ngụy tiểu tiên sinh không thích người ngoài tham quan phòng trưng bày?"
"Gọi tôi Ngụy Kiệt là được rồi. Bất kỳ ai cũng sẽ không thích mấy con chuột lòng tham không đáy mơ ước tài sản của mình, chỉ cần có người nhìn thấy các món sưu tầm, chỉ cần họ hiểu được giá trị của chúng thì dù sợ hãi, họ vẫn sẽ tham lam mơ ước."
Dường như Ngụy Kiệt đang nhớ lại gương mặt tham lam của những kẻ đó, vẻ mặt hắn đầy khinh thường và chán ghét. Hắn nói tiếp: "Tôi biết cha tôi mời mọi người đến giải quyết tên hung thủ giết chết gã bảo vệ, nhưng theo tôi, gã chết chưa hết tội. Ai bảo gã mơ ước các món đồ sưu tầm trong phòng trưng bày, còn muốn trộm các báu vật này!"
Trần Dương lên tiếng: "Hắn chết quỷ dị như vậy, rất có thể là tà linh quấy phá."
"Lời nói miệng mà thôi, ai biết thật giả. Ha ha, đương nhiên mọi người là thiên sư, đối tượng hoài nghi đầu tiên là ác linh hung thần, cũng là bình thường thôi. Có điều nếu thật sự là tà linh quấy phá, mấy ngày nay chúng tôi ra vào nhà trưng bày, sao không chết? Bức tranh được cất ở đây gần một tháng rồi, cũng không thấy chúng tôi gặp chuyện không may." Ngụy Kiệt cười nhạt, bước lên đến lầu 3.
Trần Dương liếc nhìn cánh cửa phòng trưng bày ở lầu 3, ổ khóa trên cửa rất lớn cũng là bình thường, nhưng sau cửa chính còn có cửa chống trộm và khóa điện tử, vì vậy dù nhìn xuyên qua cửa chính cũng không thấy được các món đồ sưu tầm bên trong. Cậu dời tầm mắt nói: "Tôi nghe nói anh thường hay bị ảo thanh."
"Do uống thuốc mà thôi. Thuốc điều trị suy nhược thần kinh thường có tác dụng phụ là ảo giác." Hắn dừng bước xoay người lại: "Tề Nhân nói cho mấy người biết phải không?" Không chờ câu trả lời, hắn đoán luôn đáp án: "Cô ta thích bày vẻ mẹ hiền trước mặt mọi người, còn nhỏ tuổi hơn tôi mà làm mẹ kế. Có phải cô ta bày vẻ mặt vô tội đáng thương, miêu tả tôi như một tên bệnh tâm thần sinh ra ảo giác? Tôi chỉ ngủ không ngon, không liên quan gì đến mấy chuyện ma quái này. Cô ta rêu rao khắp nơi không tin quỷ thần, thế mà hết lần này tới lần khác giả thần giả quỷ."
Ngụy Kiệt bước tiếp lên cầu thang: "Trong nhà có ông bố thần bí, hai đứa nhãi ranh còn giả thần giả quỷ mỗi ngày khiến người khác chú ý. Mấy người đừng tin mấy lời đồn thổi, ở lại đây cũng sẽ không tra được gì."
Khấu Tuyên Linh và Trần Dương liếc nhìn nhau, đặt câu hỏi: "Lúc chúng tôi nhận đơn hàng, Ngụy tiên sinh từng nói, gần một tháng qua, trong nhà xảy ra rất nhiều chuyện kỳ quái. Cụ thể là đồ vật đang treo đột nhiên vô duyên vô cớ rơi xuống hoặc là xuất hiện ở nơi khác, hoặc là thiết bị điện đã tắt đột nhiên hoạt động. Nhất là người bảo vệ vừa chết, hắn chết quỷ dị như vậy, lẽ nào anh không hoài nghi chút nào sao?"
