Đại Béo dẫn Trần Dương và Độ Sóc đi đến trước cửa một ngôi biệt thự, anh chàng nhảy lên tường cao ngồi, nhìn xuống nói: "Nữ sinh đó ở bên trong." Nó vung đuôi chỉ vào một cửa sổ trên lầu ba: "Trong phòng đó."
Trần Dương dời tầm mắt: "Lén vào à?"
"Theo gia quan sát, biệt thự có trang bị hệ thống an ninh, nếu như chạm vào sẽ trực tiếp báo cảnh sát. Còn nữa, đi qua sân đến cửa chính cần dấu vân tay, nếu sai 3 lần sẽ tự động báo cảnh sát, còn lưu lại dấu tay lạ đó."
Trần Dương nghi hoặc: "Béo, sao mày biết rành quá vậy?"
"Gia vào rồi." Vì vậy mà bị xách cổ đến phòng bảo vệ, trở thành một con mèo ăn trộm đáng khinh, ảnh chụp còn treo bên ngoài phòng bảo vệ kìa. Nhớ lại chuyện này, Đại Béo vô cùng chua xót trong lòng. Tuy tấm hình là tìm người nhận mèo lạc, nhưng vẫn trở thành nỗi sỉ nhục của nó. Bỗng nhiên Đại Béo cảnh giác khom lưng: "Có người đến."
Nói xong nó nhảy xuống sân, bóng dáng nhanh chóng biến mất sau gốc cây to. Độ Sóc ôm vai Trần Dương, nghiêng người tránh chiếc xe chạy tới từ phía sau. Chiếc xe đến gần thì giảm tốc độ, cuối cùng dừng bên cạnh hai người. Cửa kính xe hạ xuống, một người đàn ông trung niên cảnh giác hỏi: "Hai người là ai? Đứng ở đây làm gì?"
Ông ta là tài xế, trong xe còn có một cặp vợ chồng. Rõ ràng cặp vợ chồng kia mới là chủ, tài xế chỉ nghe theo lệnh dò hỏi hai người thôi. Độ Sóc rũ mắt: "Đi ngang qua." Tài xế bị nghẹn họng, định mở miệng mắng thì chạm vào ánh mắt của Độ Sóc, ông ta lúng túng ngậm miệng. Một lúc sau, đôi vợ chồng kia bảo ông ta lái xe vào biệt thự.
Trần Dương đưa mắt nhìn theo chiếc xe, cổng sắt từ từ đóng lại. Cậu lại dời mắt lên cửa sổ ở lầu ba: "Nghe cô Lâm và thầy hiệu trưởng nói, bọn họ không có quan tâm đến bệnh tình của con gái. So với sự quan tâm của họ với công việc, dù chúng ta nói tình trạng con gái họ thì cũng bị coi là kẻ điên."
Độ Sóc hỏi: "Em muốn vào nhà còn căn nhắc nhiều như vậy à?"
Trần Dương không hiểu: "Hửm?"
"Khiến những người không liên quan ngủ say, che chắn thiết bị điện tử, giải quyết việc xong thì rời đi." Dưới ánh mắt ngơ ngác của Trần Dương, hắn bổ sung: "Em cân nhắc quá nhiều."
Sống ở dương gian hơn hai mươi năm, Trần Dương luôn là công dân tốt tuân thủ pháp luật, cậu bày tỏ cân nhắc nhiều như vậy mới là người bình thường, có điều lúc đặc biệt thì khác. Cách làm của Độ Sóc không tệ, dù sao mục đích của hai người chính là giải quyết Ma Mẫu đi theo lớp phó.
"Có thể cân nhắc."
Đúng lúc này, Trần Dương nghe thấy có người gọi cậu. Trần Dương quay đầu về hướng đó, trông thấy một chiếc xe đang chạy tới, cuối cùng dừng bên cạnh hai người, đại minh tinh Hà Thiên Na quay kính xe xuống chào hỏi: "Trần đại sư, sao anh lại ở đây?"