"Đương nhiên tôi có nghi ngờ, nhưng tôi không nghi quỷ ma, tôi nghi có người bụng dạ khó lường. Tề Nhân quản lý các thiết bị điện trong nhà, có phải do chính cô ta không tắt hay không, ai mà biết được. Còn về đồ đạc rơi xuống hoặc xuất hiện ở nơi khác thì càng dễ nói, Ngụy Chi Chi không hề có giáo dục, chắc chắn là nó giở trò quỷ."
Mao Tiểu Lỵ cau mày: "Chi Chi là con nít chưa đến năm tuổi, dù giở trò thì bé cũng không có tinh lực bày trò mỗi ngày." Cô không thích Ngụy Kiệt vì mâu thuẫn cá nhân mà phán đoán mẹ con Tề Nhân, đặc biệt là đổ mấy chuyện quỷ quái lên đầu con nít năm tuổi, không chút do dự tạt nước bẩn.
Ngụy Kiệt ngoái đầu nhìn Mao Tiểu Lỵ, ánh mắt cổ quái kèm theo nụ cười khó hiểu, nụ cười này nhanh chóng tan biến: "Ngụy Chi Chi có người mẹ như vậy, không ai thông minh xảo trá bằng nó."
Mọi người đi đến tầng 5, Ngụy Kiệt dừng trước cửa, cầm xâu chìa khóa mở cửa, sau đó lại dùng dấu vân tay và gương mặt mở cửa điện tử, đồng thời đắc ý nói: "Trong nhà chỉ có ông già và tôi là có thể sử dùng dấu vân tay và nét mặt mở cửa phòng trưng bày ở lầu 5, những người khác chỉ có thể mở cửa phòng ở lầu 3 và 4. Còn cô ả Tề Nhân kia, thậm chí ngay cả tư cách bước lên lầu 3 cũng không có. Cô ta hao tâm tổn trí như vậy, ai ngờ trong lòng ông già, cô ta chả là cái thá gì."
Nghe hắn cứ hai ba câu là lại hạ thấp Tề Nhân, xem ra từng có quan hệ. Trần Dương nhỏ giọng nói với mấy người sau lưng: "Mọi người đoán xem... có quan hệ gì?"
"Ngoại tình."
"Bị đội nón xanh."
"Người yêu cũ thành mẹ kế."
"Tưởng con trai con gái, ai ngờ là em trai em gái."
Mọi người trả lời gần như giống nhau, Trần Dương ăn ý vỗ tay với họ.
Đoàn người đi vào một hành lang dài 3m, bên trong còn có một cánh cửa. Ngụy Kiệt mở cửa tiến vào, mọi người cũng theo sau. Bên trong tối đen, "cách" một tiếng, ngọn đèn sáng lên. Mao Tiểu Lỵ đột ngột thấy vật trước mắt, cô hoảng sợ lùi ra sau một bước, nhịn không được chửi thề: "Dm!"
Vẻ mặt Trần Dương cũng rất khó coi, thảo nào Mao Tiểu Lỵ chửi tục, dù là ai vừa ngước mắt bỗng đối diện với một xác nữ hóa sáp cũng sẽ bùng nổ. Trước mặt họ là một cái hòm thủy tinh dài 2m, cao 1m, bên trong là một nữ thi hóa sáp (xác xà phòng). Bên ngoài hòm thủy tinh có dán nhãn, ghi rõ nơi phát hiện xác chết và giá trị của nó.
Xác xà phòng cũng là một loại xác ướp, độ bảo tồn thi thể vô cùng hoàn hảo. Loại xác ướp này được hình thành cần hoàn cảnh đặc biệt, thổ nhưỡng, độ ẩm, độ ấm phải thích hợp, thi thể phân giải mỡ và nước kết hợp hình thành xác không rữa. Xác không rữa loại bỏ hết hàm lượng nước trong cơ thể, khiến vi khuẩn phân hủy xác thối không thể tồn tại, vì vậy bảo tồn thi thể hoàn mỹ. Có điều thi thể xà phòng hình thành cần sáp mỡ bao trùm toàn bộ cơ thể, vì vậy cần nhiều mỡ, nói cách khác, thi thể phải mập mới được.