Cao Thiên Lượng cũng ở trong xe, trông thấy Trần Dương. hắn lập tức mở cửa bước xuống, sau đó đỡ Hà Thiên Na xuống rồi chào hỏi: "Trần tiên sư đến đây giải quyết đơn hàng à?"
Cậu từng nhận đơn hàng của Hà Thiên Na, trời xui đất khiến thúc đẩy nhân duyên của cô và Cao Thiên Lượng. Khi hai người kết hôn còn gửi thiệp mời cậu, lúc đó hắc khí trên người anh linh đã rút đi, phỏng chừng không lâu sau sẽ đầu thai thành con của hai người. Hôm nay gặp lại, nhìn cử chỉ thận trọng của Cao Thiên Lượng, có thể thấy được hẳn là Hà Thiên Na đang mang thai. Trần Dương cười hỏi: "Mấy tháng rồi?"
Cao Thiên Lượng ngốc ngốc cười tươi: "Ba tháng rồi. Đến lúc đó cậu phải đến uống rượu đầy tháng đó."
"Chắc chắn rồi."
"Hai người đến đây... Là nhận đơn hàng của Hà Trường Thọ à?" Cao Thiên Lượng hiếu kỳ hỏi. Hà Trường Thọ chính là cha của cô bạn lớp phó, nữ sinh tên là Hà An An.
Trần Dương trả lời: "Không phải là đơn hàng, Hà An An có chút chuyện. Hai người đến nhà họ Hà à?"
"Nhà có Hà có họ hàng với Thiên Na, chúng tôi đến có chút việc. Hay là tôi đưa hai người vào?"
Cậu cau mày nhìn bụng Hà Thiên Na: "Ba tháng chưa ổn định, dễ bị quỷ con cướp thế thân. Ma Mẫu nhìn thấy cô, phỏng chừng cũng sẽ xông tới cướp thai nhi, nếu đi vào thì đừng ở lâu." Cậu nói xong liền lấy bùa trấn tà và bùa bình an đưa cho Hà Thiên Na: "Cầm lấy."
Cô biết là bùa tốt liền cầm lấy. Cao Thiên Lượng khẩn trương nói: "Hà An An chọc phải thứ gì à? Hay là Na Na, em đừng đi vào, anh dẫn hai đại sư vào là được rồi. Còn chuyện của chúng ta thì hẹn ngày khác bàn bạc với nhà họ Hà là được." Hắn ngẩng đầu nhìn Trần Dương hỏi: "Đại sư, cậu thấy sao?"
"Đi vào cũng không sao. Phong thủy nhà họ Hà không tệ, anh không cần quá lo lắng. Chỉ cần không ở lại quá lâu là được."
Hà Thiên Na nhỏ giọng phàn nàn: "Xem anh khẩn trương chưa kìa, không có chuyện gì lớn đâu. Vào thôi, em cũng vào xem. Tiểu bảo bối của chúng ta không dễ bị bắt nạt như vậy đâu, huống chi còn có đại sư ở đây."
Độ Sóc liếc nhìn bụng của Hà Thiên Na: "Đừng chậm trễ nữa, đi vào rồi nói."
Cao Thiên Lượng nhấn chuông cửa, cánh cổng nhanh chóng mở ra, bốn người cùng đi vào. Hà Trường Thọ đi ra cửa chính nghênh đón Cao Thiên Lượng: "Tiểu Cao tổng, có chuyện gì mà phiền cậu tự mình đến nhà vậy? Chỉ cần một cú điện thoại là có thể giải quyết mà. Hai vị này là..."
Cao Thiên Lượng trả lời: "Bạn của tôi." Hà Trường Thọ nghe vậy cười cười, dẫn bốn người vào phòng khách. Bà Hà đi ra chào đón, nhìn thấy Trần Dương và Độ Sóc thì hơi sửng sốt. Sau đó thấy phong thái hơn người của họ và thái độ cung kính của Cao Thiên Lượng, bà liền biết thân phận hai người không đơn giản, lập tức tươi cười đon đả: "Mời mọi người ngồi, tôi bảo người mang trà lên."
Cao Thiên Lượng ngồi xuống hỏi: "An An đâu?"
Hà Trường Thọ xua tay: "Nó đang làm bài tập trong phòng. Tiểu Cao tổng muốn gặp An An à?"
"Bà xã tôi có mua chút quà cho An An, phải gặp cô bé thì mới tặng quà được chứ."
Lúc này Hà Trường Thọ mới nhìn Hà Thiên Na, ông ôn tồn cười nói không hề lúng túng: "Hiếm khi có được tấm lòng này." Ông quay qua nói với bà Hà: "Đi gọi An An xuống, khách đến nhà mà không xuống là thế nào?!"
Bà Hà cười cười với mọi người rồi đích thân lên lầu gọi con gái xuống, Trần Dương thu hồi tầm mắt: "Hà tiên sinh, bình thường ngài bề bộn nhiều việc lắm à?"
Hà Trường Thọ nói: "Sản nghiệp nhỏ thôi, không có người hỗ trợ lại không thể phân thân, chỉ có thể làm hết mọi chuyện nên rất bận rộn."
"Bận đến nỗi ngay cả con gái gặp nguy hiểm cũng không để ý đến?" Hà Trường Thọ đang tươi cười bỗng cứng đờ, vẻ mặt không hiểu ra sao. Trần Dương nhẹ giọng nói: "Chủ nhiệm lớp và thầy hiệu trưởng của Hà An An gọi điện thoại cho ông đến mấy lần, báo tình trạng của Hà An An không đúng, muốn ông để ý đến con gái hơn. Nhưng ông luôn nói bận rộn, ngay cả thời gian đến trường một lần cũng không có."
Hà Trường Thọ hỏi: "Cậu là?"
"Phụ huynh bạn học cùng lớp của Hà An An."
Hà Trường Thọ cười cười: "Mấy người muốn bao nhiêu?" Thấy Trần Dương không phản ứng, ông ta bổ sung: "Tính tình An An nhà tôi không tốt lắm nhưng cũng không chủ động trêu chọc người khác, chỉ sợ con cháu nhà cậu cũng có sai. Mà thôi quên đi, mấy người đã chủ động tìm đến cửa, vậy chắc chắn là An An nhà tôi đã ra tay trước. Không sao, tôi trả toàn bộ tiền thuốc men."
"Hà tiên sinh chỉ có một cô con gái à?"
"Đúng vậy."
"Vậy tại sao không cố quan tâm đến con gái thêm một chút?"
Hà Trường Thọ cau mày, định nói hắn bận rộn. Thế nhưng nghĩ lại, cảm thấy không liên quan gì đến Trần Dương bèn nói: "Ra giá đi."
"Bốn triệu."
Hà Trường Thọ tức đến bật cười: "Hiện tại tôi có hứng thú muốn biết con gái tôi đã làm trò gì, giết người hay phóng hỏa?"
"Bốn triệu mua cái mạng của con gái ông cũng không đắt lắm." Không đợi Hà Trường Thọ tức giận chửi mắng, Trần Dương đứng lên nhìn về phía cầu thang: "Bà Hà đi lâu vậy còn chưa xuống?" Cậu cúi đầu căn dặn Hà Thiên Na: "Ở đây đừng đi đâu. Anh Độ, phiền anh để ý bọn họ."
Đột nhiên trên lầu truyền đến tiếng bà Hà hét chói tai, ngăn chặn câu mắng chửi đã vọt đến miệng của Hà Trường Thọ, ngay cả Hà Thiên Na cũng hoảng sợ. Cao Thiên Lượng sốt ruột muốn đưa cô về, nhưng cô lớn gan hơn hắn: "Gấp cái gì? Trần đại sư chưa bảo em đi, chứng tỏ ngồi ở đây vẫn an toàn, huống chi còn có một vị thiên sư mà?"
Cao Thiên Lượng liếc nhìn Độ Sóc bên cạnh, chỉ cảm thấy hắn thật thần bí, lại nhớ Trần Dương căn dặn bèn an tâm, kiên trì ngồi xuống. Trần Dương nói tiếp: "Tôi lên lầu nhìn." Cậu vừa dứt lời liền bước nhanh lên lầu, Hà Trường Thọ cũng đi theo.