Thi thể trước mặt bị đào ra trong huyệt mộ nào đó, có niên đại 300 năm. Xác xà phòng nổi tiếng thế giới ai cũng biết đang được trưng bày trong một bảo tàng ở Mỹ, căn cứ kết quả nghiên cứu thì nó chỉ mới 200 năm.
The Soap Lady appears here as she did when she was delivered to the Mütter Museum in 1874.
*Dưới một số điều kiện nhất định (nhiệt độ mát mẻ, đất ẩm) thì xác chết có thể trải qua một quá trình gọi là xà phòng hóa, theo đó trên xác hình thành một chất sáp gọi là sáp mỡ (do các hóa chất trong đất phản ứng với protein và chất béo trong xác mà tạo thành). Sáp mỡ khiến quá trình phân hủy chậm lại do nó ngăn chặn vi khuẩn gây thối rữa.
"Soap Lady" là một trong những xác ướp mới được tìm thấy cuối thế kỷ 19 ở Philadelphia. Xác ướp này tình cờ được khai quật trong một dự án xây dựng vào năm 1875. Trong quan tài chứa xác ướp ấy, họ đã phát hiện ra một điều bí ẩn thú vị, đó là một xác ướp có cơ thể béo đã được chuyển hóa thành một loại như xà phòng, giống chất sáp. Sau đó, giới chuyên khoa đã đặt cho nó cái tên "Soap Lady". "Soap Lady" đã nằm trong tủ kính của Bảo tàng Mutter được hơn một thế kỷ.
Ngụy Kiệt vui vẻ rạo rực nói: "Xác xà phòng này là bảo vật trấn nhà của chúng tôi, tình cờ có được. Mười năm trước, ông già đi công tác đến một vùng núi xa xôi, không ngờ thôn dân đào được xác xà phòng này. Bọn họ không hiểu rõ, muốn thiêu hủy xác chết, may là ông già ra tay đúng lúc, bỏ tiền mua lại rồi chở về, đặt ở tầng 5. Mỗi lần nhà trưng bày mở triển lãm, ai cũng muốn chiêm ngưỡng xác xà phòng này."
Xác xà phòng này bị sáp bao phủ cả người, nằm ngửa trong hòm thủy tinh. Miệng há to, gương mặt nhăn nhó thống khổ, dường như trước khi chết đã phải chịu cực hình. Xác chết được trưng bày trong hòm thủy tinh ở nhà trưng bày, dưới ánh đèn âm u tịch mịch càng khiến bầu không khí thêm quỷ dị và đáng sợ. Thế nhưng ánh mắt của Ngụy Kiệt lại đầy thưởng thức và yêu thích không thôi, thốt lên câu nào cũng đều là tán thưởng, trông càng thêm quỷ dị.
Trương Cầu Đạo đến gần một vách tường, trên đó reo đầy da mặt người. Hắn đứng yên lặng một lúc lâu rồi cất tiếng hỏi: "Mấy cái này đều là thật à?"
Ngụy Kiệt trả lời: "Đương nhiên là thật, đây là da người, có lịch sử trên trăm năm rồi. Tôi dám tuyên bố không có nhà sưu tầm nào có bộ sưu tầm hoàn chỉnh như chúng tôi, mấy da mặt này có đủ cả nam phụ lão ấu, vùng miền nào cũng có. Chúng cực kỳ có giá trị nghiên cứu, đương nhiên nếu cậu không muốn nghiên cứu, phí của trời dùng làm mặt nạ da người cũng được. Chúng có thể giúp cậu biến thành người khác, không cần phẫu thuật thẩm mỹ." Ngụy Kiệt đi đến vách tường, ngắm nhìn mấy miếng da người đầy say mê: "Ở đây có mười tấm da mặt, đều là mặt của mỹ nhân phong tình vạn chủng."
Mao Tiểu Lỵ vuốt vuốt cánh tay, sởn cả tóc gáy. Cô cau mày hỏi: "Tôi muốn biết, nhà trưng bày Ngụy thị mới thành lập mười lăm năm, mấy người có được mấy tấm da người trên trăm năm từ đâu?"