Ngoài tiếng hét thất thanh của bà Hà còn có con gái của ông ta, huống chi Trần Dương là người lạ, đương nhiên ông phải đi theo. Hiện tại ông nghi ngờ bọn họ đang giở trò quỷ, lén lén lút lút xuất hiện, thái độ không rõ ràng, vào nhà rồi bắt đầu giở trò. Hà Trường Thọ hoài nghi ông bị lừa, vì vậy ông vừa chạy lên lầu vừa nói: "Rốt cuộc các người là ai? Có tin tôi lập tức báo cảnh sát không?"
"Tùy ông."
Trần Dương chạy lên đến lầu ba thì dừng lại. Hà Trường Thọ vừa móc điện thoại định báo cảnh sát, va phải cậu suýt ngã xuống, cậu nắm lấy ông hỏi: "Hà An An ở phòng nào?"
Ông ngây người, chỉ vào một căn phòng: "Ở đó?"
Trần Dương buông ông ta ra đi về hướng căn phòng đó, vừa vào phòng liền nghe tiếng bước chân vội vã của Hà Trường Thọ sau lưng. Cậu vội quay người lại thì một cánh cửa sắt rơi xuống ngay trước mặt cậu, Hà Trường Thọ lùi ra sau vài bước, vẻ mặt dương dương tự đắc: "Mày không ra được đâu, phải có dấu vân tay của tao mới có thể mở được cánh cửa sắt này. Bây giờ tao lập tức báo cảnh sát, bắt hết đám điên tụi mày lại."
Trần Dương im lặng không lên tiếng, tầm mắt lướt qua ông ta nhìn cửa phòng đối diện, đó mới chính là phòng của Hà An An. Đại Béo nói biệt thự nhà họ Hà lắp đặt hệ thống an ninh khắp nơi, không ngờ trong nhà còn có bẫy. Chứng vọng tưởng bị hại của họ quá nghiêm trọng, người bình thường sẽ không lắp mấy thứ này trong nhà.
Hà Thiên Na dưới lầu hơi bất an, cô lo lắng dời tầm mắt, không nhìn lên lầu nữa mà nhỏ giọng nói bên tai Cao Thiên Lượng: "Cả nhà này có tật xấu, bọn họ lắp đặt đủ loại bẫy và hệ thống an ninh trong nhà để phòng trộm. Còn về Hà An An, tính đố kị rất mạnh. Em hơi lo."
Cao Thiên Lượng cầm tay vợ an ủi: "Không có việc gì đâu, cứ tin Trần đại sư."
Độ Sóc chắp tay đặt trên bụng, ngón trỏ tay trái có tiết tấu gõ lên mu bàn tay phải. Nghe thấy tiếng nam nữ hét thất thanh trên lầu, hắn hơi dừng lại. Cao Thiên Lượng hỏi hắn có muốn lên lầu xem sao không, Độ Sóc nói khẽ: "Không cần. Cho bọn họ một bài học."
Trên lầu, Hà Trường Thọ vốn đang dương dương tự đắc báo cảnh sát, ngay giây sau di động của ông bị đánh bay. Ông quay đầu nhìn, phát hiện là vợ ông, cánh tay phải của bà đầy máu, vẻ mặt hoảng sợ khiến ông giật mình.
Bà Hà nói: "Nhanh, mau chạy, An An điên rồi."
Hà Trường Thọ còn chưa kịp phản ứng thì thấy con gái đang bò trên cửa ra ngoài bằng tứ chi y hệt côn trùng. Mặt mày vặn vẹo, hai mắt kép như côn trùng, bụng phồng to như đang mang thai mười tháng. Trong miệng Hà An An đầy máu, còn đang nhai nuốt thứ gì đó, bỗng Hà An An quay đầu nhìn chằm chằm hai vợ chồng ông. Một loạt tiếng nhai nuốt vang lên, Hà An An bỗng vọt lên, nhảy về phía trước cực nhanh. Hai vợ chồng Hà Trường Thọ hét lên né tránh.
Hà An An nhảy lên bám vào cửa sắt, cánh cửa chấn động kịch liệt. Qua lớp cửa, cô đối diện với Trần Dương, gào thét vào mặt cậu. Trần Dương vẫn bình tĩnh, Hà An An không vào được.
"Mấy người còn không chạy? Hiện giờ Hà An An không nhận ra người thân, chỉ muốn máu thịt bổ sung dinh dưỡng. Chạy chậm một bước là mấy người sẽ bị ăn thịt."
Cậu vừa dứt lời, quả nhiên Hà An An quay đầu nhìn hai vợ chồng Hà Trường Thọ. Hai người sợ hãi chạy xuống lầu, Hà An An phát hiện ý đồ của họ, cô bò cực nhanh trên trần nhà rồi nhảy xuống chặn đầu họ ngay bậc cầu thang. Cô giống như con nhện vậy, lúc nhảy xuống, tứ chi vặn ngược ra sau lưng trông cực kỳ đáng sợ. Hai vợ chồng Hà Trường Thọ hoảng sợ dừng bước, không dám thở mạnh mà từ từ lùi ra sau.
Hai mắt kép của Hà An An lộc cộc chuyển động, cuối cùng dừng trên người hai vợ chồng Hà Trường Thọ. Cổ họng cô phát ra tiếng gầm gừ buồn bực, đột nhiên cô rít lên một tiếng chói tiếng khiến mấy cái bóng đèn trên đầu vỡ tan. Hai vợ chồng Hà Trường Thọ cũng kiềm nén không được hét lên. Đèn tắt khiến hành lang mờ tối, Hà An An nhào đến cắn ngón tay bà Hà.
Bà hét lên thảm thiết, ngón tay bị cắn đứt một đoạn. Hà An An nhanh chóng nhai nuốt đốt tay, sau đó nở nụ cười quỷ quyệt. Hà Trường Thọ đỡ bà Hà đang gào khóc, thừa dịp con gái đang nhai nuốt vội vã bỏ chạy. Cặp mắt kép của cô nhìn chằm chằm theo hai người, không hề lo lắng họ sẽ chạy thoát, giống như hai vợ chồng đã rơi vào mạng nhện của cô.
Vẻ mặt Trần Dương thoáng nghiêm trọng, lúc Hà Trường Thọ chạy qua, cậu giơ tay tóm lấy hắn: "Mở cửa!"
Hà Trường Thọ điên cuồng gào thét, thấy là Trần Dương mới thở phào nhẹ nhõm, ngơ ra một lúc mới kịp phản ứng. Hà An An nhìn thấy cánh tay Trần Dương, ánh mắt hoàn toàn bị hấp dẫn, lẩm bẩm nói: "... Thật ghen tỵ... Thật ghen tỵ..."
"Ông có thể nhanh hơn không?"
Hà Trường Thọ chảy mồ hôi đầy đầu: "Chờ, chờ chút, nhanh, nhanh thôi."
Hà An An dùng cả tứ chi nhảy tới, mấy bóng đèn bị hỏng đang xẹt ra tia lửa. Hành lang mờ tối, tiếng khóc nho nhỏ của bà Hà càng khiến bầu không khí thêm kinh khủng.
"Tích" một tiếng, cánh cửa sắt từ từ mở ra.
Lúc này Hà An An há miệng to hết cỡ, nhào về phía Hà Trường Thọ.
Một cánh tay thò ra khỏi cửa sắt tóm lấy Hà Trường Thọ đồng thời đẩy cánh cửa về phía trước, va phải Hà An An phát ra tiếng "rầm" vang dội. Cô xoay người bám trên trần nhà, nhìn chòng chọc Trần Dương. Cổ họng cô phát ra âm thanh như tiếng bong bóng vỡ, vừa khó nghe vừa đáng ghét.