Ngụy Kiệt cười nói: "Đúng là nhà trưng bày mới thành lập mười lăm năm, nhưng Ngụy gia sưu tầm đồ vật đã hơn trăm năm. Có lẽ là do di truyền, cũng có thể là do từ nhỏ được hun đúc, chúng tôi đều thích sưu tầm mấy thứ kỳ quái. Đương nhiên dưới cái nhìn của người ngoài thì chúng rất đáng sợ, còn nghĩ chúng tôi biến thái. Nhưng đối với chúng tôi, đây chỉ là sở thích không giống người thường mà thôi, mọi người chỉ thấy kinh khủng còn chúng tôi lại biết thưởng thức, biết chúng nó đẹp đến nhường nào."
Mao Tiểu Lỵ nói nhỏ: "Mấy người thưởng thức vẻ đẹp khó nhận ra của chúng, vậy chúng có đồng ý không?" Dù là thi thể hay một miếng da người, chúng có vui vẻ và đồng ý bị trưng bày triển lãm, khiến những người có khẩu vị nặng được thỏa mãn nội tâm tìm kiếm cái lạ không? Nói dễ nghe là khai thác ưu điểm của chúng, thưởng thức vẻ đẹp của chúng, nhưng nói khó nghe, bản chất vẫn là thỏa mãn sở thích tìm kiếm cái lạ mà thôi.
"Cô nói gì?"
Mao Tiểu Lỵ hờ hững trả lời: "Không có gì."
Có lẽ vì vẻ mặt lạnh nhạt và không hứng thú của mọi người ở đây, Ngụy Kiệt không khoe khoang đắc ý nữa, hắn dẫn bọn họ đi qua: "Tôi dẫn mọi người đến chỗ bức tranh kia."
Nơi này sưu tầm rất nhiều thứ kỳ quái, bao gồm thi thể, xương người, còn có các món máu tanh tàn bạo như trống da người, thangka da người và bát bằng xương sọ. Qua góc bên kia thì trưng bày các vật sưu tầm, không còn tiêu bản người nữa. Lúc Mao Tiểu Lỵ đi ngang qua xác xà phòng, không hiểu sao cô bỗng cảm thấy sợ hãi, cô quay đầu nhìn sang, dò xét một lượt nhưng không phát hiện có gì không đúng.
Trong phòng yên tĩnh, lúc không ai nói chuyện, ngay cả tiếng bước chân cũng không có, hoàn toàn tĩnh mịch. Sàn nhà được trải thảm lông, theo Ngụy Kiệt nói thì là do sợ quấy nhiễu thứ gì đó trong nhà. Vừa nãy Mao Tiểu Lỵ trào phúng hắn không tin quỷ thần, sao lại sợ quấy nhiễu thứ đó. Ngụy Kiệt trả lời, trong lòng hắn, mấy thứ đó đều còn sống, vô cùng hấp dẫn. Câu trả lời này khiến Mao Tiểu Lỵ sợ hãi.
Cô chậm rãi xoay người, thầm nghĩ có khả năng là do ảnh hưởng tâm lý, cô lắc đầu vội đuổi theo Trần Dương. Vì thế cô không chú ý thấy, khi cô xoay người, cái đầu của xác xà phòng trong hòm thủy tinh bỗng "rắc" một tiếng, nó xoay qua nhìn về bên trái, chính là hướng đoàn người vừa đi. Mà mấy miếng da người trên tường cũng như sống lại, nhìn chằm chằm theo bóng lưng đoàn người.
Vòng qua bức tường là đến dãy trưng bày phía đông, chính giữa treo bức tranh kỳ dị đó. Bức tranh tên "Quái Đản", được đồn là do một tên tội phạm giết người đã bị bắn chết dùng hỗn hợp máu của hắn và thuốc màu vẽ ra. Nhân vật trong bức tranh rất giống quỷ, hàm răng sắc nhọn, cao thấp không đều, mở to cái miệng lớn dính máu như vừa ăn thịt người xong. Hai mắt giống như răng cưa và cái lỗ tai lớn của ma quỷ, đầu trọc lóc, tướng mạo quái đản đáng sợ.