Trần Dương tháo xuyên đồng tiền trên cổ tay, kéo dài vung lên trực tiếp biến thành kiếm đồng tiền. Hà An An sợ hãi dương khí trên đó, hơi lùi ra sau vài bước. Cô nhìn thấy cái bóng đèn trên đầu Trần Dương, định lập lại trò cũ rít lên khiến bóng đèn vỡ. Đáng tiếc cô vừa mới há miệng thì đã bị Trần Dương vung kiếm đồng tiền đến, Hà An An vội vàng né tránh quen cả rít lên.
"Câm miệng đi!"
Trần Dương bắt lấy kiếm đồng tiền, trở tay vung lên tay, kiếm đồng tiền lập tức quy củ biến thành vòng tay. Cậu dán bùa trấn tà lên người Hà An An, cô nàng không cách nào nhúc nhích, thế mà lúc này cô vẫn ghen ghét nhìn cậu chằm chằm. Trần Dương hừ cười một tiếng, nhìn cái bụng phồng cao của Hà An An. Cậu giơ tay đặt lên bụng cô, bên trong rất im ắng.
Hai vợ chồng Hà Trường Thọ chật vật chạy tới, muốn chạm vào Hà An An lại không dám: "Đại, đại sư, An An xảy ra chuyện gì? Con bé, sao bụng nó lại lớn như vậy? Mấy ngày trước vẫn xẹp lép, hay là nó bị trúng tà?"
"Trúng tà, chắc chắn là trúng tà rồi, chắc chắn là vậy." Bà Hà hoảng sợ nói, ngón tay bà vẫn còn chảy máu, thế nhưng hình như bà không hề có cảm giác đau đớn. Trần Dương niệm chú cầm máu cho bà, sau đó nói với Hà Trường Thọ: "Đưa bà Hà xuống băng bó vết thương đi." Cậu suy nghĩ một chút rồi đưa một lá bùa trấn tà: "Hiện tại tinh thần bà ấy hoảng hốt, ba hồn bảy vía dễ xuất ra, đừng để bà bị hù dọa, nếu không tìm về rất phiền phức, nhớ gọi tên và nắm tay bà ấy."
Hà Trường Thọ liên tục gật đầu: "Còn An An..."
"Không phải chuyện vừa xảy ra ngày một ngày hai, đương nhiên không có khả năng giải quyết ngay lập tức."
Hà Trường Thọ nhớ lại, cô chủ nhiệm và hiệu trưởng của Hà An An đã nói ông để ý đến con gái nhiều hơn, Trần Dương còn chất vấn ông, nhưng ông lại không xem là chuyện lớn, hiện tại ông hối hận không thôi. Nếu ông sớm để ý đến con gái một chút, có phải sẽ tránh được thảm kịch hôm nay hay không?
Trần Dương không quay đầu mà phất tay: "Ở đâu an toàn thì trốn ở đó đi, hai người ở đây chỉ vướng tay vướng chân."
Dù lo lắng cho Hà An An, Hà Trường Thọ vẫn không thể làm gì hơn, bèn dẫn bà Hà trốn vào một căn phòng gần đó. Cũng may trong phòng có hộp thuốc, có thể băng bó vết thương cho bà Hà. Trần Dương ngồi xổm xuống quan sát Hà An An, cô vẫn đầy ghen ghét nhìn cậu. Dễ dàng nhận ra Hà An An mắc chứng đố kỵ quá mức, cảm xúc ghen tỵ ăn mòn lục phủ ngũ tạng, cung cấp sinh khí dồi dào cho quỷ con. Chẳng qua tốc độ suy yếu của Hà An An quá nhanh, chỉ sợ sau khi quỷ con sinh ra, cô không chống đỡ được đến khi được bù sinh khí.
Trần Dương híp mắt, lấy một lá bùa trấn tà dán lên bụng Hà An An, lại lấy hai lá bùa thanh tâm dán lên hai huyệt Thái Dương của cô, đồng thời đọc chú thanh tâm. Hà An An cực kỳ thống khổ, ngũ quan vặn vẹo, nhưng từ từ tỉnh táo lại, cũng ý thức được tình cảnh hiện tại mà sợ hãi không thôi. Cô nắm lấy áo Trần Dương cầu khẩn: "Cứu, cứu em với."
Trần Dương thở dài, nhỏ giọng nói: "Yên tâm đi. Em cứ ngủ một giấc, ngày mai sẽ không còn chuyện gì nữa. Em là một cô bé thông minh, thầy cô giáo yêu thương, bạn bè tin tưởng, là niềm tự hào của cha mẹ."
Hà An An miễn cưỡng nở nụ cười, từ từ rơi vào giấc ngủ say. Nội tâm đố kỵ mãnh liệt của cô được hóa giải, sinh khí không còn dày đặc như trước, có thể trì hoãn thời gian quỷ con sinh ra. Bởi vì cha mẹ, Hà An An không ngừng yêu cầu bản thân phải hoàn mỹ, trở nên xuất sắc, vì vậy cô rơi vào sự đố kỵ vô tận, cuối cùng biến thành nhìn thấy cái gì cũng ghen tỵ và ăn uống điên cuồng.
Quỷ con nhận ra sinh khí bị cắt đứt, muốn sinh ra. Nhưng bùa trấn tà của Trần Dương ngăn nó ra đời, lúc này Ma Mẫu đi vào cửa, ngay lập tức nó bị Hà Thiên Na hấp dẫn. Hà Thiên Na mang thai ba tháng, bào thai trong bụng vốn cũng là quỷ, đối với Ma Mẫu là vật đại bổ, còn hơn cả quỷ con tự sản tự tiêu nữa. Thế nên quỷ con trong bụng Hà Thiên Na hấp dẫn nó.
Ma Mẫu quả quyết vứt bỏ quỷ con trên lầu, lựa chọn bào thai trong bụng Hà Thiên Na. Cao Thiên Lượng và Hà Thiên Na không nhìn thấy Ma Mẫu, chỉ cảm thấy nhiệt độ bỗng nhiên giảm xuống, hai người cảm thấy sởn tóc gáy. Hai vợ chồng nóng ruột, đồng loạt thăm dò nhìn sang Độ Sóc đang nhắm mắt dưỡng thần. Bỗng nhiên ánh đèn chớp lóe liên tục vài tiếng, sau đó xẹt xẹt hai cái rồi khôi phục bình thường.
Phòng khách yên tĩnh đến nỗi khiến người khác sợ hãi, trán Hà Thiên Na đổ mồ hôi lạnh, cô nói với chồng: "Em hơi đau bụng." Cao Thiên Lượng hoảng hồn, vội ôm cô kêu lên: "Bà xã, em có sao không? Bà xã, con trai chúng ta không sao chứ? Đừng dọa anh vợ ơi, đừng bỏ anh..."
Hà Thiên Na hung hăng vỗ lên đầu hắn một phát: "Anh ước em mau chết hả? Em căng thẳng nên bụng rút gân thôi!"
Cao Thiên Lượng lầu bầu: "Em làm giống như thật vậy, đương nhiên anh phải sợ rồi." Cô lườm hắn một cái, lặng lẽ kéo hắn nhích gần đến bên cạnh Độ Sóc, cảm giác gần hắn an toàn hơn. Đột nhiên bóng đèn trên đầu nổ tung, căn phòng mờ tối. Cao Thiên Lượng và Hà Thiên Na bị giật mình, hét lên một tiếng, sau đó hai người trông thấy một người phụ nữ cao to mặc áo đỏ, làn da xanh biếc đứng ở cửa.
Cặp mắt kép của nó nhìn chằm chằm vào bụng Hà Thiên Na, làm cô hoảng sợ vội vàng che bụng. Cao Thiên Lượng kéo cô ra sau lưng, dũng cảm đối mặt với Ma Mẫu. Ngay giây sau, tất cả các bóng đèn đều nổ tung, Cao Thiên Lượng kéo Hà Thiên Na trốn sau lưng Độ Sóc, người bất động từ đầu đến cuối.