Chỉ đứng trước mặt bức tranh, cách lớp kính thủy tinh cũng có thể cảm nhận được mùi máu tanh đập vào mặt. Một vật bất thường hung tà như vậy mà Ngụy gia cũng dám sưu tầm! Có điều nghĩ đến xác xà phòng cùng những miếng da người, cũng không có gì kỳ quái.
Ngụy Kiệt hỏi: "Sao vậy? Nhìn ra manh mối gì à?"
Trần Dương duỗi ngón tay chỉ qua lớp kính thủy tinh: "Giọt máu này dính lên từ lúc nào?"
"Máu gì?" Ngụy Kiệt tiến đến gần xem, cách lớp kính thủy tinh, hắn trông thấy cái miệng trên bức tranh dính một giọt máu. Hắn hơi sửng sốt rồi nói: "Có lẽ là máu của họa sĩ. Bức tranh này là hắn dùng máu trộn với màu vẽ, có máu thật cũng là bình thường."
Hắn càng nói càng nhỏ, ánh mắt hơi lóe lên. Từ lúc bức tranh được chuyển vào phòng trưng bày, gần như cách hai ba ngày là hắn lại đến ngắm nhìn, hắn đã sớm khắc sâu bức tranh vào lòng, nhưng trước kia chưa từng thấy giọt máu này. Hắn cẩn thận nhìn kỹ bức tranh lần nữa, hoảng hốt cảm thấy hình như cái miệng đã há to hơn, nụ cười trong tranh càng thêm dữ tợn. Ngay cả vết máu đen trên môi cũng đỏ thêm một chút, phảng phất một giây sau sẽ há miệng cắn đầu hắn, gặm cắn cả người hắn từng chút một.
Ngụy Kiệt lắc lắc đầu, lùi ra sau vài bước: "Có thể tôi uống thuốc quá nhiều, sinh ra ảo giác. Tuyệt đối không phải ma quái, đây chỉ là một bức tranh bình thường mà thôi." Thái độ Ngụy Kiệt vô cùng chắc chắn, cũng tự thuyết phục bản thân: "Giọt máu này đã có từ trước, không có gì lạ."
Trần Dương hỏi: "Thật à? Tôi lại thấy giống như vừa dính vào."
"Cậu ảo giác như vậy thôi." Ngụy Kiệt bỗng lạnh mặt, giọng nói gay gắt: "Mấy người không thể vì họa sĩ là một tên tội phạm giết người liên hoàn mà nhận định bức tranh sẽ giết người! Trong mắt các người, chỉ cần là đồ vật mà người chết từng sử dụng thì sẽ bất thường và hung tà. Nhà của người đã chết là nhà ma, đường lớn thường xảy ra tai nạn, lẽ nào vì vậy mà mấy người không đi trên con đường đó?"
Trần Dương vẫn ôn hòa như cũ: "Đừng quá kích động, bình tĩnh nào." Cậu đột nhiên ngước lên nhìn thẳng vào mắt Ngụy Kiệt, hắn lập tức bình tĩnh lại, nhưng vì sự thất thố vừa rồi mà hối hận không thôi.
"Xin lỗi, gần đây tôi có chút chuyện phiền lòng, tâm trạng không ổn định." Ngụy Kiệt tránh ra một bên, muốn bản thân bình tĩnh một chút. Lúc hắn đang dựa vào tường, bỗng hắn nghe có tiếng nói: "Dựa sang bên trái."
Hắn vô thức nhích sang trái, ngay giây sau đó, một tiếng động rất nhỏ vang lên. Hắn vội quay đầu lại, trông thấy giá nến treo tường bị rơi xuống, cắm thẳng xuống nền nhà.
Nếu như không có người nhắc nhở thì giá nến sắc nhọn đã cắm vào đầu hắn. Ngụy Kiệt nhìn chằm chằm giá nến dưới đất, cảm giác hoảng sợ lan từ ngực lên đến cổ họng, nghẹn ngay cổ họng khiến hắn không hít thở nổi. Hắn hoảng hốt nhớ lại, tình huống này đã xảy ra nhiều lần trong vòng một tháng nay, ngay cả vợ chồng em gái hắn cũng không chịu nổi tình cảnh ngàn cân treo sợi tóc mà dọn ra ngoài ở.