Ma Mẫu cao khoảng 2m, nó cúi người từ trên cao nhìn xuống Độ Sóc, nhận thấy sự nguy hiểm liền do dự. Cổ họng nó phát ra mấy tiếng như bong bóng trong cống rãnh vỡ ra, lúc nó đang do dự thì nghe thấy tiếng khóc của quỷ con. Nó bắt đầu bồn chồn, tiến lên một bước thì khựng lại, bởi vì Độ Sóc ngước mắt lên nhìn nó. Ma Mẫu ý thức được người này rất nguy hiểm.
Tiếng khóc của quỷ con càng lúc càng lớn, Ma Mẫu càng bứt rứt. Ma Mẫu sáng sinh mười con, tối ăn hết sạch, nhưng thỉnh thoảng nó sẽ lưu lại đứa con khỏe mạnh nhất, bồi dưỡng thành cánh tay đắc lực. Cũng có lúc nó yêu con của nó, không thể chịu đựng khi con gặp nguy hiểm. Quỷ con trong bụng Hà An An là một con quỷ cường tráng mà nó muốn lưu lại, thế nên lúc này tình mẹ của nó bộc phát.
Ma Mẫu kêu lên một tiếng, từ bỏ quỷ con trong bụng Hà Thiên Na mà chạy lên lầu. Nhưng mới lên đến lầu hai thì nó bị đạp mạnh xuống, khiến nó té đập mạnh xuống hư cả nền nhà. Ma Mẫu giãy dụa đứng lên, nhìn thấy Độ Sóc thản nhiên đứng ở đầu cầu thang.
Độ Sóc nhìn xuống, khí phách uy nghiêm: "Ma Mẫu Tây Tạng, ngươi ăn con của ngươi vì sức lực, người ngoài không quản, vì cân bằng âm dương. Nhưng ngươi ký sinh quỷ con vào người các thiếu nữ vô tội, gây hại dương gian, tội không thể tha."
Lúc Ma Mẫu bị pháp ấn của Phong Đô đại đế làm bị thương thì nó đã nhận ra thân phận của Độ Sóc. Mặc dù nó được gọi là Vạn Quỷ Chi Mẫu, nhưng thật ra Thiên Đạo khiến nó sáng sinh mười con làm nó suy yếu không thôi. Vì sinh tồn, Ma Mẫu phải ăn tươi nuốt sống con của mình để khôi phục sức lực, bởi vậy cái tên Vạn Quỷ Chi Mẫu chỉ là có tiếng mà không có miếng. So với Phong Đô đại đế là tôn thần của Đạo giáo, nó chẳng qua chỉ là La Sát Ma Mẫu tương đối lợi hại mà thôi.
Tiếng khóc của quỷ con trên lầu 3 ngày càng thảm thiết, càng lúc càng gần. Thì ra Trần Dương ôm Hà An An xuống lầu, quỷ con trong bụng cô thấy Ma Mẫu nên cầu cứu. Độ Sóc quay đầu, bế Hà An An trong lòng Trần Dương rồi nói: "Bây giờ xuất phát?"
"Ừ. Em vừa hỏi Trương Cầu Đạo, hắn nói đã liên hệ với tất cả các thiếu nữ và đã đưa họ về phân cục. Lão Khấu và Lục Tu Chi cũng đã chuẩn bị xong trận pháp tụ khí, họ đang chờ chúng ta."
Độ Sóc bước đi: "Vậy đi thôi."
Ma Mẫu lòng nóng như lửa đốt, nó gào lên một tiếng thê lương rồi xông lên. Nhưng nó vừa đến gần Độ Sóc 2m thì chạm vào một vầng sáng màu vàng óng, ngay lập tức nó đau đớn như bị lửa thiêu đốt. Trần Dương dừng lại, nói với Cao Thiên Lượng và Hà Thiên Na: "Tôi đưa hai người ra ngoài."
Hai vợ chồng vội vã chạy qua, đi phía sau Trần Dương cho an toàn. Độ Sóc và Trần Dương lên xe về phân cục, Ma Mẫu đuổi theo từ xa suốt đoạn đường.
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Xông Vào Ngõ Âm Dương
Chương 81: Nhau thai 7
Chương 81: Nhau thai 7