Ngụy Kiệt sờ sờ túi áo, lấy thuốc an thần uống rồi hít sâu một hơi, từ từ đè xuống cảm giác sợ hãi khủng khiếp trong lòng. Sau đó hắn nhìn về phía người vừa nhắc hắn, đó là một thanh niên rất đẹp trai. Trong nhóm người, đối phương như không có cảm giác tồn tại, nhưng có vẻ quan hệ của hắn và một thanh niên trẻ rất tốt. Sau khi nhắc nhở Ngụy Kiệt, hắn quay lưng thì thầm gì đó với thanh niên kia.
Ngụy Kiệt vuốt ve lọ thuốc, suy nghĩ trong chốc lát rồi đến gần Lục Tu Chi làm quen. Trần Dương và Khấu Tuyên Linh nhìn nhau, âm thầm ra hiệu "giao cho anh" với Lục Tu Chi, rồi nhỏ giọng bảo Trương Cầu Đạo và Mao Tiểu Lỵ đến một góc bàn bạc.
Trần Dương nói: "Tinh thần Ngụy Kiệt không bình thường, thường xuyên hoảng hốt. Dường như hắn đã trải qua tình huống như vừa rồi rất nhiều lần, thế nên dù hoảng sợ nhưng nhanh chóng trấn định. Hắn cho rằng tất cả những chuyện quái dị đều do con người gây ra, nhận định là Tề Nhân. Những món đồ ở tầng này có âm khí nặng hơn các món đồ ở tầng khác, thi thể, da người, thangka đều có oan hồn quấn lên. Nhưng đáng sợ nhất là bức tranh kia, tội phạm giết người liên hoàn bị bắn chết có khả năng dùng máu của hắn và bức họa làm vật dẫn, hắn ẩn trong bức tranh, trốn sự đuổi bắt của quỷ sai. Tiểu Lỵ, em thử xem có thể điều tra được chủ nhân trước của bức tranh không."
"Vâng."
"Cầu Đạo, em chú ý Ngụy Chi Chi."
"Mặc kệ Tề Nhân sao?"
Trần Dương lắc đầu: "Không cần để ý đến Tề Nhân. Tâm tư và tính toán của cô ta, gồm cả quan hệ với Ngụy Kiệt không liên quan gì đến chúng ta. Chúng ta không xen vào mâu thuẫn của người nhà họ Ngụy."
Mục đích của họ là bắt tà linh tác quái trong nhà trưng bày, không phải giải quyết mâu thuẫn của người nhà họ Ngụy.
"Vâng."
Sau khi phân công công việc xong, Trần Dương lại nhìn bức tranh, càng nhìn càng thấy bức tranh quá hung tà. Chẳng qua hiện tại cậu biết rõ bức tranh có vấn đề nhưng lại không thể dứt khoát dùng bạo lực để giải quyết, Ngụy gia hy vọng cậu có thể thu phục tà linh mà không làm hỏng bức tranh. Đối mặt với tình huống này, chỉ có thể chờ tà linh trong tranh tự đi ra mới có thể giải quyết triệt để.
Trần Dương vừa nghĩ, vừa lơ đãng nhìn thoáng qua quầy thủy tinh triển lãm cạnh bức tranh, bên trong trưng bày một cuộn da dê. Trên miếng da dê là chữ viết màu đỏ, nhìn kỹ thì thấy là tiếng Nhật. Nhãn dán trên quầy thủy tinh có ghi "Địa ngục Phú Dã" và dòng giới thiệu đơn giản: Bài thơ đáng sợ, nếu đọc từ đầu đến cuối sẽ bị Phú Dã đưa vào địa ngục.
Trần Dương không biết tiếng Nhật, dù muốn cũng không đọc được. Ngụy Kiệt và Lục Tu Chi đi tới, trông thấy cuộn da dê, hắn lên tiếng: "Bài thơ kinh khủng chỉ là lời đồn gạt người mà thôi. Đọc từ đầu đến cuối cũng sẽ không bị kéo vào địa ngục, chẳng có chuyện gì xảy ra."
Cậu nghe vậy ngẩng đầu hỏi: "Anh từng đọc rồi à?"
"Đương nhiên. Tôi biết tiếng Nhật." Nói xong Ngụy Kiệt đọc lại lần nữa, sau đó hắn nói tiếp: "Nhìn xem, chẳng có chuyện gì xảy ra. Giá trị sưu tầm của nó nằm ở miếng da người này, nghe nói là da lưng của một thiếu niên nên Phú Dã. Câu chuyện kinh khủng đằng sau bài thơ này là, Phú Dã bị cha hắn hành hạ đến chết, phần lưng bị lột da chế thành cuộn da người. Chuyện này có thể là sự thật, nhưng phần nguyền rủa thì không đúng."
"Anh nghĩ mấy tình huống mất mạng anh gặp chỉ là ngoài ý muốn sao? Anh luôn run rẩy hoảng sợ, không thấy giống như đang ở trong địa ngục sao?" Đột nhiên một giọng nói vang lên, mọi người xoay người nhìn, thì ra là Ngụy Chi Chi.
Ngụy Chi Chi ôm chú hề nhồi bông, mặt không thay đổi nhìn chằm chằm cuộn da trong tủ kính. Ngụy Kiệt nghe vậy tức giận đến nỗi cơ mặt giật giật, hắn rống lên: "Ngụy Chi Chi, mày suốt ngày nói nhảm, gây rối đủ chưa hả?! Ai dạy mày nói mấy câu này? Là Tề Nhân đúng không? Là cô ta đúng không?"
Ngụy Chi Chi cười một tràng rồi hướng Ngụy Kiệt lè lưỡi: "Lêu lêu lêu."
Ngụy Kiệt tức giận muốn đánh Ngụy Chi Chi, cô bé như làn khói chạy ra ngoài. Hắn cực kỳ tức giận đuổi theo, sau khi hắn chạy ra khỏi phòng trưng bày, Ngụy Chi Chi từ góc phòng chạy ra, cười nhạo Ngụy Kiệt ngu ngốc. Cô bé chạy đến trước mặt Trần Dương, nghiêm túc nói: "Tuy anh gạt em người lớn không thể chơi trốn tìm nhưng em vẫn thích anh."
Cậu ngồi xổm xuống, đối mặt với cô bé: "Sao em lại thích anh?"
"Ồ? Anh không hỏi ai bảo em nói vậy sao? Bọn họ nghe em nói mấy câu kỳ quái đều gặn hỏi." Ngụy Chi Chi nghiêng đầu nghi hoặc, dáng vẻ vừa ngây thơ vừa hồn nhiên, chẳng qua nói chuyện lại có vẻ lạnh nhạt: "Dù họ có hỏi thì em cũng không nói."
"Anh hỏi cũng không nói sao?"
Ngụy Chi Chi lộ vẻ mặt đau khổ: "Hay là em hỏi bọn họ?"
"Không cần." Trần Dương nghe những lời này thì đã biết thứ gì dạy Chi Chi nói mấy câu tà quỷ đó, cậu vỗ vỗ lên đầu bé, mỉm cười nói: "Chi Chi thật ngoan, cũng rất giỏi."
Ngụy Chi Chi trợn to hai mắt, đột nhiên xoay người chạy ra ngoài, vừa khéo đụng phải Ngụy Kiệt vừa quay lại, hắn nắm lấy cô bé không cho chạy. Ngụy Chi Chi giãy dụa gào khóc, nhưng Ngụy Kiệt quyết tâm dạy cô bé một bài học, hắn nắm lấy cánh tay Ngụy Chi Chi, mời nhóm Trần Dương rời khỏi phòng trưng bày, hắn muốn khóa cửa.
Trần Dương đi qua ôm lấy Ngụy Chi Chi, ánh mắt bình tĩnh mà lại có sức cưỡng ép, khiến Ngụy Kiệt không tự giác buông tay ra.
"Chi Chi mới năm tuổi, khó trách khỏi ham chơi. Ngụy tiểu tiên sinh là người lớn, đừng lấy ân oán giữa người lớn mà giận chó đánh mèo lên người con trẻ."
Ngụy Chi Chi ôm Trần Dương, nhỏ giọng nói: "Đau quá." Cánh tay bé bị nắm chặt xanh tím cả lên.
Ngụy Kiệt lên tiếng: "Mấy người bị nó lừa rồi, nó giống hệt mẹ nó biết lừa người." Cô bé sợ hãi ôm chặt Trần Dương, vùi mặt vào cổ cậu im lặng không lên tiếng. Ngụy Kiệt nói tiếp: "Tao quản không được mày, tao sẽ bảo lão già dạy bảo mày."
Nói xong hắn đi xuống lầu, vội vã mách Ngụy Quang Minh. Trần Dương ôn hòa an ủi: "Không có việc gì, đừng sợ."
Ngụy Chi Chi nhỏ giọng nói: "Em không cố ý, em đang nhắc nhở hắn."
"Anh biết."
Giọng nói của Ngụy Chi Chi nhỏ đến nỗi chỉ mình cô bé nghe được: "Đang nhắc nhở thật mà, đáng tiếc hắn không nghe..."
Nhóm người Trần Dương xuống đến lầu 1 thì phát hiện dưới lầu rất hỗn loạn, tiếng tức giận mắng chửi và tiếng kêu rên ồn ào lộn xộn, còn có cả thấy tiếng Ngụy Quang Minh trách Tề Nhân: "Ai cho cô gọi xe cứu thương? Gọi điện thoại cho bác sĩ tư nhân đến đây, nhanh lên!!"
Tề Nhân vâng dạ cúp điện thoại đang gọi cấp cứu, chuyển sang gọi cho bác sĩ tư nhân. Ngụy Quang Minh thấy nhóm Trần Dương xuống, nhìn thấy Ngụy Chi Chi, ánh mắt ông hơi phức tạp nhưng nhanh chóng khôi phục bình thường, vừa nói chuyện với họ vừa đi vào phòng khách.
Trần Dương hỏi: "Ngụy tiên sinh, xảy ra chuyện gì vậy?"
"Không có gì, A Kiệt không cẩn thận té lầu, vết thương nhẹ thôi." Ngụy Quang Minh hời hợt nói, nhưng tình hình thực tế nghiêm trọng hơn hai câu nói của ông ta rất nhiều.
Sau đó nhóm Trần Dương biết được, lúc Ngụy Kiệt đi xuống lầu 3 thì trượt chân té, hắn theo bản năng tóm lấy món đồ trang trí bên cạnh, món đồ cũng lăn xuống. Lúc Ngụy Kiệt lăn xuống cầu thang, trùng hợp chân hắn đè lên món đồ kia, bị đâm xuyên chân.
______________________________
*Tomino (Phú Dã) là một truyền thuyết của Nhật Bản về một bài thơ giết bất cứ ai đọc nó thành tiếng. Trên thế giới này, có rất nhiều thứ chúng ta không nên nói to ra, và bài thơ Nhật "Tomino"s hell" là một trong số đó. Theo truyền thuyết, nếu bạn đọc thành tiếng bài thơ này, tai họa sẽ giáng xuống đầu bạn. Nhẹ nhất, bạn sẽ cảm thấy vô cùng mệt mỏi, hay tự làm bản thân bị thương. Nặng hơn, bạn sẽ chết. Trong đoạn video này, bạn có thể nghe thấy bài thơ Tomino được đọc bằng tiếng Nhật. Bạn sẽ nhận ra rằng người làm ra đoạn video này đã sử dụng phần mềm đánh vần. Chính họ cũng không dám đọc bài thơ này thành tiếng..
______________________________
Không biết có ai nghe thử chưa chứ tui thì k dám rồi đó =.=
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Xông Vào Ngõ Âm Dương
Chương 86: Địa ngục Phú Dã 4
Chương 86: Địa ngục Phú Dã 4